Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Nhân vật nhỏ, địa vị thấp kém
Ông không sợ tôi cũng có bối cảnh vững chắc sao?
Câu nói này được nói ra bởi Lâm Triệt.
Cứ như thể họ vừa nghe thấy một câu chuyện cười rất hài hước, khiến Kim Đức Nghĩa và tay sai của lão ta cười ngặt nghẽo.
Ngay cả Kim Đức Nghĩa cũng lấy tay che bụng mình lại.
Lão ta cười đến đau bụng.
Hắn? Một thằng nhóc đến từ thành phố khác.
Con rể của nhà họ Sở, chưa kể bây giờ tên này vẫn còn chưa thành công, mà cho dù có thật sự trở thành con rể của nhà họ Sở đi nữa thì cũng làm gì được?
Ai thèm quan tâm đến sự sống chết của một thằng ăn bám chứ, với cả lão ta cũng không thật sự định giết anh.
Để anh trả một cái giá đau đớn cũng là một lựa chọn không tồi.
Một cái giá không bao giờ có thể bù đắp được, nó có thể khiến anh không thể trở thành con rể của nhà họ Sở nữa, chẳng phải cũng là một cách rất tốt để trút giận sao.
Nghĩ đến đó, trên mặt lão ta hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lâm Triệt đưa tay ra sau lưng, nhìn về mặt biển đang cuồn cuộn từng lớp sóng, ngây người tới mê mẩn.
Đây chính là giang sơn quý báu mà anh em của anh đã gây dựng.
Sông núi rộng lớn, cuồn cuộn sóng nước, người dân an cư lạc nghiệp.
“Cười xong chưa?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi khi vén lên mái tóc bị gió thổi bay.
Đám người kia giật mình, tức giận nói: “Chết đến nơi rồi, đừng có giả vờ nữa”.
Hàng chục người trong số bọn họ đều có vũ khí trong tay, bao vây thằng nhóc này bên trong.
Sắc mặt hắn không thay đổi, lại còn có tâm trạng mà ngắm phong cảnh.
“Tôi đã cho nhà họ Kim các người cơ hội, nhưng không ngờ người làm bố như ông lại càng vô liêm sỉ hơn, thật làm tôi thất vọng!”, Lâm Triệt vẫn chắp tay sau lưng, cứ như một ông cụ đang giáo huấn bề dưới vậy.
Kim Đức Nghĩa sững sờ mất vài giây sau khi nghe lời nói của anh, sau đó lão ta lại cười chế nhạo.
Con trai mình là người như thế nào, lão ta hiểu nhất. Trong xã hội tiền là trên hết này, có tiền thì làm gì cũng cũng đúng, cứ vung thật nhiều tiền ra là sẽ có người chủ động đem bất cứ thứ gì mà hắn muốn đến.
“Tao là đồ khốn nạn? Quy tắc của cái thế giới này chính là như vậy. Tao có tiền có thế lực, dù có xấu xa đến đâu cũng có người chen lấn để nịnh nọt tao, không có tiền không có thế lực, dù mày có học rộng tài cao, sẽ có mấy người để ý đến mày chứ?”, Kim Đức Nghĩa không chút ngại ngần nói, mà đám đàn em bên cạnh lão ta cũng gật đầu đồng ý.
Cũng giống như Chu Văn Hằng vậy, cả đời đọc sách ngâm thơ, thích làm việc thiện, nhưng đọng lại trong ấn tượng của mọi người chỉ là thiếu gia của nhà họ Chu trước đây.
Như kiểu chính nhà họ Chu đã giúp Chu Văn Hằng, chứ không phải tài năng và nhân phẩm của cậu ấy để lại ấn tượng cho mọi người.
“Đúng rồi, mày không biết xấu hổ mà dám nói tao à? Chả phải mày cũng vì tiền mới bám lấy con bé nhà họ Sở sao?”
Kim Đức Nghĩa trừng mắt với Lâm Triệt và hét lớn.
Sau đó, lão ta cầm cây gậy đánh bóng chày của một tên đàn em ở bên cạnh và nói: “Vậy thì, hãy trả hết nợ cho con trai tao trước, mày đánh gãy chân con tao, tao cũng đánh gãy một chân của mày. Nhưng tao rất nhân từ, sẽ cho mày tự chọn, muốn tao đánh chân trái hay chân phải đây? Hoặc nếu mày không chọn gì cả, tao xử lý luôn cả hai chân cho”.
