Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250: Giao Sở Vân Mộng ra
Một lúc sau.
Một tin đồn nhỏ, đã làm nổi lên sóng gió lớn.
Liên minh Thương hội ba thành phố, gia tộc cốt cán là nhà họ Cố có liên quan đến nhiều vụ án nên bị niêm phong điều tra.
Còn có người nói, nhìn thấy gia chủ nhà họ Cố – Cố Hưng Bình bị người ta đánh đến chết, lúc khiêng ra thì thi thể đã không còn được nguyên vẹn.
Điều này khiến người ta sợ hãi lạ thường.
Đa số mọi người đều cho rằng việc này liên quan tới cuộc tranh đấu giữa hai thương hội lớn, cho rằng nhà họ Đậu trước giờ chưa từng chịu ấm ức, giờ đã ra đòn phản công.
Nhưng trong khi đang được rất nhiều sự chú ý thì nhà họ Đậu lại khiêm tốn lạ thường.
Thậm chí đến những phát biểu trong công việc hàng ngày cũng không biểu lộ rõ thái độ.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Họ chỉ thông báo cho những gia tộc khác trong thương hội là cần phải khiêm tốn, tránh bị người khác nhắm vào làm khó.
Tất cả các gia tộc ở ba thành phố ven biển càng ra sức tìm hiểu, lòng người càng thêm hoang mang, họ không hiểu rõ được ý của gia tộc lớn và cũng cảm nhận được sự đáng sợ mà gia tộc lớn truyền đến.
Tại phủ Võ Uy Hầu.
Trong phòng tiếp khách.
Lâm Triệt ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mỉm cười nhìn người nhà họ Điền đứng đó không xa.
Vừa mới về đến không lâu liền cho người đến thông báo cho nhà họ Điền, nói muốn mời người nhà họ Điền đến phủ Võ Uy Hầu.
Đương nhiên, nhà họ Điền cũng đang suy đoán về sự việc nhà họ Cố bị niêm phong điều tra.
Khi lời mời từ Lâm Triệt được đưa ra, mấy người bọn họ lại càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.
Đồng thời họ càng có nhiều niềm tin vào sự quyết đoán và năng lực của Lâm Triệt.
Gia tộc lớn lâu đời, mà anh nói diệt là diệt được luôn.
Tuy có niềm tin nhưng họ cũng có chút sợ hãi, làm bạn với vua như làm bạn với hổ.
Anh nhấp một ngụm trà, cười nhẹ nói: “Nếm thử trà của tôi đi, tuy không có tiếng bằng trà của nhà họ Điền, nhưng nó cũng khá ngon đấy”.
“Vấng”, Điền Hoa Huy và em trai Điền Hoa Tuấn giống như hai con rối nghe lời, nhanh chóng nhấp một ngụm trà.
Tuy trông bộ dạng họ hơi tức cười nhưng anh cũng có thể nhìn ra được sự lo lắng trong lòng hai người.
Nhà họ Cố biến mất một cách dễ dàng như vậy.
Không hề có dấu hiệu báo trước!
Hai anh em lại càng thận trọng hơn.
Lâm Triệt nhìn ra, nhưng không nói gì nhiều, nhà họ Cố là dân bản địa, thêm nữa là họ cũng tìm được có nhiều chứng cứ phạm tội của nhà này nên việc nhổ tận gốc cũng không khó.
Đương nhiên là nhà họ Điền cũng vậy, tuy ngoài mặt ân cần nhưng cũng chỉ là vì lợi ích chung.
Tai họa ập đến thì thân ai nấy lo.
“Chuyện ở cảng An Phong đã xử lý thế nào rồi?”, Lâm Triệt hỏi một lần nữa.
Những ngư dân và những người sinh sống nhờ vào biển ở cảng An Phong, trước đây không lâu đều đã bị nhà họ Cố trả thù.
Công cụ, thuyền bè đều bị đạp phá hết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cư dân ở cảng An Phong đã tụ tập lại để gây chuyện.
Trong cuộc nói chuyện giữa anh với mấy người nhà họ Điền, họ đã bàn bạc rõ ràng, để nhà họ Điền bỏ vốn đầu tư nhằm đền bù tổn thất trước, đợi đến lúc Lâm Triệt sẽ cho họ một câu trả lời.
Hiện nay, nhà họ Điền vẫn làm rất tốt, không có phản hồi tiêu cực nào từ phía cảng An Phong.
