Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9-10
Chương 9 Nghị Sự Điện
Đan dược mà Dưỡng Tâm Sư tế luyện ra, tổng cộng chia làm bốn loại thuộc tính: Âm tính, Dương tính, Âm Dương tính, Hỗn Nguyên tính.
Huyết mạch của Võ sư cũng chia thành: Âm tính, Dương tính, Âm Dương tính, Hỗn Nguyên tính.
Ngoại trừ Hỗn Nguyên tính đan dược ra, các loại đan dược khác không được sử dụng để thay thế cho nhau.
Cũng có nghĩa là:
Dưỡng Tâm dịch Âm tính, chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có huyết mạch Âm tính và Âm Dương tính.
Dưỡng Tâm dịch Dương tính, chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có huyết mạch Dương tính và Âm Dương tính.
Dưỡng Tâm dịch Âm Dương tính, chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có huyết mạch Âm Dương tính.
Ninh Đình Dương đã từng phân tích vấn đề này, cảm thấy thuốc của Dưỡng Tâm Sư luyện chế ra có 4 loại thuộc tính là bởi vì chịu ảnh hưởng của huyết mạch, mới tạo nên hiện tượng này.
Bởi vậy Ninh Đình Dương cảm thấy, bốn loại thuộc tính của Dưỡng Tâm Sư, thực ra chính là bốn nhóm máu của cơ thể: nhóm A, nhóm B, nhóm AB, nhóm O.
Tại sao Huyền dược phải thông qua Dưỡng Tâm Sư luyện chế thì Võ sư mới có thể hấp thụ?
Bởi vì Dưỡng Tâm Sư dùng máu chảy từ tim của chính mình để luyện chế Huyền dược, tiêu trừ đi các dị vật của Huyền dược, nhưng quá trình này cũng làm cho dược phẩm được luyện chế ra nhiễm phải thuộc tích huyết mạch của Dưỡng Tâm Sư, nên chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có cùng thuộc tính.
Hỗn Nguyên tính đại diện cho nhóm máu O, Hỗn Nguyên Dưỡng Tâm Sư chính là “Dưỡng Tâm Sư vạn năng”
Bởi vậy, cùng là Dưỡng Tâm Sư, nhưng giá trị của Hỗn Nguyên Dưỡng Tâm Sư cao nhất, địa vị cũng cao nhất.
Còn các Dưỡng Tâm Sư khác thì vẫn có tính hạn chế nhất định, tuyệt đại đa số đều phụ thuộc vào Dưỡng Tâm Điện, không giống Hỗn Nguyên Dưỡng Tâm Sư, ở đâu cũng có thể xài được, và gây dựng mối quan hệ tốt với bất kỳ cường giả nào.
Dưỡng Tâm dịch Hỗn Nguyên tính, tự nhiên cũng có giá trị cao hơn so với Dưỡng Tâm dịch thuộc tính khác.
Ngự Thiến Thiến càng vui mừng hơn, bởi vị đã mời chào được một vị Dưỡng Tâm Sư Hỗn Nguyên tính cho Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, đây mới thực sự là tài phú. Hơn nữa hắn còn rất trẻ, lần đầu luyện chế Dưỡng Tâm dịch đã là cực phẩm tinh khiết, tương lai vô cùng có tiềm năng!
Ngự Thiến Thiến rất hào phóng, đã mua 3 giọt Dưỡng Tâm dịch mà Ninh Đình Dương luyện chế với giá một vạn đồng nhỏ, tổng cộng là 3 vạn đồng nhỏ.
Thoắt cái đã thu được vốn về, trong lòng của Ninh Đình Dương tất nhiên cũng vui mừng khôn xiết.
Tiếp theo là bài kiểm tra của Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, nội dung kiểm tra rất đơn giản: luyện chế một gốc Dưỡng Tâm thảo.
Đối với Ninh Đình Dương mà nói thì đây là một việc rất dễ dàng, hắn đã vượt qua một cách nhẹ nhàng, và thực sự trở thành một Dưỡng Tâm Sư sơ cấp.
Lĩnh về áo Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, kim bài Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, sau đó còn ký công ước với Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng.
Khi Ninh Đình Dương đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, trời đã tối sầm.
Trên đường lớn, Hoàng thành đèn đã thắp sáng, xe thủy mã long(*), các Võ sư đến từ khắp miền Nam Bắc tụ họp về đây, đây là một thế giới ngọa hổ tàng long(**), chỉ cần có tài năng, là có thể đạt được địa vị cao thượng ở nơi này, và được vô số người kính trọng!
(*) người qua lại tấp nập
(**) nơi có nhiều nhân tài ẩn náu
- Bộp Bộp…
Một con sư tử màu vàng kéo một cỗ xe đàn hương chạy đến, lớn hơn gấp năm, sáu lần sư tử mà Ninh Đình Dương đã nhìn thấy trước đây, quả thật giống với con voi to với bộ lông dài màu vàng, nhưng hung dữ hơn voi nhiều, răng trong miệng của sư tử cũng đều là những cái nanh rất dài, giống như một thanh kiếm sắc nhọn, làm cho người thường nhìn thấy, ai cũng tim đập chân run.
Đây là Huyền thú “Tiếu nguyệt Kim Tử”.
Cỗ xe đàn hương dừng ở trước mặt Ninh Đình Dương, một bàn tay ngọc nhỏ nhắn vén tấm vải xe lên, bên trong lộ ra một gương mặt tinh tế mỹ lệ như tiên, cười nói:
- Ninh công tử, nhà ngươi hiện nay ở đâu? Có cần Thiến Thiến tiễn ngươi một đoạn không?”
Ninh Đình Dương cười nói:
- Không cần, ta ở ngay đằng trước.
Ngự Thiến Thiến nheo mắt hướng về con đường phía trước, mơ hồ như có thể nhìn thấy cửa lớn của Kiếm Các Hầu Phủ, đột nhiên dường như ngộ ra điều gì ra, lộ ra nét cười:
- Thôi được! Vậy chúng ta hẹn lần sau gặp lại.
Tấm vải buông xuống, Tiếu Nguyệt Kim Sư tiếp tục kéo xe chạy đi.
Ngự Thiến Thiến ngồi trong xe đàn hương, mắt sáng như sao, đôi môi hồng nhếch lên nụ cười, tự nói một mình:
- Kiếm Các Hầu Phủ thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp mà.
Ninh Đình Dương dĩ nhiên không biết thân phận của Ngự Thiến Thiến , nhưng cũng có thể đoán được nàng nhất định là bậc phú quý, trong hoàng cung, người có địa vị, có hậu thuẫn, có thế lực quả thực rất nhiều, con cháu Vương Hầu nghèo khó như Ninh Đình Dương dù sao cũng rất ít.
Vì sao lại nghèo khó?
Bởi vì bây giờ trên người hắn đang không một xu dính túi.
Tiền lương 50 vạn đồng nhỏ của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, phải đợi đến tháng sau mới được lĩnh, mà ba vạn đồng nhỏ hắn bán được từ Dưỡng Tâm dịch, đều đem đổi thành mười gốc Dưỡng Tâm thảo, mười gốc Uẩn Huyết thảo.
Bởi vì hiện nay hắn vẫn là Dưỡng Tâm Sư sơ cấp của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, bởi vậy mới có thể mua về nhiều Huyền dược với giá rẻ như vậy, bằng không, chỉ với ba vạn đồng nhỏ thì căn bản không đủ tiêu!
