Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235: Bố vợ tương lai
Sau vài ngã rẽ.
Cuối cùng hai người Lâm Triệt cũng đến trước cửa căn biệt thự mà Điền Tĩnh Tuệ nói.
“Đã kiểm tra xong rồi, Điền Tĩnh Tuệ không nói dối!”, Trương Thông nhẹ giọng nói.
Cửa xe mở ra, Lâm Triệt sải bước đi xuống.
Căn biệt thự này không tốt hơn so với dinh thự của nhà họ Điền, nhưng cũng vô cùng xa hoa.
Nhưng lúc này, căn biệt thự trông vô cùng thảm hại, giống như vừa bị trộm hỏi thăm vậy, tất cả mọi thứ đều bị đập phá tan tành.
Một mớ hỗn độn.
Điền Tĩnh Tuệ đang đứng cạnh bảo mẫu, trốn sang một bên.
Hai tay cô ôm ngực, run bần bật.
Lâm Triệt và Trương Thông dẫm lên mảnh vỡ trên mặt đất và sải bước về phía trước.
Điền Tĩnh Tuệ cảnh giác ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Triệt, đôi mắt bất an của cô chợt sáng lên.
Cô đứng dậy và nắm lấy cánh tay Lâm Triệt.
Khi vừa định mở miệng nói chuyện thì cô cảm thấy hành vi của mình không phù hợp nên vội vàng buông tay.
“Lâm… Hầu gia, bố và anh trai tôi đều đã bị bắt đi, xin anh hãy cứu họ!”, vừa nói cô vừa quỳ xuống.
Điền Tĩnh Tuệ còn rất trẻ, nhìn chỉ như ngoài 20 tuổi.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, đang định quỳ trên sàn nhà đầy mảnh thủy tinh bằng đầu gối trần.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, vội vàng đỡ cô dậy.
Cô gái này chỉ là một đứa trẻ, thế này đúng là làm khó cho cô rồi.
“Nói cho tôi biết vì sao bố cô lại bị người ta bắt đi”, Lâm Triệt cũng không vội vã đi cứu người ngay.
Khi nghe trong điện thoại, anh biết được rằng Từ Công dẫn hai bố con nhà họ Điền đi là vì bị sỉ nhục ở cửa nhà họ Điền lần trước.
Nhưng đó cũng chỉ là phân tích của Điền Tĩnh Tuệ mà thôi.
Bây giờ anh cần tìm hiểu chi tiết mọi việc trước.
Anh đã nói chuyện với Tương Ứng Hổ và một số người dân, nhà họ Điền có thể tập trung tất cả các doanh nghiệp lại trong thời gian sớm nhất, cũng là do có uy tín.
Trước giờ làm ăn cũng rất tốt.
Cũng chưa làm điều gì to tát để mọi người phải oán trách.
Từ hai hậu duệ Điền Tĩnh Tuệ và Điền Anh Mẫn có thể thấy được, nề nếp của nhà họ Điền không tồi, thậm chí còn có chút quá nghiêm khắc.
Bảo mẫu mang trà cho Lâm Triệt và Trương Thông.
Điền Tĩnh Tuệ cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Buối tối hôm nay, khi nhà họ Điền chuẩn bị nghỉ ngơi, Từ Công cùng mấy người đột nhiên xông vào, trên người y nồng nặc mùi rượu.
Không phân biệt trắng đen gì, lao vào đánh đập người nhà họ.
Nếu không phải có sự quản lý tỉ mỉ của nhà họ Điền từ trước đến nay, đằng sau lại có người chống đỡ thì ngay cả Điền Tĩnh Tuệ cũng đã trực tiếp bị bắt đi.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, anh đã hiểu rõ.
Điền Tĩnh Tuệ vẫn còn nhỏ, vì quá vội vàng nên ngay cả người dựa dẫm phía sau là ai cũng nói cho Lâm Triệt biết.
Càng không thể nào là nói dối và bịa ra các lí do khác được.
“Vậy bọn họ dùng lí do gì mà bắt bố cô đi?”, Lâm Triệt uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi.
Điền Tĩnh Tuệ nghĩ một chút.
Trong mắt ánh lên vệt nước mắt nói: “Kiểm tra phần tử nguy hiểm!”
Đây thật đúng là một cách nói thông dụng.
“Hầu gia, anh có thể cứu bố và anh trai tôi không? Bọn họ chỉ là những thương nhân bình thường, anh trai tôi thậm chí còn không dám giết một con gà, sao có thể là người xấu được chứ?”, Điền Tĩnh Tuệ nhỏ giọng nói.
