-
Chương 54
Muốn cô nghĩ cho họ một chút? Cô có thể thông cảm cho bọn họ vì lúc trước gia đình quá nghèo nuôi không nổi nên bỏ cô, coi như là bất đắc dĩ nhưng nếu vứt rồi đến thăm hỏi cũng hoàn toàn không có, thì không nên không biết xấu hổ, sau khi thấy cô sống tốt thì tới trước mặt bảo cô nhận tổ quy tông!
Trình Vũ thật sự lười quan tâm, cô nói y kiếp trước: “Nếu thật sự muốn nhận con, thật sự cảm thấy áy náy, thì trước tiên tới cục cảnh sát tự thú vì vứt bỏ trẻ con rồi nhận hình phạt đi, khi nào tiếp nhận trừng phạt xong, chuộc tội đủ rồi có khi tôi sẽ suy xét.”
Ba người họ bị Trình Vũ dọa ngốc, họ nhìn thoáng qua nhau, cô gái thiếu kiên nhẫn, không vui nói: “Chị hai làm như vậy thật quá đáng á? Ba mẹ chính là cha mẹ của chị mà.”
Bà kia làm ra vẻ thương tâm bắt đầu khóc, người phụ nữ cũng khuyên: “Đều là người một nhà, hà tất phải mang hận thù lớn như vậy?”
Trình Vũ không dao động xíu nào, chỉ lãnh đạm nói: “Hoặc là hiện tại tôi báo cảnh sát, hoặc là các người tự đi về.”
Nghe chữ báo cảnh sát, bà đó sợ hết hồn, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Trình Vũ một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Giai khóc ròng: “Phu nhân có thể giúp chúng tôi khuyên nhủ con không?”
Lâm Giai tránh ánh mắt bà ta, người luôn luôn ôn hòa giờ nói chuyện cũng lãnh đạm: “Muốn nhận hay không thì để Bảo Bảo tự mình quyết định, tôi không có quyền can thiệp.”
Trình Vũ không muốn nhiều lời vô nghĩa, cô lấy di động: “Tôi cho các người ba giây hoặc là tự mình đi ra ngoài, hoặc là tôi lập tức báo cảnh sát.”
Rõ ràng bà ta có chút chột dạ, nhưng có vẻ không bỏ đi như vậy được, cứ do dự, cô gái kia lại không vui, cả giận nói: “Nhị tỷ, có cần thiết tuyệt tình như vậy sao? Không phụng dưỡng cha mẹ cũng là phạm pháp!”
Trình Vũ lạnh lùng quét mắt một cái: “Cha mẹ tôi tất nhiên tôi sẽ phụng dưỡng, đừng quên tôi không mang họ Liêu, tôi họ Trình.” Trình Vũ ôm nhẹ Lâm Giai nói: “Đây mới là mẹ hợp pháp của tôi.”
Trình Vũ bắt đầu đếm: “Một, hai……”
Đếm tới hai bà đó sợ hãi lau nước mắt: “Chúng ta đi trước đi, chờ Bảo Bảo bớt giận chúng ta lại đến.”
Rõ ràng hai người còn lại có chút không cam lòng, bất quá bà đó sợ cô sẽ báo cảnh sát nên vội lôi kéo họ rời đi.
Họ rời khỏi, trong phòng mới an tĩnh lại, Lâm Giai lo lắng nhìn cô, hỏi: “Bảo Bảo con quyết định không nhận họ sao?”
Trình Vũ lắc đầu, nắm tay mẹ nói: “Mẹ mới là mẫu thân của con.”
Lâm Giai nghe cô nói lời này, thần sắc lo lắng lúc này mới thả lỏng được, dường như có chút kích động, hốc mắt có nước mắt đại khái là sợ mẹ lo lắng, cô vỗ vai mẹ an ủi.
Trình Vũ ở bên này với mẹ thêm chốc lát mới rời đi, cô còn cố ý nhắc bảo an Trình gia về sau thấy đám người đó phải lập tức đuổi đi, bởi thân phận nên bảo an Trình gia vẫn tương đối nghe lời cô.
