Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Đi nói với Thượng Đế ý
Các động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Nhưng ngay cả một hành động đơn giản như vậy thôi, trong mắt Triệu Lạc Tâm, nó cũng trở nên đáng sợ hơn cả việc gã ta bị đánh.
Dường như gã ta đang phải đối mặt với một quỷ thần khát máu.
Lúc này.
Gã ta mới thật sự biết được thế nào là sợ hãi, biết được sát khí thật sự là gì.
“Tôi, tôi sai rồi! Tôi không phải là người, tôi không là cái thá gì cả! Tôi không nên hung hăng ngang ngược, không nên bắt nạt Sở Vân Mộng!”
“Tôi xin lỗi!”
Triệu Lạc Tâm khóc đến độ nước mắt, nước mũi đầm đìa.
Từng cơn đau nhói truyền đến khi nước mắt lăn dài trên má, nhưng vì sợ hãi, nước mắt của gã ta không kìm được mà cứ thế chảy xuống.
Đường đường là cậu chủ của nhà họ Triệu, thế mà lúc này lại bị đánh đến mặt mũi sưng vù như đầu heo, phải quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin thương xót, càng khóc càng giống một cô vợ nhỏ chịu uất ức đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Vừa rồi, chỉ vì Sở Vân Mộng phản kháng, gã ta còn mắng người ta là con điếm, là con khốn, thậm chí còn dọa sẽ ép nhà họ Sở tự mình giao nộp Sở Vân Mộng cho mình.
Còn nói có thể được cậu chủ lớn nhà họ Triệu để mắt đến là điều may mắn của nhà họ Sở.
Bây giờ nào còn có thể nhìn thấy dáng vẻ hăng hái hăm hở đó nữa.
Và bây giờ.
Nhìn Triệu Lạc Tâm đang gào khóc trên đất, Lâm Triệt chỉ lộ ra vẻ giễu cợt.
Triệu Lạc Tâm dường như nhận ra điều gì đó.
“Đừng mà…”
Rắc rắc!
Bốn âm thanh liên tiếp vang lên.
Chân tay của Triệu Lạc Tâm đồng loạt bị đánh, xương cốt vỡ ra vang lên như đậu rang, vặn vẹo biến dạng.
Thậm chí gã ta còn không kịp hét lên.
Đã trợn mắt lên trực tiếp ngất đi.
Âm thanh gãy xương rõ rệt này cộng thêm cảnh tượng xảy ra trước mặt khiến Lý Thiên Thành hồn bay phách lạc.
Hắn ta vội vàng trườn về phía sau mấy bước.
Và điều đáng sợ hơn chỉ mới vừa bắt đầu.
Triệu Lạc Tâm ngất đi vì đau đớn, Lâm Triệt quay người đi về phía hắn ta.
Lý Thiên Thành đột nhiên nổi hết da gà, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Trong lòng hắn lúc này đã thăm hỏi tổ tiên tám đời của Triệu Lạc Tâm rồi.
Anh tranh giành phụ nữ thì còn đến chỗ tôi gây sự làm gì, hắn ta đã không được lợi gì lại còn gặp phải tai ương này nữa.
“Anh tên là gì?”, Lâm Triệt đi đến bên cạnh hắn ta, nhìn vào Lý Thiên Thành đang ngồi trên mặt đất và hỏi.
Lý Thiên Thành lập tức cảm thấy dường như có một ngọn núi đang chặn trước mặt mình.
Khí thế hùng vĩ, làm hắn ta có chút khó thở.
Nhưng hắn ta lại không dám không trả lời, bèn cắn răng nói: “Tôi tên là Lý Thiên Thành, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô Sở”.
Ngoài là câu trả lời nhưng thật ra hắn ta đang nhanh chóng xóa bỏ trách nhiệm
Câu này chứng tỏ rằng hắn ta thậm chí còn chưa nhìn thấy Sở Vân Mộng trước đó, càng không liên quan gì đến việc này.
Tất cả mọi việc đều do Triệu Lạc Tâm làm.
Cũng may là lúc này Triệu Lạc Tâm đã ngất đi, nếu không hắn ta thật sự không dám nói thẳng như vậy.
“Cửa hàng này là của anh à?”
“Đúng vậy, nó thuộc về gia đình tôi”, Lý Thiên Thành thận trọng trả lời.
Lâm Triệt lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn qua Lý Thiên Thành đang bồn chồn.
