Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Văn phòng Vân Mộng
Một cô gái đến từ nông thôn có xuất thân nghèo khổ
Phải chịu trăm cay nghìn đắng, tiêu sạch tiền để dành của mình, tự học kỹ năng, tìm được một công việc lý tưởng.
Nhưng không biết sao lại đụng phải chuyện nhà họ Tôn.
Theo suy nghĩ bình thường của con nhà nghèo, e rằng lúc này họ sẽ nghe theo cách làm của nhà họ Tôn, bưng bít chuyện này để đổi lấy cơ hội phát triển sau này hoặc khoản thù lao kếch xù từ nhà họ Tôn.
Nhưng.
Cô gái có xuất thân nghèo khó này lại cư xử hết sức đàng hoàng, lựa chọn con đường mình cho là chính xác.
“Đúng vậy, quả thực người như cô không còn nhiều nữa!” Lâm Triệt vẫn khen ngợi.
Từ khi trở về thành phố Tân Tân, anh đã gặp không ít nhà quyền quý, nhưng hiếm có người cư xử đàng hoàng lại như của hiếm, đã ít lại càng ít hơn.
Nhìn Tôn Bân hoặc con em các nhà quyền quý như Trần Tinh là biết.
“Cám ơn anh!” Cô gái trẻ vẫn hơi xấu hổ, mặc dù trong lòng cô ấy vui vẻ nhưng lại không biết trả lời thế nào. Cô ấy chỉ có thể khẽ nói cám ơn.
“Sau khi ra viện cô có dự định gì không? Cô tính về quê hay tiếp tục ở lại đây?”
Nhà họ Tôn đã sa lưới hết, với sự giúp đỡ của Lâm Triệt, cô gái được bồi thường không ít tiền, nhiêu đó cũng đủ để cô ấy về quê sống bình an cả đời.
Chẳng qua, anh không biết cô ấy có dự định thế nào.
Địch Ninh Ninh suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Tôi biết nhờ anh giúp đỡ nên tôi được nhà họ Tôn đã bồi thường không ít tiền.”
“Ừm.” Lâm Triệt gật đầu.
“Tôi không muốn quay về thôn, bố tôi đã lớn tuổi, mà cơ thể tôi lại yếu ớt nên đất canh tác của gia đình ngược lại sẽ trở thành gánh nặng. Tôi muốn ở lại thành phố, đón bố tôi qua ở cùng.” Cô gái nói khẽ. Sau khi nói xong, cô ấy mong chờ nhìn Lâm Triệt tựa như đang hỏi anh suy nghĩ này thế nào.
Lâm Triệt khẽ mỉm cười rồi đáp: “Rất tốt, cô có thể dùng tiền bồi thường mua một căn nhà không tệ, còn công việc thì chỗ tôi cũng có mấy vị trí trống, đến lúc đó cô có thể xem có phù hợp với mình không?”
Trương Hợp đứng ở phía sau không khỏi mỉm cười.
Tính cách của thiếu gia vẫn vậy, nào là vấn đề công việc sau này, vấn đề con đi học,… Luôn suy xét mọi việc hết sức chu đáo.
Đây cũng là lí do vì sao cậu ấy còn trẻ mà có thể khiến tất cả những người lính kỳ cựu cam nguyện bái phục gọi một tiếng “Thiếu soái”.
Mắt Địch Ninh Ninh ngày càng bừng sáng, cuối cùng thậm chí cô ấy còn không nhịn được phải bật cười,
Hành vi này khiến Lâm Triệt, Trương Hợp và dì Vương ở bên cạnh cũng cười theo.
Họ lại tiếp tục trò chuyện một lúc.
Khi rời khỏi bệnh viện đã là 5 giờ chiều.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy thời gian này, phản ứng đầu tiên của anh là nhớ tới lúc này là giờ tan làm của Sở Vân Mộng.
Sau khi bảo Trương Hợp về nhà trước, anh gọi điện cho Sở Vân Mộng.
“Anh Chu!” Giọng nói trong veo, êm tai vang lên từ đầu kia của điện thoại.