Thấy Lâm Triệt im lặng, trong lòng cô có chút bấn an.
5 phút sau.
Lâm Triệt vẫn cứ uống trà mà không nói một lời.
Điền Tĩnh Tuệ nép vào một góc, lén lau nước mắt.
Lúc này, Trương Thông từ ngoài bước vào.
“Cậu chủ, người tìm thấy người rồi, bị nhốt trong một nhà kho”.
“Nhà kho?”, Lâm Triệt khẽ cau mày, không hiểu ra quân ồ ạt như vậy, lại bắt người nhà họ Điền vào nhà kho làm gì.
“Ừ”.
Lâm Triệt gật đầu, đứng dậy và đi ra ngoài, Điền Tĩnh Tuệ tiếp tục hỏi: “Anh đi cứu bố tôi sao? Dẫn tôi đi theo được không?”
“Cô ở nhà đợi là được rồi”, nói xong anh liền sải bước rời đi.
Chiếc xe Jeep màu xanh lao thẳng về mục tiêu.
Phía sau, những chiếc xe nối đuôi nhau soi sáng cả con đường.
Từ Công này cũng đúng là không chịu được cơn tức này, nhà họ Điền không muốn dính líu đến Tú Y Vệ, cũng không muốn Điền Tĩnh Tuệ tiếp xúc quá nhiều với Từ Công.
Mặc dù, Điền Tĩnh Tuệ thật sự là một cô gái đẹp, nhưng rõ ràng đây vẫn là một đứa trẻ.
Vấn đề hôn nhân cũng không cần quá vội vàng như thế.
Nhưng thật không ngờ, Từ Công vì việc này mà tìm nhà họ Điền gây rắc rối.
Ở địa phương, ngay cả nhà họ Điền nói bắt là bắt, vậy người bình thường hoặc những thương gia nhỏ, chẳng phải không có chỗ nào để nói lý nữa sao.
Đây chính là lí do khiến ai cũng sợ Tú Y Vệ.
…
Bên trong một nhà kho ở phía Nam.
Ban đầu nó là trụ sở của Tú Y Vệ.
Tuy nhiên, số lượng các Tú Y Vệ ngày càng ít đi, bên trên cũng bắt đầu giảm dần quyền lực của họ.
Nơi này, đã bị bỏ hoang lâu rồi.
Nhưng vẫn có đầy thủ thiết bị.
Có đồ để tra tấn phạm nhân, cũng có phòng để nghỉ ngơi.
Và trong một căn phòng, một chiếc bàn lớn bày đầy thức ăn ngon, Từ Công thong thả nhấp một ngụm rượu trong ly, ung dung tự tại.
“Nào nào, rót đầy rượu cho bố vợ tương lai của tôi”.
Nói xong, lập tức có người rót đầy rượu cho Điền Hoa Huy đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
“Từ Công, hôm nay cậu làm ầm ĩ lên như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Tĩnh Tuệ có suy nghĩ của riêng mình, cậu hãy từ bỏ ý định này đi”, Điền Hoa Huy nổi điên.
Nhà họ Điền nửa đêm bị đánh úp nhưng lúc này trong phòng thẩm vấn lại đang mở đại tiệc.
Chính là để nhà họ Điền xem, ép buộc nhà họ phải chấp nhận thân phận của y.
“Ông đang nói cái đéo gì đấy, được anh Từ của chúng tôi để ý là may mắn của nhà họ Điền các ông, lão già này còn không biết hài lòng à?”
“Đúng vậy, gia đình nhà ông chỉ là một thương nhân, thật sự coi mình là cái thứ gì à, anh Từ muốn đà bà, chỉ cần nói một câu, những gia tộc khác đều đè đầu cưỡi cổ nhau mà mang con gái tới, ông lại còn không vừa lòng”.
Những người ngồi cùng bàn không chút tôn trọng nào với Điền Hoa Huy.
“Thằng già”, “hồ đồ các kiểu”, họ không hề nể nang.
Khuôn mặt của Điền Hoa Huy vô cùng khó coi, không những bị xúc phạm bởi một đám chỉ đáng tuổi con cháu mình.
Con trai bị giam ở phòng khác khiến ông ta càng lo lắng hơn, dù có mắng mỏ thế này cũng chỉ hừ lạnh, không phản kháng quá nhiều.