“Cánh cửa này là do anh đóng lại? Nhân viên là do anh ra lệnh rời đi đúng không?”, giọng nói của anh lại lạnh thêm vài phần.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Triệt.
Cơ thể của Lý Thiên Thành đột nhiên cứng lại, sau đó là một cơn chấn động dữ dội khiến hắn ta run lẩy bẩy, cú sốc quá mức làm hắn ta cảm thấy như bị điện giật, hoàn toàn không thể kiểm soát được: “Tôi, tôi không dám!”
“Không dám à? Tôi thấy anh khá thành thạo đấy”, Lâm Triệt châm chọc nói.
Rầm!
Không đợi Lý Thiên Thành kịp phòng bị, Lâm Triệt đột nhiên đá thẳng vào ngực hắn ta, thân hình cường tráng cao hơn 1m8 trực tiếp bay thẳng về phía sau như con diều đứt dây.
Sau khi cả người ngã vào đống bàn ghế mới chịu dừng lại.
Phụt!
Miệng phun máu tươi.
Hắn ta trẻ tuổi, khỏe mạnh nên không bị ngất xỉu, chỉ mềm nhũn nằm trên đất, trông có vẻ ủ rũ.
Ánh mắt hoảng hốt nhìn Lâm Triệt vẫn đang từng bước đi về phía mình.
Vẻ mặt hắn ta lại trở nên căng thẳng, đưa tay che đi cơn đau trong lồng ngực, khó khăn quỳ rạp xuống đất.
Hắn ta lau vết máu trên khóe miệng và nói: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, vì lỗi của tôi mà làm cô Sở bị thương!”
Nói xong thì vội vã dập đầu quỳ lạy.
Âm thanh cực lớn, hắn ta không hề dám giả vờ dập đầu.
Người đàn ông trước mặt quá đáng sợ, giống như những lời mà anh nói.
Đừng nói đến hắn ta và Triệu Lạc Tâm, cho dù là bậc cha ông của hai gia tộc hay gia chủ có đến đây thì cũng phải cúi đầu ngoan ngoãn, không dám làm loạn.
Nhưng Triệu Lạc Tâm lại chọc giận người này, gọi Hầu gia trở về từ biên giới phía Bắc này là trai bao, lại còn suýt chút nữa cưỡng hiếp người phụ nữ của anh ta.
Chỉ nghĩ lại thôi mà trong lòng hắn ta vẫn sợ hãi.
Lâm Triệt im lặng không nói gì, Lý Thiên Thành vẫn cứ không ngừng quỳ lạy.
Anh từng bước đi đến với sát khí nồng đậm.
Lý Thiên Thành cực kỳ hoảng sợ, lập tức đứng dậy, không chút do dự mà vội tát vào mặt mình.
Bốp bốp!
Từng cái một, làn da trắng nõn mềm mại lập tức sưng đỏ lên, hắn ta không dám nhẹ tay, tiếp tục dùng sức tát vào mặt mình.
“Tôi không phải là người! Tôi đáng chết, tôi không phải là người! Tôi đáng chết, tôi không nên bắt nạt một cô gái để lấy lòng Triệu Lạc Tâm, tôi thật sự không phải là người!”, hắn ta vừa khóc lóc thảm thiết vừa tự tát vào mặt mình.
Kinh nghiệm này sẽ để lại cho hắn ta một bài học khó quên.
Nếu hôm nay Lâm Triệt chịu để hắn ta đi.
“Mang Triệu Lạc Tâm đến đây”, Lâm Triệt khẽ nói.
Triệu Lạc Tâm đã tỉnh rồi, cơn đau đớn ở chân tay còn kém xa so với sự sợ hãi trong lòng, nhìn Lý Thiên Thành đang thảm hại cách đó không xa, gã ta thậm chí còn nằm trên đất giả chết.
Tay chân đã gãy, gã ta có muốn cử động cũng không được.
Trương Thông nghe thấy chỉ thị, giống như lôi một có chó chết, đem Triệu Lạc Tâm ném xuống bên cạnh Lý Thiên Thành.
Tay chân đã gãy bị đụng chạm, Triệu Lạc Tâm hét lên đau đớn.
Khi nhìn thấy hai cái túi đen được mang tới, đồng tử của hai người đột nhiên co rút lại, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Loại túi này họ đã từng nhìn thấy, cũng đã từng sử dụng nó.