Đến giờ cô vẫn tưởng Lâm Triệt họ Chu, mà Lâm Triệt cũng chưa nói cho cô biết sự thật, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa tới lúc nói.
“Ừm, hôm nay cô vẫn phải tăng ca à? Đúng lúc tôi đi ngang qua công ty cô, có muốn cùng về không?” Lâm Triệt nói.
“Được, đến nơi thì anh nhá máy cho tôi nhé.”
Hai người cúp điện thoại rồi mà trái tim Sở Vân Mộng vẫn không ngừng đập mạnh. Cô ôm ngực thở hổn hển.
Không lâu sau, chiếc xe Jeep màu xanh quân đội từ từ dừng ở cửa văn phòng Vân Mộng.
Anh ngồi trên xe chờ cô.
Một lúc sau, Sở Vân Mộng ôm một túi đồ to, vội vã chạy ra khỏi tầng làm việc. Sở Vân Mộng nhìn một vòng rồi mỉm cười khi thấy chiếc xe Jeep màu xanh quân đội của Lâm Triệt.
Nhưng trên đường đi cô lại bị một người đàn ông trẻ ngăn lại.
Lâm Triệt cũng đã gặp người này, gã ta chính là Đỗ Bình lần trước muốn đưa Sở Vân Mộng về nhà.
“Tổng giám đốc Sở, tối nay em có thời gian không? Anh biết một nhà hàng mới mở không tệ, chúng ta cùng đi ăn thử nhé!” Đỗ Bình chặn đường Sở Vân Mộng.
Thấy người này chặn đường mình, nụ cười của Sở Vân Mộng cứng đờ, nét mặt cô trở nên nghiêm túc.
“Ngại quá, tối nay tôi không ra ngoài.”
Sở Vân Mộng thẳng thừng từ chối. Sau chuyện lần trước, cô không ra ngoài vào buổi tối nữa, phải tăng ca thì cũng mang túi lớn túi nhỏ về nhà tiếp tục làm việc.
Thấy Sở Vân Mộng quả quyết từ chối, Đỗ Bình cũng không cố chấp mà nói tiếp: “Vậy anh đưa em về nhé!” Nói xong, gã ta định cầm chiếc túi trong tay cô.
Ngay lúc này, một bàn tay khác cầm túi lớn túi nhỏ trước, giành lại ngay trước mặt gã ta.
“Mẹ nấu cá đấy, chỉ chờ dọn cơm thôi.” Lâm Triệt nói.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên với ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ráo.
Nhưng nghe thấy lời Lâm Triệt, biểu cảm của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Sở Vân Mộng đỏ mặt, cúi đầu im lặng, còn Đỗ Bình thì trừng mắt nhìn Lâm Triệt.
“Đi thôi.” Anh phớt lờ Đỗ Bình, gọi Sở Vân Mộng rồi đi tới xe Jeep của mình.
Sở Vân Mộng cũng không lên tiếng mà chỉ theo sau Lâm Triệt.
Đỗ Bình đứng tại chỗ nhìn hai người lên chiếc xe Jeep màu xanh quân đội rời đi.
Gã ta rút điện thoại ra rồi bấm máy gọi.
Sau khi nối máy, điện thoại vang lên giọng nói lười biếng.
“Alo, ai vậy?”
Đỗ Bình lập tức trở nên cung kính, mặc dù chỉ gọi điện nhưng gã ta vẫn hơi khom người, nịnh hót: “Chào Tề thiếu gia, là tôi, Đỗ Bình.”
“Ồ, là Đỗ Bình làm ở công ty của Sở Vân Mộng à? Sao thế?” Người được gọi là Tề thiếu gia lên tiếng hỏi.
“Vâng vâng, Tề thiếu gia, tôi đã nghĩ thông chuyện lần trước cậu nói với tôi. Tôi định giúp cậu giành lấy văn phòng Vân Mộng!” Đỗ Bình nói.
Giọng Tề thiếu gia có vẻ hơi nghi ngờ: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ thông? Có phải anh có yêu cầu gì không?”