Mọi người chửi bới xong rồi, hả giận rồi.
Từ Công mới mỉm cười nói: “Ầy! Nói năng kiểu gì vậy, bác Điền là bậc cha chú, khách sáo một chút”.
Miệng thì nói vậy nhưng nụ cười trên mặt y tràn đầy vẻ chế nhạo.
“Đúng đúng, sau này vẫn còn là bố vợ của anh Từ, anh xem cái miệng của chúng tôi cũng thật là”.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Càng uống càng say khướt, khuôn mặt Từ Công và những người khác đều đỏ bừng.
“Nửa tiếng đã trôi qua rồi, Điền Anh Mẫn ở bên kia không biết thế nào rồi?”, Từ Công rót vào miệng một ngụm rượu và nói.
Điền Hoa Huy có chút căng thẳng, ông ta cũng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của con trai mình.
Từ Công tiếp tục nói: “Không có ý gì khác cả, chỉ cần ông không ngăn cản chuyện của tôi và Điền Tĩnh Tuệ, gả cô ấy cho tôi, sau này nhà họ Điền sẽ do Từ Công tôi chăm sóc!”
Y vừa nói vừa vỗ ngực, lớn tiếng bảo đảm.
Đây không phải lời nói suông của y, nhiều người dự đoán Từ Công sẽ là Tú Y Ngự sử đời tiếp theo của ba thành phố duyên hải, đứng đầu nhiều Tú Y Vệ, thị sát thiên hạ.
Chỉ nghĩ đến thôi đã làm cho y càng thêm hăng máu.
“Cậu hãy từ bỏ ý nghĩ này đi, tôi sẽ không để cho Tĩnh Tuệ lấy một người như cậu đâu”, Điền Hoa Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Công, vô cùng kiên quyết.
Với loại người này, gả con gái cho y giống chẳng khác nào gả cho thú dữ vậy.
Mẹ kiếp!
Ly rượu trong tay Từ Công trực tiếp đập thẳng vào trán Điền Hoa Huy, mảnh ly vỡ văng tung tóe trên mặt đất.
Dấu vết máu chảy dài trên chán.
“Mẹ nó, lão già này, tôi nói cho ông biết, không đến lượt ông quyết định đâu!”
Cuối cùng hai người Lâm Triệt cũng đến trước cửa căn biệt thự mà Điền Tĩnh Tuệ nói.
“Đã kiểm tra xong rồi, Điền Tĩnh Tuệ không nói dối!”, Trương Thông nhẹ giọng nói.
Cửa xe mở ra, Lâm Triệt sải bước đi xuống.
Căn biệt thự này không tốt hơn so với dinh thự của nhà họ Điền, nhưng cũng vô cùng xa hoa.
Nhưng lúc này, căn biệt thự trông vô cùng thảm hại, giống như vừa bị trộm hỏi thăm vậy, tất cả mọi thứ đều bị đập phá tan tành.
Một mớ hỗn độn.
Điền Tĩnh Tuệ đang đứng cạnh bảo mẫu, trốn sang một bên.
Hai tay cô ôm ngực, run bần bật.
Lâm Triệt và Trương Thông dẫm lên mảnh vỡ trên mặt đất và sải bước về phía trước.
Điền Tĩnh Tuệ cảnh giác ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Triệt, đôi mắt bất an của cô chợt sáng lên.
Cô đứng dậy và nắm lấy cánh tay Lâm Triệt.
Khi vừa định mở miệng nói chuyện thì cô cảm thấy hành vi của mình không phù hợp nên vội vàng buông tay.
“Lâm… Hầu gia, bố và anh trai tôi đều đã bị bắt đi, xin anh hãy cứu họ!”, vừa nói cô vừa quỳ xuống.
Điền Tĩnh Tuệ còn rất trẻ, nhìn chỉ như ngoài 20 tuổi.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, đang định quỳ trên sàn nhà đầy mảnh thủy tinh bằng đầu gối trần.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, vội vàng đỡ cô dậy.
Cô gái này chỉ là một đứa trẻ, thế này đúng là làm khó cho cô rồi.
“Nói cho tôi biết vì sao bố cô lại bị người ta bắt đi”, Lâm Triệt cũng không vội vã đi cứu người ngay.
Khi nghe trong điện thoại, anh biết được rằng Từ Công dẫn hai bố con nhà họ Điền đi là vì bị sỉ nhục ở cửa nhà họ Điền lần trước.