“Thuyền đánh cá dân dụng trong kho không còn nhiều, tuy nhà họ Điền đã bổ sung, nhưng vẫn không thể đáp ứng được hết nhu cầu của ngư dân, sau này vẫn phải đóng thêm”, Điền Hoa Huy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Nhà họ Điền đã bỏ vốn vào trong đó không ít.
Nếu không phải nhà họ Đậu chèn ép quá mức, nhà họ Điền cần một chỗ dựa như Lâm Triệt thì cũng không chắc họ sẽ đồng ý với kế hoạch này.
“Ừ”, Lâm Triệt hài lòng gật đầu.
Trương Thông liền đưa những giấy tờ liên quan đến Ngư nghiệp Cố Thị cho hai người xem.
Vì ban đầu vẫn chưa hiểu, vậy nên khi nhìn thấy nội dung các giấy tờ, hai người đã ngạc nhiên không nói nên lời.
Mắt trừng to, không thể tin được.
Trong Liên minh Thương hội ba thành phố, chỉ có duy nhất nhà họ Cố mới có thể đấu về lĩnh vực kinh doanh trên biển với nhà họ Điền.
Bây giờ, đến cả sản nghiệp nhà họ Cố anh cũng có được rồi.
“Lâm tiên sinh, ngài định bước chân vào ngành này sao?”, Điền Hoa Huy lo lắng hỏi.
Nếu Lâm Triệt muốn xuống biển làm ăn, hoặc để người của mình giải quyết các hạng mục ở lĩnh vực này, vậy thì nhà họ Điền vẫn sẽ mất đi các hạng mục ở lĩnh vực này.
Có lẽ họ sẽ phải buộc lòng tặng Lâm Triệt phần của nhà mình để biểu lộ lòng trung thành.
“Đường lối chiến lược của nhà họ Cố cũng hợp lý, hiện giờ nhân lực phân tán không đều, để kết bè kết phái sẽ rất dễ dẫn đến mâu thuẫn”, Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Cũng giống như Tương Ứng Hổ và những người tụ tập xung quanh cậu ta, vì tiền mà có thể tranh chấp với người khác.
Lâm Triệt đã đích thân trải nghiệm một lần, chính là lần bắt Kim Đức Nghĩa, yêu cầu đối phương đến giao tiền chuộc.
Do loạn lạc nên mới có chuyện này, anh cần một người có danh tiếng để tiếp quản việc quản lý, và cũng phải có năng lực để dẫn dắt những người kia thoát khỏi khó khăn, kiếm ra tiền, ăn no mặc ấm.
Mà nhà họ Điền chính là mục tiêu anh chọn lựa, tuy không biết rằng có đạt được kết quả như mình mong đợi không, nhưng quả là một chuyện đáng để thử.
Hai anh em Điền Hoa Huy và Điền Hoa Tuấn nhìn nhau một cái.
Có rất nhiều tranh chấp là do các gia tộc đứng đằng sau thêm dầu vào lửa, Lâm Triệt cũng đang ám chỉ chuyện đó.
“Lâm tiên sinh đã nói thì nhà họ Điền chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức phối hợp”, Điền Hoa Huy cũng không còn lựa chọn khác.
Trong lòng ông ta nghĩ, đối phương đã ám chỉ cho mình như vậy, có lẽ là muốn quyền kinh doanh Ngư nghiệp Điền Thị
Aizz, dù có thế nào, nếu muốn giữ được chỗ dựa lớn này, cũng chỉ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương mà thôi.
Bọn họ đã hạ quyết tâm, nhưng trong thời khắc đưa ra quyết định vẫn cảm thấy đau lòng.
Lâm Triệt lại uống một ngụm trà, nói: “Tôi và quan chấp chính, ngài Phương đã nói chuyện rồi, ông ấy cũng đồng ý với cách làm này, nhà họ Điền cũng có thể nhân cơ hội này để thể hiện một chút”.
Phương Thừa Tuyên là quan chấp chính của ba thành phố duyên hải, có nhiều chuyện vẫn cần ông đánh tiếng.
Nhưng ngược lại hai anh em Điền Hoa Huy và Điền Hoa Tuấn lại không hiểu.
Hai người khẽ cau mày, hỏi: “Tôi, chúng tôi nghe không hiểu lắm, nhà họ Điền cần phải làm gì?”
Nghe lời Lâm Triệt nói, thì có vẻ không làm khó nhà họ Điền, nhưng họ lại không dám tin.
Lâm Triệt cười nhẹ, nói lại một cách chi tiết cho ông ta nghe.
