Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186: Người bình thường tức giận
Tiếng bước chân hỗn loạn ồn ào vang lên sau lưng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên cao lớn, thân hình cường tráng đang dẫn theo một nhóm người bước tới.
Điểm khác biệt duy nhất giữa những người này và đám người của Kim Đức Nghĩa là họ ăn mặc luộm thuộm, trên tay cầm những dụng cụ như vừa mới làm việc xong.
Không khác gì loại dân thường mà Kim Đức Nghĩa vừa mới nhắc đến.
Kim Đức Nghĩa hơi giật mình, nhưng lão ta cũng không quan tâm lắm.
Rõ ràng đối phương không phải là viện binh của Lâm Triệt, lại ăn mặc nhìn như một đám nhà quê vừa mới lên phố, khiến lão ta cảm thấy thật kinh tởm.
“Cút cút cút, tìm chỗ khác mà ăn xin!”
Lão ta có vẻ mất kiên nhẫn, muốn xua đuổi những người này đi.
Tuy nhiên, Tương Ứng Hổ vẫn thản nhiên như không, cậu ta bước lên phía trước với nụ cười chế giễu.
Mà những người phía sau cũng theo sát cậu ta tiến lên trước một chút.
Kim Đức Nghĩa lập tức cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Lão ta trầm giọng nói: “Sao nào? Chúng mày muốn dây vào vũng nước đục này à? Không sợ chọc vào người không nên chọc, dính vào rắc rối sao?”
Người của hai bên đứng đối mặt với nhau.
Lâm Triệt cũng nhân cơ hội này nhìn về hướng đám người vừa đến, đặc biệt là người thanh niên dẫn đầu kia.
Trí nhớ của anh rất rõ ràng, đây chính là người lần trước ngồi trước mộ đồng đội Tương Ứng Long của mình.
Sau đó Trương Thông đã phái người đi điều tra, là em trai của Tương Ứng Long.
Tương Ứng Hổ.
“Không có ý gì khác, chỉ là qua xem một chút thôi, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ như vậy, cả một đống người xúm lại bắt nạt một người, đã thế lại còn rất hống hách nữa chứ”.
“Lại đây xem mới thấy, thì ra là một con lợn béo như ông, chả trách mở miệng ra toàn là phun phân, không nói được câu nào tiếng người”.
Sắc mặt Tương Ứng Hổ tuy không thay đổi, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.
Gần giống với việc chửi như tát nước.
Ở nơi mà bọn họ sinh sống, biết đánh nhau là điều rất bình thường, xưa nay đối đầu đều là chửi nhau, Tương Ứng Hổ từ nhỏ đã có kỹ năng này.
Kim Đức Nghĩa tức đến mức mặt đỏ bừng bừng, lão ta đem theo nhiều người như vậy mà vẫn bị chửi là lợn.
Lão ta sớm đã nổi trận lôi đình.
Lão tiến lên trước một bước, vung tay định giáng cho Tương Ứng Hổ một bạt tai.
Tương Ứng Hổ đương nhiên không đứng yên chịu trận rồi, cậu ta tóm lấy cổ tay đối phương.
Tay còn lại đột ngột đưa ra.
Bốp!
Dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta vung tay tát vào mặt Kim Đức Nghĩa, lực tát cực mạnh khiến máu mũi miệng Kim Đức Nghĩa trực tiếp phun ra.
Tất cả mọi người trừng to mắt không dám tin.
Gã thanh niên lầm lì này rõ ràng cực kỳ hung dữ.
“Con lợn béo nhà ông, lại còn muốn đánh tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình”, Tương Ứng Hổ vừa chửi vừa dùng chân đá vào cái thân xác mập mạp của lão ta.
Kim Đức Nghĩa được bọn đàn em đỡ dậy trong tiếng gào thét đau đớn.
Lão hung hãn nhìn chằm chằm vào Tương Ứng Hổ nói: “Rất giỏi! Hôm nay mày đã xúc phạm đến người mà mày không nên đụng rồi con!”
Tương Ứng Hổ ngoáy ngoáy lỗ tai, hoàn toàn không để ý đến.
Kim Đức Nghĩa tiếp tục nói: “Anh em đâu! Đánh cho tao, đánh chết tao chịu trách nhiệm, hôm nay tao sẽ trả gấp đôi tiền thưởng”.
Có tiền thưởng thì nhất định sẽ có người dũng cảm xông lên.