Nhưng đó cũng chỉ là phân tích của Điền Tĩnh Tuệ mà thôi.
Bây giờ anh cần tìm hiểu chi tiết mọi việc trước.
Anh đã nói chuyện với Tương Ứng Hổ và một số người dân, nhà họ Điền có thể tập trung tất cả các doanh nghiệp lại trong thời gian sớm nhất, cũng là do có uy tín.
Trước giờ làm ăn cũng rất tốt.
Cũng chưa làm điều gì to tát để mọi người phải oán trách.
Từ hai hậu duệ Điền Tĩnh Tuệ và Điền Anh Mẫn có thể thấy được, nề nếp của nhà họ Điền không tồi, thậm chí còn có chút quá nghiêm khắc.
Bảo mẫu mang trà cho Lâm Triệt và Trương Thông.
Điền Tĩnh Tuệ cũng bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Buối tối hôm nay, khi nhà họ Điền chuẩn bị nghỉ ngơi, Từ Công cùng mấy người đột nhiên xông vào, trên người y nồng nặc mùi rượu.
Không phân biệt trắng đen gì, lao vào đánh đập người nhà họ.
Nếu không phải có sự quản lý tỉ mỉ của nhà họ Điền từ trước đến nay, đằng sau lại có người chống đỡ thì ngay cả Điền Tĩnh Tuệ cũng đã trực tiếp bị bắt đi.
Lâm Triệt khẽ gật đầu, anh đã hiểu rõ.
Điền Tĩnh Tuệ vẫn còn nhỏ, vì quá vội vàng nên ngay cả người dựa dẫm phía sau là ai cũng nói cho Lâm Triệt biết.
Càng không thể nào là nói dối và bịa ra các lí do khác được.
“Vậy bọn họ dùng lí do gì mà bắt bố cô đi?”, Lâm Triệt uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi.
Điền Tĩnh Tuệ nghĩ một chút.
Trong mắt ánh lên vệt nước mắt nói: “Kiểm tra phần tử nguy hiểm!”
Đây thật đúng là một cách nói thông dụng.
“Hầu gia, anh có thể cứu bố và anh trai tôi không? Bọn họ chỉ là những thương nhân bình thường, anh trai tôi thậm chí còn không dám giết một con gà, sao có thể là người xấu được chứ?”, Điền Tĩnh Tuệ nhỏ giọng nói.
Thấy Lâm Triệt im lặng, trong lòng cô có chút bấn an.
5 phút sau.
Lâm Triệt vẫn cứ uống trà mà không nói một lời.
Điền Tĩnh Tuệ nép vào một góc, lén lau nước mắt.
Lúc này, Trương Thông từ ngoài bước vào.
“Cậu chủ, người tìm thấy người rồi, bị nhốt trong một nhà kho”.
“Nhà kho?”, Lâm Triệt khẽ cau mày, không hiểu ra quân ồ ạt như vậy, lại bắt người nhà họ Điền vào nhà kho làm gì.
“Ừ”.
Lâm Triệt gật đầu, đứng dậy và đi ra ngoài, Điền Tĩnh Tuệ tiếp tục hỏi: “Anh đi cứu bố tôi sao? Dẫn tôi đi theo được không?”
“Cô ở nhà đợi là được rồi”, nói xong anh liền sải bước rời đi.
Chiếc xe Jeep màu xanh lao thẳng về mục tiêu.
Phía sau, những chiếc xe nối đuôi nhau soi sáng cả con đường.
Từ Công này cũng đúng là không chịu được cơn tức này, nhà họ Điền không muốn dính líu đến Tú Y Vệ, cũng không muốn Điền Tĩnh Tuệ tiếp xúc quá nhiều với Từ Công.
Mặc dù, Điền Tĩnh Tuệ thật sự là một cô gái đẹp, nhưng rõ ràng đây vẫn là một đứa trẻ.
Vấn đề hôn nhân cũng không cần quá vội vàng như thế.
Nhưng thật không ngờ, Từ Công vì việc này mà tìm nhà họ Điền gây rắc rối.
Ở địa phương, ngay cả nhà họ Điền nói bắt là bắt, vậy người bình thường hoặc những thương gia nhỏ, chẳng phải không có chỗ nào để nói lý nữa sao.
Đây chính là lí do khiến ai cũng sợ Tú Y Vệ.
…
Bên trong một nhà kho ở phía Nam.
Ban đầu nó là trụ sở của Tú Y Vệ.
