Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243: Bán giá thấp
Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao.
Lâm Triệt từ từ thức giấc, anh giơ tay xoa nắn chỗ huyệt Thái Dương.
Vẻ mặt anh có chút nhăn nhó.
Trương Thông cầm một tách trà giúp nâng cao tinh thần, đặt bên cạnh Lâm Triệt.
Anh nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Phải nói đúng là sinh lực quá dư thừa, rõ ràng gần 2 giờ sáng nay, họ mới được về nhà mà.
Sáng sớm, người này vẫn thức rất sớm, giờ đang lau mồ hôi sau khi luyện công buổi sáng.
Chẳng lẽ đây là ưu điểm của đồng tử công?
“Chứng cứ ngày hôm qua đã được giao cho người mang về thủ đô rồi, có lẽ lần này bên Tú Y Ngự sử sẽ nhận được một bất ngờ đặc biệt”, khi quay về, Trương Thông cười khẽ nói.
Tú y Ngự sử đã bị nhiều nơi bài xích, tuy họ vẫn giữ được quyền lực nhưng vị trí đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Tài liệu này được giao lên thì để xem thử ai bảo vệ nổi những thằng oắt dùng chiêu bài chính nghĩa để làm ác này.
Anh nhấp một ngụm trà, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đưa qua chỗ bố nuôi của tôi một bản trước đi, nhờ ông ấy giúp một chút!”
Bố nuôi của anh chính là Trấn Bắc Hầu.
Là một trong những Vương Hầu cực kỳ có tiếng nói và quyền lực còn đang giữ chức hiện nay.
Trong thời điểm quan trọng, một nhân vật quan trọng như vậy đứng ra nói một câu thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trương Thông gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta nói: “Lão Hầu gia đã nhắn anh là gửi anh cô Sở cho người ấy xem, nhắc nhiều lần rồi!”
Sau khi vợ mất, Trấn Bắc Hầu không đi thêm bước nào nữa.
Tuy Lâm Triệt là con nuôi nhưng anh cũng là con trai duy nhất của ông.
Khi mới nghe nói Lâm Triệt vừa về thành phố là có bạn gái ngay, ông vẫn rất ngạc nhiên.
Vì thế, Trấn Bắc Hầu đã yêu cầu xem hình của Sở Vân Mộng, ông muốn kiểm tra thay cho con trai mình.
Lâm Triệt đáp với giọng bất đắc dĩ: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Vân Mộng gửi hình, rồi chuyển qua cho bố nuôi luôn”.
A…
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lâm Triệt, Trương Thông cũng cười.
Tới trưa, anh ta lại vội vàng đi mất.
….…
Gần giữa trưa.
Mặt trời treo trên cao
“Hầu gia, Vưu đại nhân bên Tú Y Ngự sử xin gặp!”, đột nhiên có người vào thông báo.
Tới muộn hơn Lâm Triệt đã nghĩ, anh tưởng rằng họ sẽ tới đòi người vào lúc sáng sớm nữa kia.
Kéo dài tới bây giờ thì có lẽ họ cũng đã biết được nhiều tin tức về chuyện này hoặc cũng có thể là đi kiếm trợ giúp từ bên ngoài.
Lâm Triệt vung tay, Trương Thông lập tức hiểu ý, nói cho người thông báo: “Nói cho ông ta là Hầu gia vắng nhà, bảo Vưu đại nhân tới vào ngày khác đi”.
Thủ vệ gật đầu cho biết mình đã hiểu.
Lâm Triệt bưng một tách trà, hưởng thụ ánh nắng mùa thu ấm áp trên ghế nằm trong sân.
Anh vốn tưởng rằng đây sẽ là một buổi chiều thoải mái, yên tĩnh.
Trương Thông lại nhận được một tin đặc biệt.
“Cậu chủ, xem ra nhà họ Cố vẫn chưa rút ra được bài học nào!”, Trương Thông ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt, nhẹ giọng nói.
Người sau đeo kính râm, ghế nằm hơi động đậy.