Mặc dù biết rằng đám người ăn mặc lôi thôi này ai ai cũng rất dũng mãnh, không phải là những người dễ bị bắt nạt.
Nhưng cũng không thể đánh lại bọn họ nhiều người như vậy, mà ông chủ Kim hôm nay lại trả gấp đôi tiền.
“Ông chủ Kim đã hào phóng như vậy rồi thì, anh em đâu, chúng ta đừng để ông ấy thất vọng, theo tôi tiến lên giết chết đám nhà quê này”, một người trong số họ hét lên và lao về phía Tương Ứng Hổ.
Điều mà Tương Ứng Hổ đợi chính là lúc này.
Cậu ta cười lạnh, trầm giọng nói: “Mọi người ra tay nhẹ nhàng một chút, đừng giết người, đặc biệt là lão béo kia, lão ta là thần tài của chúng ta đấy!”
“Được rồi, anh yên tâm đi”, đám người nhỏ giọng trả lời.
Thấy đối phương bên kia lao tới, bọn họ cũng không chần chừ nữa.
Những ai có công cụ thì cầm công cụ, người không có thì giơ nắm đấm lên chuẩn bị chiến đấu.
Cái này…
Lâm Triệt nhìn đám người đánh nhau hỗn loạn trước mắt, cảm thấy có chút không biết phải làm sao, lúc này anh đang đứng một mình ở bên cạnh xe ô tô.
Sao mọi việc lại biến thành như vậy, hình như anh đã trở thành người ngoài cuộc rồi.
Hai bên đánh đến mức chả biết ai là ai rồi.
Trong lúc bất lực, anh chỉ có thể lấy điện thoại ra, dựa người vào xe.
Anh vừa xem phim võ hiệp phiên bản thực tế, vừa nhắn tin với Sở Vân Mộng, kể khổ với cô rằng một đêm không có cô bên cạnh sẽ nhàm chán đến nhường nào.
Lúc anh đang nói chuyện tình cảm với Sở Vân Mộng.
Cuộc chiến giữa hai nhóm người đã dần đi đến hồi kết.
Điều bất ngờ là những người đàn ông ăn mặc luộm thuộm với số người ít ỏi kia lại chiếm thế thượng phong.
Đánh cho đối phương lăn lộn trên đất.
“Con lợn béo kia, đừng chạy!”, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên trong đám người.
Kim Đức Nghĩa nhận ra bên mình không chiếm ưu thế, quay đầu định bỏ chạy.
Tương Ứng Hổ vừa đánh nhau vừa để ý đến tình hình thế cuộc, lập tức phát hiện ra đối phương có ý đồ bỏ chạy.
Gầm lên một tiếng, cậu ta đã bắt kịp Kim Đức Nghĩa.
Một giây trước khi lão ta lên xe, một cú đấm mạnh làm Kim Đức Nghĩa ngã xuống đất.
Giống như lôi một con lợn chết, cậu ta kéo lê Kim Đức Nghĩa trên đất và vứt sang một bên.
Mặt mũi lão ta bầm dập, đầu sưng vù lên, lúc này càng giống một con lợn béo hơn.
Lão ta run rẩy cảnh cáo: “Chúng mày muốn làm gì? Tao là người của nhà họ Kim, chúng mày có biết hậu quả của việc chúng mày đánh tao hôm nay là gì không?”
Bốp!
Tương Ứng Hổ giơ tay cho lão ta một cái tát.
Tát đúng chỗ vốn đã sưng tấy của lão ta.
“Đừng có nói những lời vô ích, các người đến chỗ chúng tôi gây chuyện thị phi, bảo người nhà ông mang tiền đến, không thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây”.
Một số người khác cũng bước qua, nghe thấy lời này thì tỏ ra rất phấn khích.
Lâm Triệt cũng đi tới, anh muốn xem họ định làm gì, khi thấy Lâm Triệt đến họ cũng không ngăn anh lại.
Kim Đức Nghĩa nhìn thấy Lâm Triệt bước qua một cách an toàn.
Sắc mặt lão ta lập tức tối sầm lại, thù của con trai còn chưa báo được, mình lại bị đánh một trận, thật là nhục nhã!
Mắt lão đảo qua đảo lại, lập tức nói: “Tao nói cho chúng mày biết, nơi này thuộc về Thương hội Hải Thần của nhà họ Điền, nhà họ Kim bọn tao lại là nhân vật cốt cán trong thương hội đấy, không muốn chết thì đừng có làm gì quá đáng”.
