Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257: giải độc
Lan Linh bước xuống trực thăng thì đi thẳng vào trong tòa nhà. Khi bà ta nhìn thấy Trấn Bắc Hầu thì cũng không làm lễ mà ngồi xuống ghế, hỏi thẳng: “Hầu gia, ông muốn tôi làm gì? Nói mau đi, tôi còn nhiều việc lắm!”
Dường như Trình Thế Bình đã quá quen với cách nói chuyện này của đối phương nên cũng không trách tội mà nói thẳng: “Cô hãy cứu A Triệt, nó là con nuôi của tôi và A Miên!”, A Miên là tên của vợ Trấn Bắc Hầu – người vợ xinh xắn theo ông từ thuở hàn vi tới khi lên tới vị trí này. Bà là người phụ nữ nông thôn hiền lành, nhưng từ khi ông thăng chức, sự hiền lành của bà lại biến thành tinh tế, người ngoài chỉ thấy bà là một người phụ nữ xuất thân nông thôn quê mùa nhưng họ lại không để ý rằng họ không bao giờ dám xì xầm châm chọc xuất thân của bà, đúng vậy, họ không dám! Một là vì bà có một người chồng có quyền và thương vợ, hai là bà đã tạo dựng được uy nghiêm của riêng mình trong giới phu nhân quân đội.
Dù vậy, tính cách dịu dàng của bà không hề biến mất, cũng chính vì vậy, Lan Linh mới có ấn tượng sâu đậm về phu nhân A Miên.
Lan Linh đứng lên, đi tới cạnh giường bệnh, bà ta bắt mạch rồi xem xét mọi chỗ trên cơ thể Lâm Triệt. Sau khi phát hiện ra mấy chấm đỏ đang tạo thành hình sao Thiên Lang ở huyệt Phong Trì thì bà ta lập tức nhận ra đây là chất độc do mình bào chế ra.
Lan Linh quay qua nói với Tổng tư lệnh Trấn Bắc đang ngồi trên ghế: “Không có gì! Tôi cứ tưởng mình gặp được đối thủ rồi. Thằng nhóc này bị đầu độc bằng một loại độc tên Vĩnh Hằng. Loại độc này gần như sẽ không thể hiện dấu hiệu nhiễm độc ra ngoài, nó chỉ nổi lên vài chấm đỏ hình sao Thiên Lang ở ngay huyệt Phong Trì sau cổ, đúng một tuần sau, khi mấy chấm đỏ này đậm màu hơn thì nạn nhân sẽ chết”.
“Thuốc giải của độc này không quá phức tạp, cái khó là tôi dùng 108 loại cỏ để chế ra loại độc này, thuốc giải phải đảo ngược quy trình bào chế chất độc. Nghĩa là phải bỏ 108 loại cỏ kia theo thứ tự ngược lại, lần lượt giã nhuyễn là xong”, Lan Linh vừa nói vừa lấy một cái bình sứ trắng nhỏ, mặt ngoài được trang trí bằng tranh phong cảnh Đại Hán.
Mấy người bác sĩ Trung và Tây y khá tò mò, bất chấp sự hiện diện của Trấn Bắc Hầu, họ nhao nhao vây quanh Lan Linh.
Trình Thế Bình thấy thế thì cảm thấy yên tâm, ông không ngồi đó nữa mà đi ra ngoài sân. Khi ông vừa đi, Đào Hậu và A Võ cũng theo sau.
Trương Thông thì đứng canh gác bên ngoài cửa phòng của Lâm Triệt, thấy Trấn Bắc Hầu đi ra, anh ta biết Hầu gia nhà mình được cứu rồi.
….
Trụ sở Tú Y Vệ.
Vưu Thừa Vọng lo lắng ngồi trên ghế bành trong phòng khách, ông ta cứ bấm điện thoại, hết số này thì đến số khác. Nhưng bên kia luôn cúp máy ngay khi nghe ông ta nói mình là Vưu Thừa Vọng.
Các thế gia đều mang danh quyền quý nhưng không phải ai cũng như nhau.
Ngay từ khi Trấn Bắc Hầu chạy đến cửa khẩu ba thành phố duyên hải thì các thế gia, gia tộc lớn ở thủ đô đã biết nguyên nhân vì sao ông lại khởi hành đột ngột như thế.