Chính là, nhà họ Điền là gia tộc kinh doanh lớn ở đây, xét về mặt kinh doanh, nếu làm thì chắc chắn mạnh hơn bọn họ nhiều.
Vậy nên, nhà họ Điền sẽ làm kinh doanh, còn phủ Võ Uy Hầu sẽ phái người kiểm tra.
Nếu làm tốt sẽ được làm tiếp, nếu làm không tốt thì sẽ thu hồi lại.
Một phương thức hợp tác rất đơn giản.
Hai người nhà họ Điền lại kinh ngạc thêm một lần nữa, có những lời nói họ không thể tin được là chính tai mình nghe thấy, đây chẳng phải là nâng đỡ nhà họ Điền một cách trắng trợn sao, nếu không phải bọn họ thật sự không quen Lâm Triệt.
Thì có lẽ đều cho rằng đối phương và nhà họ Điền có quan hệ thân thích gì đó.
“Thế nào, có lòng tin sẽ làm được tốt không?”, Lâm Triệt cười hỏi.
“Có, có có!”, Điền Hoa Huy gấp gáp nói.
Cảm thấy bản thân có chút thất thố, nên vội vàng trấn tĩnh lại.
Sau đó, mấy người còn nói một chút về chuyện phát triển ba thành phố, sau đó mới rời đi.
……
…
Thành phố An Dương.
Nhà họ Sở.
Nhà họ Sở trước về đều lạnh lẽo, chỉ có người trong nhà họ Sở ra vào, nhưng giờ lại ồn ào tấp nập.
Có nhiều người tụ tập trong chiếc sân rộng rãi.
Vẻ mặt ai nấy đều hung hãn, thậm chí có người trong tay còn cầm vũ khí, tức giận nhìn về phía trước.
Mà trong đám người trước mặt, có mộ người đàn ông gầy gò đứng trong đó.
Hắn mặc một bộ vest, kiểu tóc vuốt ngược, có cảm giác như dựng đứng lên.
Hắn tức giận nhìn vào một người ngồi ngay ngắn trong phòng lớn, Sở Chấn Hải.
“Lão Sở, chuyện đến nước này, ông còn cố cái gì? Mau giao Sở Vân Mộng ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi dỡ cái nhà cũ nát này của ông xuống”.
Một đám người coi thường nhà họ Sở, cau mày quắc mắt.
Một tin đồn nhỏ, đã làm nổi lên sóng gió lớn.
Liên minh Thương hội ba thành phố, gia tộc cốt cán là nhà họ Cố có liên quan đến nhiều vụ án nên bị niêm phong điều tra.
Còn có người nói, nhìn thấy gia chủ nhà họ Cố – Cố Hưng Bình bị người ta đánh đến chết, lúc khiêng ra thì thi thể đã không còn được nguyên vẹn.
Điều này khiến người ta sợ hãi lạ thường.
Đa số mọi người đều cho rằng việc này liên quan tới cuộc tranh đấu giữa hai thương hội lớn, cho rằng nhà họ Đậu trước giờ chưa từng chịu ấm ức, giờ đã ra đòn phản công.
Nhưng trong khi đang được rất nhiều sự chú ý thì nhà họ Đậu lại khiêm tốn lạ thường.
Thậm chí đến những phát biểu trong công việc hàng ngày cũng không biểu lộ rõ thái độ.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Họ chỉ thông báo cho những gia tộc khác trong thương hội là cần phải khiêm tốn, tránh bị người khác nhắm vào làm khó.
Tất cả các gia tộc ở ba thành phố ven biển càng ra sức tìm hiểu, lòng người càng thêm hoang mang, họ không hiểu rõ được ý của gia tộc lớn và cũng cảm nhận được sự đáng sợ mà gia tộc lớn truyền đến.
Tại phủ Võ Uy Hầu.
Trong phòng tiếp khách.
Lâm Triệt ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mỉm cười nhìn người nhà họ Điền đứng đó không xa.
Vừa mới về đến không lâu liền cho người đến thông báo cho nhà họ Điền, nói muốn mời người nhà họ Điền đến phủ Võ Uy Hầu.
Đương nhiên, nhà họ Điền cũng đang suy đoán về sự việc nhà họ Cố bị niêm phong điều tra.
Khi lời mời từ Lâm Triệt được đưa ra, mấy người bọn họ lại càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.
Đồng thời họ càng có nhiều niềm tin vào sự quyết đoán và năng lực của Lâm Triệt.
Gia tộc lớn lâu đời, mà anh nói diệt là diệt được luôn.