“Sao thế? Công ty ngư nghiệp kia chưa giải quyết xong à?”
Nếu Trương Thông không nhắc tới, Lâm Triệt suýt quên mất chuyện này, không biết nó đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi.
Nhắc tới nhà họ Có, anh lập tức nhớ tới lời cảnh cáo nhà họ Cố của mình, bắt họ chuyển nhượng Ngư nghiệp Cố Thị, để nó cho người có tài thì mới giúp tất cả mọi người đều có tiền sống qua ngày.
Như thế có thể bồi thường cho tội lỗi tạo nên chuồng thú, xem mạng người như cỏ rác của nhà họ Cố.
Hiện giờ thấy Lâm Triệt đã nhớ ra, Trương Thông tiếp tục nói: “Sáng nay sẽ có một buổi đấu giá, Ngư nghiệp Cố Thị được đấu giá với giá khởi điểm là 100 nghìn tệ, theo tin tức mới nhất vừa nhận được, sản nghiệp này đã được nhà họ Đậu nhắm trước, đây cũng coi như là hai gia tộc này đã cấu kết trước rồi”.
“Ha”, Lâm Triệt cười lạnh một tiếng.
Anh ngồi dậy khỏi ghế nằm, nhà họ Cố này đúng là cố chấp, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.
“Mấy giờ bắt đầu?”
“Hai giờ ạ!”
“Ầy! Chuẩn bị xe, tôi đi một chuyến!”, anh nặng nề thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Hiếm khi có buổi chiều rảnh rỗi, giờ lại bị phá hư như vậy!
Trương Thông nghe thấy Lâm Triệt lẩm bẩm, anh ta cũng mỉm cười, mạch nước ngầm của ba thành phố duyên hải đã bắt đầu chuyển động, khi ấy Lâm Triệt làm gì còn thời gian để hưởng thụ ánh mặt trời.
Sự nỗ lực của họ là để càng nhiều có thêm thời gian, có tâm trạng để hưởng thụ cuộc sống.
Nửa tiếng sau.
Hai người Lâm Triệt nhanh chóng tới nơi tổ chức đầu giá.
Vì nhà họ Cố cũng không cần quảng cáo, chỉ cần đi một chuyến để hoàn thành quy trình thôi.
Vì thế, trong những người có mặt ở đây, đa số là đến vì những món đồ khác, chẳng ai ngờ được Ngư nghiệp Cố Thị sẽ được bán ra với giá một triệu trong hôm nay.
Đây chẳng khác nào tặng không.
Nếu như có thể bán với giá một đồng, sợ là nhà họ Cố cũng bán luôn cho nhà họ Đậu với giá này.
Tất cả đều là để nhà họ Đậu ngăn chặn Lâm Triệt.
Nghĩ lại thì nhà họ Cố này cũng quá tàn nhẫn, tuy anh không biết giao dịch ngầm giữa hai nhà là gì nhưng nhà họ Cố thà bỏ ra 1 triệu để bồi thường cho nhà họ Đậu chứ nhất quyết thỏa hiệp với Lâm Triệt.
“Xem ra tôi vẫn quá nhân từ với nhà họ Cố!”, thấy dòng người bắt đầu di chuyển, Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Ở cửa đại sảnh, có không ít người đang tụ tập, bọn họ đều ăn mặc lộng lẫy và giàu sang.
Nhưng nếu muốn vào được nơi này thì phải có giấy chứng nhận thân phận.
Tuy điều này khiến nhiều người bất mãn nhưng vì ngại mặt mũi, họ vẫn chọn cách tuân theo quy định này.
“Cái này chắc cũng không phải để đề phòng chúng ta đâu nhỉ!”, Lâm Triệt nhìn đám người kiểm tra thân phận rất gắt gao thì nói.
Anh cũng từng tham gia hội đấu giá nhưng chưa có nơi nào nghiêm khắc như vậy.
“Đã thu xếp xong rồi ạ!”, một tờ giấy chứng minh thân phận được đưa ra trước mặt Lâm Triệt.