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đang có mặt đều sửng sốt.
Bao gồm cả Lâm Triệt.
Thương hội Hải Thần, anh khá có ấn tượng về cái tên này.
Cậu chủ nhà họ Điền đã từng nhắc tới trước đây, thương hội mà nhà họ lãnh đạo có tên gọi là Thương hội Hải Thần.
Tương Ứng Hổ đang định nói gì đó thì Lâm Triệt đã mở lời trước.
“Bảo người nhà họ Điền phái người đến chuộc ông!”
“Đúng, bảo người nhà Điền đến đây! Mẹ kiếp, suýt nữa thì bị con lợn béo này lừa rồi!”, cả đám người lập tức hét lên.
Vừa nãy khi Kim Đức Nghĩa nhắc đến nhà họ Điền, trong lòng họ thật sự có chút sợ hãi.
Nghĩ rằng hay là thôi đi, chuyện này mà để thương hội điều tra ra thì con đường sinh sống sau này của họ cũng coi như xong.
“Chuyện này…”, vẻ mặt của Kim Đức Nghĩa có chút khó coi.
Mặc dù nói lão ta là cốt cán trong thương hội, nhưng thật ra Kim Đức Nghĩa không là gì trong nhà họ Điền cả, nhà họ mà biết được lão ta dùng danh nghĩa của họ để gây rắc rối, chắc chắn sẽ đánh chết lão ta.
Sắc mặt khó coi, giọng điệu úp úp mở mở của Kim Đức Nghĩa càng khẳng định thêm suy đoán của Tương Ứng Hổ.
Lại giáng xuống một bạt tai, hận không thể tát chết lão ta ngay tại chỗ.
Mà lúc này Lâm Triệt cầm điện thoại lên, súc tích nói: “Tôi đang ở cảng An Phong, cậu tới đây một chuyến”.
Tạm dừng trong vài giây.
“Vâng, anh đợi một chút, tôi đến ngay đây!”, Điền Anh Mẫn vốn đã nghỉ ngơi từ sớm cũng không dám chần chừ, sau khi đồng ý, cậu ta mặc áo khoác và sải bước ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên cao lớn, thân hình cường tráng đang dẫn theo một nhóm người bước tới.
Điểm khác biệt duy nhất giữa những người này và đám người của Kim Đức Nghĩa là họ ăn mặc luộm thuộm, trên tay cầm những dụng cụ như vừa mới làm việc xong.
Không khác gì loại dân thường mà Kim Đức Nghĩa vừa mới nhắc đến.
Kim Đức Nghĩa hơi giật mình, nhưng lão ta cũng không quan tâm lắm.
Rõ ràng đối phương không phải là viện binh của Lâm Triệt, lại ăn mặc nhìn như một đám nhà quê vừa mới lên phố, khiến lão ta cảm thấy thật kinh tởm.
“Cút cút cút, tìm chỗ khác mà ăn xin!”
Lão ta có vẻ mất kiên nhẫn, muốn xua đuổi những người này đi.
Tuy nhiên, Tương Ứng Hổ vẫn thản nhiên như không, cậu ta bước lên phía trước với nụ cười chế giễu.
Mà những người phía sau cũng theo sát cậu ta tiến lên trước một chút.
Kim Đức Nghĩa lập tức cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Lão ta trầm giọng nói: “Sao nào? Chúng mày muốn dây vào vũng nước đục này à? Không sợ chọc vào người không nên chọc, dính vào rắc rối sao?”
Người của hai bên đứng đối mặt với nhau.
Lâm Triệt cũng nhân cơ hội này nhìn về hướng đám người vừa đến, đặc biệt là người thanh niên dẫn đầu kia.
Trí nhớ của anh rất rõ ràng, đây chính là người lần trước ngồi trước mộ đồng đội Tương Ứng Long của mình.
Sau đó Trương Thông đã phái người đi điều tra, là em trai của Tương Ứng Long.
Tương Ứng Hổ.
“Không có ý gì khác, chỉ là qua xem một chút thôi, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ như vậy, cả một đống người xúm lại bắt nạt một người, đã thế lại còn rất hống hách nữa chứ”.
“Lại đây xem mới thấy, thì ra là một con lợn béo như ông, chả trách mở miệng ra toàn là phun phân, không nói được câu nào tiếng người”.
