Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183: Cưới vợ bé
“Thật không ngờ! Hóa ra cô lại là dạng phụ nữ như thế!”, Triệu Lạc Tâm lắc đầu cười khổ.
Gã ta cầm cốc rượu trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn.
Triệu Lạc Tâm thiếu gì phụ nữ, nhưng khi biết được tin đồn bất nhã của Sở Vân Mộng, gã ta vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Là thất vọng vì phụ nữ, hay là do bản thân gã ta thực sự ưng ý với Sở Vân Mộng?
Tại sao gã ta lại thất vọng đến thế?
Nhưng bản thân gã ta biết, bất kể vì điều gì, gã ta đều không thể thực sự coi trọng Sở Vân Mộng.
Chứ đừng nói là cưới cô ấy!
Ở thành phố An Dương, thực lực của nhà họ Sở và nhà họ Triệu cách biệt quá lớn. Trong khi đối với thế gia thì môn đăng hộ đối đã là phép tắc cơ bản.
Vẻ ngoài của Sở Vân Mộng rất xuất chúng, vốn dĩ gã ta cảm thấy mình có thể chơi trò “kim ốc tàng kiều”.
Nhưng lúc này đây, trong lòng bỗng có chút khúc mắc.
Nếu tin tức ấy là thật, vậy thì Sở Vân Mộng có còn xứng đáng để gã ta chạm vào hay không.
Vấn đề này đã quấy phá tâm trí gã ta suốt một buổi tối, đến bây giờ vẫn cứ buồn bực không vui, mà lại không thể chia sẻ với người ngoài.
Chỉ biết khổ trong lòng.
Nên cứ thế buồn bực ngồi uống rượu một mình.
Tân Thiên bước xuống khỏi trung tâm sàn nhảy, trên trán rịn mồ hôi, đang định uống gì đó cho đỡ khát thì thấy một mình Triệu Lạc Tâm ngồi trên sofa, mặt mũi héo hon.
Gã ta cứ uống hết ly này đến ly khác, nhìn sàn nhảy chớp nháy ánh đèn, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Tên này có tâm sự chăng?
Tân Thiên mỉm cười, đặt mông ngồi phịch xuống bên cạnh Triệu Lạc Tâm, quàng vai gã ta rồi hỏi: “Sao thế này? Có chuyện gì khiến cậu lớn nhà họ Triệu nhăn mặt nhíu mày đây?”
Triệu Lạc Tâm bị đối phương quàng vai bá cổ thì chỉ khẽ lắc đầu nhưng không đáp, gã ta vẫn tiếp tục uống rượu trong ly.
Thấy đối phương không chịu trả lời, Tân Thiên cũng không muốn khiến mình mất mặt, anh ta nở nụ cười gượng gạo rồi lấy điện thoại ra xem.
Lật mãi lật mãi!
“Ôi cha!”, một âm thanh đầy kinh ngạc thốt ra khỏi miệng Tân Thiên.
Anh ta lầm bầm tự nói: “Cái cô Sở Vân Mộng này có bản lĩnh thật đấy, mới thế mà đã có bài báo thanh minh rồi, lại còn từ cùng một tòa soạn nữa chứ”.
Triệu Lạc Tâm vừa nghe thấy vậy.
Sau phút thất thần, gã ta giật lấy điện thoại trong tay Tân Thiên, tự mình đọc.
Tòa soạn này đăng bài thanh minh khẩn cấp, sự việc lần này là do có người mua chuộc chủ biên Dương Mãn, cố tình bôi nhọ một cách ác ý.
Đồn cảnh sát cũng đồng thời lên tiếng, Sở Vân Mộng bị người khác bôi nhọ một cách ác ý, những kẻ liên quan đã khoanh tay chịu trói trước pháp luật.
“Quả nhiên là thế!”, gương mặt Triệu Lạc Tâm dần dần xuất hiện nụ cười, mà nụ cười này không thể khống chế được, càng lúc càng rạng rỡ, sau cùng dường như bật cười thành tiếng.
Gã ta đã nói rồi mà, Sở Vân Mộng sao có thể là loại người thế được.
Mắt nhìn người của Triệu Lạc Tâm có sai bao giờ đâu.
Tân Thiên ngồi bên cạnh, nhìn từng chút thay đổi của Triệu Lạc Tâm, tuy trong lòng thấy không thể tin nổi, nhưng cũng hiểu rõ, một loạt thay đổi này có liên quan tới tin tức về Sở Vân Mộng.