Tuy nhiên, số lượng các Tú Y Vệ ngày càng ít đi, bên trên cũng bắt đầu giảm dần quyền lực của họ.
Nơi này, đã bị bỏ hoang lâu rồi.
Nhưng vẫn có đầy thủ thiết bị.
Có đồ để tra tấn phạm nhân, cũng có phòng để nghỉ ngơi.
Và trong một căn phòng, một chiếc bàn lớn bày đầy thức ăn ngon, Từ Công thong thả nhấp một ngụm rượu trong ly, ung dung tự tại.
“Nào nào, rót đầy rượu cho bố vợ tương lai của tôi”.
Nói xong, lập tức có người rót đầy rượu cho Điền Hoa Huy đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
“Từ Công, hôm nay cậu làm ầm ĩ lên như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Tĩnh Tuệ có suy nghĩ của riêng mình, cậu hãy từ bỏ ý định này đi”, Điền Hoa Huy nổi điên.
Nhà họ Điền nửa đêm bị đánh úp nhưng lúc này trong phòng thẩm vấn lại đang mở đại tiệc.
Chính là để nhà họ Điền xem, ép buộc nhà họ phải chấp nhận thân phận của y.
“Ông đang nói cái đéo gì đấy, được anh Từ của chúng tôi để ý là may mắn của nhà họ Điền các ông, lão già này còn không biết hài lòng à?”
“Đúng vậy, gia đình nhà ông chỉ là một thương nhân, thật sự coi mình là cái thứ gì à, anh Từ muốn đà bà, chỉ cần nói một câu, những gia tộc khác đều đè đầu cưỡi cổ nhau mà mang con gái tới, ông lại còn không vừa lòng”.
Những người ngồi cùng bàn không chút tôn trọng nào với Điền Hoa Huy.
“Thằng già”, “hồ đồ các kiểu”, họ không hề nể nang.
Khuôn mặt của Điền Hoa Huy vô cùng khó coi, không những bị xúc phạm bởi một đám chỉ đáng tuổi con cháu mình.
Con trai bị giam ở phòng khác khiến ông ta càng lo lắng hơn, dù có mắng mỏ thế này cũng chỉ hừ lạnh, không phản kháng quá nhiều.
Mọi người chửi bới xong rồi, hả giận rồi.
Từ Công mới mỉm cười nói: “Ầy! Nói năng kiểu gì vậy, bác Điền là bậc cha chú, khách sáo một chút”.
Miệng thì nói vậy nhưng nụ cười trên mặt y tràn đầy vẻ chế nhạo.
“Đúng đúng, sau này vẫn còn là bố vợ của anh Từ, anh xem cái miệng của chúng tôi cũng thật là”.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Càng uống càng say khướt, khuôn mặt Từ Công và những người khác đều đỏ bừng.
“Nửa tiếng đã trôi qua rồi, Điền Anh Mẫn ở bên kia không biết thế nào rồi?”, Từ Công rót vào miệng một ngụm rượu và nói.
Điền Hoa Huy có chút căng thẳng, ông ta cũng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của con trai mình.
Từ Công tiếp tục nói: “Không có ý gì khác cả, chỉ cần ông không ngăn cản chuyện của tôi và Điền Tĩnh Tuệ, gả cô ấy cho tôi, sau này nhà họ Điền sẽ do Từ Công tôi chăm sóc!”
Y vừa nói vừa vỗ ngực, lớn tiếng bảo đảm.
Đây không phải lời nói suông của y, nhiều người dự đoán Từ Công sẽ là Tú Y Ngự sử đời tiếp theo của ba thành phố duyên hải, đứng đầu nhiều Tú Y Vệ, thị sát thiên hạ.
Chỉ nghĩ đến thôi đã làm cho y càng thêm hăng máu.
“Cậu hãy từ bỏ ý nghĩ này đi, tôi sẽ không để cho Tĩnh Tuệ lấy một người như cậu đâu”, Điền Hoa Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Công, vô cùng kiên quyết.
Với loại người này, gả con gái cho y giống chẳng khác nào gả cho thú dữ vậy.
Mẹ kiếp!
Ly rượu trong tay Từ Công trực tiếp đập thẳng vào trán Điền Hoa Huy, mảnh ly vỡ văng tung tóe trên mặt đất.
Dấu vết máu chảy dài trên chán.
“Mẹ nó, lão già này, tôi nói cho ông biết, không đến lượt ông quyết định đâu!”