Nhưng Ninh Đình Dương vẫn rất quyết tâm, chỉ cần luyện chế chỗ Dưỡng Tâm thảo và Uẩn Huyết thảo này thành Dưỡng Tâm dịch, Dưỡng Huyết Dịch, sau đó lại bán đi là một món tài phú lớn rồi.
Nghĩ đến đó, hắn đội nhiên phấn chấn vô cùng
- Ca, huynh rốt cuộc đã về rồi, có chuyện lớn rồi.
Trong lòng Ninh Hinh Nhi rất lo lắng, đang định đến thanh lâu để tìm Ninh Đình Dương, nhưng vừa đến cửa lớn của Hầu Phủ thì nhìn thấy bóng dáng của Ninh Đình Dương, đột nhiên như trút được gánh nặng.
Ninh Đình Dương nói:
- Sao vậy?
- Ninh Hàn bị giết rồi.
Advertisements
Trên mặt của Ninh Hinh Nhi lộ ra thần sắc rất nghiêm trọng.
Mắt Ninh Đình Dương nheo lại, giả vờ kinh ngạc, nói:
- Sao lại có người dám giết con cháu của Kiếm Các Hầu Phủ?
Ninh Hinh Nhi gật gật đầu, nói:
- Còn có hai gia nô bị giết, thi thể được phát hiện tại bờ sông Ngọc Lam ở ngoại thành, đã được đưa về rồi. Ninh Hàn là con trai của Tứ thúc, bây giờ cả phủ đều rất hoang mang lo lắng, ca ca, sau này… huynh tốt nhất đừng có rời khỏi Hầu Phủ nữa, chẳng may có chuyện gì thì…
Có tiếng bước chân tiến đến, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
- Hừ! Một tên bệnh lao như hắn thì thôi đi, kẻ phàm nhân phế vật, cho dù có người muốn đối phó với Kiếm Các Hầu Phủ thì cũng không chọn một kẻ như hắn.
Đêm buông xuống, một nam tử mặc áo gấm khoảng hai mươi tuổi, trong một nhóm nô bộc, từ từ bước ra.
Ninh Hành Thanh vẫn là một trong số con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ, tu vi cực cao, đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám.
Tu vi cao, tự nhiên cũng tự cao tự đại, ngoại trừ Ninh Hinh Nhi và một số cường giả hàng đầu ra, hắn căn bản không coi ai ra gì.
Ninh Hành Thanh nhìn Ninh Đình Dương một cách khinh miệt, nói:
- Tứ gia và đại lão gia có lệnh, tất cả con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ đến Nghị Sự điện tập hợp. Ninh bệnh lao, ngươi cũng phải đi!
Ninh Hinh Nhi lạnh nhạt nói:
- Ninh Hành Thanh, hãy tôn trọng ca ca của ta một chút.
Ninh Hành Thanh cười mỉa mai, nói:
- Tôn trọng là thái độ của kẻ yếu đối với cường giả. Còn ca ca ngươi? Hắn xứng sao? Ha ha! Cho dù là tôn trọng, cũng là kẻ phế vật hắn nên tôn trọng cường giả như ta, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, trong mắt hắn có chút nào tôn trọng ta không? Ha ha…
Ninh Hinh Nhi nghiến răng tức giận, trên nắm quyền bộc phát ra Huyền Khí Võ Đạo, gằn giọng nói:
- Ngươi muốn chết!
Ninh Đình Dương kéo tay của Ninh Hinh Nhi, nhìn Ninh Hành Thanh, nói:
- Tôn trọng đến từ hai phía, không tồn tại thân phận sang hèn, tu vi cao thấp.
Câu nói này thể hiện ý chí không khuất phục, hiên ngang lẫm liệt, nếu là từ miệng của Võ tôn nói ra, thì rất bình thường, nhưng câu nói này lại từ miệng của một kẻ bệnh lao bị mọi người coi thường, nên có vẻ rất quái dị.
Câu nói này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Ninh Hinh Nhi.
Ninh Hinh Nhi mặc dù rất muốn đánh cho Ninh Hành Thanh một trận tàn phế, nhưng lạikhông thể phản đối lời nói của hắn, bởi vì trong thế giới kẻ thắng làm vua này, hai chữ “tôn trọng” chính xác chỉ có thể tồn tại trong trường hợp kẻ yếu đối xử với cường giả, chưa từng thấy một cường giả thể hiện thái độ tôn trọng đối với kẻ yếu.
- Nếu ngươi tôn trọng ta, ta tự nhiên cũng sẽ tôn trọng ngươi. Nếu ngươi không tôn trọng ta, ta hà tất phải tôn trọng ngươi?
Ninh Đình Dương kéo tay của Ninh Hinh Nhi, đi qua Ninh Hành Thanh, tiến về Nghị Sự điện.
Ninh Hành Thanh chết lặng hồi lâu, mới cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một tia sát khí, nói:
- Chết đi sống lại một lần, nên có vẻ có khí cốt hơn trước, xem ra không giáo huấn hắn, thì hắn liền muốn leo lên đầu bản thiếu gia rồi. Hừ! Đi, chúng ta cùng đến Nghị Sự điện, tối nay có kịch hay để xem rồi.”
Nghị Sự điện là nơi quan trọng của Kiếm Các Hầu Phủ, chỉ có nhân vật quan trọng của Hầu Phủ mới có tư cách vào trong.
Nhưng lúc này trong Nghị Sự điện lại để ba cỗ thi thể người chết, trong đó có một thi thể đã bị đóng băng, còn hai thi thể còn lại thì đã trở thành xác khô.
Khi Ninh Đình Dương và Ninh Hinh Nhi đến, đã có rất nhiều con cháu của Hầu Phủ tập hợp ở đây, vây quanh ba cỗ thi thể mà bàn tán xôn xao.
Bốn phía của Nghị Sự điện đều là cột đồng, trong cột đồng đều đổ dầu thất tùng, dầu thất tùng cháy, ngọn lửa tỏa sáng cả đại điện, có thể nhìn thấy hàng nghìn người tập hợp ở nơi đây, đều là con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ.
Trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ tổng cộng có tám mạch, mạch của lão Hầu gia chỉ là một trong tám mạch này.
Tập hợp ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ, vẫn còn rất nhiều con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ ở bên ngoài chưa về, người thì ở ngoài cầm quân đánh trận, có người làm quan nơi xa, người thì ở ngoài luyện võ, có người làm buôn bán dưới trướng của Kiếm Các Hầu Phủ.
- Đây mới thực sự là gia tộc của Vương Hầu, đúng là nhân đinh hưng vượng(*), cộng thêm các con cháu cận hệ, e rằng số người có khi tăng lên đến vài chục lần, vài trăm lần.
(*) gia tộc lớn có nhiều người nối dõi
Ninh Đình Dương nghĩ đến đây, không khỏi cảm khái muôn phần.
Hiện nay đương quyền của Kiếm Các Hầu Phủ vẫn là cường giả đời thứ hai và đời thứ ba, lúc này tất cả đều đang ở trong Nghị Sự điện. Còn những người ở bên ngoài Nghị Sự điện chủ yếu là đệ tử đời thứ tư, có rất nhiều người trẻ tuổi.
- Mọi người xem, Ninh bệnh lao cũng đến kìa, trước đây tập hợp con cháu trực hệ của Hầu Phủ, đều không cho hắn tham gia, lần này lại đến, thật là kỳ lạ.
- Không cho hắn tham gia tụ họp con cháu trực hệ của Hầu Phủ, là không muốn để hắn mất mặt mà thôi.