Sắc mặt Tương Ứng Hổ tuy không thay đổi, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.
Gần giống với việc chửi như tát nước.
Ở nơi mà bọn họ sinh sống, biết đánh nhau là điều rất bình thường, xưa nay đối đầu đều là chửi nhau, Tương Ứng Hổ từ nhỏ đã có kỹ năng này.
Kim Đức Nghĩa tức đến mức mặt đỏ bừng bừng, lão ta đem theo nhiều người như vậy mà vẫn bị chửi là lợn.
Lão ta sớm đã nổi trận lôi đình.
Lão tiến lên trước một bước, vung tay định giáng cho Tương Ứng Hổ một bạt tai.
Tương Ứng Hổ đương nhiên không đứng yên chịu trận rồi, cậu ta tóm lấy cổ tay đối phương.
Tay còn lại đột ngột đưa ra.
Bốp!
Dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta vung tay tát vào mặt Kim Đức Nghĩa, lực tát cực mạnh khiến máu mũi miệng Kim Đức Nghĩa trực tiếp phun ra.
Tất cả mọi người trừng to mắt không dám tin.
Gã thanh niên lầm lì này rõ ràng cực kỳ hung dữ.
“Con lợn béo nhà ông, lại còn muốn đánh tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình”, Tương Ứng Hổ vừa chửi vừa dùng chân đá vào cái thân xác mập mạp của lão ta.
Kim Đức Nghĩa được bọn đàn em đỡ dậy trong tiếng gào thét đau đớn.
Lão hung hãn nhìn chằm chằm vào Tương Ứng Hổ nói: “Rất giỏi! Hôm nay mày đã xúc phạm đến người mà mày không nên đụng rồi con!”
Tương Ứng Hổ ngoáy ngoáy lỗ tai, hoàn toàn không để ý đến.
Kim Đức Nghĩa tiếp tục nói: “Anh em đâu! Đánh cho tao, đánh chết tao chịu trách nhiệm, hôm nay tao sẽ trả gấp đôi tiền thưởng”.
Có tiền thưởng thì nhất định sẽ có người dũng cảm xông lên.
Mặc dù biết rằng đám người ăn mặc lôi thôi này ai ai cũng rất dũng mãnh, không phải là những người dễ bị bắt nạt.
Nhưng cũng không thể đánh lại bọn họ nhiều người như vậy, mà ông chủ Kim hôm nay lại trả gấp đôi tiền.
“Ông chủ Kim đã hào phóng như vậy rồi thì, anh em đâu, chúng ta đừng để ông ấy thất vọng, theo tôi tiến lên giết chết đám nhà quê này”, một người trong số họ hét lên và lao về phía Tương Ứng Hổ.
Điều mà Tương Ứng Hổ đợi chính là lúc này.
Cậu ta cười lạnh, trầm giọng nói: “Mọi người ra tay nhẹ nhàng một chút, đừng giết người, đặc biệt là lão béo kia, lão ta là thần tài của chúng ta đấy!”
“Được rồi, anh yên tâm đi”, đám người nhỏ giọng trả lời.
Thấy đối phương bên kia lao tới, bọn họ cũng không chần chừ nữa.
Những ai có công cụ thì cầm công cụ, người không có thì giơ nắm đấm lên chuẩn bị chiến đấu.
Cái này…
Lâm Triệt nhìn đám người đánh nhau hỗn loạn trước mắt, cảm thấy có chút không biết phải làm sao, lúc này anh đang đứng một mình ở bên cạnh xe ô tô.
Sao mọi việc lại biến thành như vậy, hình như anh đã trở thành người ngoài cuộc rồi.
Hai bên đánh đến mức chả biết ai là ai rồi.
Trong lúc bất lực, anh chỉ có thể lấy điện thoại ra, dựa người vào xe.
Anh vừa xem phim võ hiệp phiên bản thực tế, vừa nhắn tin với Sở Vân Mộng, kể khổ với cô rằng một đêm không có cô bên cạnh sẽ nhàm chán đến nhường nào.
Lúc anh đang nói chuyện tình cảm với Sở Vân Mộng.
Cuộc chiến giữa hai nhóm người đã dần đi đến hồi kết.
Điều bất ngờ là những người đàn ông ăn mặc luộm thuộm với số người ít ỏi kia lại chiếm thế thượng phong.
Đánh cho đối phương lăn lộn trên đất.