Hai người nhìn nhau cười, rồi đi nhanh tới sảnh đấu giá.
Sau đó họ tìm một chỗ, lẳng lặng ngồi xuống.
Sau khi họ ngồi xuống, vẫn có người tiến lên kiểm tra, xem ra lần đấu giá lần này cẩn thận gấp đôi bình thường.
Lâm Triệt quan sát toàn trường nhưng anh không hề nhìn thấy người nhà họ Cố hay họ Đậu mà mình quen.
Nếu như không phải là người anh không biết thì có lẽ nhà họ Đậu đã cho người đi thay rồi.
“Còn bao lâu nữa mới bắt đầu?”
Trương Thông xem đồng hồ rồi đáp: “Ba phút!”
“Xử lý nhanh đi rồi đi tìm mấy ông bạn cũ bên nhà họ Cố lá mặt lá trai kia nữa!”, giọng anh nhẹ nhàng nhưng từ lời nói vẫn có thể nhìn ra sự không hài lòng của Lâm Triệt
Bên cạnh có người ngồi gần, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người Lâm Triệt thì phi một tiếng.
Người này tỏ vẻ khinh thường hai người đang mạnh miệng này.
Xử lý nhanh! Vật phẩm đấu giá ở nơi này có món nào thấp hơn một triệu đâu, dù mấy người muốn mua thì cũng phải xem người ta có chịu nhả không nữa, chứ chẳng lẽ mấy người nói xử lý nhanh là có thể mua được liền sao?”
Đằng sau còn dám nói là muốn đối phó nhà họ Cố.
Có ai ở nơi này không biết sự tàn ác của nhà họ Cố đâu mà hai thằng nhóc vô danh này lại muốn đi chịu chết.
Còn nói người ta lá mặt lá trái.
Tuy khinh thường hai người này nhưng người nghe chỉ nghĩ họ khoác lác.
Ai cũng từng là thanh niên, ai chưa từng thích chém gió chứ.
Ba phút sau.
Một tiếng thông báo vang lên để nhắc nhở.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người chủ trì của buổi đấu giá lên sân khấu chào hỏi ngắn gọn vài câu rồi vào thẳng chủ đề chính.
Từng món đồ sưu tầm được đưa lên.
Mọi người tranh nhau ra giá.
Nhưng hai người vẫn không thấy Ngư nghiệp Cố Thị được đưa ra đấu giá.
Khi buổi đấu giá tiến hành được khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Bỗng, cửa lớn bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm đi vào.
Theo sau gã là hai người hầu.
Khi tới hàng ghế đầu, gã dừng lại rồi ngồi xuống.
“Ai thế? Không phải đã nói là khi đấu giá bắt đầu thì không ai được phép vào nữa à?”, có người không biết gì nên hỏi, đồng thời cảm giác ghen ghét dâng lên trong lòng khiến giọng điệu người này trở nên tức giận bất bình.
Người bên cạnh nghe thấy thì lập tức bắt người đang nói im lặng.
“Không muốn sống nữa à? Đó là Đậu tam gia của nhà họ Đậu. Không biết thì im đi, đừng để chuốc họa vào thân”, người này liếc sang nhìn Đậu tam gia rồi nhẹ giọng giải thích.
“A!”, người than vãn khi nãy lập tức ỉu xìu sau khi nghe xong.
Ai dám đắc tội nhà họ Đậu thì kẻ đó đúng là chán sống rồi!
Cũng may là mình ngồi xa, đối phương không nghe thấy.
Nhưng tim vừa bình tĩnh lại thì anh ta lại không ngừng miệng: “Nói vậy thì hôm nay có đồ tốt à?”
Có thể làm người nhà họ Đậu tới đây thì chắc hẳn tiếp theo sẽ có đồ tốt.
“Tôi cũng đoán thế!”
Hai người xì xào bàn tán, Lâm Triệt ở cạnh nghe thấy rõ ràng tất cả.
Anh cười lạnh: “Nhân vật chính xuất hiện rồi!”
Mặt trời lên cao.