- Mọi người nói xem rốt cuộc có phải là con đẻ của Tam gia không, tại sao Hinh Nhi muội muội thiên tư tuyệt đỉnh, còn hắn lại kém như thế?
- Ai mà biết được, nghe nói người mẹ ma quỷ của hắn là người trong Ma giáo, nữ tử trong Ma môn đó, mọi người có hiểu không? Ha ha…
Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt vào Ninh Đình Dương, trên mặt hiện lên sự khinh bỉ và chế giễu.
Ninh Hinh Nhi đã phẫn nộ đến cùng cực, một chưởng vỗ ra ngoài, đánh cho tên thiếu niên vừa rồi làm nhục mẹ nàng bay xa chục mét, nằm dài ra đất không ngừng hộc máu.
Lần này Ninh Đình Dương cũng không ngăn nàng, thực ra vừa rồi Ninh Đình Dương suýt chút nữa cũng không nhịn được mà ra tay, tượng đất còn có ba phần là hỏa, huống chi những kẻ này thật là khinh người quá đáng.
Khi cần ra tay, phải đánh cho hắn không ngừng hét thảm.Chương 10 Chửi Cho Hộc Máu
- Ngươi…
Người thiếu niên ấy với nửa bên mặt bị sưng tấy trông như đầu heo vậy, được người khác dìu dậy.
- Hinh Nhi muội muội, sao ngươi lại đánh người?
Ninh Hành Thanh hỏi.
Ninh Hinh Nhi nhìn chằm chằm vào Ninh Hành Thanh nói:
- Có gan ngươi nói xấu mẹ ta thử xem, có tin cả ngươi ta cũng đánh luôn không?
Khóe miệng Ninh Hành Thanh co giật, tuy hắn ta rất ngạo khí nhưng cũng không dám ra oai trước mặt Ninh Hinh Nhi, Ninh Hinh Nhi đã tu luyện thành công Võ Thể thần thông, cho dù là Huyền Khí tầng thứ tám như hắn vẫn còn thua kém nhiều.
Tuy nhiên, trước mặt đám đông đệ tự của Hầu Phủ, nếu như hắn ta choáng váng trước lời đe dọa của Ninh Hinh Nhi thì mặt mũi còn đâu, nên hắn ta nhìn sang Ninh Đình Dương, cười mỉa mai rằng:
- Mọi người cũng chỉ nói sự thật thôi, ca ca ngươi vốn là phế vật, đường đệ Ninh Tiêu nghi ngờ thân phận của hắn là sai sao? Mọi người cũng chỉ tranh luận với nhau, nhưng ngươi lại ra tay đánh tộc nhân Hầu Phủ, đến khi ngươi tu luyện đến đẳng cấp cao hơn phải chăng sẽ giết người ư? Không lẽ ngay cả gia huấn của Kiếm Các Hầu Phủ mà ngươi cũng quên rồi sao?
- Đúng là quá đáng mà, dù thế nào thì cũng không nên ra tay với huynh muội đồng tộc a!
- Bản thân chúng ta đã bất hòa, không lạ gì lại có người dám giết đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta.
- Ca ca mình là phế vật, lại không nỗ lực, giờ không cho người khác nói, chúng ta nói nó như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
…..
Nhiều người chỉ trích Ninh Hinh Nhi, có người nói nàng ta ỷ tài sinh kiêu (*), có người nói nàng ỷ mạnh hiếp yếu, cũng có người nói nàng đã vi phạm gia quy thì nên bị xử trí theo gia pháp.
(*) có tài cán mà kiêu căng, phách lối
Tuy rằng tu vi của Ninh Hinh Nhi rất cao, nhưng cũng chỉ là một nữ hài mười bốn tuổi mà thôi, trước sự mỉa mai của đám đông, đơn thân độc chiếc trông như nhánh cỏ non phải chịu đựng cơn cuồng phong bão táp đến từ bốn mặt tám bề.
Bao năm nay nàng ta luôn nhẫn nhục chịu đựng chỉ vì nàng biết rằng nếu mình không cố gắng chịu đựng thì đám người đó sẽ hại chết ca ca của nàng.
Bây giờ vẫn thế, nàng ta đối mặt với những lời mỉa mai của đám đông, cắn chặt môi, mắt long lanh ngấn lệ nhưng vẫn cố gắng không để rơi nước mắt:
- Không phải! Ca ca ta không phải là phế vật!
- Các người hãy câm miệng đi, đánh người thì sao nào? Ai còn dám nói này nói nọ thì ta vẫn cứ đánh!
- Các người im miệng!
Ninh Hành Thanh nhìn Ninh Hinh Nhi bị bao vây bởi đám đông, gương mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Ninh Đình Dương thấy Ninh Hinh Nhi biện bạch giúp hắn, tự nhiên trong lòng cảm thấy cảm động vô cùng, lần đầu tiên hắn ta thật sự xem nàng như muội muội của mình, nắm chặt nấm đấm, cắn chặt răng, chửi thề:
- Bà mẹ kẻ nào dám nói móc nữa? Ta là phế vật thì sao? Ta đã nằm với lão bà của các người à, hay là ngoại tình với mẹ các ngươi? Có giỏi thì nhắm vào ta này, ức hiếp một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì?
Mọi người sững sờ, giống như hóa đá, hàng ngàn ánh mắt đều dán vào Ninh Đình Dương.
Cả Ninh Hinh Nhi cũng chớp mắt nhìn vào ca ca mình, đôi mắt lấp lánh tia sáng.
Ninh Đình Dương chỉnh lý lại y phục, đến cạnh Ninh Hinh Nhi, nhìn chằm chằm vào tất cả những người có mặt với ánh nhìn sắc bén, nói:
- Ai là phế vật? Các ngươi mới đúng là đám phế vật suốt ngày đấu đá với nhau, bộ không thấy dưới đất có ba cỗ thi thể sao, các ngươi đã quan tâm là ai đã giết họ không? Các ngươi kiểm tra vết thương chí mạng của họ chưa? Các ngươi ở đây chỉ biết ức hiếp ta và muội muội của ta, thấy chúng ta là cô nhi nên dễ ăn hiếp hả? Sao không lo đối phó với kẻ địch đã giết chết con cháu Hầu Phủ các ngươi đi? Bởi vì các ngươi không dám, vì các ngươi hèn yếu, mềm nắn rắn buông! Phế vật! Toàn bộ đều là phế vật!
Nhiều người bị chửi đến sửng sốt.
Nét mặt Ninh Hành Thanh tái mét, cười chế nhạo:
- Các thúc bá sớm đã kiểm tra vết thương chí mạng trên người họ rồi, bây giờ đang thảo luận trong Nghị Sự điện, những việc này không lẽ lại cần một kẻ bệnh lao như ngươi quan tâm?
Ninh Đình Dương nói:
- Các thúc bá đêm nay ăn cơm rồi vậy ngươi có ăn không? Ngày mai các thúc bá còn phải đi nhà xí, vậy ngày mai ngươi có đi không? Các thúc bá còn phải dẫn binh đánh giặc, vậy sau này các ngươi có đi đánh giặc không? Mỗi ngày chỉ biết ru rú trong phủ nghĩ cách đối phó kẻ phế vật như ta ư?
Ninh Hành Thanh bị Ninh Đình Dương mỉa mai đến mức mặt tái mét, thỉnh thoảng trắng bệch, suýt nữa thì huyết khí chạy vỡ mạch máu, thân thể nổ tung, hắn ta tức giận nghiến răng nói:
- Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây chế nhạo bổn thiếu gia, ta sẽ phế bỏ ngươi.
