Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177: Người phụ nữ của tôi
“Tôi không cần biết cậu họ gì, thiếu gia cái quái quỷ gì”, Cao Vạn vẫn tiếp tục chửi rủa, trong đầu vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Mà người đáng lẽ phải tiếp tục xu nịnh – Dương Mãn lúc này mới ngậm miệng lại, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên trán gã.
“Cao, ông Cao, anh ta nói là Võ, Võ Uy Hầu đấy!”, Dương Mãn nhỏ giọng nhắc nhở.
Cái tên này đại diện cho việc rất nhiều người biết đến.
Mà Cao Vạn ngay từ đầu đã không chú ý đến những gì Trương Thông nói, vì ông ta nghĩ rằng mình biết Trương Thông, ấn tượng ban đầu của ông ta về Trương Thông chính là kẻ hầu của một thằng ở rể.
Dù Trương Thông có nói gì ông ta cũng không để ý.
“Cậu cmn nói to lên một chút, dây thanh quản để quên ở nhà rồi à?”, Cao Vạn chửi một câu.
“Anh ta nói, Võ Uy Hầu!”, Dương Mãn hét lớn.
Tiếng chửi mắng la hét đột ngột dừng lại.
Cao Vạn hung hăng và kiêu ngạo cũng lập tức ngậm miệng lại
Đầu óc ông ta trống rỗng, quay cuồng.
Sau đó mắt lại nhìn về phía Trương Thông, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Tôi không tin, cậu làm sao chứng minh lời mình nói là thật”, Cao Vạn vẫn ôm một tia hi vọng mà hỏi.
Nhưng nhìn nụ cười lạnh trên mặt Trương Thông, trong lòng ông ta đã nguội lạnh rồi.
Lẽ nào, đó không phải là một thằng ở rể sao?
Ông ta nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong lễ nhận chức, cả việc thống lĩnh ngoan ngoãn nghe lời.
Tên kia lại có thể đưa theo người hầu cùng tham gia vào sự kiện quan trọng như vậy.
Tất cả mọi dấu hiệu được kết nối với nhau, đó thật sự có thể là nhân vật trong lời đồn kia.
“Võ Uy Hầu!”
Cao Vạn thì thầm một câu, sắc mặc đã không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ông ta vốn là con nhà giàu đời thứ hai, hoàn toàn dựa vào sự che chở của gia tộc mới có được ngày hôm nay.
Lúc này, ông ta lại càng mong rằng đối phương đang nói dối để hù dọa mình.
Mặc dù khả năng đó là sự thật lên đến 99%.
Trong lòng ông ta vẫn không muốn tin.
Mà Dương Mãn ở bên kia còn bối rối hơn, sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, ngay cả khi ngồi trên ghế cũng không khống chế được hai chân run rẩy.
Dù gì thì việc Trương Thông vừa mới đề cập đến là muốn bắt gã đi.
Gã lại còn ở đó mà nói khoác không biết ngượng mồm, trơ trẽn mắng chửi sau lưng người ta nữa.
Tại sao mình lại đen đủi như vậy, chỉ vì nịnh nọt một thiếu gia nhỏ mà đắc tội với Hầu gia, người thật sự nắm quyền chức trong tay.
“Vừa rồi có chỗ mạo phạm, hi vọng vị tiên sinh này bỏ quá cho!”, Dương Mãn vội vàng đứng dậy, cắm đầu xin lỗi Trương Thông.
Trương Thông đúng là không có ngoại hình bắt mắt, đi đâu cũng dễ bị người ta coi thường.
Mà một người như vậy lại có đủ thực lực để bóp chết Dương Mãn.
“Hừ, giải đi!”, Trương Thông hừ lạnh một tiếng, phất tay, lập tức có thủ vệ xông vào áp giải Dương Mãn ra ngoài.