Lâm Triệt từ từ thức giấc, anh giơ tay xoa nắn chỗ huyệt Thái Dương.
Vẻ mặt anh có chút nhăn nhó.
Trương Thông cầm một tách trà giúp nâng cao tinh thần, đặt bên cạnh Lâm Triệt.
Anh nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Phải nói đúng là sinh lực quá dư thừa, rõ ràng gần 2 giờ sáng nay, họ mới được về nhà mà.
Sáng sớm, người này vẫn thức rất sớm, giờ đang lau mồ hôi sau khi luyện công buổi sáng.
Chẳng lẽ đây là ưu điểm của đồng tử công?
“Chứng cứ ngày hôm qua đã được giao cho người mang về thủ đô rồi, có lẽ lần này bên Tú Y Ngự sử sẽ nhận được một bất ngờ đặc biệt”, khi quay về, Trương Thông cười khẽ nói.
Tú y Ngự sử đã bị nhiều nơi bài xích, tuy họ vẫn giữ được quyền lực nhưng vị trí đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Tài liệu này được giao lên thì để xem thử ai bảo vệ nổi những thằng oắt dùng chiêu bài chính nghĩa để làm ác này.
Anh nhấp một ngụm trà, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đưa qua chỗ bố nuôi của tôi một bản trước đi, nhờ ông ấy giúp một chút!”
Bố nuôi của anh chính là Trấn Bắc Hầu.
Là một trong những Vương Hầu cực kỳ có tiếng nói và quyền lực còn đang giữ chức hiện nay.
Trong thời điểm quan trọng, một nhân vật quan trọng như vậy đứng ra nói một câu thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Trương Thông gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta nói: “Lão Hầu gia đã nhắn anh là gửi anh cô Sở cho người ấy xem, nhắc nhiều lần rồi!”
Sau khi vợ mất, Trấn Bắc Hầu không đi thêm bước nào nữa.
Tuy Lâm Triệt là con nuôi nhưng anh cũng là con trai duy nhất của ông.
Khi mới nghe nói Lâm Triệt vừa về thành phố là có bạn gái ngay, ông vẫn rất ngạc nhiên.
Vì thế, Trấn Bắc Hầu đã yêu cầu xem hình của Sở Vân Mộng, ông muốn kiểm tra thay cho con trai mình.
Lâm Triệt đáp với giọng bất đắc dĩ: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Vân Mộng gửi hình, rồi chuyển qua cho bố nuôi luôn”.
A…
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lâm Triệt, Trương Thông cũng cười.
Tới trưa, anh ta lại vội vàng đi mất.
….…
Gần giữa trưa.
Mặt trời treo trên cao
“Hầu gia, Vưu đại nhân bên Tú Y Ngự sử xin gặp!”, đột nhiên có người vào thông báo.
Tới muộn hơn Lâm Triệt đã nghĩ, anh tưởng rằng họ sẽ tới đòi người vào lúc sáng sớm nữa kia.
Kéo dài tới bây giờ thì có lẽ họ cũng đã biết được nhiều tin tức về chuyện này hoặc cũng có thể là đi kiếm trợ giúp từ bên ngoài.
Lâm Triệt vung tay, Trương Thông lập tức hiểu ý, nói cho người thông báo: “Nói cho ông ta là Hầu gia vắng nhà, bảo Vưu đại nhân tới vào ngày khác đi”.
Thủ vệ gật đầu cho biết mình đã hiểu.
Lâm Triệt bưng một tách trà, hưởng thụ ánh nắng mùa thu ấm áp trên ghế nằm trong sân.
Anh vốn tưởng rằng đây sẽ là một buổi chiều thoải mái, yên tĩnh.
Trương Thông lại nhận được một tin đặc biệt.
“Cậu chủ, xem ra nhà họ Cố vẫn chưa rút ra được bài học nào!”, Trương Thông ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt, nhẹ giọng nói.
Người sau đeo kính râm, ghế nằm hơi động đậy.