“Con lợn béo kia, đừng chạy!”, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên trong đám người.
Kim Đức Nghĩa nhận ra bên mình không chiếm ưu thế, quay đầu định bỏ chạy.
Tương Ứng Hổ vừa đánh nhau vừa để ý đến tình hình thế cuộc, lập tức phát hiện ra đối phương có ý đồ bỏ chạy.
Gầm lên một tiếng, cậu ta đã bắt kịp Kim Đức Nghĩa.
Một giây trước khi lão ta lên xe, một cú đấm mạnh làm Kim Đức Nghĩa ngã xuống đất.
Giống như lôi một con lợn chết, cậu ta kéo lê Kim Đức Nghĩa trên đất và vứt sang một bên.
Mặt mũi lão ta bầm dập, đầu sưng vù lên, lúc này càng giống một con lợn béo hơn.
Lão ta run rẩy cảnh cáo: “Chúng mày muốn làm gì? Tao là người của nhà họ Kim, chúng mày có biết hậu quả của việc chúng mày đánh tao hôm nay là gì không?”
Bốp!
Tương Ứng Hổ giơ tay cho lão ta một cái tát.
Tát đúng chỗ vốn đã sưng tấy của lão ta.
“Đừng có nói những lời vô ích, các người đến chỗ chúng tôi gây chuyện thị phi, bảo người nhà ông mang tiền đến, không thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây”.
Một số người khác cũng bước qua, nghe thấy lời này thì tỏ ra rất phấn khích.
Lâm Triệt cũng đi tới, anh muốn xem họ định làm gì, khi thấy Lâm Triệt đến họ cũng không ngăn anh lại.
Kim Đức Nghĩa nhìn thấy Lâm Triệt bước qua một cách an toàn.
Sắc mặt lão ta lập tức tối sầm lại, thù của con trai còn chưa báo được, mình lại bị đánh một trận, thật là nhục nhã!
Mắt lão đảo qua đảo lại, lập tức nói: “Tao nói cho chúng mày biết, nơi này thuộc về Thương hội Hải Thần của nhà họ Điền, nhà họ Kim bọn tao lại là nhân vật cốt cán trong thương hội đấy, không muốn chết thì đừng có làm gì quá đáng”.
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đang có mặt đều sửng sốt.
Bao gồm cả Lâm Triệt.
Thương hội Hải Thần, anh khá có ấn tượng về cái tên này.
Cậu chủ nhà họ Điền đã từng nhắc tới trước đây, thương hội mà nhà họ lãnh đạo có tên gọi là Thương hội Hải Thần.
Tương Ứng Hổ đang định nói gì đó thì Lâm Triệt đã mở lời trước.
“Bảo người nhà họ Điền phái người đến chuộc ông!”
“Đúng, bảo người nhà Điền đến đây! Mẹ kiếp, suýt nữa thì bị con lợn béo này lừa rồi!”, cả đám người lập tức hét lên.
Vừa nãy khi Kim Đức Nghĩa nhắc đến nhà họ Điền, trong lòng họ thật sự có chút sợ hãi.
Nghĩ rằng hay là thôi đi, chuyện này mà để thương hội điều tra ra thì con đường sinh sống sau này của họ cũng coi như xong.
“Chuyện này…”, vẻ mặt của Kim Đức Nghĩa có chút khó coi.
Mặc dù nói lão ta là cốt cán trong thương hội, nhưng thật ra Kim Đức Nghĩa không là gì trong nhà họ Điền cả, nhà họ mà biết được lão ta dùng danh nghĩa của họ để gây rắc rối, chắc chắn sẽ đánh chết lão ta.
Sắc mặt khó coi, giọng điệu úp úp mở mở của Kim Đức Nghĩa càng khẳng định thêm suy đoán của Tương Ứng Hổ.
Lại giáng xuống một bạt tai, hận không thể tát chết lão ta ngay tại chỗ.
Mà lúc này Lâm Triệt cầm điện thoại lên, súc tích nói: “Tôi đang ở cảng An Phong, cậu tới đây một chuyến”.
Tạm dừng trong vài giây.
“Vâng, anh đợi một chút, tôi đến ngay đây!”, Điền Anh Mẫn vốn đã nghỉ ngơi từ sớm cũng không dám chần chừ, sau khi đồng ý, cậu ta mặc áo khoác và sải bước ra ngoài.
Bình luận facebook