Chẳng trách ban nãy gã ta cứ buồn bực mãi, xem ra cũng vì chuyện sáng sớm nay Sở Vân Mộng bị bôi nhọ.
“Sao hả? Chẳng lẽ anh thực sự ưng ý với Sở Vân Mộng rồi? Không giống phong cách của anh đâu nha!”, Tân Thiên không hề có ý trêu ghẹo đối phương, mà thực sự cảm thấy không thể tin nổi.
Lần trước anh ta nhắc tới Sở Vân Mộng cũng vì nhà họ Sở sỉ nhục em trai của anh ta nên muốn mượn tay Triệu Lạc Tâm gây rắc rối cho nhà họ Sở.
Sao nhìn đi nhìn lại, Triệu Lạc Tâm càng lúc càng lún sâu nhỉ.
Sau khi nghe thấy, mặt mũi Triệu Lạc Tâm đột nhiên đỏ lên, nhưng vì ánh đèn trong phòng này khá tối nên Tân Thiên không phát hiện ra thôi.
Gã ta khẽ ho một tiếng: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà!”
Tân Thiên rót đầy một ly rượu đưa cho Triệu Lạc Tâm, nhẹ nhàng nói: “Lần này anh không giống bình thường đâu nhé, chẳng lẽ thực sự thích cô ta rồi”.
“Ha ha!”, Triệu Lạc Tâm nghe đến đây thì bật cười to, gã ta lắc lắc ly rượu, nhìn rượu vang đỏ thẫm đảo quanh ly mà khẽ nói: “Chỉ nhờ vào Sở Vân Mộng mà muốn bước vào cửa nhà họ Triệu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Giọng nói lộ ra vẻ ngạo mạn vô cùng.
Uống cạn ly rượu, gã ta tiếp tục nói: “Nhưng mà Sở Vân Mộng này đúng là kỳ diệu, cảm giác mà cô ấy mang đến cho tôi rất khác biệt, nếu làm tình nhân, cũng là một lựa chọn không tồi”.
Tân Thiên nghe xong mà khẽ lắc đầu, tuy Triệu Lạc Tâm luôn miệng phủ nhận, nhưng anh ta cũng nhìn ra được, lần này không giống với mọi khi.
Tuy không đến độ yêu đương thật lòng, nhưng đã nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
Anh ta nhìn về phía Triệu Lạc Tâm không biết đang nghĩ ngợi cái gì, lên tiếng nhắc nhở: “Bản thân anh cũng phải chú ý nhé, nhà họ Triệu không thể nào chấp nhận người nhà họ Sở làm con dâu đâu!”
Triệu Lạc Tâm không phải là con cháu thế gia thông thường, mà là cháu đích tôn dòng chính của ông trưởng tộc.
Môn đăng hộ đối, gia tộc hùng mạnh mới là nhiệm vụ hàng đầu của Triệu Lạc Tâm, nhà họ Sở chỉ là gia tộc nhỏ, làm sao được phép bước qua cửa nhà họ Triệu chứ.
“Ha ha, Tân Thiên, cậu nghĩ nhiều rồi, ngày mai cậu đưa tin ra ngoài, để những người có ý đồ với Sở Vân Mộng ngoan ngoãn một chút. Người phụ này, Triệu Lạc Tâm đây nhắm chắc rồi”, Triệu Lạc Tâm ngông cuồng nói, trong lời nói của gã ta đã quyết định sẵn kết cục cho một người.
Chuyện này…
Tân Thiên bất đắc dĩ, thấy đối phương nói năng cực kỳ nghiêm túc, cũng không tiện khuyên điều gì.
Anh ta chỉ gật đầu, ý bảo mình đã rõ.
…
Trăng treo cao trên bầu trời.
Tại chợ đêm.
Nhận được thông tin đã đính chính, Sở Vân Mộng như trút được gánh nặng.
Cô kéo Lâm Triệt đi như con thoi giữa dòng người tấp nập.
Chẳng được bao lâu đã mua một đống đồ ăn, hết túi lớn tới túi nhỏ.
Họ tìm một chỗ trống để ngồi xuống, cũng bày kín một bàn.
“Nhiều thế này, em ăn hết được không?”, Lâm Triệt nhìn một bàn đồ ăn, đồ ngọt đồ cay đủ cả mà khẽ nhíu mày.
Cô nhóc này bắt đầu ăn khỏe như thế từ bao giờ nhỉ?