“Thiếu gia đúng là sáng suốt, quả thực là tôi có một yêu cầu nhỏ, hy vọng sau chuyện này, Tề thiếu gia có thể giúp tôi thực hiện nó.” Đỗ Bình vừa nịnh hót vừa nói.
Đỗ Bình cũng có chút tài năng, gã ta là nhân tài thiết kế Sở Vân Mộng dùng lương cao mời về lúc mới mở công ty.
Hai năm trước, với sự nỗ lực ở mọi mặt, công ty cũng kiếm được không ít tiền, do Đỗ Bình là nhân viên lâu năm, quả thực cũng có tài nên gã ta chiếm một phần cổ phần trong công ty.
Thời gian làm việc cùng Sở Vân Mộng ngày càng lâu, công ty cũng khá lệ thuộc vào gã ta. Đỗ Bình cũng dần dần có tình cảm khác, ngoài sáng trong tối đều theo đuổi Sở Vân Mộng.
Thậm chí gã ta còn dùng cách uy hiếp, xin nghỉ việc hoặc lấy trộm tài liệu của công ty để chứng minh tầm quan trọng của mình, hi vọng nhận được sự coi trọng hoặc sự lệ thuộc của Sở Vân Mộng.
Nhưng kết quả là hai người ngày càng xa cách.
“Tề thiếu gia, tôi muốn Sở Vân Mộng, những thứ khác thuộc về cậu cả.” Đỗ Bình kiên định nói.
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, sau khi tôi lấy được công ty, xử lý Sở Vân Mộng thế nào là chuyện của anh, tôi không quan tâm!”
Đỗ Bình vui mừng, vội vàng nói: “Cám ơn tổng giám đốc Tề, cám ơn Tổng giám đốc Tề! Nhất định tôi sẽ làm tốt chuyện này, không để Tề thiếu gia cậu phải khó xử đâu ạ!”
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Bình nhìn bảng hiệu công ty Vân Mộng, nở cười kỳ lạ.
Phải chịu trăm cay nghìn đắng, tiêu sạch tiền để dành của mình, tự học kỹ năng, tìm được một công việc lý tưởng.
Nhưng không biết sao lại đụng phải chuyện nhà họ Tôn.
Theo suy nghĩ bình thường của con nhà nghèo, e rằng lúc này họ sẽ nghe theo cách làm của nhà họ Tôn, bưng bít chuyện này để đổi lấy cơ hội phát triển sau này hoặc khoản thù lao kếch xù từ nhà họ Tôn.
Nhưng.
Cô gái có xuất thân nghèo khó này lại cư xử hết sức đàng hoàng, lựa chọn con đường mình cho là chính xác.
“Đúng vậy, quả thực người như cô không còn nhiều nữa!” Lâm Triệt vẫn khen ngợi.
Từ khi trở về thành phố Tân Tân, anh đã gặp không ít nhà quyền quý, nhưng hiếm có người cư xử đàng hoàng lại như của hiếm, đã ít lại càng ít hơn.
Nhìn Tôn Bân hoặc con em các nhà quyền quý như Trần Tinh là biết.
“Cám ơn anh!” Cô gái trẻ vẫn hơi xấu hổ, mặc dù trong lòng cô ấy vui vẻ nhưng lại không biết trả lời thế nào. Cô ấy chỉ có thể khẽ nói cám ơn.
“Sau khi ra viện cô có dự định gì không? Cô tính về quê hay tiếp tục ở lại đây?”
Nhà họ Tôn đã sa lưới hết, với sự giúp đỡ của Lâm Triệt, cô gái được bồi thường không ít tiền, nhiêu đó cũng đủ để cô ấy về quê sống bình an cả đời.
Chẳng qua, anh không biết cô ấy có dự định thế nào.
Địch Ninh Ninh suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Tôi biết nhờ anh giúp đỡ nên tôi được nhà họ Tôn đã bồi thường không ít tiền.”
“Ừm.” Lâm Triệt gật đầu.