Trước khi đi, Trương Thông lại nhìn Cao Vạn cũng đang tái nhợt cả mặt mà nói: “Cao Vạn, Hầu gia chưa nói muốn gặp ông, nhưng có lẽ sẽ không quá muộn đâu, ông cứ ngồi nhà mà chờ đi”.
Không đợi đối phương trả lời, Trương Thông đã sải bước rời đi.
Hự!
Cao Vạn suy sụp ngã vật xuống đất, cơn đau từ đôi chân đang bó thạch cao cũng bị ông ta bỏ quên.
Nỗi sợ hãi trong lòng khiến ông ta không còn cảm thấy gì nữa.
Nhà họ Cao.
Coi như xong đời rồi.
…
Vài phút sau.
Dương Mãn được đưa đến trong bộ dạng thảm hại.
Không khí trong tòa soạn vốn đã căng thẳng nay lại càng hoảng hốt hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc Dương Mãn nghiêng ngả lảo đảo bước đến trước cửa phòng họp, toàn bộ nhân viên của tòa soạn, thậm chí là cả ban lãnh đạo đều đổ dồn ánh mắt vào gã, không biết người này đã làm gì, để người ta đường đường là Hầu gia đuổi đến tận đây.
Sau khi trấn tĩnh lại, đè nén sự căng thẳng trong lòng, gã mới cung kính nói: “Ra, ra mắt Võ Uy Hầu ạ!”
Rầm!
Một câu nói làm dậy sóng cả công ty.
Mọi người tuy rằng đều đoán ra thân phận của đối phương, cũng cho rằng đó có thể là Võ Uy Hầu.
Nhưng địa vị quý tộc cao cao tại thượng, bọn họ làm sao có thể biết rõ được, bây giờ bị Dương Mãn nói ra.
Dù trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng sau khi nghe nói, họ vẫn cảm thấy một trận sóng to gió lớn dâng trào.
Lâm Triệt đang ngồi ngay ngắn trong chiếc áo choàng bắt mắt thêu hình con trăn.
Khuôn mặt vốn đã khôi ngô tuấn tú lại càng thêm uy thế.
“Cậu là Dương Mãn?”, Lâm Triệt khẽ ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng gã thấp thỏm không yên, nhưng không thể nào phủ nhận.
“Vâng, đúng là tôi!”
Xoạt!
Tờ báo được ném thẳng vào chân Dương Mãn, anh chỉ vào tiêu đề của bài báo và hỏi: “Bài báo này do cậu viết?”
Gã cúi đầu xuống nhìn, đúng là bài báo mà hôm nay gã biên soạn, bài báo này là nhận ủy thác từ Cao Vạn, bịa đặt ra một số scandal bê bối không hay về Sở Vân Mộng, làm cho cô thân bại danh liệt.
Gã cũng đã nhận được thù lao mà Cao Vạn trả.
Lẽ nào, Võ Uy Hầu và Sở Vân Mộng có liên quan với nhau.
Không thể nào chứ, nhưng nếu hai người có liên quan gì đó với nhau, nhà họ Sở cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.
Mặc dù trong đầu gã không ngừng suy đoán về mối quan hệ của hai người, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy lo sợ.
“Cái này, cái này…”, gã co rúm người lại, không giải thích được gì thêm.
“Nói!”, Lâm Triệt đột nhiên quát lên.
Ánh mắt của anh mạnh mẽ ác liệt, vô cùng sắc bén.
Thân thể Dương Mãn đột nhiên mềm nhũn, hai chân không ngừng run lên, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Vâng, là tôi viết!”, gã cúi đầu, trầm giọng đáp.
Lâm Triệt cười lạnh, hỏi lại một lần nữa: “Cậu còn nói, cậu có thông tin khách sạn và video của cô ấy nữa đúng không?”
“Cái này… cái này…”, Dương Mãn đã không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Gã làm gì có video nào, ngay cả ảnh chụp trên báo cũng đều là ảnh ghép, gã dùng hiệu ứng ban đêm mờ ảo cũng là vì sợ người trong nghề phát hiện ra.