“Sao thế? Công ty ngư nghiệp kia chưa giải quyết xong à?”
Nếu Trương Thông không nhắc tới, Lâm Triệt suýt quên mất chuyện này, không biết nó đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi.
Nhắc tới nhà họ Có, anh lập tức nhớ tới lời cảnh cáo nhà họ Cố của mình, bắt họ chuyển nhượng Ngư nghiệp Cố Thị, để nó cho người có tài thì mới giúp tất cả mọi người đều có tiền sống qua ngày.
Như thế có thể bồi thường cho tội lỗi tạo nên chuồng thú, xem mạng người như cỏ rác của nhà họ Cố.
Hiện giờ thấy Lâm Triệt đã nhớ ra, Trương Thông tiếp tục nói: “Sáng nay sẽ có một buổi đấu giá, Ngư nghiệp Cố Thị được đấu giá với giá khởi điểm là 100 nghìn tệ, theo tin tức mới nhất vừa nhận được, sản nghiệp này đã được nhà họ Đậu nhắm trước, đây cũng coi như là hai gia tộc này đã cấu kết trước rồi”.
“Ha”, Lâm Triệt cười lạnh một tiếng.
Anh ngồi dậy khỏi ghế nằm, nhà họ Cố này đúng là cố chấp, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà.
“Mấy giờ bắt đầu?”
“Hai giờ ạ!”
“Ầy! Chuẩn bị xe, tôi đi một chuyến!”, anh nặng nề thở dài, có chút bất đắc dĩ.
Hiếm khi có buổi chiều rảnh rỗi, giờ lại bị phá hư như vậy!
Trương Thông nghe thấy Lâm Triệt lẩm bẩm, anh ta cũng mỉm cười, mạch nước ngầm của ba thành phố duyên hải đã bắt đầu chuyển động, khi ấy Lâm Triệt làm gì còn thời gian để hưởng thụ ánh mặt trời.
Sự nỗ lực của họ là để càng nhiều có thêm thời gian, có tâm trạng để hưởng thụ cuộc sống.
Nửa tiếng sau.
Hai người Lâm Triệt nhanh chóng tới nơi tổ chức đầu giá.
Vì nhà họ Cố cũng không cần quảng cáo, chỉ cần đi một chuyến để hoàn thành quy trình thôi.
Vì thế, trong những người có mặt ở đây, đa số là đến vì những món đồ khác, chẳng ai ngờ được Ngư nghiệp Cố Thị sẽ được bán ra với giá một triệu trong hôm nay.
Đây chẳng khác nào tặng không.
Nếu như có thể bán với giá một đồng, sợ là nhà họ Cố cũng bán luôn cho nhà họ Đậu với giá này.
Tất cả đều là để nhà họ Đậu ngăn chặn Lâm Triệt.
Nghĩ lại thì nhà họ Cố này cũng quá tàn nhẫn, tuy anh không biết giao dịch ngầm giữa hai nhà là gì nhưng nhà họ Cố thà bỏ ra 1 triệu để bồi thường cho nhà họ Đậu chứ nhất quyết thỏa hiệp với Lâm Triệt.
“Xem ra tôi vẫn quá nhân từ với nhà họ Cố!”, thấy dòng người bắt đầu di chuyển, Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Ở cửa đại sảnh, có không ít người đang tụ tập, bọn họ đều ăn mặc lộng lẫy và giàu sang.
Nhưng nếu muốn vào được nơi này thì phải có giấy chứng nhận thân phận.
Tuy điều này khiến nhiều người bất mãn nhưng vì ngại mặt mũi, họ vẫn chọn cách tuân theo quy định này.
“Cái này chắc cũng không phải để đề phòng chúng ta đâu nhỉ!”, Lâm Triệt nhìn đám người kiểm tra thân phận rất gắt gao thì nói.
Anh cũng từng tham gia hội đấu giá nhưng chưa có nơi nào nghiêm khắc như vậy.
“Đã thu xếp xong rồi ạ!”, một tờ giấy chứng minh thân phận được đưa ra trước mặt Lâm Triệt.