Hai thằng con trai dường như thừa hưởng tính cách này của lão ta, cậy thế nạt người, thủ đoạn độc ác.
Bất cứ khi nào gặp chuyện trái với ý mình, chúng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.
Đương nhiên, đánh gãy chân anh chỉ là một món khai vị, việc tra tấn anh từng chút một mới thú vị hơn, để đối phương chết ngay thì chẳng phải là sẽ mất đi rất nhiều hứng thú sao.
Lão ta cầm theo một cây gậy đánh bóng chày nặng nề, dẫn theo một đám người đến gần Lâm Triệt.
Một vòng tròn được hình thành, bao vây Lâm Triệt ở giữa.
“Thằng nhóc, mày bị điếc à? Ông chủ Kim của bọn tao hỏi mày muốn bị đánh gãy chân bên nào, đừng có không biết tốt xấu không đến cuối cùng cả hai chân đều đi đời đấy”, có một tên thủ hạ bên cạnh nói lớn.
Có hàng chục đến hàng trăm người tụ tập lại, vũ khí trong tay họ thỉnh thoảng lại đập xuống đất.
Tiếng chửi bới rất ồn ào và hỗn loạn.
…
Mà lúc này.
Xa xa có một đám đàn ông đi tới.
Họ vừa đi vừa khoác vai nhau và nói về những điều thú vị.
“Anh Tương, lần này may mà có anh, bọn em mới có được công việc tốt như vậy, không thì đến tiền học phí của bọn trẻ cũng không đóng nổi nữa”.
“Đúng vậy, trước đây đã đắc tội với anh Tương, hi vọng anh đừng để ý!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tất cả các chủ đề mà những người đàn ông này nói đều xoay quanh một người thanh niên trẻ tuổi.
Mặc dù cậu ta không phải là người lớn tuổi nhất trong bọn họ nhưng lại được mọi người gọi một tiếng anh Tương, chứng tỏ cậu ta cũng có chút uy tín với đám người này.
“Nói gì thì nói, mọi người đều dựa vào biển mà kiếm cơm, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau rồi”, Tương Ứng Hổ mỉm cười, hào phóng nói.
Trước đây, cuộc sống mưu sinh của mọi người đều phụ thuộc vào biển nên thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, xích mích.
Cứ dăm ba ngày, bọn họ lại cầm đồ đạc trên thuyền đi gây chuyện với người ta, đánh nhau ầm ĩ.
Gần đây, thương hội đang gây ầm ĩ đến mức xôn xao dư luận, bọn họ tự nhiên cũng bị liên lụy, đã mấy tháng không được ra khơi rồi, nhà ai cũng sắp chết đói.
Tương Ứng Hổ không thể ngồi yên chờ chết, nửa đêm ra ngoài tìm cách kiếm tiền, cậu ta tập hợp những người thân quen và có thể lực trong quá khứ để kiếm chút tiền giữa đêm.
Dùng để trợ cấp cho gia đình.
Mọi người kiếm được tiền rồi, vẻ mặt vui mừng hân hoan, đồng loạt giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tương Ứng Hổ.
Vừa đi vừa nói chuyện, đàn ông ở cạnh nhau cũng không có gì gò bó.
“Ơ, sao ở đây lại tụ tập nhiều người như vậy?”, một người trong số họ nhìn về phía trước và phát hiện có điều gì đó không ổn.
Trong lòng mọi người có chút lo lắng, giữa đêm khuya thanh vắng thế này, bờ biển gió lạnh thấu xương, sao lại có người ở đó?
Ngẩng đầu lên nhìn lại, họ thấy thật sự có rất nhiều người đang đứng ở đó.
Đèn pha ô tô làm sáng rực cả bờ biển.
Vô số người cầm vũ khí trong tay và bao vây một người đàn ông trẻ tuổi, với ánh đèn pha sáng chói, hình dáng rõ ràng.
Tương Ứng Hổ ngạc nhiên.
Nhìn dáng dấp, thân hình này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ?
Nhưng cậu ta lại không thể nhớ ra, bộ đồ vest này không giống với quần áo của người đi biển như bọn họ.