“Có hay không?”, Lâm Triệt hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Có, có! Không phải, không có, không có!”, Dương Mãn đáp trong sợ hãi, cảm thấy không đúng liền vội vàng sửa lại lời nói của mình.
Bốp!
Trương Thông bước lên trước cho gã một bạt tai.
Anh ta lạnh lùng nói: “Có là có, không có là không có!”
Khụ khụ!
Dương Mãn ngã lăn ra đất, ho ra hai búng máu, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, có chút đau đớn.
Các nhân viên bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì có chút không chịu đựng được.
Võ Uy Hầu này nhìn có vẻ hiền lành, sao lại có thể ra tay đánh người được cơ chứ.
Lâm Triệt vẫn ngồi bất động trên ghế, ngay cả khi Trương Thông đánh người anh vẫn không nói gì, đợi sau khi Dương Mãn hoàn hồn lại anh nói tiếp: “Bức ảnh này chụp vào ngày, tháng, năm nào?”
Dương Mãn quỳ trên mặt đất, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
“Được chụp vào ngày 12”, sau khi trả lời xong, gã thầm nghĩ nói thời gian xa hơn một chút, cho dù trí nhớ của các người tốt đến đâu thì cũng không phải là người trong cuộc, sao có thể nhớ được chứ.
Suy tính của gã khá tốt, nếu là người khác thì có khả năng sẽ không nhận ra.
Lâm Triệt lúc này cũng nở một nụ cười rạng rỡ, hiền lành vô hại.
Bốp bốp!
Đồng thời vỗ tay tán thưởng Dương Mãn hai tiếng.
Dương Mãn không biết điều này có ý gì, gã lộ ra một nụ cười ngây ngô.
“Hèn chi cậu có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, nói dối mà tim đập không nhanh, mặt không đỏ thế này cơ mà, nếu hôm nay không phải tôi tới, e rằng sẽ bị cậu lừa mất”.
“Tôi… đây là có ý gì?”, lưỡi của Dương Mãn run bần bật, không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì.
Rầm!
Lâm Triệt đột nhiên cầm lấy tách trà trên bàn đập thẳng vào đầu Dương Mãn.
Chiếc cốc sứ vỡ tan tành, máu từ vết thương trên đầu chảy xuống, nhuộm đỏ người Dương Mãn.
Gã quỳ trên mặt đất, cả người đầm đìa máu.
“Vì lợi ích cá nhân, vu khống và bôi nhọ một người phụ nữ, nói rằng cuộc sống riêng tư của cô ấy hỗn loạn, tính tình lẳng lơ”.
Bốp, lại là một bạt tai.
“Lại còn lên cả kế hoạch rất hoàn hảo, sợ người khác không biết cậu đang nói đến ai, cậu đang muốn ép chết cô ấy sao?”.
Bốp! Lại là một bạt tai nữa.
“Đứng trên quy tắc đạo đức, đi vu khống một người phụ nữ mà mình không hề quen biết, cậu có còn là người không?”
Bốp!
Lâm Triệt có chút tức giận, sự bạo lực này khác hẳn với vẻ bề ngoài của anh, làm tất cả mọi người có mặt sợ hãi im lặng.
Nhưng bọn họ cũng đã hiểu ra tại sao Dương Mãn lại chọc giận vị Hầu gia trẻ tuổi đẹp trai này.
Đa số họ đều là nhân viên nữ, nhìn thấy cảnh này thậm chí một số người còn cảm thấy đánh như thế là quá nhẹ.
Lâm Triệt ngồi trở lại vị trí ban đầu, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh lau nhẹ đôi tay nhuốm vết máu của mình.
“Tôi không ngại nói cho cậu biết, Sở Vân Mộng là người phụ nữ của tôi, có thứ gì cô ấy muốn mà tôi không cho được cơ chứ? Còn cần phải đi dụ dỗ đám doanh nhân giàu có sao?”