Không còn hơi sức để ý tới đau đớn nữa, gã ta vừa khóc vừa nói: “Nhà họ Triệu chúng tôi có công với ba thành phố duyên hải nhiều năm như vậy, cũng coi như là lấy công chuộc tội rồi, xin anh tha cho tôi một lần!”
“Lần này tôi đối xử với anh và cô Sở có chút quá đáng, nhưng tội tôi không đáng chết, xin anh tha mạng!”
“Tôi xin thề, tôi bảo đảm, từ nay về sau tôi sẽ ngoan ngoãn, sửa bỏ mọi thói quen xấu của mình, sẽ ủng hộ công việc của phủ Võ Uy Hầu, tiếp tục đóng góp cho ba thành phố duyên hải”.
Thành khẩn thề thốt với Trời.
Lý Thiên Thành cũng lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhà họ Lý chúng tôi cũng vậy, nhất định sẽ thay đổi triệt để, nhất định!”
Lâm Triệt vẫn cau mày nói: “Thay đổi triệt để, đi nói với Thượng đế ấy!”
Anh khẽ xua tay: “Đưa hai vị công tử này lên đường, làm sạch sẽ một chút, dù gì cũng đều là người có mặt mũi”.
Một vài người từ phía sau bước ra.
Không để ý đến tiếng khóc lóc van xin và cầu xin của hai người.
Lưỡi dao lạnh lẽo cắt ngang cổ, một tia ấm từ phía trên truyền đến.
Từ từ, tầm mắt của họ mờ đi, ngã vật xuống đất.
Hiện trường nhanh chóng được xử lý, mọi người ra về với hai chiếc túi đen.
Nửa tiếng sau.
Lý Thiên Minh dẫn theo hai trăm người tới.
Khi nhìn thấy sảnh phòng giao dịch đổ nát, lông mày hắn cau lại.
Tức giận đến mức mất kiểm soát.
“Để tao xem, đứa nào to gan như vậy, dám làm loạn trên đất nhà họ Lý”.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng tìm kiếm từ trong ra ngoài sảnh môi giới cũng không tìm thấy ai, như thể nơi này bị ma ám vậy.
Trong quá khứ, căn phòng này luôn mở, bất kể ngày lễ, Tết
Nghĩ mãi không ra, hắn trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số gọi vào di động của em trai mình – Lý Thiên Thành.
Nhưng ngay cả một hành động đơn giản như vậy thôi, trong mắt Triệu Lạc Tâm, nó cũng trở nên đáng sợ hơn cả việc gã ta bị đánh.
Dường như gã ta đang phải đối mặt với một quỷ thần khát máu.
Lúc này.
Gã ta mới thật sự biết được thế nào là sợ hãi, biết được sát khí thật sự là gì.
“Tôi, tôi sai rồi! Tôi không phải là người, tôi không là cái thá gì cả! Tôi không nên hung hăng ngang ngược, không nên bắt nạt Sở Vân Mộng!”
“Tôi xin lỗi!”
Triệu Lạc Tâm khóc đến độ nước mắt, nước mũi đầm đìa.
Từng cơn đau nhói truyền đến khi nước mắt lăn dài trên má, nhưng vì sợ hãi, nước mắt của gã ta không kìm được mà cứ thế chảy xuống.
Đường đường là cậu chủ của nhà họ Triệu, thế mà lúc này lại bị đánh đến mặt mũi sưng vù như đầu heo, phải quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin thương xót, càng khóc càng giống một cô vợ nhỏ chịu uất ức đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Vừa rồi, chỉ vì Sở Vân Mộng phản kháng, gã ta còn mắng người ta là con điếm, là con khốn, thậm chí còn dọa sẽ ép nhà họ Sở tự mình giao nộp Sở Vân Mộng cho mình.
Còn nói có thể được cậu chủ lớn nhà họ Triệu để mắt đến là điều may mắn của nhà họ Sở.
Bây giờ nào còn có thể nhìn thấy dáng vẻ hăng hái hăm hở đó nữa.
Và bây giờ.
Nhìn Triệu Lạc Tâm đang gào khóc trên đất, Lâm Triệt chỉ lộ ra vẻ giễu cợt.
Triệu Lạc Tâm dường như nhận ra điều gì đó.
“Đừng mà…”
Rắc rắc!
Bốn âm thanh liên tiếp vang lên.
Chân tay của Triệu Lạc Tâm đồng loạt bị đánh, xương cốt vỡ ra vang lên như đậu rang, vặn vẹo biến dạng.