Tuy có niềm tin nhưng họ cũng có chút sợ hãi, làm bạn với vua như làm bạn với hổ.
Anh nhấp một ngụm trà, cười nhẹ nói: “Nếm thử trà của tôi đi, tuy không có tiếng bằng trà của nhà họ Điền, nhưng nó cũng khá ngon đấy”.
“Vấng”, Điền Hoa Huy và em trai Điền Hoa Tuấn giống như hai con rối nghe lời, nhanh chóng nhấp một ngụm trà.
Tuy trông bộ dạng họ hơi tức cười nhưng anh cũng có thể nhìn ra được sự lo lắng trong lòng hai người.
Nhà họ Cố biến mất một cách dễ dàng như vậy.
Không hề có dấu hiệu báo trước!
Hai anh em lại càng thận trọng hơn.
Lâm Triệt nhìn ra, nhưng không nói gì nhiều, nhà họ Cố là dân bản địa, thêm nữa là họ cũng tìm được có nhiều chứng cứ phạm tội của nhà này nên việc nhổ tận gốc cũng không khó.
Đương nhiên là nhà họ Điền cũng vậy, tuy ngoài mặt ân cần nhưng cũng chỉ là vì lợi ích chung.
Tai họa ập đến thì thân ai nấy lo.
“Chuyện ở cảng An Phong đã xử lý thế nào rồi?”, Lâm Triệt hỏi một lần nữa.
Những ngư dân và những người sinh sống nhờ vào biển ở cảng An Phong, trước đây không lâu đều đã bị nhà họ Cố trả thù.
Công cụ, thuyền bè đều bị đạp phá hết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cư dân ở cảng An Phong đã tụ tập lại để gây chuyện.
Trong cuộc nói chuyện giữa anh với mấy người nhà họ Điền, họ đã bàn bạc rõ ràng, để nhà họ Điền bỏ vốn đầu tư nhằm đền bù tổn thất trước, đợi đến lúc Lâm Triệt sẽ cho họ một câu trả lời.
Hiện nay, nhà họ Điền vẫn làm rất tốt, không có phản hồi tiêu cực nào từ phía cảng An Phong.
“Thuyền đánh cá dân dụng trong kho không còn nhiều, tuy nhà họ Điền đã bổ sung, nhưng vẫn không thể đáp ứng được hết nhu cầu của ngư dân, sau này vẫn phải đóng thêm”, Điền Hoa Huy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Nhà họ Điền đã bỏ vốn vào trong đó không ít.
Nếu không phải nhà họ Đậu chèn ép quá mức, nhà họ Điền cần một chỗ dựa như Lâm Triệt thì cũng không chắc họ sẽ đồng ý với kế hoạch này.
“Ừ”, Lâm Triệt hài lòng gật đầu.
Trương Thông liền đưa những giấy tờ liên quan đến Ngư nghiệp Cố Thị cho hai người xem.
Vì ban đầu vẫn chưa hiểu, vậy nên khi nhìn thấy nội dung các giấy tờ, hai người đã ngạc nhiên không nói nên lời.
Mắt trừng to, không thể tin được.
Trong Liên minh Thương hội ba thành phố, chỉ có duy nhất nhà họ Cố mới có thể đấu về lĩnh vực kinh doanh trên biển với nhà họ Điền.
Bây giờ, đến cả sản nghiệp nhà họ Cố anh cũng có được rồi.
“Lâm tiên sinh, ngài định bước chân vào ngành này sao?”, Điền Hoa Huy lo lắng hỏi.
Nếu Lâm Triệt muốn xuống biển làm ăn, hoặc để người của mình giải quyết các hạng mục ở lĩnh vực này, vậy thì nhà họ Điền vẫn sẽ mất đi các hạng mục ở lĩnh vực này.
Có lẽ họ sẽ phải buộc lòng tặng Lâm Triệt phần của nhà mình để biểu lộ lòng trung thành.
“Đường lối chiến lược của nhà họ Cố cũng hợp lý, hiện giờ nhân lực phân tán không đều, để kết bè kết phái sẽ rất dễ dẫn đến mâu thuẫn”, Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Cũng giống như Tương Ứng Hổ và những người tụ tập xung quanh cậu ta, vì tiền mà có thể tranh chấp với người khác.
Lâm Triệt đã đích thân trải nghiệm một lần, chính là lần bắt Kim Đức Nghĩa, yêu cầu đối phương đến giao tiền chuộc.