“Làm thế nào đây? Anh Tương, chúng ta đi đường vòng để về hay qua bên đó xem một chút?”, một người lên tiếng hỏi.
Rõ ràng vào lúc này họ coi Tương Ứng Hổ như thủ lĩnh, công việc vừa rồi đã cho họ nếm trái ngọt, họ đã biết được tầm quan trọng của sự đoàn kết.
Tương Ứng Hổ cũng không lùi lại, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đánh nhau chúng ta chưa từng sợ ai, muốn bắt nạt người ở địa phận của chúng ta, không để lại chút lợi ích thì không được”.
Hai mắt mọi người tỏa sáng.
Họ nhìn những người đàn ông đang cầm vũ khí, chẳng khác gì đang nhìn máy rút tiền, trong mắt đầy sao vàng.
“Đi, qua đó xem một chút”, Tương Ứng Hổ vẫy vẫy tay, đưa mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Mà bên Lâm Triệt hiện giờ.
Kim Đức Nghĩa vẫn cứ kiêu ngạo nói luyên thuyên: “Ông đây ở thành phố An Dương đã nhiều năm như vậy, nhân vật nào, việc gì chưa từng gặp qua chứ, nhưng tao đúng là chưa từng gặp loại đã ăn bám lại còn dám đánh con trai tao như mày”.
“Thật là cmn không biết não mày có phải bị hư không, hay thật sự nghĩ rằng nhà họ Sở rất coi trọng mày”.
“Loại người bình thường như mày, ngày thường nhìn thấy tao đều phải quỳ lạy, mày không bằng một con chó!”
Kim Đức Nghĩa cực kỳ kiêu ngạo, trắng trợn lớn tiếng nói về khoảng cách giữa lão ta và những người bình thường.
“Ha ha, không bằng cả một con chó!”, một tên đàn em nhân cơ hội hùa theo.
Đúng lúc này, một tiếng nói khác vang lên từ cách đó không xa.
Mặc dù tiếng sóng biển rất lớn nhưng cũng không ngăn được âm thanh đó truyền đến tai mọi người.
“Tôi xin mạo muội hỏi một câu, nếu hôm nay bị một người bình thường không bằng một con chó đánh, ông có còn kiêu ngạo như bây giờ không?”
Câu nói này được nói ra bởi Lâm Triệt.
Cứ như thể họ vừa nghe thấy một câu chuyện cười rất hài hước, khiến Kim Đức Nghĩa và tay sai của lão ta cười ngặt nghẽo.
Ngay cả Kim Đức Nghĩa cũng lấy tay che bụng mình lại.
Lão ta cười đến đau bụng.
Hắn? Một thằng nhóc đến từ thành phố khác.
Con rể của nhà họ Sở, chưa kể bây giờ tên này vẫn còn chưa thành công, mà cho dù có thật sự trở thành con rể của nhà họ Sở đi nữa thì cũng làm gì được?
Ai thèm quan tâm đến sự sống chết của một thằng ăn bám chứ, với cả lão ta cũng không thật sự định giết anh.
Để anh trả một cái giá đau đớn cũng là một lựa chọn không tồi.
Một cái giá không bao giờ có thể bù đắp được, nó có thể khiến anh không thể trở thành con rể của nhà họ Sở nữa, chẳng phải cũng là một cách rất tốt để trút giận sao.
Nghĩ đến đó, trên mặt lão ta hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lâm Triệt đưa tay ra sau lưng, nhìn về mặt biển đang cuồn cuộn từng lớp sóng, ngây người tới mê mẩn.
Đây chính là giang sơn quý báu mà anh em của anh đã gây dựng.
Sông núi rộng lớn, cuồn cuộn sóng nước, người dân an cư lạc nghiệp.
“Cười xong chưa?”, Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi khi vén lên mái tóc bị gió thổi bay.
Đám người kia giật mình, tức giận nói: “Chết đến nơi rồi, đừng có giả vờ nữa”.
Hàng chục người trong số bọn họ đều có vũ khí trong tay, bao vây thằng nhóc này bên trong.
Sắc mặt hắn không thay đổi, lại còn có tâm trạng mà ngắm phong cảnh.
“Tôi đã cho nhà họ Kim các người cơ hội, nhưng không ngờ người làm bố như ông lại càng vô liêm sỉ hơn, thật làm tôi thất vọng!”, Lâm Triệt vẫn chắp tay sau lưng, cứ như một ông cụ đang giáo huấn bề dưới vậy.