“Tôi không muốn quay về thôn, bố tôi đã lớn tuổi, mà cơ thể tôi lại yếu ớt nên đất canh tác của gia đình ngược lại sẽ trở thành gánh nặng. Tôi muốn ở lại thành phố, đón bố tôi qua ở cùng.” Cô gái nói khẽ. Sau khi nói xong, cô ấy mong chờ nhìn Lâm Triệt tựa như đang hỏi anh suy nghĩ này thế nào.
Lâm Triệt khẽ mỉm cười rồi đáp: “Rất tốt, cô có thể dùng tiền bồi thường mua một căn nhà không tệ, còn công việc thì chỗ tôi cũng có mấy vị trí trống, đến lúc đó cô có thể xem có phù hợp với mình không?”
Trương Hợp đứng ở phía sau không khỏi mỉm cười.
Tính cách của thiếu gia vẫn vậy, nào là vấn đề công việc sau này, vấn đề con đi học,… Luôn suy xét mọi việc hết sức chu đáo.
Đây cũng là lí do vì sao cậu ấy còn trẻ mà có thể khiến tất cả những người lính kỳ cựu cam nguyện bái phục gọi một tiếng “Thiếu soái”.
Mắt Địch Ninh Ninh ngày càng bừng sáng, cuối cùng thậm chí cô ấy còn không nhịn được phải bật cười,
Hành vi này khiến Lâm Triệt, Trương Hợp và dì Vương ở bên cạnh cũng cười theo.
Họ lại tiếp tục trò chuyện một lúc.
Khi rời khỏi bệnh viện đã là 5 giờ chiều.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy thời gian này, phản ứng đầu tiên của anh là nhớ tới lúc này là giờ tan làm của Sở Vân Mộng.
Sau khi bảo Trương Hợp về nhà trước, anh gọi điện cho Sở Vân Mộng.
“Anh Chu!” Giọng nói trong veo, êm tai vang lên từ đầu kia của điện thoại.
Đến giờ cô vẫn tưởng Lâm Triệt họ Chu, mà Lâm Triệt cũng chưa nói cho cô biết sự thật, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa tới lúc nói.
“Ừm, hôm nay cô vẫn phải tăng ca à? Đúng lúc tôi đi ngang qua công ty cô, có muốn cùng về không?” Lâm Triệt nói.
“Được, đến nơi thì anh nhá máy cho tôi nhé.”
Hai người cúp điện thoại rồi mà trái tim Sở Vân Mộng vẫn không ngừng đập mạnh. Cô ôm ngực thở hổn hển.
Không lâu sau, chiếc xe Jeep màu xanh quân đội từ từ dừng ở cửa văn phòng Vân Mộng.
Anh ngồi trên xe chờ cô.
Một lúc sau, Sở Vân Mộng ôm một túi đồ to, vội vã chạy ra khỏi tầng làm việc. Sở Vân Mộng nhìn một vòng rồi mỉm cười khi thấy chiếc xe Jeep màu xanh quân đội của Lâm Triệt.
Nhưng trên đường đi cô lại bị một người đàn ông trẻ ngăn lại.
Lâm Triệt cũng đã gặp người này, gã ta chính là Đỗ Bình lần trước muốn đưa Sở Vân Mộng về nhà.
“Tổng giám đốc Sở, tối nay em có thời gian không? Anh biết một nhà hàng mới mở không tệ, chúng ta cùng đi ăn thử nhé!” Đỗ Bình chặn đường Sở Vân Mộng.
Thấy người này chặn đường mình, nụ cười của Sở Vân Mộng cứng đờ, nét mặt cô trở nên nghiêm túc.
“Ngại quá, tối nay tôi không ra ngoài.”
Sở Vân Mộng thẳng thừng từ chối. Sau chuyện lần trước, cô không ra ngoài vào buổi tối nữa, phải tăng ca thì cũng mang túi lớn túi nhỏ về nhà tiếp tục làm việc.
