Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237: Cơ hội giải thích
Shhh~.
Khi chiếc áo khoác màu đen từ từ cởi ra, đám đông Tú Y Vệ có mặt ở đó không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Mẹ kiếp…
Quả này chơi lớn rồi!
Chỉ thấy bên dưới lớp áo khoác là chín con mãng xà vàng kim bốn vuốt đang trừng mắt bay lên.
Trường bào dài quá gối, oai phong lẫm liệt.
Đầu óc tất cả mọi người trống rỗng, dù đã đoán được điều gì đó, nhưng không dám đối diện với hiện thực.
Âm thanh hít thở thật sâu không ngừng vang lên trong căn phòng.
Thủ vệ đi cùng đón lấy chiếc áo khoác dạ mà Lâm Triệt cởi ra, cẩn thận vắt trên cánh tay rồi quay về sau lưng anh.
Còn Lâm Triệt thì tìm chỗ nào đó sạch sẽ để ngồi xuống.
Trường bào phủ lên đầu gối.
Như bậc đế vương ghé thăm.
Khí thế như mây, tiêu sái mà nghiêm túc.
Nhiều năm chinh chiến giữa sinh tử hun đúc nên sát khí toàn thân.
Lúc này chiến tranh đã qua đi, anh quay về với phố thị.
Giống như gươm đao quay về với vỏ, che bớt đi ánh hào quang.
Nhưng khi đao kiếm tuốt khỏi vỏ, hào quang vẫn luôn như vậy.
“Chỉ huy tối cao của biên giới phía Bắc tiền nhiệm – người cai quản ba thành phố duyên hải đương nhiệm – Võ Uy Hầu đại nhân tới, Tú Y Vệ không chịu hành lễ à?”, Trương Thông thấy đám người này vẫn còn đờ đẫn ra đó thì càng thêm bực mình, lạnh lùng nhắc nhở.
Đám đông đột ngột bừng tỉnh, nhưng sắc mặt lại trở nên khó coi.
Đúng là Võ Uy Hầu trong truyền thuyết rồi, nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.
Vưu Thừa Vọng từng dặn đi dặn lại là không được để Võ Uy Hầu nắm được điểm yếu, thế mà đám người như họ vẫn chọc giận vị đại thần này rồi.
Nghĩ tới ban nãy có kẻ còn nói năng ngông cuồng bắt Võ Uy Hầu quỳ trước cửa tới khi trời sáng.
Trong lòng không khỏi nổi trống.
Nghe đồn vị Hầu gia này nhờ giết người, nhờ giẫm lên xác chết mới ngồi được tới vị trí hiện tại.
Đêm thu hơi lạnh nhưng cơ thể bọn chúng ướt đẫm mồ hôi.
“Sao hả? Tú Y Vệ đã ngông cuồng đến độ gặp bản Hầu mà không chịu hành lễ à?”, giọng nói của Lâm Triệt lại vang lên.
Khí thế trịnh trọng như núi lở sông gầm ào thẳng vào mặt.
Khiến đám đông cảm thấy hốt hoảng.
“Dương Chí…”
“Vương Minh…”
Đám đông vội vàng báo tên hiệu rồi đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Võ Uy Hầu đại nhân!”
Thời buổi bây giờ họ đã không cần hành lễ nữa rồi. Tuy rằng về cơ bản vẫn hành lễ với những người quyền cao chức trọng, nhưng đã không còn là nghi thức bắt buộc nữa.
Vì nguyên do tuổi tác nên Lâm Triệt cũng không thích người khác hành lễ với mình.
Nhưng đối với đám người huênh hoang vênh váo gây sự nhiễu dân này, không thể đơn giản như thế được.
Điền Anh Mẫn đã được thả xuống, mặt mũi tím bầm, suýt chút nữa thì rơi vào hôn mê.
Lập tức có người mang quần áo ấm tới bao bọc cậu ta lại để ủ ấm.
Nhưng có vẻ cậu ta vẫn không có tiến triển tốt hơn, đôi môi vẫn run rẩy, ánh mắt rời rạc.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ, ánh mắt của Lâm Triệt cũng lạnh đi.
Anh cũng từng dùng đến hình phạt này, chẳng qua là dùng nó với kẻ địch.
Thế mà chúng dám dùng hình thức này với người của mình.
“Từ Công đâu, bảo anh ta tới gặp tôi!”, giọng nói của Lâm Triệt lạnh tới nỗi đám đông không rét mà run.