Trình Vũ trở lại Phong Lam Nhã Vọng đã khuya, chắc Lục Vân Cảnh đã ngủ, cô nhẹ nhàng trở về phòng, mở đèn, không ngờ vừa bật đèn đã thấy Lục Vân Cảnh nằm ở ghế, bên cạnh có bàn trà, trên bàn trà có gạt tàn đã đầy tàn thuốc, Trình Vũ thấy thế cả kinh: “Sao anh hút thuốc nhiều như vậy? Trễ như vậy còn không ngủ? Đèn cũng không bật.”
“Không sao.” Lục Vân Cảnh nói một câu, sau lại yên lặng. Trong nhà quẩn quanh mùi thuốc lá, Trình Vũ liền mở cửa sổ, không ngờ Lục Vân Cảnh đi theo, hỏi: “ Bên Trình gia xảy ra chuyện gì?”
Trình Vũ nghĩ đến cảnh vừa mấy người kia cô liền cảm thấy phiền lòng, hơn nữa những kẻ vô lại đó lại người một nhà, là thân nhân của cô, cô cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước mặt Lục Vân Cảnh.
Bất quá cô vẫn nói đúng sự thật: “Có mấy người tự nhận là thân nhân của em đến tìm mẹ nuôi, nói là muốn nhận lại em.”
Thực tế Trình Vũ cũng không biết sao bọn họ có thể tìm tới nơi này, nàng không phải không từng nghĩ họ vẫn luôn biết Trình Vũ được nuôi ở Trình gia, chỉ chờ thời cơ chín mùi sẽ tới cửa nhận thân, đương nhiên là nhận tiền trên tay cô.
Nghe vậy, Lục Vân Cảnh chỉ nói: “ Em có muốn làm xét nghiệm ADN để xác nhận không?”
Trình Vũ lắc đầu: “Không cần, mặc kệ họ có phải cha mẹ em không thì em cũng không nhận, không cần thiết xét nghiệm ADN.”
Không biết sao, Trình Vũ chợt nghĩ tới lần đi Ô Lạp quốc thấy người đàn ông giống mình, nghĩ nghĩ cô lại nói với Lục Vân Cảnh: “Anh nói trên đời này có thể có hai người giống y nhau không?”
Lục Vân Cảnh nói: “Trong thế giới to lớn này việc lạ gì cũng có cả.” Anh lại hỏi: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi đến nó?”
Trình Vũ duỗi eo, cười nói: “Lúc trước em không nói lần cùng anh đi Ô Lạp quốc, ở trên đường em thấy một người lớn lên rất giống em, nhưng lại là nam, có phải thực thần kỳ không chứ?”
Lục Vân Cảnh nhíu mày lại: “Rất giống em? Nói như vậy, hắn cũng là người Châu Á?”
Trình Vũ gật đầu.
Lục Vân Cảnh không nói gì, chỉ nhíu mày trầm tư, suy nghĩ một lát mới nói: “Thời gian không còn sớm, trước cứ nghỉ ngơi đi.”
Trình Vũ nghĩ đến lúc cô trở về thấy anh hút nhiều thuốc liền nói: “Hôm nay sao đã trễ thế này mà anh còn không ngủ? Lại còn hút thuốc nhiều như vậy, có phải gặp chuyện gì không?”
Lục Vân Cảnh đến trước một ngăn tủ mở ra, lấy một quyển sách, một tay cắm túi, một tay tùy ý lật sách, nghe vậy không chút để ý nói: “Không sao.”
Trình Vũ đi qua mới phát hiện cuốn sách bị lộn ngược, mà tựa hồ anh cũng không phát hiện ra khác thường, ánh mắt cứ quét xong rồi lật từng tờ, hơn nữa động tác còn rất tự nhiên. Trình Vũ sợ ngây người, không ngờ người cẩn thận sẽ phạm sai lầm ngớ ngẩn này, bộ dáng vẫn rất nghiêm trang, Trình Vũ nghĩ một chút liền cảm thấy anh thực buồn cười, sự nghiêm trang lại thêm chút lạc hồn thật là đáng yêu, cô nhịn không được từ phía sau lưng ôm lấy anh.