Hai người nhìn nhau cười, rồi đi nhanh tới sảnh đấu giá.
Sau đó họ tìm một chỗ, lẳng lặng ngồi xuống.
Sau khi họ ngồi xuống, vẫn có người tiến lên kiểm tra, xem ra lần đấu giá lần này cẩn thận gấp đôi bình thường.
Lâm Triệt quan sát toàn trường nhưng anh không hề nhìn thấy người nhà họ Cố hay họ Đậu mà mình quen.
Nếu như không phải là người anh không biết thì có lẽ nhà họ Đậu đã cho người đi thay rồi.
“Còn bao lâu nữa mới bắt đầu?”
Trương Thông xem đồng hồ rồi đáp: “Ba phút!”
“Xử lý nhanh đi rồi đi tìm mấy ông bạn cũ bên nhà họ Cố lá mặt lá trai kia nữa!”, giọng anh nhẹ nhàng nhưng từ lời nói vẫn có thể nhìn ra sự không hài lòng của Lâm Triệt
Bên cạnh có người ngồi gần, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người Lâm Triệt thì phi một tiếng.
Người này tỏ vẻ khinh thường hai người đang mạnh miệng này.
Xử lý nhanh! Vật phẩm đấu giá ở nơi này có món nào thấp hơn một triệu đâu, dù mấy người muốn mua thì cũng phải xem người ta có chịu nhả không nữa, chứ chẳng lẽ mấy người nói xử lý nhanh là có thể mua được liền sao?”
Đằng sau còn dám nói là muốn đối phó nhà họ Cố.
Có ai ở nơi này không biết sự tàn ác của nhà họ Cố đâu mà hai thằng nhóc vô danh này lại muốn đi chịu chết.
Còn nói người ta lá mặt lá trái.
Tuy khinh thường hai người này nhưng người nghe chỉ nghĩ họ khoác lác.
Ai cũng từng là thanh niên, ai chưa từng thích chém gió chứ.
Ba phút sau.
Một tiếng thông báo vang lên để nhắc nhở.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người chủ trì của buổi đấu giá lên sân khấu chào hỏi ngắn gọn vài câu rồi vào thẳng chủ đề chính.
Từng món đồ sưu tầm được đưa lên.
Mọi người tranh nhau ra giá.
Nhưng hai người vẫn không thấy Ngư nghiệp Cố Thị được đưa ra đấu giá.
Khi buổi đấu giá tiến hành được khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Bỗng, cửa lớn bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng thớm đi vào.
Theo sau gã là hai người hầu.
Khi tới hàng ghế đầu, gã dừng lại rồi ngồi xuống.
“Ai thế? Không phải đã nói là khi đấu giá bắt đầu thì không ai được phép vào nữa à?”, có người không biết gì nên hỏi, đồng thời cảm giác ghen ghét dâng lên trong lòng khiến giọng điệu người này trở nên tức giận bất bình.
Người bên cạnh nghe thấy thì lập tức bắt người đang nói im lặng.
“Không muốn sống nữa à? Đó là Đậu tam gia của nhà họ Đậu. Không biết thì im đi, đừng để chuốc họa vào thân”, người này liếc sang nhìn Đậu tam gia rồi nhẹ giọng giải thích.
“A!”, người than vãn khi nãy lập tức ỉu xìu sau khi nghe xong.
Ai dám đắc tội nhà họ Đậu thì kẻ đó đúng là chán sống rồi!
Cũng may là mình ngồi xa, đối phương không nghe thấy.
Nhưng tim vừa bình tĩnh lại thì anh ta lại không ngừng miệng: “Nói vậy thì hôm nay có đồ tốt à?”
Có thể làm người nhà họ Đậu tới đây thì chắc hẳn tiếp theo sẽ có đồ tốt.
“Tôi cũng đoán thế!”
Hai người xì xào bàn tán, Lâm Triệt ở cạnh nghe thấy rõ ràng tất cả.
Anh cười lạnh: “Nhân vật chính xuất hiện rồi!”