Thậm chí gã ta còn không kịp hét lên.
Đã trợn mắt lên trực tiếp ngất đi.
Âm thanh gãy xương rõ rệt này cộng thêm cảnh tượng xảy ra trước mặt khiến Lý Thiên Thành hồn bay phách lạc.
Hắn ta vội vàng trườn về phía sau mấy bước.
Và điều đáng sợ hơn chỉ mới vừa bắt đầu.
Triệu Lạc Tâm ngất đi vì đau đớn, Lâm Triệt quay người đi về phía hắn ta.
Lý Thiên Thành đột nhiên nổi hết da gà, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng.
Trong lòng hắn lúc này đã thăm hỏi tổ tiên tám đời của Triệu Lạc Tâm rồi.
Anh tranh giành phụ nữ thì còn đến chỗ tôi gây sự làm gì, hắn ta đã không được lợi gì lại còn gặp phải tai ương này nữa.
“Anh tên là gì?”, Lâm Triệt đi đến bên cạnh hắn ta, nhìn vào Lý Thiên Thành đang ngồi trên mặt đất và hỏi.
Lý Thiên Thành lập tức cảm thấy dường như có một ngọn núi đang chặn trước mặt mình.
Khí thế hùng vĩ, làm hắn ta có chút khó thở.
Nhưng hắn ta lại không dám không trả lời, bèn cắn răng nói: “Tôi tên là Lý Thiên Thành, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô Sở”.
Ngoài là câu trả lời nhưng thật ra hắn ta đang nhanh chóng xóa bỏ trách nhiệm
Câu này chứng tỏ rằng hắn ta thậm chí còn chưa nhìn thấy Sở Vân Mộng trước đó, càng không liên quan gì đến việc này.
Tất cả mọi việc đều do Triệu Lạc Tâm làm.
Cũng may là lúc này Triệu Lạc Tâm đã ngất đi, nếu không hắn ta thật sự không dám nói thẳng như vậy.
“Cửa hàng này là của anh à?”
“Đúng vậy, nó thuộc về gia đình tôi”, Lý Thiên Thành thận trọng trả lời.
Lâm Triệt lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn qua Lý Thiên Thành đang bồn chồn.
“Cánh cửa này là do anh đóng lại? Nhân viên là do anh ra lệnh rời đi đúng không?”, giọng nói của anh lại lạnh thêm vài phần.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Triệt.
Cơ thể của Lý Thiên Thành đột nhiên cứng lại, sau đó là một cơn chấn động dữ dội khiến hắn ta run lẩy bẩy, cú sốc quá mức làm hắn ta cảm thấy như bị điện giật, hoàn toàn không thể kiểm soát được: “Tôi, tôi không dám!”
“Không dám à? Tôi thấy anh khá thành thạo đấy”, Lâm Triệt châm chọc nói.
Rầm!
Không đợi Lý Thiên Thành kịp phòng bị, Lâm Triệt đột nhiên đá thẳng vào ngực hắn ta, thân hình cường tráng cao hơn 1m8 trực tiếp bay thẳng về phía sau như con diều đứt dây.
Sau khi cả người ngã vào đống bàn ghế mới chịu dừng lại.
Phụt!
Miệng phun máu tươi.
Hắn ta trẻ tuổi, khỏe mạnh nên không bị ngất xỉu, chỉ mềm nhũn nằm trên đất, trông có vẻ ủ rũ.
Ánh mắt hoảng hốt nhìn Lâm Triệt vẫn đang từng bước đi về phía mình.
Vẻ mặt hắn ta lại trở nên căng thẳng, đưa tay che đi cơn đau trong lồng ngực, khó khăn quỳ rạp xuống đất.
Hắn ta lau vết máu trên khóe miệng và nói: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi, vì lỗi của tôi mà làm cô Sở bị thương!”
Nói xong thì vội vã dập đầu quỳ lạy.
Âm thanh cực lớn, hắn ta không hề dám giả vờ dập đầu.
Người đàn ông trước mặt quá đáng sợ, giống như những lời mà anh nói.
Đừng nói đến hắn ta và Triệu Lạc Tâm, cho dù là bậc cha ông của hai gia tộc hay gia chủ có đến đây thì cũng phải cúi đầu ngoan ngoãn, không dám làm loạn.
Nhưng Triệu Lạc Tâm lại chọc giận người này, gọi Hầu gia trở về từ biên giới phía Bắc này là trai bao, lại còn suýt chút nữa cưỡng hiếp người phụ nữ của anh ta.