Vì vậy nên một vài gia tộc có dòng bên hay có thành viên gia tộc ở ba thành phố duyên hải đều gọi điện trong đêm để xác nhận rằng họ có dính vào chuyện này hay không.
Có người thì thở phào nhẹ nhõm, có người lại dứt khoát cắt đứt quan hệ nếu phát hiện ra điều gì đó.
Văn phòng của Tú Y Vệ ở thủ đô cũng vậy, hiện tại họ đã bị chèn ép khá nhiều nên sau khi chuyện này xảy ra, họ quyết định từ bỏ trụ sở Tú Y Vệ ở đây, xem như là thằn lằn rụng đuôi để sống.
Không ai nghe Vưu Thừa Vọng nói quá ba câu, ông ta biết mình tiêu rồi, mình đã trở thành con chốt thí. Đúng lúc này, quản gia của Vưu Thừa Vọng chạy vào: “Ông chủ, ông chủ, Trấn Bắc Hầu đến đây…”
Quản gia chưa kịp nói xong thì một đám người tiến vào từ cửa, đi đầu là một người vạm vỡ mặc quân phục và mang bốt quân đội, trên mặt là nét phong sương do thời gian lưu lại.
“Ông là Vưu Thừa Vọng đúng không?”, quản gia A Võ hỏi.
Vưu Thừa Vọng không trả lời ông ấy mà chào Trình Thế Bình: “Bề tôi xin ra mắt Trấn Bắc Hầu! Tôi rất vinh hạnh khi được gặp ngài!”
Lúc này, Trình Thế Bình mới cất tiếng nói: “Ha, lâu rồi tôi không gặp Vưu Tư, không biết ông ta thế nào, làm ăn kiểu gì mà lại dạy ra một người như thế này: đê tiện, bỉ ổi, tham lam, luồn cúi, hoang dâm, ôm quyền…”
Vưu Thừa Vọng nghe thế thì rùng mình, Vưu Tư là chú họ của ông ta, là gia chủ hiện tại của gia tộc nhà họ Vưu. Có thể nói gia tộc họ Vưu là công thần trong việc lập nên Tú Y Vệ, 90% quyền lực của cơ quan này nằm trong tay họ, thế nên không phải tự nhiên mà Vưu Thừa Vọng lên được vị trí, sau đó vẫn ôm khư khư quyền lực khi đã tới cái tuổi gần đất xa trời mà không ai dám nói gì.
Ông ta cố gắng bình tĩnh hỏi: “Không biết vì sao Hầu gia tới đây ạ?”
Trình Thế Bình liếc ông ta một cái rồi nói: “Khuyển tử* nhà tôi được nuôi trong nhà lâu quá nên quên cách bắt chuột, bị mấy con chuột cống vừa già vừa hôi ăn hiếp nên người làm bố là tôi đây phải xuống núi dạy lại”.
*khuyển tử: chó con, nằm trong câu Hổ phụ vô khuyển tử
Mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống mắt, cay xè nhưng Vưu Thừa Vọng không dám lau. Tổng tư lệnh Trấn Bắc nói như thế thì chứng tỏ ông đã biết những gì mình làm, bây giờ không ai có thể cứu mình, chỉ còn cách ngậm chặt miệng, tuyệt đối không được thừa nhận, chỉ cần họ không bắt được Độc Diễm thì không có chứng cứ khép tội ông ta.
Vưu Thừa Vọng giả ngu: “Võ Uy Hầu là người tài năng đầy mình, rất có trách nhiệm trong công việc, thương dân như con, tôi thật sự không hiểu vì sao Trấn Bắc Hầu lại nói như thế?”
Trình Thế Bình không hề cười nhưng trên mặt ông hiện biểu cảm như mình đang nhìn một gã hề: “Vưu Thừa Vọng, người ta bảo gừng càng già càng cay, nhưng tôi thì thấy ông già mà không có khôn. Ông đã từng nghe câu “Khi đứng trước sức mạnh, mọi âm mưu đều là vô dụng” chưa? Nếu chưa thì hôm nay, tôi sẽ dùng ví dụ thực tế để ông hiểu!”
Sau đó, ông nói người ở phía sau: “Bắt lại!”, A Võ giơ tay lên phất một cái ra hiệu.
Vệ binh riêng của Trấn Bắc Hầu lập tức tiến lên, túm lấy Vưu Thừa Vọng rồi lôi ông ta đi.