Lòng bàn tay Ninh Hành Thanh bộc phát ra Huyền Khí Võ Đạo đỏ rực như máu, một luồng hàn khí toát ra khỏi cơ thể, y phục không gió mà động.
- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Thẹn quá hóa giận rồi! Đã biết ta thể chất ốm yếu, không có tu luyện Huyền Khí Võ Đạo vậy mà còn ra tay với ta nữa, ngươi muốn ra tay giết chết ta trước bao nhiêu người vậy sao? Cùng sinh một gốc, cớ chi phải tương tàn? Ngươi, Ninh Hành Thanh giờ đã muốn con cháu cùng tộc tàn sát lẫn nhau, sau này rồi thế nào đây, liệu Hầu Gia ngươi cũng dám giết?
Ninh Đình Dương nói.
- Cả Hầu Gia ngươi cũng dám giết sao? Tạo phản rồi?
Câu nói này quá nghiêm trọng, tội lớn tựa mưu phản.
Huyền Khí Võ Đạo của Ninh Hành Thanh đã xông ra khỏi cơ thể nhưng lại bị một câu nói của Ninh Đình Dương ép trở vào, khiến Huyền Khí trong cơ thể đi ngược dòng, huyết khí chảy ngược.
Advertisements
- Phụt…
Một ngụm máu phun ra.
Ninh Hành Thanh bị trọng thương bởi huyết khí chảy ngược của bản thân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Đình Dương, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất.
- Phụt…
Một ngụm máu phun ra.
Ninh Hành Thanh bị trọng thương bởi huyết khí chảy ngược của bản thân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Đình Dương, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất.
Ninh Đình Dương thấy Ninh Hành Thanh phun ra một ngụm máu to liền kéo Ninh Hinh Nhi lùi lại vài bước, sợ bị phun lên người, ngón tay khều nhẹ lên cánh mũi, nói với giọng nuối tiếc:
- Sớm đã nói với ngươi sự tôn trọng là hai bên dành cho nhau rồi lại không chịu nghe.
- Phụt!
Ninh Hành Thanh lại phun ra thêm một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
- Là cao thủ mà mới nói có vài câu đã không chịu nổi rồi, tố chất tâm lý còn phải rèn luyện nhiều đấy!
Ninh Đình Dương lắc đầu than thở.
Ninh Hinh Nhi trợn tròn mắt, trong lòng cô rất muốn nói rằng:
- Ca ca, mấy câu nói này không phải người thường có thể chịu đựng được đâu.
Mọi người lại một phen nữa chết lặng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Ninh Đình Dương, ánh mặt họ như muốn nói:
- Ngay cả cao thủ Huyền Khí Võ Đạo tầng thứ tám còn bị ngươi làm cho huyết khí ngược dòng, tức đến ngất xỉu. Bà mẹ ngươi thật là bá đạo!
- Ầm ĩ cái gì? Người đâu, khiêng Ninh Hành Thanh đến chỗ Lâm lão để cứu chữa đi.
Ninh Thiên Vũ bước ra từ Nghị Sự điện, vừa đúng lúc trông thấy cảnh này.
Cái chết của con trai hắn vốn đã khiến tâm trạng trở nên rất tệ, giờ lại nhìn thấy Ninh Đình Dương, tâm trạng càng buồn bực hơn, sát ý chợt thoáng qua trong mắt, nói với giọng trầm lặng:
- Theo suy đoán sơ bộ của chúng ta, Ninh Hàn và hai gia nô đều chết dưới tay bọn Phệ Huyết Ma Môn, trong nửa tháng này, đệ tử Kiếm Các Hầu Phủ tuyệt đối không được tự ý rời khỏi Hầu Phủ cho đến khi lão Hầu gia xuất quan, mọi việc sẽ do lão gia định đoạt.
Ninh Thiên Vũ liếc nhìn Ninh Đình Dương một cái, ánh nhìn sắc bén thoáng qua, sau đó thì quay lưng đi vào Nghị Sự điện.
Bên ngoài Nghị Sự điện như nổ tung lên, con cháu Hầu Phủ xôn xao thảo luận, người thì tức giận căm phẫn, kẻ thì lo lắng sợ sệt.
- Phệ Huyết Ma Môn ngang nhiên dám giết chết đệ tử Kiếm Các Hầu Phủ ngay Hoàng thành, đây rõ ràng là muốn khiêu chiến chúng ta! Chiến đấu, nhất định phải chiến đấu, tiêu diệt hết các nhánh của Ma Môn ở Hoàng thành này.
- Thế lực Phệ Huyết Ma Môn vô cùng to lớn, môn đồ đệ tử rất đông, Đạo chủ của sáu đại ma đạo đều là tồn tại cấp bậc Võ Tôn, khai chiến với họ sẽ chẳng có ích lợi gì đối với Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta cả!
- Không lẽ Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta còn sợ chúng? Ngay cả kẻ xấc xược như Đạo chủ của Tu La Ma Đạo năm xưa cũng bị Hầu Gia một kiếm chặt đứt chân phải, đến bây giờ cũng không dám đến Hoàng thành lần nào nữa.
Cái chết của Ninh Hàn gây nên chấn động mạnh tại Kiếm Các Hầu Phủ, nhất là chuyện này còn liên quan đến Phệ Huyết Ma Môn, nên càng khiến nhiều người lo lắng bất an.
Đương nhiên là Ninh Đình Dương biết việc này không phải do bọn Phệ Huyết Ma Môn làm, mà là bị hắn ta hút cạn máu, nhưng chuyện này hắn chỉ đành giấu trong lòng, không thể nói với bất kỳ ai.
Hắn ta vốn định đợi mình trở thành Dưỡng Tâm Sự thì sẽ nói cho Ninh Hinh Nhi biết về bí mật của việc hắn có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì hắn cảm thấy vẫn phải tiếp tục giấu giếm.
Lúc Ninh Đình Dương và Ninh Hinh Nhi trở về phủ viện thì trời đã tối rồi, hai người cùng ăn cơm tối do nha hoàn mang đến.
- Huynh, “nói móc” nghĩa là sao?
- Huynh, “Cùng sinh một gốc, cớ chi phải tương tàn?” câu thơ này Huynh chép từ đâu ra thế?
- Huynh, lúc huynh chửi người khác trông rất là hung dữ đó! Ninh Hành Thanh đã luyện thành Huyền Khí tầng thứ tám mà lại bị huynh chửi đến hộc máu, ngày mai huynh nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng trong Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Hinh Nhi với đôi mắt to tròn cong cong như hai vầng trăng không ngừng đưa ra các câu hỏi.
- Chẳng lẽ từ trước giờ huynh không phải người nổi tiếng sao?
Ninh Đình Dương nói.
Ninh Hinh Nhi suy nghĩ một hồi thì gật đầu, đáp:
- Hình như là vậy.
- Huynh ăn no rồi, về phòng ngủ đây.
Ninh Đình Dương đứng dậy bước ra ngoài, trong lòng hết sức nôn nao, trong bao nải có mười nhánh Dưỡng Tâm thảo, mười nhánh Uẩn Huyết thảo, lãng phí rất nhiều thời gian ở Nghị Sự điện thì cuối cùng cũng đã có thể bắt đầu luyện chế rồi, một khi luyện thành sẽ là một khối tài sản lớn, không chừng còn có thể mượn cơ hội này để vượt lên đến cảnh giới Huyền khí tầng thứ năm nữa.
Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Đan dược mà Dưỡng Tâm Sư tế luyện ra, tổng cộng chia làm bốn loại thuộc tính: Âm tính, Dương tính, Âm Dương tính, Hỗn Nguyên tính.
Huyết mạch của Võ sư cũng chia thành: Âm tính, Dương tính, Âm Dương tính, Hỗn Nguyên tính.
Ngoại trừ Hỗn Nguyên tính đan dược ra, các loại đan dược khác không được sử dụng để thay thế cho nhau.
Cũng có nghĩa là:
Dưỡng Tâm dịch Âm tính, chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có huyết mạch Âm tính và Âm Dương tính.
Dưỡng Tâm dịch Dương tính, chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có huyết mạch Dương tính và Âm Dương tính.
Dưỡng Tâm dịch Âm Dương tính, chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có huyết mạch Âm Dương tính.
Ninh Đình Dương đã từng phân tích vấn đề này, cảm thấy thuốc của Dưỡng Tâm Sư luyện chế ra có 4 loại thuộc tính là bởi vì chịu ảnh hưởng của huyết mạch, mới tạo nên hiện tượng này.
Bởi vậy Ninh Đình Dương cảm thấy, bốn loại thuộc tính của Dưỡng Tâm Sư, thực ra chính là bốn nhóm máu của cơ thể: nhóm A, nhóm B, nhóm AB, nhóm O.
Tại sao Huyền dược phải thông qua Dưỡng Tâm Sư luyện chế thì Võ sư mới có thể hấp thụ?
Bởi vì Dưỡng Tâm Sư dùng máu chảy từ tim của chính mình để luyện chế Huyền dược, tiêu trừ đi các dị vật của Huyền dược, nhưng quá trình này cũng làm cho dược phẩm được luyện chế ra nhiễm phải thuộc tích huyết mạch của Dưỡng Tâm Sư, nên chỉ có thể sử dụng cho Võ sư có cùng thuộc tính.
Hỗn Nguyên tính đại diện cho nhóm máu O, Hỗn Nguyên Dưỡng Tâm Sư chính là “Dưỡng Tâm Sư vạn năng”
Bởi vậy, cùng là Dưỡng Tâm Sư, nhưng giá trị của Hỗn Nguyên Dưỡng Tâm Sư cao nhất, địa vị cũng cao nhất.
Còn các Dưỡng Tâm Sư khác thì vẫn có tính hạn chế nhất định, tuyệt đại đa số đều phụ thuộc vào Dưỡng Tâm Điện, không giống Hỗn Nguyên Dưỡng Tâm Sư, ở đâu cũng có thể xài được, và gây dựng mối quan hệ tốt với bất kỳ cường giả nào.
Dưỡng Tâm dịch Hỗn Nguyên tính, tự nhiên cũng có giá trị cao hơn so với Dưỡng Tâm dịch thuộc tính khác.
Ngự Thiến Thiến càng vui mừng hơn, bởi vị đã mời chào được một vị Dưỡng Tâm Sư Hỗn Nguyên tính cho Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, đây mới thực sự là tài phú. Hơn nữa hắn còn rất trẻ, lần đầu luyện chế Dưỡng Tâm dịch đã là cực phẩm tinh khiết, tương lai vô cùng có tiềm năng!
Ngự Thiến Thiến rất hào phóng, đã mua 3 giọt Dưỡng Tâm dịch mà Ninh Đình Dương luyện chế với giá một vạn đồng nhỏ, tổng cộng là 3 vạn đồng nhỏ.
Thoắt cái đã thu được vốn về, trong lòng của Ninh Đình Dương tất nhiên cũng vui mừng khôn xiết.
Tiếp theo là bài kiểm tra của Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, nội dung kiểm tra rất đơn giản: luyện chế một gốc Dưỡng Tâm thảo.
Đối với Ninh Đình Dương mà nói thì đây là một việc rất dễ dàng, hắn đã vượt qua một cách nhẹ nhàng, và thực sự trở thành một Dưỡng Tâm Sư sơ cấp.
Lĩnh về áo Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, kim bài Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, sau đó còn ký công ước với Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng.
Khi Ninh Đình Dương đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, trời đã tối sầm.
Trên đường lớn, Hoàng thành đèn đã thắp sáng, xe thủy mã long(*), các Võ sư đến từ khắp miền Nam Bắc tụ họp về đây, đây là một thế giới ngọa hổ tàng long(**), chỉ cần có tài năng, là có thể đạt được địa vị cao thượng ở nơi này, và được vô số người kính trọng!
(*) người qua lại tấp nập
(**) nơi có nhiều nhân tài ẩn náu
- Bộp Bộp…
Một con sư tử màu vàng kéo một cỗ xe đàn hương chạy đến, lớn hơn gấp năm, sáu lần sư tử mà Ninh Đình Dương đã nhìn thấy trước đây, quả thật giống với con voi to với bộ lông dài màu vàng, nhưng hung dữ hơn voi nhiều, răng trong miệng của sư tử cũng đều là những cái nanh rất dài, giống như một thanh kiếm sắc nhọn, làm cho người thường nhìn thấy, ai cũng tim đập chân run.
Đây là Huyền thú “Tiếu nguyệt Kim Tử”.
Cỗ xe đàn hương dừng ở trước mặt Ninh Đình Dương, một bàn tay ngọc nhỏ nhắn vén tấm vải xe lên, bên trong lộ ra một gương mặt tinh tế mỹ lệ như tiên, cười nói:
- Ninh công tử, nhà ngươi hiện nay ở đâu? Có cần Thiến Thiến tiễn ngươi một đoạn không?”
Ninh Đình Dương cười nói:
- Không cần, ta ở ngay đằng trước.
Ngự Thiến Thiến nheo mắt hướng về con đường phía trước, mơ hồ như có thể nhìn thấy cửa lớn của Kiếm Các Hầu Phủ, đột nhiên dường như ngộ ra điều gì ra, lộ ra nét cười:
- Thôi được! Vậy chúng ta hẹn lần sau gặp lại.
Tấm vải buông xuống, Tiếu Nguyệt Kim Sư tiếp tục kéo xe chạy đi.
Ngự Thiến Thiến ngồi trong xe đàn hương, mắt sáng như sao, đôi môi hồng nhếch lên nụ cười, tự nói một mình:
- Kiếm Các Hầu Phủ thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp mà.
Ninh Đình Dương dĩ nhiên không biết thân phận của Ngự Thiến Thiến , nhưng cũng có thể đoán được nàng nhất định là bậc phú quý, trong hoàng cung, người có địa vị, có hậu thuẫn, có thế lực quả thực rất nhiều, con cháu Vương Hầu nghèo khó như Ninh Đình Dương dù sao cũng rất ít.
Vì sao lại nghèo khó?
Bởi vì bây giờ trên người hắn đang không một xu dính túi.
Tiền lương 50 vạn đồng nhỏ của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, phải đợi đến tháng sau mới được lĩnh, mà ba vạn đồng nhỏ hắn bán được từ Dưỡng Tâm dịch, đều đem đổi thành mười gốc Dưỡng Tâm thảo, mười gốc Uẩn Huyết thảo.
Bởi vì hiện nay hắn vẫn là Dưỡng Tâm Sư sơ cấp của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, bởi vậy mới có thể mua về nhiều Huyền dược với giá rẻ như vậy, bằng không, chỉ với ba vạn đồng nhỏ thì căn bản không đủ tiêu!
Nhưng Ninh Đình Dương vẫn rất quyết tâm, chỉ cần luyện chế chỗ Dưỡng Tâm thảo và Uẩn Huyết thảo này thành Dưỡng Tâm dịch, Dưỡng Huyết Dịch, sau đó lại bán đi là một món tài phú lớn rồi.