Một đám Tú Y Vệ ở đây, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Trong ánh mắt có phần sợ sệt, nhưng không ai đi gọi Từ Công qua đây theo chỉ thị của Lâm Triệt.
Bốp!
Bốp bốp!
Lâm Triệt không khỏi vỗ tay.
Thế mà lúc này chúng dám không nhúc nhích.
Xem ra, mấy năm nay làm Tú Y Vệ đã giúp chúng “tự tin” hơn rất nhiều.
“Các người thích chết…”, Trương Thông giận dữ quát lên, định xông tới giáo huấn mấy kẻ này.
Nhưng bị Lâm Triệt giơ tay ngăn cản.
Anh mỉm cười: “Không cần nóng vội, nếu mấy người này không nóng vội, muốn chơi cùng bản Hầu, vậy thì bản Hầu cũng có hứng!”
Bản Hầu!
Lâm Triệt rất ít khi dùng đến cách xưng hô này.
Dù trong các trường hợp trang trọng hay không trang trọng, anh đều xưng tôi; nhưng lúc này dùng đến “bản Hầu” cũng để tỏ rõ địa vị của đôi bên.
Mấy tên Tú Y Vệ sững người, có một dự cảm không ổn lắm.
“Anh là Dương Chí?”, Lâm Triệt nhắm trúng vào một người, nhẹ nhàng hỏi.
Dương Chí giật mình, nhưng vẫn kiên định đáp: “Vâng!”
Gã khẽ cúi đầu, trong lòng âm thầm so sánh địa vị của Võ Uy Hầu và Tú Y Vệ.
Địa vị của Tú Y Vệ quá đặc biệt, chưa chắc anh đã dám làm gì họ.
Nghĩ tới đây, sống lưng của Dương Chí bất giác thẳng hơn.
Tuy thái độ vẫn cung kính, nhưng không còn hèn mọn như ban nãy nữa.
Lâm Triệt nhìn thấy cảnh này nhưng chỉ cười gằn.
Anh nhìn Dương Chí: “Cho anh ba phút để giải thích!”
Dương Chí sững người.
Gã không hiểu nên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lâm Triệt, dù chỉ xẹt qua trong thoáng chốc, nhưng
Mồ hôi lạnh bỗng chốc túa ra trên lưng.
“Cái gì, cái gì mà ba phút, giải thích chuyện gì cơ?”, Dương Chí đảo mắt nhìn đi chỗ khác, run rẩy hỏi.
Nhưng Lâm Triệt im lặng không đáp, đợi cho ba phút trôi đi.
Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, Dương Chí cực kỳ nôn nóng, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Mỗi một giây, sự im lặng của Lâm Triệt cũng là bài khảo nghiệm cực khó đối với tinh thần và cơ thể của gã.
Chật vật gấp đôi.
“Hết thời gian rồi!”, Trương Thông ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Thời gian trôi thật nhanh, khi nhìn về phía Dương Chí mới thấy toàn thân gã như vừa được vớt ra khỏi bể nước, ướt sũng, mặt mũi cũng trắng bệch.
Vô vị gấp đôi.
Anh khẽ xua tay, lập tức có người vòng ra sau lưng Dương Chí, giơ chân đạp vào đầu gối của gã.
Uỳnh!
Gã quỳ xuống trước mặt Lâm Triệt.
“Cậu có ý gì đây?”, Dương Chí mất hết mặt mũi nên tức tối hỏi.
Gã đang định đứng dậy thì đã bị người khác giữ chặt.
Không thể cử động được.
Đầu của gã bị người ta ấn xuống thật mạnh, dính sát mũi chân của Lâm Triệt.
“Nếu anh đã không có gì để giải thích, vậy thì tôi coi như anh đã nhận tội”, ngón tay Lâm Triệt nhẹ nhàng quệt lớp bụi bám trên bàn rồi nhẹ nhàng thổi nó đi.
“Nhận tội gì chứ? Đừng tưởng rằng cậu là Võ Uy Hầu thì có thể định tội bừa bãi, Tú Y Vệ chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu!”, trán của Dương Chí dính sát vào nền đất lạnh, gã lớn lối.
Trên nền đất rất bụi bặm, mỗi lần hít vào thở ra đều ngửi thấy mùi đất tanh ngòm.
Theo lời nói, bụi bặm cũng len lỏi vào khoang miệng.
“Hờ!”, Lâm Triệt cười gằn, trông có vẻ văn nhã, nhưng lời nói rất sức châm biếm: “Ở ba thành phố duyên hải này, ai dám bắt nạt Tú Y Vệ chứ!”