Do loạn lạc nên mới có chuyện này, anh cần một người có danh tiếng để tiếp quản việc quản lý, và cũng phải có năng lực để dẫn dắt những người kia thoát khỏi khó khăn, kiếm ra tiền, ăn no mặc ấm.
Mà nhà họ Điền chính là mục tiêu anh chọn lựa, tuy không biết rằng có đạt được kết quả như mình mong đợi không, nhưng quả là một chuyện đáng để thử.
Hai anh em Điền Hoa Huy và Điền Hoa Tuấn nhìn nhau một cái.
Có rất nhiều tranh chấp là do các gia tộc đứng đằng sau thêm dầu vào lửa, Lâm Triệt cũng đang ám chỉ chuyện đó.
“Lâm tiên sinh đã nói thì nhà họ Điền chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức phối hợp”, Điền Hoa Huy cũng không còn lựa chọn khác.
Trong lòng ông ta nghĩ, đối phương đã ám chỉ cho mình như vậy, có lẽ là muốn quyền kinh doanh Ngư nghiệp Điền Thị
Aizz, dù có thế nào, nếu muốn giữ được chỗ dựa lớn này, cũng chỉ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương mà thôi.
Bọn họ đã hạ quyết tâm, nhưng trong thời khắc đưa ra quyết định vẫn cảm thấy đau lòng.
Lâm Triệt lại uống một ngụm trà, nói: “Tôi và quan chấp chính, ngài Phương đã nói chuyện rồi, ông ấy cũng đồng ý với cách làm này, nhà họ Điền cũng có thể nhân cơ hội này để thể hiện một chút”.
Phương Thừa Tuyên là quan chấp chính của ba thành phố duyên hải, có nhiều chuyện vẫn cần ông đánh tiếng.
Nhưng ngược lại hai anh em Điền Hoa Huy và Điền Hoa Tuấn lại không hiểu.
Hai người khẽ cau mày, hỏi: “Tôi, chúng tôi nghe không hiểu lắm, nhà họ Điền cần phải làm gì?”
Nghe lời Lâm Triệt nói, thì có vẻ không làm khó nhà họ Điền, nhưng họ lại không dám tin.
Lâm Triệt cười nhẹ, nói lại một cách chi tiết cho ông ta nghe.
Chính là, nhà họ Điền là gia tộc kinh doanh lớn ở đây, xét về mặt kinh doanh, nếu làm thì chắc chắn mạnh hơn bọn họ nhiều.
Vậy nên, nhà họ Điền sẽ làm kinh doanh, còn phủ Võ Uy Hầu sẽ phái người kiểm tra.
Nếu làm tốt sẽ được làm tiếp, nếu làm không tốt thì sẽ thu hồi lại.
Một phương thức hợp tác rất đơn giản.
Hai người nhà họ Điền lại kinh ngạc thêm một lần nữa, có những lời nói họ không thể tin được là chính tai mình nghe thấy, đây chẳng phải là nâng đỡ nhà họ Điền một cách trắng trợn sao, nếu không phải bọn họ thật sự không quen Lâm Triệt.
Thì có lẽ đều cho rằng đối phương và nhà họ Điền có quan hệ thân thích gì đó.
“Thế nào, có lòng tin sẽ làm được tốt không?”, Lâm Triệt cười hỏi.
“Có, có có!”, Điền Hoa Huy gấp gáp nói.
Cảm thấy bản thân có chút thất thố, nên vội vàng trấn tĩnh lại.
Sau đó, mấy người còn nói một chút về chuyện phát triển ba thành phố, sau đó mới rời đi.
……
…
Thành phố An Dương.
Nhà họ Sở.
Nhà họ Sở trước về đều lạnh lẽo, chỉ có người trong nhà họ Sở ra vào, nhưng giờ lại ồn ào tấp nập.
Có nhiều người tụ tập trong chiếc sân rộng rãi.
Vẻ mặt ai nấy đều hung hãn, thậm chí có người trong tay còn cầm vũ khí, tức giận nhìn về phía trước.
Mà trong đám người trước mặt, có mộ người đàn ông gầy gò đứng trong đó.
Hắn mặc một bộ vest, kiểu tóc vuốt ngược, có cảm giác như dựng đứng lên.
Hắn tức giận nhìn vào một người ngồi ngay ngắn trong phòng lớn, Sở Chấn Hải.
“Lão Sở, chuyện đến nước này, ông còn cố cái gì? Mau giao Sở Vân Mộng ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi dỡ cái nhà cũ nát này của ông xuống”.
Một đám người coi thường nhà họ Sở, cau mày quắc mắt.