Chẳng lẽ là “có” rồi?
Nghĩ vậy, ánh mắt của anh bất giác liếc xuống bụng dưới của đối phương nhưng không phát hiện ra bất kỳ hiện tượng nào.
Vả lại, ăn nhiều thế nhưng đi đâu hết rồi?
Sở Vân Mộng phát hiện ra ánh mắt của đối phương, ngượng ngùng hỏi: “Sao thế? Em ăn hơi nhiều nhỉ?”
Gương mặt cô ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Anh nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của cô: “Đâu có, ăn nhiều mới lớn nhanh được!”
“Hứ!”
Sở Vân Mộng né tránh không cho đối phương nhéo mặt mình, hừ lạnh một tiếng.
Cô bày tỏ thái độ bất mãn của mình.
Sau khi ăn uống no đủ, họ mới lên xe, chạy về phía nhà họ Sở.
Trên xe khá yên tĩnh, Sở Vân Mộng mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm đấy à?”
Lâm Triệt sững người.
“Làm gì cơ?”, anh vừa lái xe vừa hỏi lại.
“Đính chính chuyện sáng nay”, cô cúi đầu nói nhỏ.
Chuyện này, cho dù cả thế giới không tin, cô cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Triệt cũng không tin mình.
Lâm Triệt chỉ mỉm cười rồi đáp: “Dùng một chút quan hệ thôi, không sao đâu! Anh đã bắt hết đám người viết nhăng viết cuội vì lợi ích cá nhân đó rồi”.
“Ừm!”, Sở Vân Mộng khẽ gật đầu.
Trong lòng cô cũng thấy vui vẻ, coi như những người kia đã trả giá vì điều này.
Mà không biết rằng, cái giá đối phương nhận được nghiêm trọng hơn những gì Lâm Triệt miêu tả rất nhiều, có người đã biến mất khỏi thế giới này rồi.
Chiếc xe chậm rãi dừng trước cửa nhà họ Sở.
Hai người ôm nhau, hôn tạm biệt, sau đó Sở Vân Mộng mới tung tăng bước vào nhà.
Mà đúng lúc này.
Ánh mắt Lâm Triệt nhìn chằm chằm vào một chiếc Sedan màu đen trong gương chiếu hậu.
Chiếc xe này đã đi theo xe anh suốt từ chợ đêm tới đây.
Gã ta cầm cốc rượu trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn.
Triệu Lạc Tâm thiếu gì phụ nữ, nhưng khi biết được tin đồn bất nhã của Sở Vân Mộng, gã ta vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Là thất vọng vì phụ nữ, hay là do bản thân gã ta thực sự ưng ý với Sở Vân Mộng?
Tại sao gã ta lại thất vọng đến thế?
Nhưng bản thân gã ta biết, bất kể vì điều gì, gã ta đều không thể thực sự coi trọng Sở Vân Mộng.
Chứ đừng nói là cưới cô ấy!
Ở thành phố An Dương, thực lực của nhà họ Sở và nhà họ Triệu cách biệt quá lớn. Trong khi đối với thế gia thì môn đăng hộ đối đã là phép tắc cơ bản.
Vẻ ngoài của Sở Vân Mộng rất xuất chúng, vốn dĩ gã ta cảm thấy mình có thể chơi trò “kim ốc tàng kiều”.
Nhưng lúc này đây, trong lòng bỗng có chút khúc mắc.
Nếu tin tức ấy là thật, vậy thì Sở Vân Mộng có còn xứng đáng để gã ta chạm vào hay không.
Vấn đề này đã quấy phá tâm trí gã ta suốt một buổi tối, đến bây giờ vẫn cứ buồn bực không vui, mà lại không thể chia sẻ với người ngoài.
Chỉ biết khổ trong lòng.
Nên cứ thế buồn bực ngồi uống rượu một mình.
Tân Thiên bước xuống khỏi trung tâm sàn nhảy, trên trán rịn mồ hôi, đang định uống gì đó cho đỡ khát thì thấy một mình Triệu Lạc Tâm ngồi trên sofa, mặt mũi héo hon.
Gã ta cứ uống hết ly này đến ly khác, nhìn sàn nhảy chớp nháy ánh đèn, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Tên này có tâm sự chăng?
Tân Thiên mỉm cười, đặt mông ngồi phịch xuống bên cạnh Triệu Lạc Tâm, quàng vai gã ta rồi hỏi: “Sao thế này? Có chuyện gì khiến cậu lớn nhà họ Triệu nhăn mặt nhíu mày đây?”