“Đến cả một Võ Uy Hầu nhỏ bé như tôi cũng suýt bị các anh tông chết ở thành phố Tân Tân, có phải không hả, Dương Chí?”
Dương Chí đờ đẫn.
Gã há hốc miệng, đang định biện hộ, nhưng nhìn thấy nụ cười như có như không của đối phương, lại nuốt ngược trở về.
Cảnh tượng của một tháng trước hiện ra trước mắt.
Lần đó Tú Y điều động ba người, âm thầm bảo vệ an toàn cho cậu chủ nhà họ Đậu – Đậu Hóa tại thành phố Tân Tân.
Nhưng sau cùng, lại phát sinh xung đột cùng Võ Uy Hầu.
Đậu Hóa từ nhỏ đã được nuông chiều nên không nuốt trôi cục tức này, dám lái xe tải hạng nặng tông vào Lâm Triệt.
Khi đó chúng cũng sợ mất mật.
Tuy đón được Đậu Hóa về, nhưng một người trong số chúng cũng chết trong tay Lâm Triệt.
Khi đó là buổi tối, gã trốn chui trốn nhủi ở bên ngoài mất một tháng.
Vốn tưởng rằng Lâm Triệt đã không truy cứu nữa, nào ngờ bây giờ lại bị anh bắt tận tay day tận trán.
Chuyện này vốn phải giấu giếm, cho nên gã sẽ không thừa nhận.
Dương Chí gân cổ cãi: “Tôi không biết cậu đang nói đến chuyện gì!”
Cơ thể cũng không còn giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn quỳ ở đó, coi như ấm ức cầu xin.
Lâm Triệt giơ bàn tay trắng nõn ra khỏi ống tay áo bào rộng rãi, đặt lên đầu Dương Chí, nhẹ nhàng vỗ về: “Tôi từng cho anh cơ hội giải thích, nếu bỏ lỡ rồi thì nói gì cũng không còn tác dụng nữa”.
Giọng điệu rất chậm rãi.
Động tác vỗ về rất nhẹ nhàng, nhưng không thể khiến Dương Chí yên tâm được, ngược lại toàn thân gã căng thẳng, nỗi sợ hãi chưa từng có bỗng chốc trào lên trong lòng.
Khi chiếc áo khoác màu đen từ từ cởi ra, đám đông Tú Y Vệ có mặt ở đó không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Mẹ kiếp…
Quả này chơi lớn rồi!
Chỉ thấy bên dưới lớp áo khoác là chín con mãng xà vàng kim bốn vuốt đang trừng mắt bay lên.
Trường bào dài quá gối, oai phong lẫm liệt.
Đầu óc tất cả mọi người trống rỗng, dù đã đoán được điều gì đó, nhưng không dám đối diện với hiện thực.
Âm thanh hít thở thật sâu không ngừng vang lên trong căn phòng.
Thủ vệ đi cùng đón lấy chiếc áo khoác dạ mà Lâm Triệt cởi ra, cẩn thận vắt trên cánh tay rồi quay về sau lưng anh.
Còn Lâm Triệt thì tìm chỗ nào đó sạch sẽ để ngồi xuống.
Trường bào phủ lên đầu gối.
Như bậc đế vương ghé thăm.
Khí thế như mây, tiêu sái mà nghiêm túc.
Nhiều năm chinh chiến giữa sinh tử hun đúc nên sát khí toàn thân.
Lúc này chiến tranh đã qua đi, anh quay về với phố thị.
Giống như gươm đao quay về với vỏ, che bớt đi ánh hào quang.
Nhưng khi đao kiếm tuốt khỏi vỏ, hào quang vẫn luôn như vậy.
“Chỉ huy tối cao của biên giới phía Bắc tiền nhiệm – người cai quản ba thành phố duyên hải đương nhiệm – Võ Uy Hầu đại nhân tới, Tú Y Vệ không chịu hành lễ à?”, Trương Thông thấy đám người này vẫn còn đờ đẫn ra đó thì càng thêm bực mình, lạnh lùng nhắc nhở.
Đám đông đột ngột bừng tỉnh, nhưng sắc mặt lại trở nên khó coi.
Đúng là Võ Uy Hầu trong truyền thuyết rồi, nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy.
Vưu Thừa Vọng từng dặn đi dặn lại là không được để Võ Uy Hầu nắm được điểm yếu, thế mà đám người như họ vẫn chọc giận vị đại thần này rồi.
