Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226: Hợp tác đa phương
Sau giờ chiều.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, ấm áp và thư thái.
Đám đông ban nãy vẫn còn nói cười tươi tỉnh, sau khi nghe Lâm Triệt nói xong.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng, im lặng như thể thời gian ngừng trôi.
Mà Lâm Triệt cứ như không hề nhận ra, tiếp tục thưởng thức tách trà trong tay, cảm nhận vị trà thơm thấm tận tâm can.
“Cuộc chiến của các thế gia chỉ gây hại cho nhân dân”.
“Nhất định phải trừng trị!”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi cũng khiến tất cả người nhà họ Điền rơi vào trầm tư.
Họ cũng là thế gia, cũng tham gia vào việc này.
Họ còn là kẻ đầu têu của một bên, nếu theo lời Lâm Triệt nói, vậy thì nhà họ Điền cũng là mục tiêu đầu tiên cần phải trừng trị.
Trong phòng tiếp khách rộng lớn.
Im lặng đến ngột ngạt, các trưởng bối trầm tư suy nghĩ, các vãn bối không dám lên tiếng.
Điền Tĩnh Tuệ cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, cô trẻ người non dạ, lại được gia đình yêu chiều.
Nên cô tức tối lầm bầm: “Gia đình chúng tôi không phải loại người ấy!”
Cô tỏ rõ thái độ bất mãn với ám chỉ trong lời nói của Lâm Triệt.
Đám đông cũng kịp thời phản ứng nhờ câu nói của cô, Điền Hoa Huy lườm một cái khiến Điền Tĩnh Tuệ vội vàng cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Phản ứng của Điền Hồng Tín còn nhanh nhạy hơn, ông cụ nở nụ cười hòa ái, nhẹ nhàng nói: “Nếu Võ Uy Hầu có lệnh, chỉ cần có lợi với ba thành phố, nhà họ Điền tình nguyện là người đầu tiên đứng ra phối hợp”.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Ông cụ nhanh chóng phân tích được ý đồ mà Lâm Triệt muốn biểu đạt.
Nếu anh thực sự muốn ra tay với nhà họ Điền thì lúc này đã không ngồi đây uống trà, càng không giúp nhà họ Điền đuổi Từ Công của Tú Y Vệ.
Mà lúc này đây, anh đang ép nhà họ Điền bày tỏ thái độ và lập trường.
Điền Hồng Tín cũng chừa lại một con đường lui, chỉ cần có lợi cho ba thành phố thì thể diện cũng không phải chuyện gì to tát, nhà họ Điền sẽ ra tay.
Đương nhiên câu này cũng tìm sẵn đường lui cho mình, đến lúc đó phải xem thủ đoạn của ai cứng cỏi hơn.
Nghe được câu nói của Điền Hồng Tín, Lâm Triệt khẽ gật đầu.
Các thế gia hào môn ngông cuồng nhất định phải trừng trị, nhưng trừng trị cũng cần một gia tộc vừa có năng lực vừa có danh tiếng đứng ra “đổ vỏ”.
Nếu không sản nghiệp và nhân công dưới trướng gia tộc này sẽ xuất hiện tình trạng hỗn loạn.
Ảnh hưởng đến phát triển kinh tế.
“Nhà họ Điền có lòng như vậy đúng là một chuyện tốt!”, Lâm Triệt mỉm cười nói.
Người nhà họ Điền mỉm cười gượng gạo.
Ai dám đánh giá nhà họ Điền nhẹ bẫng như không thế chứ, chàng trai trước mặt họ dám đấy.
Vả lại, đám đông nhà họ Điền còn phải mỉm cười hầu chuyện.
“Chuyện ở cảng An Phong tiến triển đến đâu rồi?”, Lâm Triệt lại hỏi.
Chuyện ở cảng An Phong, do thời gian gần đây khá bận rộn nên anh không quan tâm quá nhiều, bây giờ nhớ tới mới hỏi nhà họ Điền.
Người nhà họ Điền sững người, ai nấy đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện ở nhà họ Điền là do nhà họ Cố khiêu khích trước, gây liên lụy tới nhiều ngư dân, họ vẫn chưa tiến hành nhiều biện pháp.
Ngược lại, thậm chí còn vui mừng ngồi nhìn nhà họ Cố chịu báo ứng.
Bây giờ bị hỏi tới khiến họ không biết nên trả lời thế nào, dù nhóm ngư dân kia quả thực do thương hội Hải Thần của nhà họ Điền phụ trách.
Ai nấy im như thóc, chỉ có Điền Anh Mẫn lên tiếng.