Mà người đáng lẽ phải tiếp tục xu nịnh – Dương Mãn lúc này mới ngậm miệng lại, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên trán gã.
“Cao, ông Cao, anh ta nói là Võ, Võ Uy Hầu đấy!”, Dương Mãn nhỏ giọng nhắc nhở.
Cái tên này đại diện cho việc rất nhiều người biết đến.
Mà Cao Vạn ngay từ đầu đã không chú ý đến những gì Trương Thông nói, vì ông ta nghĩ rằng mình biết Trương Thông, ấn tượng ban đầu của ông ta về Trương Thông chính là kẻ hầu của một thằng ở rể.
Dù Trương Thông có nói gì ông ta cũng không để ý.
“Cậu cmn nói to lên một chút, dây thanh quản để quên ở nhà rồi à?”, Cao Vạn chửi một câu.
“Anh ta nói, Võ Uy Hầu!”, Dương Mãn hét lớn.
Tiếng chửi mắng la hét đột ngột dừng lại.
Cao Vạn hung hăng và kiêu ngạo cũng lập tức ngậm miệng lại
Đầu óc ông ta trống rỗng, quay cuồng.
Sau đó mắt lại nhìn về phía Trương Thông, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Tôi không tin, cậu làm sao chứng minh lời mình nói là thật”, Cao Vạn vẫn ôm một tia hi vọng mà hỏi.
Nhưng nhìn nụ cười lạnh trên mặt Trương Thông, trong lòng ông ta đã nguội lạnh rồi.
Lẽ nào, đó không phải là một thằng ở rể sao?
Ông ta nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong lễ nhận chức, cả việc thống lĩnh ngoan ngoãn nghe lời.
Tên kia lại có thể đưa theo người hầu cùng tham gia vào sự kiện quan trọng như vậy.
Tất cả mọi dấu hiệu được kết nối với nhau, đó thật sự có thể là nhân vật trong lời đồn kia.
“Võ Uy Hầu!”
Cao Vạn thì thầm một câu, sắc mặc đã không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ông ta vốn là con nhà giàu đời thứ hai, hoàn toàn dựa vào sự che chở của gia tộc mới có được ngày hôm nay.
Lúc này, ông ta lại càng mong rằng đối phương đang nói dối để hù dọa mình.
Mặc dù khả năng đó là sự thật lên đến 99%.
Trong lòng ông ta vẫn không muốn tin.
Mà Dương Mãn ở bên kia còn bối rối hơn, sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, ngay cả khi ngồi trên ghế cũng không khống chế được hai chân run rẩy.
Dù gì thì việc Trương Thông vừa mới đề cập đến là muốn bắt gã đi.
Gã lại còn ở đó mà nói khoác không biết ngượng mồm, trơ trẽn mắng chửi sau lưng người ta nữa.
Tại sao mình lại đen đủi như vậy, chỉ vì nịnh nọt một thiếu gia nhỏ mà đắc tội với Hầu gia, người thật sự nắm quyền chức trong tay.
“Vừa rồi có chỗ mạo phạm, hi vọng vị tiên sinh này bỏ quá cho!”, Dương Mãn vội vàng đứng dậy, cắm đầu xin lỗi Trương Thông.
Trương Thông đúng là không có ngoại hình bắt mắt, đi đâu cũng dễ bị người ta coi thường.
Mà một người như vậy lại có đủ thực lực để bóp chết Dương Mãn.
“Hừ, giải đi!”, Trương Thông hừ lạnh một tiếng, phất tay, lập tức có thủ vệ xông vào áp giải Dương Mãn ra ngoài.
Trước khi đi, Trương Thông lại nhìn Cao Vạn cũng đang tái nhợt cả mặt mà nói: “Cao Vạn, Hầu gia chưa nói muốn gặp ông, nhưng có lẽ sẽ không quá muộn đâu, ông cứ ngồi nhà mà chờ đi”.