Triệu Lạc Tâm bị đối phương quàng vai bá cổ thì chỉ khẽ lắc đầu nhưng không đáp, gã ta vẫn tiếp tục uống rượu trong ly.
Thấy đối phương không chịu trả lời, Tân Thiên cũng không muốn khiến mình mất mặt, anh ta nở nụ cười gượng gạo rồi lấy điện thoại ra xem.
Lật mãi lật mãi!
“Ôi cha!”, một âm thanh đầy kinh ngạc thốt ra khỏi miệng Tân Thiên.
Anh ta lầm bầm tự nói: “Cái cô Sở Vân Mộng này có bản lĩnh thật đấy, mới thế mà đã có bài báo thanh minh rồi, lại còn từ cùng một tòa soạn nữa chứ”.
Triệu Lạc Tâm vừa nghe thấy vậy.
Sau phút thất thần, gã ta giật lấy điện thoại trong tay Tân Thiên, tự mình đọc.
Tòa soạn này đăng bài thanh minh khẩn cấp, sự việc lần này là do có người mua chuộc chủ biên Dương Mãn, cố tình bôi nhọ một cách ác ý.
Đồn cảnh sát cũng đồng thời lên tiếng, Sở Vân Mộng bị người khác bôi nhọ một cách ác ý, những kẻ liên quan đã khoanh tay chịu trói trước pháp luật.
“Quả nhiên là thế!”, gương mặt Triệu Lạc Tâm dần dần xuất hiện nụ cười, mà nụ cười này không thể khống chế được, càng lúc càng rạng rỡ, sau cùng dường như bật cười thành tiếng.
Gã ta đã nói rồi mà, Sở Vân Mộng sao có thể là loại người thế được.
Mắt nhìn người của Triệu Lạc Tâm có sai bao giờ đâu.
Tân Thiên ngồi bên cạnh, nhìn từng chút thay đổi của Triệu Lạc Tâm, tuy trong lòng thấy không thể tin nổi, nhưng cũng hiểu rõ, một loạt thay đổi này có liên quan tới tin tức về Sở Vân Mộng.
Chẳng trách ban nãy gã ta cứ buồn bực mãi, xem ra cũng vì chuyện sáng sớm nay Sở Vân Mộng bị bôi nhọ.
“Sao hả? Chẳng lẽ anh thực sự ưng ý với Sở Vân Mộng rồi? Không giống phong cách của anh đâu nha!”, Tân Thiên không hề có ý trêu ghẹo đối phương, mà thực sự cảm thấy không thể tin nổi.
Lần trước anh ta nhắc tới Sở Vân Mộng cũng vì nhà họ Sở sỉ nhục em trai của anh ta nên muốn mượn tay Triệu Lạc Tâm gây rắc rối cho nhà họ Sở.
Sao nhìn đi nhìn lại, Triệu Lạc Tâm càng lúc càng lún sâu nhỉ.
Sau khi nghe thấy, mặt mũi Triệu Lạc Tâm đột nhiên đỏ lên, nhưng vì ánh đèn trong phòng này khá tối nên Tân Thiên không phát hiện ra thôi.
Gã ta khẽ ho một tiếng: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà!”
Tân Thiên rót đầy một ly rượu đưa cho Triệu Lạc Tâm, nhẹ nhàng nói: “Lần này anh không giống bình thường đâu nhé, chẳng lẽ thực sự thích cô ta rồi”.
“Ha ha!”, Triệu Lạc Tâm nghe đến đây thì bật cười to, gã ta lắc lắc ly rượu, nhìn rượu vang đỏ thẫm đảo quanh ly mà khẽ nói: “Chỉ nhờ vào Sở Vân Mộng mà muốn bước vào cửa nhà họ Triệu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Giọng nói lộ ra vẻ ngạo mạn vô cùng.
Uống cạn ly rượu, gã ta tiếp tục nói: “Nhưng mà Sở Vân Mộng này đúng là kỳ diệu, cảm giác mà cô ấy mang đến cho tôi rất khác biệt, nếu làm tình nhân, cũng là một lựa chọn không tồi”.
Tân Thiên nghe xong mà khẽ lắc đầu, tuy Triệu Lạc Tâm luôn miệng phủ nhận, nhưng anh ta cũng nhìn ra được, lần này không giống với mọi khi.