Nghĩ đến đó, hắn đội nhiên phấn chấn vô cùng
- Ca, huynh rốt cuộc đã về rồi, có chuyện lớn rồi.
Trong lòng Ninh Hinh Nhi rất lo lắng, đang định đến thanh lâu để tìm Ninh Đình Dương, nhưng vừa đến cửa lớn của Hầu Phủ thì nhìn thấy bóng dáng của Ninh Đình Dương, đột nhiên như trút được gánh nặng.
Ninh Đình Dương nói:
- Sao vậy?
- Ninh Hàn bị giết rồi.
Advertisements
Trên mặt của Ninh Hinh Nhi lộ ra thần sắc rất nghiêm trọng.
Mắt Ninh Đình Dương nheo lại, giả vờ kinh ngạc, nói:
- Sao lại có người dám giết con cháu của Kiếm Các Hầu Phủ?
Ninh Hinh Nhi gật gật đầu, nói:
- Còn có hai gia nô bị giết, thi thể được phát hiện tại bờ sông Ngọc Lam ở ngoại thành, đã được đưa về rồi. Ninh Hàn là con trai của Tứ thúc, bây giờ cả phủ đều rất hoang mang lo lắng, ca ca, sau này… huynh tốt nhất đừng có rời khỏi Hầu Phủ nữa, chẳng may có chuyện gì thì…
Có tiếng bước chân tiến đến, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
- Hừ! Một tên bệnh lao như hắn thì thôi đi, kẻ phàm nhân phế vật, cho dù có người muốn đối phó với Kiếm Các Hầu Phủ thì cũng không chọn một kẻ như hắn.
Đêm buông xuống, một nam tử mặc áo gấm khoảng hai mươi tuổi, trong một nhóm nô bộc, từ từ bước ra.
Ninh Hành Thanh vẫn là một trong số con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ, tu vi cực cao, đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám.
Tu vi cao, tự nhiên cũng tự cao tự đại, ngoại trừ Ninh Hinh Nhi và một số cường giả hàng đầu ra, hắn căn bản không coi ai ra gì.
Ninh Hành Thanh nhìn Ninh Đình Dương một cách khinh miệt, nói:
- Tứ gia và đại lão gia có lệnh, tất cả con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ đến Nghị Sự điện tập hợp. Ninh bệnh lao, ngươi cũng phải đi!
Ninh Hinh Nhi lạnh nhạt nói:
- Ninh Hành Thanh, hãy tôn trọng ca ca của ta một chút.
Ninh Hành Thanh cười mỉa mai, nói:
- Tôn trọng là thái độ của kẻ yếu đối với cường giả. Còn ca ca ngươi? Hắn xứng sao? Ha ha! Cho dù là tôn trọng, cũng là kẻ phế vật hắn nên tôn trọng cường giả như ta, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, trong mắt hắn có chút nào tôn trọng ta không? Ha ha…
Ninh Hinh Nhi nghiến răng tức giận, trên nắm quyền bộc phát ra Huyền Khí Võ Đạo, gằn giọng nói:
- Ngươi muốn chết!
Ninh Đình Dương kéo tay của Ninh Hinh Nhi, nhìn Ninh Hành Thanh, nói:
- Tôn trọng đến từ hai phía, không tồn tại thân phận sang hèn, tu vi cao thấp.
Câu nói này thể hiện ý chí không khuất phục, hiên ngang lẫm liệt, nếu là từ miệng của Võ tôn nói ra, thì rất bình thường, nhưng câu nói này lại từ miệng của một kẻ bệnh lao bị mọi người coi thường, nên có vẻ rất quái dị.
Câu nói này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Ninh Hinh Nhi.
Ninh Hinh Nhi mặc dù rất muốn đánh cho Ninh Hành Thanh một trận tàn phế, nhưng lạikhông thể phản đối lời nói của hắn, bởi vì trong thế giới kẻ thắng làm vua này, hai chữ “tôn trọng” chính xác chỉ có thể tồn tại trong trường hợp kẻ yếu đối xử với cường giả, chưa từng thấy một cường giả thể hiện thái độ tôn trọng đối với kẻ yếu.
- Nếu ngươi tôn trọng ta, ta tự nhiên cũng sẽ tôn trọng ngươi. Nếu ngươi không tôn trọng ta, ta hà tất phải tôn trọng ngươi?
Ninh Đình Dương kéo tay của Ninh Hinh Nhi, đi qua Ninh Hành Thanh, tiến về Nghị Sự điện.
Ninh Hành Thanh chết lặng hồi lâu, mới cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một tia sát khí, nói:
- Chết đi sống lại một lần, nên có vẻ có khí cốt hơn trước, xem ra không giáo huấn hắn, thì hắn liền muốn leo lên đầu bản thiếu gia rồi. Hừ! Đi, chúng ta cùng đến Nghị Sự điện, tối nay có kịch hay để xem rồi.”
Nghị Sự điện là nơi quan trọng của Kiếm Các Hầu Phủ, chỉ có nhân vật quan trọng của Hầu Phủ mới có tư cách vào trong.
Nhưng lúc này trong Nghị Sự điện lại để ba cỗ thi thể người chết, trong đó có một thi thể đã bị đóng băng, còn hai thi thể còn lại thì đã trở thành xác khô.
Khi Ninh Đình Dương và Ninh Hinh Nhi đến, đã có rất nhiều con cháu của Hầu Phủ tập hợp ở đây, vây quanh ba cỗ thi thể mà bàn tán xôn xao.
Bốn phía của Nghị Sự điện đều là cột đồng, trong cột đồng đều đổ dầu thất tùng, dầu thất tùng cháy, ngọn lửa tỏa sáng cả đại điện, có thể nhìn thấy hàng nghìn người tập hợp ở nơi đây, đều là con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ.
Trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ tổng cộng có tám mạch, mạch của lão Hầu gia chỉ là một trong tám mạch này.
Tập hợp ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ, vẫn còn rất nhiều con cháu trực hệ của Kiếm Các Hầu Phủ ở bên ngoài chưa về, người thì ở ngoài cầm quân đánh trận, có người làm quan nơi xa, người thì ở ngoài luyện võ, có người làm buôn bán dưới trướng của Kiếm Các Hầu Phủ.
- Đây mới thực sự là gia tộc của Vương Hầu, đúng là nhân đinh hưng vượng(*), cộng thêm các con cháu cận hệ, e rằng số người có khi tăng lên đến vài chục lần, vài trăm lần.
(*) gia tộc lớn có nhiều người nối dõi
Ninh Đình Dương nghĩ đến đây, không khỏi cảm khái muôn phần.
Hiện nay đương quyền của Kiếm Các Hầu Phủ vẫn là cường giả đời thứ hai và đời thứ ba, lúc này tất cả đều đang ở trong Nghị Sự điện. Còn những người ở bên ngoài Nghị Sự điện chủ yếu là đệ tử đời thứ tư, có rất nhiều người trẻ tuổi.
- Mọi người xem, Ninh bệnh lao cũng đến kìa, trước đây tập hợp con cháu trực hệ của Hầu Phủ, đều không cho hắn tham gia, lần này lại đến, thật là kỳ lạ.
- Không cho hắn tham gia tụ họp con cháu trực hệ của Hầu Phủ, là không muốn để hắn mất mặt mà thôi.