Thấy Sở Vân Mộng quả quyết từ chối, Đỗ Bình cũng không cố chấp mà nói tiếp: “Vậy anh đưa em về nhé!” Nói xong, gã ta định cầm chiếc túi trong tay cô.
Ngay lúc này, một bàn tay khác cầm túi lớn túi nhỏ trước, giành lại ngay trước mặt gã ta.
“Mẹ nấu cá đấy, chỉ chờ dọn cơm thôi.” Lâm Triệt nói.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên với ngũ quan tinh xảo, dáng người cao ráo.
Nhưng nghe thấy lời Lâm Triệt, biểu cảm của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Sở Vân Mộng đỏ mặt, cúi đầu im lặng, còn Đỗ Bình thì trừng mắt nhìn Lâm Triệt.
“Đi thôi.” Anh phớt lờ Đỗ Bình, gọi Sở Vân Mộng rồi đi tới xe Jeep của mình.
Sở Vân Mộng cũng không lên tiếng mà chỉ theo sau Lâm Triệt.
Đỗ Bình đứng tại chỗ nhìn hai người lên chiếc xe Jeep màu xanh quân đội rời đi.
Gã ta rút điện thoại ra rồi bấm máy gọi.
Sau khi nối máy, điện thoại vang lên giọng nói lười biếng.
“Alo, ai vậy?”
Đỗ Bình lập tức trở nên cung kính, mặc dù chỉ gọi điện nhưng gã ta vẫn hơi khom người, nịnh hót: “Chào Tề thiếu gia, là tôi, Đỗ Bình.”
“Ồ, là Đỗ Bình làm ở công ty của Sở Vân Mộng à? Sao thế?” Người được gọi là Tề thiếu gia lên tiếng hỏi.
“Vâng vâng, Tề thiếu gia, tôi đã nghĩ thông chuyện lần trước cậu nói với tôi. Tôi định giúp cậu giành lấy văn phòng Vân Mộng!” Đỗ Bình nói.
Giọng Tề thiếu gia có vẻ hơi nghi ngờ: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ thông? Có phải anh có yêu cầu gì không?”
“Thiếu gia đúng là sáng suốt, quả thực là tôi có một yêu cầu nhỏ, hy vọng sau chuyện này, Tề thiếu gia có thể giúp tôi thực hiện nó.” Đỗ Bình vừa nịnh hót vừa nói.
Đỗ Bình cũng có chút tài năng, gã ta là nhân tài thiết kế Sở Vân Mộng dùng lương cao mời về lúc mới mở công ty.
Hai năm trước, với sự nỗ lực ở mọi mặt, công ty cũng kiếm được không ít tiền, do Đỗ Bình là nhân viên lâu năm, quả thực cũng có tài nên gã ta chiếm một phần cổ phần trong công ty.
Thời gian làm việc cùng Sở Vân Mộng ngày càng lâu, công ty cũng khá lệ thuộc vào gã ta. Đỗ Bình cũng dần dần có tình cảm khác, ngoài sáng trong tối đều theo đuổi Sở Vân Mộng.
Thậm chí gã ta còn dùng cách uy hiếp, xin nghỉ việc hoặc lấy trộm tài liệu của công ty để chứng minh tầm quan trọng của mình, hi vọng nhận được sự coi trọng hoặc sự lệ thuộc của Sở Vân Mộng.
Nhưng kết quả là hai người ngày càng xa cách.
“Tề thiếu gia, tôi muốn Sở Vân Mộng, những thứ khác thuộc về cậu cả.” Đỗ Bình kiên định nói.
Đầu bên kia của điện thoại im lặng một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, sau khi tôi lấy được công ty, xử lý Sở Vân Mộng thế nào là chuyện của anh, tôi không quan tâm!”
Đỗ Bình vui mừng, vội vàng nói: “Cám ơn tổng giám đốc Tề, cám ơn Tổng giám đốc Tề! Nhất định tôi sẽ làm tốt chuyện này, không để Tề thiếu gia cậu phải khó xử đâu ạ!”
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Bình nhìn bảng hiệu công ty Vân Mộng, nở cười kỳ lạ.