Tuy không đến độ yêu đương thật lòng, nhưng đã nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
Anh ta nhìn về phía Triệu Lạc Tâm không biết đang nghĩ ngợi cái gì, lên tiếng nhắc nhở: “Bản thân anh cũng phải chú ý nhé, nhà họ Triệu không thể nào chấp nhận người nhà họ Sở làm con dâu đâu!”
Triệu Lạc Tâm không phải là con cháu thế gia thông thường, mà là cháu đích tôn dòng chính của ông trưởng tộc.
Môn đăng hộ đối, gia tộc hùng mạnh mới là nhiệm vụ hàng đầu của Triệu Lạc Tâm, nhà họ Sở chỉ là gia tộc nhỏ, làm sao được phép bước qua cửa nhà họ Triệu chứ.
“Ha ha, Tân Thiên, cậu nghĩ nhiều rồi, ngày mai cậu đưa tin ra ngoài, để những người có ý đồ với Sở Vân Mộng ngoan ngoãn một chút. Người phụ này, Triệu Lạc Tâm đây nhắm chắc rồi”, Triệu Lạc Tâm ngông cuồng nói, trong lời nói của gã ta đã quyết định sẵn kết cục cho một người.
Chuyện này…
Tân Thiên bất đắc dĩ, thấy đối phương nói năng cực kỳ nghiêm túc, cũng không tiện khuyên điều gì.
Anh ta chỉ gật đầu, ý bảo mình đã rõ.
…
Trăng treo cao trên bầu trời.
Tại chợ đêm.
Nhận được thông tin đã đính chính, Sở Vân Mộng như trút được gánh nặng.
Cô kéo Lâm Triệt đi như con thoi giữa dòng người tấp nập.
Chẳng được bao lâu đã mua một đống đồ ăn, hết túi lớn tới túi nhỏ.
Họ tìm một chỗ trống để ngồi xuống, cũng bày kín một bàn.
“Nhiều thế này, em ăn hết được không?”, Lâm Triệt nhìn một bàn đồ ăn, đồ ngọt đồ cay đủ cả mà khẽ nhíu mày.
Cô nhóc này bắt đầu ăn khỏe như thế từ bao giờ nhỉ?
Chẳng lẽ là “có” rồi?
Nghĩ vậy, ánh mắt của anh bất giác liếc xuống bụng dưới của đối phương nhưng không phát hiện ra bất kỳ hiện tượng nào.
Vả lại, ăn nhiều thế nhưng đi đâu hết rồi?
Sở Vân Mộng phát hiện ra ánh mắt của đối phương, ngượng ngùng hỏi: “Sao thế? Em ăn hơi nhiều nhỉ?”
Gương mặt cô ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Anh nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của cô: “Đâu có, ăn nhiều mới lớn nhanh được!”
“Hứ!”
Sở Vân Mộng né tránh không cho đối phương nhéo mặt mình, hừ lạnh một tiếng.
Cô bày tỏ thái độ bất mãn của mình.
Sau khi ăn uống no đủ, họ mới lên xe, chạy về phía nhà họ Sở.
Trên xe khá yên tĩnh, Sở Vân Mộng mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm đấy à?”
Lâm Triệt sững người.
“Làm gì cơ?”, anh vừa lái xe vừa hỏi lại.
“Đính chính chuyện sáng nay”, cô cúi đầu nói nhỏ.
Chuyện này, cho dù cả thế giới không tin, cô cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Triệt cũng không tin mình.
Lâm Triệt chỉ mỉm cười rồi đáp: “Dùng một chút quan hệ thôi, không sao đâu! Anh đã bắt hết đám người viết nhăng viết cuội vì lợi ích cá nhân đó rồi”.
“Ừm!”, Sở Vân Mộng khẽ gật đầu.
Trong lòng cô cũng thấy vui vẻ, coi như những người kia đã trả giá vì điều này.
Mà không biết rằng, cái giá đối phương nhận được nghiêm trọng hơn những gì Lâm Triệt miêu tả rất nhiều, có người đã biến mất khỏi thế giới này rồi.
Chiếc xe chậm rãi dừng trước cửa nhà họ Sở.
Hai người ôm nhau, hôn tạm biệt, sau đó Sở Vân Mộng mới tung tăng bước vào nhà.
Mà đúng lúc này.
Ánh mắt Lâm Triệt nhìn chằm chằm vào một chiếc Sedan màu đen trong gương chiếu hậu.
Chiếc xe này đã đi theo xe anh suốt từ chợ đêm tới đây.
Bình luận facebook