Nghĩ tới ban nãy có kẻ còn nói năng ngông cuồng bắt Võ Uy Hầu quỳ trước cửa tới khi trời sáng.
Trong lòng không khỏi nổi trống.
Nghe đồn vị Hầu gia này nhờ giết người, nhờ giẫm lên xác chết mới ngồi được tới vị trí hiện tại.
Đêm thu hơi lạnh nhưng cơ thể bọn chúng ướt đẫm mồ hôi.
“Sao hả? Tú Y Vệ đã ngông cuồng đến độ gặp bản Hầu mà không chịu hành lễ à?”, giọng nói của Lâm Triệt lại vang lên.
Khí thế trịnh trọng như núi lở sông gầm ào thẳng vào mặt.
Khiến đám đông cảm thấy hốt hoảng.
“Dương Chí…”
“Vương Minh…”
Đám đông vội vàng báo tên hiệu rồi đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Võ Uy Hầu đại nhân!”
Thời buổi bây giờ họ đã không cần hành lễ nữa rồi. Tuy rằng về cơ bản vẫn hành lễ với những người quyền cao chức trọng, nhưng đã không còn là nghi thức bắt buộc nữa.
Vì nguyên do tuổi tác nên Lâm Triệt cũng không thích người khác hành lễ với mình.
Nhưng đối với đám người huênh hoang vênh váo gây sự nhiễu dân này, không thể đơn giản như thế được.
Điền Anh Mẫn đã được thả xuống, mặt mũi tím bầm, suýt chút nữa thì rơi vào hôn mê.
Lập tức có người mang quần áo ấm tới bao bọc cậu ta lại để ủ ấm.
Nhưng có vẻ cậu ta vẫn không có tiến triển tốt hơn, đôi môi vẫn run rẩy, ánh mắt rời rạc.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ, ánh mắt của Lâm Triệt cũng lạnh đi.
Anh cũng từng dùng đến hình phạt này, chẳng qua là dùng nó với kẻ địch.
Thế mà chúng dám dùng hình thức này với người của mình.
“Từ Công đâu, bảo anh ta tới gặp tôi!”, giọng nói của Lâm Triệt lạnh tới nỗi đám đông không rét mà run.
Một đám Tú Y Vệ ở đây, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Trong ánh mắt có phần sợ sệt, nhưng không ai đi gọi Từ Công qua đây theo chỉ thị của Lâm Triệt.
Bốp!
Bốp bốp!
Lâm Triệt không khỏi vỗ tay.
Thế mà lúc này chúng dám không nhúc nhích.
Xem ra, mấy năm nay làm Tú Y Vệ đã giúp chúng “tự tin” hơn rất nhiều.
“Các người thích chết…”, Trương Thông giận dữ quát lên, định xông tới giáo huấn mấy kẻ này.
Nhưng bị Lâm Triệt giơ tay ngăn cản.
Anh mỉm cười: “Không cần nóng vội, nếu mấy người này không nóng vội, muốn chơi cùng bản Hầu, vậy thì bản Hầu cũng có hứng!”
Bản Hầu!
Lâm Triệt rất ít khi dùng đến cách xưng hô này.
Dù trong các trường hợp trang trọng hay không trang trọng, anh đều xưng tôi; nhưng lúc này dùng đến “bản Hầu” cũng để tỏ rõ địa vị của đôi bên.
Mấy tên Tú Y Vệ sững người, có một dự cảm không ổn lắm.
“Anh là Dương Chí?”, Lâm Triệt nhắm trúng vào một người, nhẹ nhàng hỏi.
Dương Chí giật mình, nhưng vẫn kiên định đáp: “Vâng!”
Gã khẽ cúi đầu, trong lòng âm thầm so sánh địa vị của Võ Uy Hầu và Tú Y Vệ.
Địa vị của Tú Y Vệ quá đặc biệt, chưa chắc anh đã dám làm gì họ.
Nghĩ tới đây, sống lưng của Dương Chí bất giác thẳng hơn.
Tuy thái độ vẫn cung kính, nhưng không còn hèn mọn như ban nãy nữa.
Lâm Triệt nhìn thấy cảnh này nhưng chỉ cười gằn.
Anh nhìn Dương Chí: “Cho anh ba phút để giải thích!”
Dương Chí sững người.
Gã không hiểu nên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lâm Triệt, dù chỉ xẹt qua trong thoáng chốc, nhưng
Mồ hôi lạnh bỗng chốc túa ra trên lưng.