Khi bị lôi đi, Vưu Thừa Vọng không ngừng hét: “Trấn Bắc Hầu, ngài không thể làm như vậy! Tôi vô tội… tôi không làm gì cả…”
Dường như Trình Thế Bình đã quá quen với cách nói chuyện này của đối phương nên cũng không trách tội mà nói thẳng: “Cô hãy cứu A Triệt, nó là con nuôi của tôi và A Miên!”, A Miên là tên của vợ Trấn Bắc Hầu – người vợ xinh xắn theo ông từ thuở hàn vi tới khi lên tới vị trí này. Bà là người phụ nữ nông thôn hiền lành, nhưng từ khi ông thăng chức, sự hiền lành của bà lại biến thành tinh tế, người ngoài chỉ thấy bà là một người phụ nữ xuất thân nông thôn quê mùa nhưng họ lại không để ý rằng họ không bao giờ dám xì xầm châm chọc xuất thân của bà, đúng vậy, họ không dám! Một là vì bà có một người chồng có quyền và thương vợ, hai là bà đã tạo dựng được uy nghiêm của riêng mình trong giới phu nhân quân đội.
Dù vậy, tính cách dịu dàng của bà không hề biến mất, cũng chính vì vậy, Lan Linh mới có ấn tượng sâu đậm về phu nhân A Miên.
Lan Linh đứng lên, đi tới cạnh giường bệnh, bà ta bắt mạch rồi xem xét mọi chỗ trên cơ thể Lâm Triệt. Sau khi phát hiện ra mấy chấm đỏ đang tạo thành hình sao Thiên Lang ở huyệt Phong Trì thì bà ta lập tức nhận ra đây là chất độc do mình bào chế ra.
Lan Linh quay qua nói với Tổng tư lệnh Trấn Bắc đang ngồi trên ghế: “Không có gì! Tôi cứ tưởng mình gặp được đối thủ rồi. Thằng nhóc này bị đầu độc bằng một loại độc tên Vĩnh Hằng. Loại độc này gần như sẽ không thể hiện dấu hiệu nhiễm độc ra ngoài, nó chỉ nổi lên vài chấm đỏ hình sao Thiên Lang ở ngay huyệt Phong Trì sau cổ, đúng một tuần sau, khi mấy chấm đỏ này đậm màu hơn thì nạn nhân sẽ chết”.
“Thuốc giải của độc này không quá phức tạp, cái khó là tôi dùng 108 loại cỏ để chế ra loại độc này, thuốc giải phải đảo ngược quy trình bào chế chất độc. Nghĩa là phải bỏ 108 loại cỏ kia theo thứ tự ngược lại, lần lượt giã nhuyễn là xong”, Lan Linh vừa nói vừa lấy một cái bình sứ trắng nhỏ, mặt ngoài được trang trí bằng tranh phong cảnh Đại Hán.
Mấy người bác sĩ Trung và Tây y khá tò mò, bất chấp sự hiện diện của Trấn Bắc Hầu, họ nhao nhao vây quanh Lan Linh.
Trình Thế Bình thấy thế thì cảm thấy yên tâm, ông không ngồi đó nữa mà đi ra ngoài sân. Khi ông vừa đi, Đào Hậu và A Võ cũng theo sau.
Trương Thông thì đứng canh gác bên ngoài cửa phòng của Lâm Triệt, thấy Trấn Bắc Hầu đi ra, anh ta biết Hầu gia nhà mình được cứu rồi.
….
Trụ sở Tú Y Vệ.
Vưu Thừa Vọng lo lắng ngồi trên ghế bành trong phòng khách, ông ta cứ bấm điện thoại, hết số này thì đến số khác. Nhưng bên kia luôn cúp máy ngay khi nghe ông ta nói mình là Vưu Thừa Vọng.
Các thế gia đều mang danh quyền quý nhưng không phải ai cũng như nhau.
Ngay từ khi Trấn Bắc Hầu chạy đến cửa khẩu ba thành phố duyên hải thì các thế gia, gia tộc lớn ở thủ đô đã biết nguyên nhân vì sao ông lại khởi hành đột ngột như thế.
Vì vậy nên một vài gia tộc có dòng bên hay có thành viên gia tộc ở ba thành phố duyên hải đều gọi điện trong đêm để xác nhận rằng họ có dính vào chuyện này hay không.