Không đợi đối phương trả lời, Trương Thông đã sải bước rời đi.
Hự!
Cao Vạn suy sụp ngã vật xuống đất, cơn đau từ đôi chân đang bó thạch cao cũng bị ông ta bỏ quên.
Nỗi sợ hãi trong lòng khiến ông ta không còn cảm thấy gì nữa.
Nhà họ Cao.
Coi như xong đời rồi.
…
Vài phút sau.
Dương Mãn được đưa đến trong bộ dạng thảm hại.
Không khí trong tòa soạn vốn đã căng thẳng nay lại càng hoảng hốt hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc Dương Mãn nghiêng ngả lảo đảo bước đến trước cửa phòng họp, toàn bộ nhân viên của tòa soạn, thậm chí là cả ban lãnh đạo đều đổ dồn ánh mắt vào gã, không biết người này đã làm gì, để người ta đường đường là Hầu gia đuổi đến tận đây.
Sau khi trấn tĩnh lại, đè nén sự căng thẳng trong lòng, gã mới cung kính nói: “Ra, ra mắt Võ Uy Hầu ạ!”
Rầm!
Một câu nói làm dậy sóng cả công ty.
Mọi người tuy rằng đều đoán ra thân phận của đối phương, cũng cho rằng đó có thể là Võ Uy Hầu.
Nhưng địa vị quý tộc cao cao tại thượng, bọn họ làm sao có thể biết rõ được, bây giờ bị Dương Mãn nói ra.
Dù trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng sau khi nghe nói, họ vẫn cảm thấy một trận sóng to gió lớn dâng trào.
Lâm Triệt đang ngồi ngay ngắn trong chiếc áo choàng bắt mắt thêu hình con trăn.
Khuôn mặt vốn đã khôi ngô tuấn tú lại càng thêm uy thế.
“Cậu là Dương Mãn?”, Lâm Triệt khẽ ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng gã thấp thỏm không yên, nhưng không thể nào phủ nhận.
“Vâng, đúng là tôi!”
Xoạt!
Tờ báo được ném thẳng vào chân Dương Mãn, anh chỉ vào tiêu đề của bài báo và hỏi: “Bài báo này do cậu viết?”
Gã cúi đầu xuống nhìn, đúng là bài báo mà hôm nay gã biên soạn, bài báo này là nhận ủy thác từ Cao Vạn, bịa đặt ra một số scandal bê bối không hay về Sở Vân Mộng, làm cho cô thân bại danh liệt.
Gã cũng đã nhận được thù lao mà Cao Vạn trả.
Lẽ nào, Võ Uy Hầu và Sở Vân Mộng có liên quan với nhau.
Không thể nào chứ, nhưng nếu hai người có liên quan gì đó với nhau, nhà họ Sở cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.
Mặc dù trong đầu gã không ngừng suy đoán về mối quan hệ của hai người, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy lo sợ.
“Cái này, cái này…”, gã co rúm người lại, không giải thích được gì thêm.
“Nói!”, Lâm Triệt đột nhiên quát lên.
Ánh mắt của anh mạnh mẽ ác liệt, vô cùng sắc bén.
Thân thể Dương Mãn đột nhiên mềm nhũn, hai chân không ngừng run lên, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Vâng, là tôi viết!”, gã cúi đầu, trầm giọng đáp.
Lâm Triệt cười lạnh, hỏi lại một lần nữa: “Cậu còn nói, cậu có thông tin khách sạn và video của cô ấy nữa đúng không?”
“Cái này… cái này…”, Dương Mãn đã không biết phải trả lời như thế nào nữa.
Gã làm gì có video nào, ngay cả ảnh chụp trên báo cũng đều là ảnh ghép, gã dùng hiệu ứng ban đêm mờ ảo cũng là vì sợ người trong nghề phát hiện ra.