“Cái gì, cái gì mà ba phút, giải thích chuyện gì cơ?”, Dương Chí đảo mắt nhìn đi chỗ khác, run rẩy hỏi.
Nhưng Lâm Triệt im lặng không đáp, đợi cho ba phút trôi đi.
Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, Dương Chí cực kỳ nôn nóng, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Mỗi một giây, sự im lặng của Lâm Triệt cũng là bài khảo nghiệm cực khó đối với tinh thần và cơ thể của gã.
Chật vật gấp đôi.
“Hết thời gian rồi!”, Trương Thông ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Thời gian trôi thật nhanh, khi nhìn về phía Dương Chí mới thấy toàn thân gã như vừa được vớt ra khỏi bể nước, ướt sũng, mặt mũi cũng trắng bệch.
Vô vị gấp đôi.
Anh khẽ xua tay, lập tức có người vòng ra sau lưng Dương Chí, giơ chân đạp vào đầu gối của gã.
Uỳnh!
Gã quỳ xuống trước mặt Lâm Triệt.
“Cậu có ý gì đây?”, Dương Chí mất hết mặt mũi nên tức tối hỏi.
Gã đang định đứng dậy thì đã bị người khác giữ chặt.
Không thể cử động được.
Đầu của gã bị người ta ấn xuống thật mạnh, dính sát mũi chân của Lâm Triệt.
“Nếu anh đã không có gì để giải thích, vậy thì tôi coi như anh đã nhận tội”, ngón tay Lâm Triệt nhẹ nhàng quệt lớp bụi bám trên bàn rồi nhẹ nhàng thổi nó đi.
“Nhận tội gì chứ? Đừng tưởng rằng cậu là Võ Uy Hầu thì có thể định tội bừa bãi, Tú Y Vệ chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu!”, trán của Dương Chí dính sát vào nền đất lạnh, gã lớn lối.
Trên nền đất rất bụi bặm, mỗi lần hít vào thở ra đều ngửi thấy mùi đất tanh ngòm.
Theo lời nói, bụi bặm cũng len lỏi vào khoang miệng.
“Hờ!”, Lâm Triệt cười gằn, trông có vẻ văn nhã, nhưng lời nói rất sức châm biếm: “Ở ba thành phố duyên hải này, ai dám bắt nạt Tú Y Vệ chứ!”
“Đến cả một Võ Uy Hầu nhỏ bé như tôi cũng suýt bị các anh tông chết ở thành phố Tân Tân, có phải không hả, Dương Chí?”
Dương Chí đờ đẫn.
Gã há hốc miệng, đang định biện hộ, nhưng nhìn thấy nụ cười như có như không của đối phương, lại nuốt ngược trở về.
Cảnh tượng của một tháng trước hiện ra trước mắt.
Lần đó Tú Y điều động ba người, âm thầm bảo vệ an toàn cho cậu chủ nhà họ Đậu – Đậu Hóa tại thành phố Tân Tân.
Nhưng sau cùng, lại phát sinh xung đột cùng Võ Uy Hầu.
Đậu Hóa từ nhỏ đã được nuông chiều nên không nuốt trôi cục tức này, dám lái xe tải hạng nặng tông vào Lâm Triệt.
Khi đó chúng cũng sợ mất mật.
Tuy đón được Đậu Hóa về, nhưng một người trong số chúng cũng chết trong tay Lâm Triệt.
Khi đó là buổi tối, gã trốn chui trốn nhủi ở bên ngoài mất một tháng.
Vốn tưởng rằng Lâm Triệt đã không truy cứu nữa, nào ngờ bây giờ lại bị anh bắt tận tay day tận trán.
Chuyện này vốn phải giấu giếm, cho nên gã sẽ không thừa nhận.
Dương Chí gân cổ cãi: “Tôi không biết cậu đang nói đến chuyện gì!”
Cơ thể cũng không còn giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn quỳ ở đó, coi như ấm ức cầu xin.
Lâm Triệt giơ bàn tay trắng nõn ra khỏi ống tay áo bào rộng rãi, đặt lên đầu Dương Chí, nhẹ nhàng vỗ về: “Tôi từng cho anh cơ hội giải thích, nếu bỏ lỡ rồi thì nói gì cũng không còn tác dụng nữa”.
Giọng điệu rất chậm rãi.
Động tác vỗ về rất nhẹ nhàng, nhưng không thể khiến Dương Chí yên tâm được, ngược lại toàn thân gã căng thẳng, nỗi sợ hãi chưa từng có bỗng chốc trào lên trong lòng.