Có người thì thở phào nhẹ nhõm, có người lại dứt khoát cắt đứt quan hệ nếu phát hiện ra điều gì đó.
Văn phòng của Tú Y Vệ ở thủ đô cũng vậy, hiện tại họ đã bị chèn ép khá nhiều nên sau khi chuyện này xảy ra, họ quyết định từ bỏ trụ sở Tú Y Vệ ở đây, xem như là thằn lằn rụng đuôi để sống.
Không ai nghe Vưu Thừa Vọng nói quá ba câu, ông ta biết mình tiêu rồi, mình đã trở thành con chốt thí. Đúng lúc này, quản gia của Vưu Thừa Vọng chạy vào: “Ông chủ, ông chủ, Trấn Bắc Hầu đến đây…”
Quản gia chưa kịp nói xong thì một đám người tiến vào từ cửa, đi đầu là một người vạm vỡ mặc quân phục và mang bốt quân đội, trên mặt là nét phong sương do thời gian lưu lại.
“Ông là Vưu Thừa Vọng đúng không?”, quản gia A Võ hỏi.
Vưu Thừa Vọng không trả lời ông ấy mà chào Trình Thế Bình: “Bề tôi xin ra mắt Trấn Bắc Hầu! Tôi rất vinh hạnh khi được gặp ngài!”
Lúc này, Trình Thế Bình mới cất tiếng nói: “Ha, lâu rồi tôi không gặp Vưu Tư, không biết ông ta thế nào, làm ăn kiểu gì mà lại dạy ra một người như thế này: đê tiện, bỉ ổi, tham lam, luồn cúi, hoang dâm, ôm quyền…”
Vưu Thừa Vọng nghe thế thì rùng mình, Vưu Tư là chú họ của ông ta, là gia chủ hiện tại của gia tộc nhà họ Vưu. Có thể nói gia tộc họ Vưu là công thần trong việc lập nên Tú Y Vệ, 90% quyền lực của cơ quan này nằm trong tay họ, thế nên không phải tự nhiên mà Vưu Thừa Vọng lên được vị trí, sau đó vẫn ôm khư khư quyền lực khi đã tới cái tuổi gần đất xa trời mà không ai dám nói gì.
Ông ta cố gắng bình tĩnh hỏi: “Không biết vì sao Hầu gia tới đây ạ?”
Trình Thế Bình liếc ông ta một cái rồi nói: “Khuyển tử* nhà tôi được nuôi trong nhà lâu quá nên quên cách bắt chuột, bị mấy con chuột cống vừa già vừa hôi ăn hiếp nên người làm bố là tôi đây phải xuống núi dạy lại”.
*khuyển tử: chó con, nằm trong câu Hổ phụ vô khuyển tử
Mồ hôi chảy dài từ trên trán xuống mắt, cay xè nhưng Vưu Thừa Vọng không dám lau. Tổng tư lệnh Trấn Bắc nói như thế thì chứng tỏ ông đã biết những gì mình làm, bây giờ không ai có thể cứu mình, chỉ còn cách ngậm chặt miệng, tuyệt đối không được thừa nhận, chỉ cần họ không bắt được Độc Diễm thì không có chứng cứ khép tội ông ta.
Vưu Thừa Vọng giả ngu: “Võ Uy Hầu là người tài năng đầy mình, rất có trách nhiệm trong công việc, thương dân như con, tôi thật sự không hiểu vì sao Trấn Bắc Hầu lại nói như thế?”
Trình Thế Bình không hề cười nhưng trên mặt ông hiện biểu cảm như mình đang nhìn một gã hề: “Vưu Thừa Vọng, người ta bảo gừng càng già càng cay, nhưng tôi thì thấy ông già mà không có khôn. Ông đã từng nghe câu “Khi đứng trước sức mạnh, mọi âm mưu đều là vô dụng” chưa? Nếu chưa thì hôm nay, tôi sẽ dùng ví dụ thực tế để ông hiểu!”
Sau đó, ông nói người ở phía sau: “Bắt lại!”, A Võ giơ tay lên phất một cái ra hiệu.
Vệ binh riêng của Trấn Bắc Hầu lập tức tiến lên, túm lấy Vưu Thừa Vọng rồi lôi ông ta đi.
Khi bị lôi đi, Vưu Thừa Vọng không ngừng hét: “Trấn Bắc Hầu, ngài không thể làm như vậy! Tôi vô tội… tôi không làm gì cả…”