- Mọi người nói xem rốt cuộc có phải là con đẻ của Tam gia không, tại sao Hinh Nhi muội muội thiên tư tuyệt đỉnh, còn hắn lại kém như thế?
- Ai mà biết được, nghe nói người mẹ ma quỷ của hắn là người trong Ma giáo, nữ tử trong Ma môn đó, mọi người có hiểu không? Ha ha…
Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt vào Ninh Đình Dương, trên mặt hiện lên sự khinh bỉ và chế giễu.
Ninh Hinh Nhi đã phẫn nộ đến cùng cực, một chưởng vỗ ra ngoài, đánh cho tên thiếu niên vừa rồi làm nhục mẹ nàng bay xa chục mét, nằm dài ra đất không ngừng hộc máu.
Lần này Ninh Đình Dương cũng không ngăn nàng, thực ra vừa rồi Ninh Đình Dương suýt chút nữa cũng không nhịn được mà ra tay, tượng đất còn có ba phần là hỏa, huống chi những kẻ này thật là khinh người quá đáng.
Khi cần ra tay, phải đánh cho hắn không ngừng hét thảm.Chương 10 Chửi Cho Hộc Máu
- Ngươi…
Người thiếu niên ấy với nửa bên mặt bị sưng tấy trông như đầu heo vậy, được người khác dìu dậy.
- Hinh Nhi muội muội, sao ngươi lại đánh người?
Ninh Hành Thanh hỏi.
Ninh Hinh Nhi nhìn chằm chằm vào Ninh Hành Thanh nói:
- Có gan ngươi nói xấu mẹ ta thử xem, có tin cả ngươi ta cũng đánh luôn không?
Khóe miệng Ninh Hành Thanh co giật, tuy hắn ta rất ngạo khí nhưng cũng không dám ra oai trước mặt Ninh Hinh Nhi, Ninh Hinh Nhi đã tu luyện thành công Võ Thể thần thông, cho dù là Huyền Khí tầng thứ tám như hắn vẫn còn thua kém nhiều.
Tuy nhiên, trước mặt đám đông đệ tự của Hầu Phủ, nếu như hắn ta choáng váng trước lời đe dọa của Ninh Hinh Nhi thì mặt mũi còn đâu, nên hắn ta nhìn sang Ninh Đình Dương, cười mỉa mai rằng:
- Mọi người cũng chỉ nói sự thật thôi, ca ca ngươi vốn là phế vật, đường đệ Ninh Tiêu nghi ngờ thân phận của hắn là sai sao? Mọi người cũng chỉ tranh luận với nhau, nhưng ngươi lại ra tay đánh tộc nhân Hầu Phủ, đến khi ngươi tu luyện đến đẳng cấp cao hơn phải chăng sẽ giết người ư? Không lẽ ngay cả gia huấn của Kiếm Các Hầu Phủ mà ngươi cũng quên rồi sao?
- Đúng là quá đáng mà, dù thế nào thì cũng không nên ra tay với huynh muội đồng tộc a!
- Bản thân chúng ta đã bất hòa, không lạ gì lại có người dám giết đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta.
- Ca ca mình là phế vật, lại không nỗ lực, giờ không cho người khác nói, chúng ta nói nó như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
…..
Nhiều người chỉ trích Ninh Hinh Nhi, có người nói nàng ta ỷ tài sinh kiêu (*), có người nói nàng ỷ mạnh hiếp yếu, cũng có người nói nàng đã vi phạm gia quy thì nên bị xử trí theo gia pháp.
(*) có tài cán mà kiêu căng, phách lối
Tuy rằng tu vi của Ninh Hinh Nhi rất cao, nhưng cũng chỉ là một nữ hài mười bốn tuổi mà thôi, trước sự mỉa mai của đám đông, đơn thân độc chiếc trông như nhánh cỏ non phải chịu đựng cơn cuồng phong bão táp đến từ bốn mặt tám bề.
Bao năm nay nàng ta luôn nhẫn nhục chịu đựng chỉ vì nàng biết rằng nếu mình không cố gắng chịu đựng thì đám người đó sẽ hại chết ca ca của nàng.
Bây giờ vẫn thế, nàng ta đối mặt với những lời mỉa mai của đám đông, cắn chặt môi, mắt long lanh ngấn lệ nhưng vẫn cố gắng không để rơi nước mắt:
- Không phải! Ca ca ta không phải là phế vật!
- Các người hãy câm miệng đi, đánh người thì sao nào? Ai còn dám nói này nói nọ thì ta vẫn cứ đánh!
- Các người im miệng!
Ninh Hành Thanh nhìn Ninh Hinh Nhi bị bao vây bởi đám đông, gương mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Ninh Đình Dương thấy Ninh Hinh Nhi biện bạch giúp hắn, tự nhiên trong lòng cảm thấy cảm động vô cùng, lần đầu tiên hắn ta thật sự xem nàng như muội muội của mình, nắm chặt nấm đấm, cắn chặt răng, chửi thề:
- Bà mẹ kẻ nào dám nói móc nữa? Ta là phế vật thì sao? Ta đã nằm với lão bà của các người à, hay là ngoại tình với mẹ các ngươi? Có giỏi thì nhắm vào ta này, ức hiếp một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì?
Mọi người sững sờ, giống như hóa đá, hàng ngàn ánh mắt đều dán vào Ninh Đình Dương.
Cả Ninh Hinh Nhi cũng chớp mắt nhìn vào ca ca mình, đôi mắt lấp lánh tia sáng.
Ninh Đình Dương chỉnh lý lại y phục, đến cạnh Ninh Hinh Nhi, nhìn chằm chằm vào tất cả những người có mặt với ánh nhìn sắc bén, nói:
- Ai là phế vật? Các ngươi mới đúng là đám phế vật suốt ngày đấu đá với nhau, bộ không thấy dưới đất có ba cỗ thi thể sao, các ngươi đã quan tâm là ai đã giết họ không? Các ngươi kiểm tra vết thương chí mạng của họ chưa? Các ngươi ở đây chỉ biết ức hiếp ta và muội muội của ta, thấy chúng ta là cô nhi nên dễ ăn hiếp hả? Sao không lo đối phó với kẻ địch đã giết chết con cháu Hầu Phủ các ngươi đi? Bởi vì các ngươi không dám, vì các ngươi hèn yếu, mềm nắn rắn buông! Phế vật! Toàn bộ đều là phế vật!
Nhiều người bị chửi đến sửng sốt.
Nét mặt Ninh Hành Thanh tái mét, cười chế nhạo:
- Các thúc bá sớm đã kiểm tra vết thương chí mạng trên người họ rồi, bây giờ đang thảo luận trong Nghị Sự điện, những việc này không lẽ lại cần một kẻ bệnh lao như ngươi quan tâm?
Ninh Đình Dương nói:
- Các thúc bá đêm nay ăn cơm rồi vậy ngươi có ăn không? Ngày mai các thúc bá còn phải đi nhà xí, vậy ngày mai ngươi có đi không? Các thúc bá còn phải dẫn binh đánh giặc, vậy sau này các ngươi có đi đánh giặc không? Mỗi ngày chỉ biết ru rú trong phủ nghĩ cách đối phó kẻ phế vật như ta ư?
Ninh Hành Thanh bị Ninh Đình Dương mỉa mai đến mức mặt tái mét, thỉnh thoảng trắng bệch, suýt nữa thì huyết khí chạy vỡ mạch máu, thân thể nổ tung, hắn ta tức giận nghiến răng nói:
- Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây chế nhạo bổn thiếu gia, ta sẽ phế bỏ ngươi.