Kim Đức Nghĩa sững sờ mất vài giây sau khi nghe lời nói của anh, sau đó lão ta lại cười chế nhạo.
Con trai mình là người như thế nào, lão ta hiểu nhất. Trong xã hội tiền là trên hết này, có tiền thì làm gì cũng cũng đúng, cứ vung thật nhiều tiền ra là sẽ có người chủ động đem bất cứ thứ gì mà hắn muốn đến.
“Tao là đồ khốn nạn? Quy tắc của cái thế giới này chính là như vậy. Tao có tiền có thế lực, dù có xấu xa đến đâu cũng có người chen lấn để nịnh nọt tao, không có tiền không có thế lực, dù mày có học rộng tài cao, sẽ có mấy người để ý đến mày chứ?”, Kim Đức Nghĩa không chút ngại ngần nói, mà đám đàn em bên cạnh lão ta cũng gật đầu đồng ý.
Cũng giống như Chu Văn Hằng vậy, cả đời đọc sách ngâm thơ, thích làm việc thiện, nhưng đọng lại trong ấn tượng của mọi người chỉ là thiếu gia của nhà họ Chu trước đây.
Như kiểu chính nhà họ Chu đã giúp Chu Văn Hằng, chứ không phải tài năng và nhân phẩm của cậu ấy để lại ấn tượng cho mọi người.
“Đúng rồi, mày không biết xấu hổ mà dám nói tao à? Chả phải mày cũng vì tiền mới bám lấy con bé nhà họ Sở sao?”
Kim Đức Nghĩa trừng mắt với Lâm Triệt và hét lớn.
Sau đó, lão ta cầm cây gậy đánh bóng chày của một tên đàn em ở bên cạnh và nói: “Vậy thì, hãy trả hết nợ cho con trai tao trước, mày đánh gãy chân con tao, tao cũng đánh gãy một chân của mày. Nhưng tao rất nhân từ, sẽ cho mày tự chọn, muốn tao đánh chân trái hay chân phải đây? Hoặc nếu mày không chọn gì cả, tao xử lý luôn cả hai chân cho”.
Hai thằng con trai dường như thừa hưởng tính cách này của lão ta, cậy thế nạt người, thủ đoạn độc ác.
Bất cứ khi nào gặp chuyện trái với ý mình, chúng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.
Đương nhiên, đánh gãy chân anh chỉ là một món khai vị, việc tra tấn anh từng chút một mới thú vị hơn, để đối phương chết ngay thì chẳng phải là sẽ mất đi rất nhiều hứng thú sao.
Lão ta cầm theo một cây gậy đánh bóng chày nặng nề, dẫn theo một đám người đến gần Lâm Triệt.
Một vòng tròn được hình thành, bao vây Lâm Triệt ở giữa.
“Thằng nhóc, mày bị điếc à? Ông chủ Kim của bọn tao hỏi mày muốn bị đánh gãy chân bên nào, đừng có không biết tốt xấu không đến cuối cùng cả hai chân đều đi đời đấy”, có một tên thủ hạ bên cạnh nói lớn.
Có hàng chục đến hàng trăm người tụ tập lại, vũ khí trong tay họ thỉnh thoảng lại đập xuống đất.
Tiếng chửi bới rất ồn ào và hỗn loạn.
…
Mà lúc này.
Xa xa có một đám đàn ông đi tới.
Họ vừa đi vừa khoác vai nhau và nói về những điều thú vị.
“Anh Tương, lần này may mà có anh, bọn em mới có được công việc tốt như vậy, không thì đến tiền học phí của bọn trẻ cũng không đóng nổi nữa”.
“Đúng vậy, trước đây đã đắc tội với anh Tương, hi vọng anh đừng để ý!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tất cả các chủ đề mà những người đàn ông này nói đều xoay quanh một người thanh niên trẻ tuổi.
Mặc dù cậu ta không phải là người lớn tuổi nhất trong bọn họ nhưng lại được mọi người gọi một tiếng anh Tương, chứng tỏ cậu ta cũng có chút uy tín với đám người này.
“Nói gì thì nói, mọi người đều dựa vào biển mà kiếm cơm, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau rồi”, Tương Ứng Hổ mỉm cười, hào phóng nói.