“Có hay không?”, Lâm Triệt hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Có, có! Không phải, không có, không có!”, Dương Mãn đáp trong sợ hãi, cảm thấy không đúng liền vội vàng sửa lại lời nói của mình.
Bốp!
Trương Thông bước lên trước cho gã một bạt tai.
Anh ta lạnh lùng nói: “Có là có, không có là không có!”
Khụ khụ!
Dương Mãn ngã lăn ra đất, ho ra hai búng máu, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, có chút đau đớn.
Các nhân viên bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì có chút không chịu đựng được.
Võ Uy Hầu này nhìn có vẻ hiền lành, sao lại có thể ra tay đánh người được cơ chứ.
Lâm Triệt vẫn ngồi bất động trên ghế, ngay cả khi Trương Thông đánh người anh vẫn không nói gì, đợi sau khi Dương Mãn hoàn hồn lại anh nói tiếp: “Bức ảnh này chụp vào ngày, tháng, năm nào?”
Dương Mãn quỳ trên mặt đất, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
“Được chụp vào ngày 12”, sau khi trả lời xong, gã thầm nghĩ nói thời gian xa hơn một chút, cho dù trí nhớ của các người tốt đến đâu thì cũng không phải là người trong cuộc, sao có thể nhớ được chứ.
Suy tính của gã khá tốt, nếu là người khác thì có khả năng sẽ không nhận ra.
Lâm Triệt lúc này cũng nở một nụ cười rạng rỡ, hiền lành vô hại.
Bốp bốp!
Đồng thời vỗ tay tán thưởng Dương Mãn hai tiếng.
Dương Mãn không biết điều này có ý gì, gã lộ ra một nụ cười ngây ngô.
“Hèn chi cậu có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, nói dối mà tim đập không nhanh, mặt không đỏ thế này cơ mà, nếu hôm nay không phải tôi tới, e rằng sẽ bị cậu lừa mất”.
“Tôi… đây là có ý gì?”, lưỡi của Dương Mãn run bần bật, không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì.
Rầm!
Lâm Triệt đột nhiên cầm lấy tách trà trên bàn đập thẳng vào đầu Dương Mãn.
Chiếc cốc sứ vỡ tan tành, máu từ vết thương trên đầu chảy xuống, nhuộm đỏ người Dương Mãn.
Gã quỳ trên mặt đất, cả người đầm đìa máu.
“Vì lợi ích cá nhân, vu khống và bôi nhọ một người phụ nữ, nói rằng cuộc sống riêng tư của cô ấy hỗn loạn, tính tình lẳng lơ”.
Bốp, lại là một bạt tai.
“Lại còn lên cả kế hoạch rất hoàn hảo, sợ người khác không biết cậu đang nói đến ai, cậu đang muốn ép chết cô ấy sao?”.
Bốp! Lại là một bạt tai nữa.
“Đứng trên quy tắc đạo đức, đi vu khống một người phụ nữ mà mình không hề quen biết, cậu có còn là người không?”
Bốp!
Lâm Triệt có chút tức giận, sự bạo lực này khác hẳn với vẻ bề ngoài của anh, làm tất cả mọi người có mặt sợ hãi im lặng.
Nhưng bọn họ cũng đã hiểu ra tại sao Dương Mãn lại chọc giận vị Hầu gia trẻ tuổi đẹp trai này.
Đa số họ đều là nhân viên nữ, nhìn thấy cảnh này thậm chí một số người còn cảm thấy đánh như thế là quá nhẹ.
Lâm Triệt ngồi trở lại vị trí ban đầu, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh lau nhẹ đôi tay nhuốm vết máu của mình.
“Tôi không ngại nói cho cậu biết, Sở Vân Mộng là người phụ nữ của tôi, có thứ gì cô ấy muốn mà tôi không cho được cơ chứ? Còn cần phải đi dụ dỗ đám doanh nhân giàu có sao?”