“Tổn thất của ngư dân đã được thống kê, thương hội sẽ dựa theo tình hình để giúp ngư dân mua thuyền cá mới. Phương diện chi phí cụ thể không phải chỉ trong vài ngày là hoàn thành được nên vẫn đang hoàn thiện”.
Đám đông sững sờ, bao gồm cả Điền Hoa Huy.
Con trai ông ta trước nay không thích công việc kinh doanh, bắt đầu có lòng như thế từ bao giờ nhỉ, còn lặng lẽ làm những việc này nữa.
Lâm Triệt gật gật đầu, khá hài lòng.
Oan có đầu, nợ có chủ, kẻ chủ mưu là nhà họ Cố, nhưng trong thời gian này nhà họ Điền cũng phải gánh vác nghĩa vụ của mình.
Trước hết cần chi tiền để giúp ngư dân khôi phục sinh kế, đây là cách làm đúng đắn.
Vế sau của cuộc nói chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cứ anh một câu, tôi một câu.
…
Màn đêm ập xuống.
Đế Vương Các.
Khách sạn năm sao nổi tiếng của vùng này.
Trong phòng riêng cao cấp nhất.
Đùng!
Cửa phòng bị đá mạnh ra, người trong phòng đang định chửi rủa, nhưng khi nhìn thấy người tới, lập tức đổi sang bộ dạng a dua lấy lòng.
“Đại ca Từ, sao bây giờ anh mới đến? Cơm canh sắp nguội ngắt cả rồi!”, người ngồi gần cửa ra vào nhất lập tức nghênh đón người đàn ông kia vào.
Người vừa tới chính là Từ Công, chỉ là lúc này mặt mũi y có vài vết bầm tím.
Dù đã che giấu, nhưng người khác vẫn nhìn ra được.
Từ Công liếc mắt nhìn ba người có mặt ở đó, khẽ gật đầu rồi khệnh khạng bước tới vị trí chủ trì rồi ngồi xuống.
Thức ăn đã được mang lên từ lâu, nhưng Từ Công chưa tới, mấy người này vẫn đợi tới giờ này.
“Đã bảo rồi, không cần làm mấy thứ rắc rối này, thế mà các cậu không chịu nghe!”, Từ Công thản nhiên nói.
Y cầm đũa lên trước, nếm thử sơn hào hải vị trên bàn, ba người kia cũng mỉm cười cầm đũa và bắt đầu ăn.
“Chẳng phải vì muốn đón gió tẩy trần cho đại ca Từ đó sao! Tất nhiên phải làm thật long trọng rồi!”, một người trong số đó nói.
Người này tên là Ngụy Quan, cũng là một thành viên của Tú Y Vệ, chẳng qua phương diện nào cũng không bằng Từ Công.
Chỉ như một thành viên bình thường nhậm chức khá sớm thôi.
Khi đối mặt với một người được hi vọng trở thành người kế nhiệm chức thống lĩnh, tất nhiên phải xu nịnh đủ đường.
Từ Công bật cười ha hả, tuy ngoài miệng than thở, nhưng trong lòng rất vừa ý.
Khi đám người này vui vẻ ăn uống, ly tách chạm nhau, họ dần dần hòa nhập hơn, sắc mặt ửng đỏ, nói năng cũng hài hòa.
Mấy người kia nịnh nọt khiến Từ Công bật cười ha hả.
Không đợi người bên cạnh hỏi tới, Từ Công ngà ngà say đã tự khai luôn: “Nhà họ Điền này càng ngày càng ngổ ngáo, dám không nể mặt tôi. Xem ra, trong thời gian tôi không ở đây, lá gan của họ cũng trướng lên kha khá rồi”.
Ban nãy đám đông không dám hỏi, bây giờ thấy y chủ động nhắc tới nên cũng nhìn nhau mà cười.
Có kẻ tỏ ra ngạc nhiên: “Nhà họ Điền này cũng dám không nể mặt anh à?”
Nhà họ Điền bị nhà họ Đậu và Tú Y Vệ liên tục chèn ép, đã thảm bại đến cùng cực, làm sao còn dám chọc vào Từ Công? Điều này khiến họ vừa cười trộm vừa tò mò rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Hừ, không biết nhà họ Điền tìm đâu ra được hai thằng nhãi, võ nghệ không kém gì tôi, đợi tôi điều tra ra được nó là ai, nhất định sẽ cho chúng nó chết không yên thân”, Từ Công ra vẻ độc ác.
Y nghiến răng nghiến lợi, lòng càng thêm căm hận.
Ngụy Quan nhíu mày, đặt cốc rượu trên tay xuống, khẽ nói: “Ồ? Có cả người không phân cao thấp với đại ca Từ à? Đúng là hiếm thấy!”