Chỉ nghĩ lại thôi mà trong lòng hắn ta vẫn sợ hãi.
Lâm Triệt im lặng không nói gì, Lý Thiên Thành vẫn cứ không ngừng quỳ lạy.
Anh từng bước đi đến với sát khí nồng đậm.
Lý Thiên Thành cực kỳ hoảng sợ, lập tức đứng dậy, không chút do dự mà vội tát vào mặt mình.
Bốp bốp!
Từng cái một, làn da trắng nõn mềm mại lập tức sưng đỏ lên, hắn ta không dám nhẹ tay, tiếp tục dùng sức tát vào mặt mình.
“Tôi không phải là người! Tôi đáng chết, tôi không phải là người! Tôi đáng chết, tôi không nên bắt nạt một cô gái để lấy lòng Triệu Lạc Tâm, tôi thật sự không phải là người!”, hắn ta vừa khóc lóc thảm thiết vừa tự tát vào mặt mình.
Kinh nghiệm này sẽ để lại cho hắn ta một bài học khó quên.
Nếu hôm nay Lâm Triệt chịu để hắn ta đi.
“Mang Triệu Lạc Tâm đến đây”, Lâm Triệt khẽ nói.
Triệu Lạc Tâm đã tỉnh rồi, cơn đau đớn ở chân tay còn kém xa so với sự sợ hãi trong lòng, nhìn Lý Thiên Thành đang thảm hại cách đó không xa, gã ta thậm chí còn nằm trên đất giả chết.
Tay chân đã gãy, gã ta có muốn cử động cũng không được.
Trương Thông nghe thấy chỉ thị, giống như lôi một có chó chết, đem Triệu Lạc Tâm ném xuống bên cạnh Lý Thiên Thành.
Tay chân đã gãy bị đụng chạm, Triệu Lạc Tâm hét lên đau đớn.
Khi nhìn thấy hai cái túi đen được mang tới, đồng tử của hai người đột nhiên co rút lại, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Loại túi này họ đã từng nhìn thấy, cũng đã từng sử dụng nó.
Không còn hơi sức để ý tới đau đớn nữa, gã ta vừa khóc vừa nói: “Nhà họ Triệu chúng tôi có công với ba thành phố duyên hải nhiều năm như vậy, cũng coi như là lấy công chuộc tội rồi, xin anh tha cho tôi một lần!”
“Lần này tôi đối xử với anh và cô Sở có chút quá đáng, nhưng tội tôi không đáng chết, xin anh tha mạng!”
“Tôi xin thề, tôi bảo đảm, từ nay về sau tôi sẽ ngoan ngoãn, sửa bỏ mọi thói quen xấu của mình, sẽ ủng hộ công việc của phủ Võ Uy Hầu, tiếp tục đóng góp cho ba thành phố duyên hải”.
Thành khẩn thề thốt với Trời.
Lý Thiên Thành cũng lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhà họ Lý chúng tôi cũng vậy, nhất định sẽ thay đổi triệt để, nhất định!”
Lâm Triệt vẫn cau mày nói: “Thay đổi triệt để, đi nói với Thượng đế ấy!”
Anh khẽ xua tay: “Đưa hai vị công tử này lên đường, làm sạch sẽ một chút, dù gì cũng đều là người có mặt mũi”.
Một vài người từ phía sau bước ra.
Không để ý đến tiếng khóc lóc van xin và cầu xin của hai người.
Lưỡi dao lạnh lẽo cắt ngang cổ, một tia ấm từ phía trên truyền đến.
Từ từ, tầm mắt của họ mờ đi, ngã vật xuống đất.
Hiện trường nhanh chóng được xử lý, mọi người ra về với hai chiếc túi đen.
Nửa tiếng sau.
Lý Thiên Minh dẫn theo hai trăm người tới.
Khi nhìn thấy sảnh phòng giao dịch đổ nát, lông mày hắn cau lại.
Tức giận đến mức mất kiểm soát.
“Để tao xem, đứa nào to gan như vậy, dám làm loạn trên đất nhà họ Lý”.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng tìm kiếm từ trong ra ngoài sảnh môi giới cũng không tìm thấy ai, như thể nơi này bị ma ám vậy.
Trong quá khứ, căn phòng này luôn mở, bất kể ngày lễ, Tết
Nghĩ mãi không ra, hắn trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số gọi vào di động của em trai mình – Lý Thiên Thành.