Trước đây, cuộc sống mưu sinh của mọi người đều phụ thuộc vào biển nên thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, xích mích.
Cứ dăm ba ngày, bọn họ lại cầm đồ đạc trên thuyền đi gây chuyện với người ta, đánh nhau ầm ĩ.
Gần đây, thương hội đang gây ầm ĩ đến mức xôn xao dư luận, bọn họ tự nhiên cũng bị liên lụy, đã mấy tháng không được ra khơi rồi, nhà ai cũng sắp chết đói.
Tương Ứng Hổ không thể ngồi yên chờ chết, nửa đêm ra ngoài tìm cách kiếm tiền, cậu ta tập hợp những người thân quen và có thể lực trong quá khứ để kiếm chút tiền giữa đêm.
Dùng để trợ cấp cho gia đình.
Mọi người kiếm được tiền rồi, vẻ mặt vui mừng hân hoan, đồng loạt giơ ngón tay cái lên hướng về phía Tương Ứng Hổ.
Vừa đi vừa nói chuyện, đàn ông ở cạnh nhau cũng không có gì gò bó.
“Ơ, sao ở đây lại tụ tập nhiều người như vậy?”, một người trong số họ nhìn về phía trước và phát hiện có điều gì đó không ổn.
Trong lòng mọi người có chút lo lắng, giữa đêm khuya thanh vắng thế này, bờ biển gió lạnh thấu xương, sao lại có người ở đó?
Ngẩng đầu lên nhìn lại, họ thấy thật sự có rất nhiều người đang đứng ở đó.
Đèn pha ô tô làm sáng rực cả bờ biển.
Vô số người cầm vũ khí trong tay và bao vây một người đàn ông trẻ tuổi, với ánh đèn pha sáng chói, hình dáng rõ ràng.
Tương Ứng Hổ ngạc nhiên.
Nhìn dáng dấp, thân hình này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ?
Nhưng cậu ta lại không thể nhớ ra, bộ đồ vest này không giống với quần áo của người đi biển như bọn họ.
“Làm thế nào đây? Anh Tương, chúng ta đi đường vòng để về hay qua bên đó xem một chút?”, một người lên tiếng hỏi.
Rõ ràng vào lúc này họ coi Tương Ứng Hổ như thủ lĩnh, công việc vừa rồi đã cho họ nếm trái ngọt, họ đã biết được tầm quan trọng của sự đoàn kết.
Tương Ứng Hổ cũng không lùi lại, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đánh nhau chúng ta chưa từng sợ ai, muốn bắt nạt người ở địa phận của chúng ta, không để lại chút lợi ích thì không được”.
Hai mắt mọi người tỏa sáng.
Họ nhìn những người đàn ông đang cầm vũ khí, chẳng khác gì đang nhìn máy rút tiền, trong mắt đầy sao vàng.
“Đi, qua đó xem một chút”, Tương Ứng Hổ vẫy vẫy tay, đưa mọi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Mà bên Lâm Triệt hiện giờ.
Kim Đức Nghĩa vẫn cứ kiêu ngạo nói luyên thuyên: “Ông đây ở thành phố An Dương đã nhiều năm như vậy, nhân vật nào, việc gì chưa từng gặp qua chứ, nhưng tao đúng là chưa từng gặp loại đã ăn bám lại còn dám đánh con trai tao như mày”.
“Thật là cmn không biết não mày có phải bị hư không, hay thật sự nghĩ rằng nhà họ Sở rất coi trọng mày”.
“Loại người bình thường như mày, ngày thường nhìn thấy tao đều phải quỳ lạy, mày không bằng một con chó!”
Kim Đức Nghĩa cực kỳ kiêu ngạo, trắng trợn lớn tiếng nói về khoảng cách giữa lão ta và những người bình thường.
“Ha ha, không bằng cả một con chó!”, một tên đàn em nhân cơ hội hùa theo.
Đúng lúc này, một tiếng nói khác vang lên từ cách đó không xa.
Mặc dù tiếng sóng biển rất lớn nhưng cũng không ngăn được âm thanh đó truyền đến tai mọi người.
“Tôi xin mạo muội hỏi một câu, nếu hôm nay bị một người bình thường không bằng một con chó đánh, ông có còn kiêu ngạo như bây giờ không?”