“Người đó trông như thế nào, để đám chúng tôi cũng đề phòng trước”.
Tuy không muốn nhắc đến, nhưng sau cùng Từ Công vẫn miêu tả sơ bộ.
Từ chiều cao tới tướng mạo, nói một cách bao quát.
Nhưng y càng nói thì biểu cảm của Ngụy Quan càng trầm trọng, sau cùng thu hẳn nụ cười trên mặt, đổi sang một biểu cảm nghiêm túc hơn.
Đợi y nói xong, Ngụy Quan mới lôi điện thoại ra: “Có phải người này không?”
Trên điện thoại là một tấm ảnh Lâm Triệt mặc mãng bào.
“Thế này…”, Từ Công kinh ngạc nhìn bức ảnh trước mặt, cùng là một người, nhưng lại mặc mãng bào chỉ gặp được trong truyền thuyết.
“Cậu ta chính là Võ Uy Hầu Lâm Triệt!”, Ngụy Quan lên tiếng, khẳng định suy nghĩ trong lòng Từ Công.
Lúc này mặt mũi Từ Công đỏ lên, y vẫn nhớ sáng nay mình đã chửi rủa đối phương thế nào.
Không ngờ mình dám mắng cả Võ Uy Hầu đang có thanh danh vang dội.
Cũng chẳng trách trước khi rời đi, đối phương bảo y cảnh cáo Vưu Thừa Vọng.
Lúc đó y còn tưởng đối phương là một thằng ngốc, dám gọi thẳng tên Vưu Thừa Vọng, bây giờ xem ra đối phương có đủ tư cách cảnh cáo Vưu Thừa Vọng.
“Ôi!”, Từ Công không khỏi thở dài.
Đối phương là Võ Uy Hầu, xem ra bản thân không có hy vọng báo thù rồi.
Trừ phi đối phương ngã ngựa, nếu không mình làm gì có cơ hội.
Ngụy Quan nghe thấy tiếng thở dài, dường như cũng biết được suy nghĩ của y.
“Hà tất phải thế, không gây chuyện với cậu ta được thì gây chuyện với nhà họ Điền, tất cả mọi việc đều do nhà họ Điền mà ra”.
Hai mắt Từ Công bỗng chốc sáng ngời
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, ấm áp và thư thái.
Đám đông ban nãy vẫn còn nói cười tươi tỉnh, sau khi nghe Lâm Triệt nói xong.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng, im lặng như thể thời gian ngừng trôi.
Mà Lâm Triệt cứ như không hề nhận ra, tiếp tục thưởng thức tách trà trong tay, cảm nhận vị trà thơm thấm tận tâm can.
“Cuộc chiến của các thế gia chỉ gây hại cho nhân dân”.
“Nhất định phải trừng trị!”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi cũng khiến tất cả người nhà họ Điền rơi vào trầm tư.
Họ cũng là thế gia, cũng tham gia vào việc này.
Họ còn là kẻ đầu têu của một bên, nếu theo lời Lâm Triệt nói, vậy thì nhà họ Điền cũng là mục tiêu đầu tiên cần phải trừng trị.
Trong phòng tiếp khách rộng lớn.
Im lặng đến ngột ngạt, các trưởng bối trầm tư suy nghĩ, các vãn bối không dám lên tiếng.
Điền Tĩnh Tuệ cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, cô trẻ người non dạ, lại được gia đình yêu chiều.
Nên cô tức tối lầm bầm: “Gia đình chúng tôi không phải loại người ấy!”
Cô tỏ rõ thái độ bất mãn với ám chỉ trong lời nói của Lâm Triệt.
Đám đông cũng kịp thời phản ứng nhờ câu nói của cô, Điền Hoa Huy lườm một cái khiến Điền Tĩnh Tuệ vội vàng cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Phản ứng của Điền Hồng Tín còn nhanh nhạy hơn, ông cụ nở nụ cười hòa ái, nhẹ nhàng nói: “Nếu Võ Uy Hầu có lệnh, chỉ cần có lợi với ba thành phố, nhà họ Điền tình nguyện là người đầu tiên đứng ra phối hợp”.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Ông cụ nhanh chóng phân tích được ý đồ mà Lâm Triệt muốn biểu đạt.
Nếu anh thực sự muốn ra tay với nhà họ Điền thì lúc này đã không ngồi đây uống trà, càng không giúp nhà họ Điền đuổi Từ Công của Tú Y Vệ.
Mà lúc này đây, anh đang ép nhà họ Điền bày tỏ thái độ và lập trường.