Lòng bàn tay Ninh Hành Thanh bộc phát ra Huyền Khí Võ Đạo đỏ rực như máu, một luồng hàn khí toát ra khỏi cơ thể, y phục không gió mà động.
- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Thẹn quá hóa giận rồi! Đã biết ta thể chất ốm yếu, không có tu luyện Huyền Khí Võ Đạo vậy mà còn ra tay với ta nữa, ngươi muốn ra tay giết chết ta trước bao nhiêu người vậy sao? Cùng sinh một gốc, cớ chi phải tương tàn? Ngươi, Ninh Hành Thanh giờ đã muốn con cháu cùng tộc tàn sát lẫn nhau, sau này rồi thế nào đây, liệu Hầu Gia ngươi cũng dám giết?
Ninh Đình Dương nói.
- Cả Hầu Gia ngươi cũng dám giết sao? Tạo phản rồi?
Câu nói này quá nghiêm trọng, tội lớn tựa mưu phản.
Huyền Khí Võ Đạo của Ninh Hành Thanh đã xông ra khỏi cơ thể nhưng lại bị một câu nói của Ninh Đình Dương ép trở vào, khiến Huyền Khí trong cơ thể đi ngược dòng, huyết khí chảy ngược.
Advertisements
- Phụt…
Một ngụm máu phun ra.
Ninh Hành Thanh bị trọng thương bởi huyết khí chảy ngược của bản thân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Đình Dương, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất.
- Phụt…
Một ngụm máu phun ra.
Ninh Hành Thanh bị trọng thương bởi huyết khí chảy ngược của bản thân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Ninh Đình Dương, sau đó ngã thẳng xuống mặt đất.
Ninh Đình Dương thấy Ninh Hành Thanh phun ra một ngụm máu to liền kéo Ninh Hinh Nhi lùi lại vài bước, sợ bị phun lên người, ngón tay khều nhẹ lên cánh mũi, nói với giọng nuối tiếc:
- Sớm đã nói với ngươi sự tôn trọng là hai bên dành cho nhau rồi lại không chịu nghe.
- Phụt!
Ninh Hành Thanh lại phun ra thêm một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
- Là cao thủ mà mới nói có vài câu đã không chịu nổi rồi, tố chất tâm lý còn phải rèn luyện nhiều đấy!
Ninh Đình Dương lắc đầu than thở.
Ninh Hinh Nhi trợn tròn mắt, trong lòng cô rất muốn nói rằng:
- Ca ca, mấy câu nói này không phải người thường có thể chịu đựng được đâu.
Mọi người lại một phen nữa chết lặng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Ninh Đình Dương, ánh mặt họ như muốn nói:
- Ngay cả cao thủ Huyền Khí Võ Đạo tầng thứ tám còn bị ngươi làm cho huyết khí ngược dòng, tức đến ngất xỉu. Bà mẹ ngươi thật là bá đạo!
- Ầm ĩ cái gì? Người đâu, khiêng Ninh Hành Thanh đến chỗ Lâm lão để cứu chữa đi.
Ninh Thiên Vũ bước ra từ Nghị Sự điện, vừa đúng lúc trông thấy cảnh này.
Cái chết của con trai hắn vốn đã khiến tâm trạng trở nên rất tệ, giờ lại nhìn thấy Ninh Đình Dương, tâm trạng càng buồn bực hơn, sát ý chợt thoáng qua trong mắt, nói với giọng trầm lặng:
- Theo suy đoán sơ bộ của chúng ta, Ninh Hàn và hai gia nô đều chết dưới tay bọn Phệ Huyết Ma Môn, trong nửa tháng này, đệ tử Kiếm Các Hầu Phủ tuyệt đối không được tự ý rời khỏi Hầu Phủ cho đến khi lão Hầu gia xuất quan, mọi việc sẽ do lão gia định đoạt.
Ninh Thiên Vũ liếc nhìn Ninh Đình Dương một cái, ánh nhìn sắc bén thoáng qua, sau đó thì quay lưng đi vào Nghị Sự điện.
Bên ngoài Nghị Sự điện như nổ tung lên, con cháu Hầu Phủ xôn xao thảo luận, người thì tức giận căm phẫn, kẻ thì lo lắng sợ sệt.
- Phệ Huyết Ma Môn ngang nhiên dám giết chết đệ tử Kiếm Các Hầu Phủ ngay Hoàng thành, đây rõ ràng là muốn khiêu chiến chúng ta! Chiến đấu, nhất định phải chiến đấu, tiêu diệt hết các nhánh của Ma Môn ở Hoàng thành này.
- Thế lực Phệ Huyết Ma Môn vô cùng to lớn, môn đồ đệ tử rất đông, Đạo chủ của sáu đại ma đạo đều là tồn tại cấp bậc Võ Tôn, khai chiến với họ sẽ chẳng có ích lợi gì đối với Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta cả!
- Không lẽ Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta còn sợ chúng? Ngay cả kẻ xấc xược như Đạo chủ của Tu La Ma Đạo năm xưa cũng bị Hầu Gia một kiếm chặt đứt chân phải, đến bây giờ cũng không dám đến Hoàng thành lần nào nữa.
Cái chết của Ninh Hàn gây nên chấn động mạnh tại Kiếm Các Hầu Phủ, nhất là chuyện này còn liên quan đến Phệ Huyết Ma Môn, nên càng khiến nhiều người lo lắng bất an.
Đương nhiên là Ninh Đình Dương biết việc này không phải do bọn Phệ Huyết Ma Môn làm, mà là bị hắn ta hút cạn máu, nhưng chuyện này hắn chỉ đành giấu trong lòng, không thể nói với bất kỳ ai.
Hắn ta vốn định đợi mình trở thành Dưỡng Tâm Sự thì sẽ nói cho Ninh Hinh Nhi biết về bí mật của việc hắn có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì hắn cảm thấy vẫn phải tiếp tục giấu giếm.
Lúc Ninh Đình Dương và Ninh Hinh Nhi trở về phủ viện thì trời đã tối rồi, hai người cùng ăn cơm tối do nha hoàn mang đến.
- Huynh, “nói móc” nghĩa là sao?
- Huynh, “Cùng sinh một gốc, cớ chi phải tương tàn?” câu thơ này Huynh chép từ đâu ra thế?
- Huynh, lúc huynh chửi người khác trông rất là hung dữ đó! Ninh Hành Thanh đã luyện thành Huyền Khí tầng thứ tám mà lại bị huynh chửi đến hộc máu, ngày mai huynh nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng trong Kiếm Các Hầu Phủ.
Ninh Hinh Nhi với đôi mắt to tròn cong cong như hai vầng trăng không ngừng đưa ra các câu hỏi.
- Chẳng lẽ từ trước giờ huynh không phải người nổi tiếng sao?
Ninh Đình Dương nói.
Ninh Hinh Nhi suy nghĩ một hồi thì gật đầu, đáp:
- Hình như là vậy.
- Huynh ăn no rồi, về phòng ngủ đây.
Ninh Đình Dương đứng dậy bước ra ngoài, trong lòng hết sức nôn nao, trong bao nải có mười nhánh Dưỡng Tâm thảo, mười nhánh Uẩn Huyết thảo, lãng phí rất nhiều thời gian ở Nghị Sự điện thì cuối cùng cũng đã có thể bắt đầu luyện chế rồi, một khi luyện thành sẽ là một khối tài sản lớn, không chừng còn có thể mượn cơ hội này để vượt lên đến cảnh giới Huyền khí tầng thứ năm nữa.
Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Bình luận facebook