Điền Hồng Tín cũng chừa lại một con đường lui, chỉ cần có lợi cho ba thành phố thì thể diện cũng không phải chuyện gì to tát, nhà họ Điền sẽ ra tay.
Đương nhiên câu này cũng tìm sẵn đường lui cho mình, đến lúc đó phải xem thủ đoạn của ai cứng cỏi hơn.
Nghe được câu nói của Điền Hồng Tín, Lâm Triệt khẽ gật đầu.
Các thế gia hào môn ngông cuồng nhất định phải trừng trị, nhưng trừng trị cũng cần một gia tộc vừa có năng lực vừa có danh tiếng đứng ra “đổ vỏ”.
Nếu không sản nghiệp và nhân công dưới trướng gia tộc này sẽ xuất hiện tình trạng hỗn loạn.
Ảnh hưởng đến phát triển kinh tế.
“Nhà họ Điền có lòng như vậy đúng là một chuyện tốt!”, Lâm Triệt mỉm cười nói.
Người nhà họ Điền mỉm cười gượng gạo.
Ai dám đánh giá nhà họ Điền nhẹ bẫng như không thế chứ, chàng trai trước mặt họ dám đấy.
Vả lại, đám đông nhà họ Điền còn phải mỉm cười hầu chuyện.
“Chuyện ở cảng An Phong tiến triển đến đâu rồi?”, Lâm Triệt lại hỏi.
Chuyện ở cảng An Phong, do thời gian gần đây khá bận rộn nên anh không quan tâm quá nhiều, bây giờ nhớ tới mới hỏi nhà họ Điền.
Người nhà họ Điền sững người, ai nấy đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện ở nhà họ Điền là do nhà họ Cố khiêu khích trước, gây liên lụy tới nhiều ngư dân, họ vẫn chưa tiến hành nhiều biện pháp.
Ngược lại, thậm chí còn vui mừng ngồi nhìn nhà họ Cố chịu báo ứng.
Bây giờ bị hỏi tới khiến họ không biết nên trả lời thế nào, dù nhóm ngư dân kia quả thực do thương hội Hải Thần của nhà họ Điền phụ trách.
Ai nấy im như thóc, chỉ có Điền Anh Mẫn lên tiếng.
“Tổn thất của ngư dân đã được thống kê, thương hội sẽ dựa theo tình hình để giúp ngư dân mua thuyền cá mới. Phương diện chi phí cụ thể không phải chỉ trong vài ngày là hoàn thành được nên vẫn đang hoàn thiện”.
Đám đông sững sờ, bao gồm cả Điền Hoa Huy.
Con trai ông ta trước nay không thích công việc kinh doanh, bắt đầu có lòng như thế từ bao giờ nhỉ, còn lặng lẽ làm những việc này nữa.
Lâm Triệt gật gật đầu, khá hài lòng.
Oan có đầu, nợ có chủ, kẻ chủ mưu là nhà họ Cố, nhưng trong thời gian này nhà họ Điền cũng phải gánh vác nghĩa vụ của mình.
Trước hết cần chi tiền để giúp ngư dân khôi phục sinh kế, đây là cách làm đúng đắn.
Vế sau của cuộc nói chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cứ anh một câu, tôi một câu.
…
Màn đêm ập xuống.
Đế Vương Các.
Khách sạn năm sao nổi tiếng của vùng này.
Trong phòng riêng cao cấp nhất.
Đùng!
Cửa phòng bị đá mạnh ra, người trong phòng đang định chửi rủa, nhưng khi nhìn thấy người tới, lập tức đổi sang bộ dạng a dua lấy lòng.
“Đại ca Từ, sao bây giờ anh mới đến? Cơm canh sắp nguội ngắt cả rồi!”, người ngồi gần cửa ra vào nhất lập tức nghênh đón người đàn ông kia vào.
Người vừa tới chính là Từ Công, chỉ là lúc này mặt mũi y có vài vết bầm tím.
Dù đã che giấu, nhưng người khác vẫn nhìn ra được.
Từ Công liếc mắt nhìn ba người có mặt ở đó, khẽ gật đầu rồi khệnh khạng bước tới vị trí chủ trì rồi ngồi xuống.
Thức ăn đã được mang lên từ lâu, nhưng Từ Công chưa tới, mấy người này vẫn đợi tới giờ này.
“Đã bảo rồi, không cần làm mấy thứ rắc rối này, thế mà các cậu không chịu nghe!”, Từ Công thản nhiên nói.
Y cầm đũa lên trước, nếm thử sơn hào hải vị trên bàn, ba người kia cũng mỉm cười cầm đũa và bắt đầu ăn.
“Chẳng phải vì muốn đón gió tẩy trần cho đại ca Từ đó sao! Tất nhiên phải làm thật long trọng rồi!”, một người trong số đó nói.
Người này tên là Ngụy Quan, cũng là một thành viên của Tú Y Vệ, chẳng qua phương diện nào cũng không bằng Từ Công.
Chỉ như một thành viên bình thường nhậm chức khá sớm thôi.
Khi đối mặt với một người được hi vọng trở thành người kế nhiệm chức thống lĩnh, tất nhiên phải xu nịnh đủ đường.
Từ Công bật cười ha hả, tuy ngoài miệng than thở, nhưng trong lòng rất vừa ý.
Khi đám người này vui vẻ ăn uống, ly tách chạm nhau, họ dần dần hòa nhập hơn, sắc mặt ửng đỏ, nói năng cũng hài hòa.
Mấy người kia nịnh nọt khiến Từ Công bật cười ha hả.
Không đợi người bên cạnh hỏi tới, Từ Công ngà ngà say đã tự khai luôn: “Nhà họ Điền này càng ngày càng ngổ ngáo, dám không nể mặt tôi. Xem ra, trong thời gian tôi không ở đây, lá gan của họ cũng trướng lên kha khá rồi”.
Ban nãy đám đông không dám hỏi, bây giờ thấy y chủ động nhắc tới nên cũng nhìn nhau mà cười.
Có kẻ tỏ ra ngạc nhiên: “Nhà họ Điền này cũng dám không nể mặt anh à?”
Nhà họ Điền bị nhà họ Đậu và Tú Y Vệ liên tục chèn ép, đã thảm bại đến cùng cực, làm sao còn dám chọc vào Từ Công? Điều này khiến họ vừa cười trộm vừa tò mò rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Hừ, không biết nhà họ Điền tìm đâu ra được hai thằng nhãi, võ nghệ không kém gì tôi, đợi tôi điều tra ra được nó là ai, nhất định sẽ cho chúng nó chết không yên thân”, Từ Công ra vẻ độc ác.
Y nghiến răng nghiến lợi, lòng càng thêm căm hận.
Ngụy Quan nhíu mày, đặt cốc rượu trên tay xuống, khẽ nói: “Ồ? Có cả người không phân cao thấp với đại ca Từ à? Đúng là hiếm thấy!”
“Người đó trông như thế nào, để đám chúng tôi cũng đề phòng trước”.
Tuy không muốn nhắc đến, nhưng sau cùng Từ Công vẫn miêu tả sơ bộ.
Từ chiều cao tới tướng mạo, nói một cách bao quát.
Nhưng y càng nói thì biểu cảm của Ngụy Quan càng trầm trọng, sau cùng thu hẳn nụ cười trên mặt, đổi sang một biểu cảm nghiêm túc hơn.
Đợi y nói xong, Ngụy Quan mới lôi điện thoại ra: “Có phải người này không?”
Trên điện thoại là một tấm ảnh Lâm Triệt mặc mãng bào.
“Thế này…”, Từ Công kinh ngạc nhìn bức ảnh trước mặt, cùng là một người, nhưng lại mặc mãng bào chỉ gặp được trong truyền thuyết.
“Cậu ta chính là Võ Uy Hầu Lâm Triệt!”, Ngụy Quan lên tiếng, khẳng định suy nghĩ trong lòng Từ Công.
Lúc này mặt mũi Từ Công đỏ lên, y vẫn nhớ sáng nay mình đã chửi rủa đối phương thế nào.
Không ngờ mình dám mắng cả Võ Uy Hầu đang có thanh danh vang dội.
Cũng chẳng trách trước khi rời đi, đối phương bảo y cảnh cáo Vưu Thừa Vọng.
Lúc đó y còn tưởng đối phương là một thằng ngốc, dám gọi thẳng tên Vưu Thừa Vọng, bây giờ xem ra đối phương có đủ tư cách cảnh cáo Vưu Thừa Vọng.
“Ôi!”, Từ Công không khỏi thở dài.
Đối phương là Võ Uy Hầu, xem ra bản thân không có hy vọng báo thù rồi.
Trừ phi đối phương ngã ngựa, nếu không mình làm gì có cơ hội.
Ngụy Quan nghe thấy tiếng thở dài, dường như cũng biết được suy nghĩ của y.
“Hà tất phải thế, không gây chuyện với cậu ta được thì gây chuyện với nhà họ Điền, tất cả mọi việc đều do nhà họ Điền mà ra”.
Hai mắt Từ Công bỗng chốc sáng ngời