Thân thể anh cứng một chút, thực mau liền thả lỏng quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Vũ ngẩng đầu, đôi mắt cong thành hai mảnh trăng, cười tủm tỉm hỏi: “Không phải vì không có em ở bên người nên ngủ không được chứ?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh thẳng lăng nhìn chăm chú vào mặt vợ, một lát sau anh đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực, anh ôm thật chặt, tựa hồ có chút kích động.
“Em nói sai rồi.” Anh ghé vào bên tai cô.
“Cái gì?” Trình Vũ không kịp phản ứng.
“Vì em là tiểu yêu tinh câu nhân.” Thanh âm có một chút khàn khàn.
Trình Vũ: “……”
Hai người cứ ôm nhau như vậy thêm một lát mới lên giường ngủ, sáng sớm hôm sau Trình Vũ đã bị Lục Vân Cảnh bắt dậy rèn luyện, hai người cùng nhau bớt chút thời gian tập thể dục cho thân thể khỏe mạnh lâu dần thành quen hiện giờ nếu có ngày không rèn luyện lại cảm thấy không thoải mái.
Ăn xong theo thường lệ phần ai nấy đến công ty, hôm nay trước khi đi Lục Vân Cảnh nói: “Chờ công ty anh dọn gần công ty em thì chúng ta có thể cùng nhau đi làm, rồi cùng nhau về.”
Lục tiên sinh quyết tâm muốn đem công ty dọn đến cạnh công ty cô, nên Trình Vũ cũng không tiện nói gì nữa: “Cũng được.”
Trình Vũ và Lục Vân Cảnh một trước một sau ra cửa, đây là khu biệt thự trứ danh ở Bắc Thành, tên là Phong Lam Nhã Vọng, người sống ở đây đều giống Lục Vân Cảnh đỉnh cấp quyền quý.
Bên này rất lớn lại chỉ có vài biệt thự đứng lặng yên, ở Bắc Thành khu vực này tấc đất tấc vàng như vậy không thể không thấy nó quá mức xa xỉ. Xe đi trong chốc lát mới ra cổng chính khu biệt thự, khu nhà giàu phòng ít cây xanh nhiều, xe chạy từ trên đường cũng không thấy người đi đường, hơn nữa sáng sớm sương mù bao phủ khó tránh khỏi khiến người ta thấy âm trầm trầm.
Xe đến một giao lộ đột nhiên có vài người phóng ra, Trình Vũ hoảng sợ dẫm lên phanh gấp. Cô ngẩng đầu nhìn lại thấy người đến sắc mặt càng xấu.
Là nhà họ Liêu, nguyên cả nhà đều xuất hiện. Nhìn xe Trình Vũ dừng lại một nam nhân lớn tuổi tóc hoa râm đến gõ cửa sổ xe, khóc lóc nức nở nói: “Tiểu Phượng, Tiểu Phượng con mau ra đây cho ba nhìn xem.”
Hôm qua Trình Vũ về Trình gia ông ta có nhìn thấy xe nên đoán người bên trong là cô, cố nhớ kỹ biển số xe, Trình Vũ đoán trước đó hẳn là họ tính trực tiếp đi tới Phong Lam Nhã Vọng tìm cô, nhưng trị an nghiêm ngặt nên họ vào không được mới ngồi canh ở đây chờ cô xuất hiện.
Tuy rằng nàycó khả năng đây chính là thân nhân huyết mạch tương liên của cô, nhưng Trình Vũ thật sự một chút cảm tình cũng không có, hơn nữa nghĩ đến cảnh bị vứt bỏ ngày nhỏ cô càng oán hận, một câu cũng không muốn nói cùng bọn họ, không ngờ họ giống như cao bôi trên da chó, chùi thế nào cũng không xong.
Xe Lục Vân Cảnh đi phía sau, đứng đây xe khác không qua được, Trình Vũ không có biện pháp chỉ đành phải xuống xe, nam nhân tóc hoa râm nhìn thấy cô thì sửng sốt, ngay sau đó hắn khóc lớn: “Tiểu Phượng năm đó là ba không tốt, ba thực có lỗi với con.”
Người này ăn mặc chất phác, tóc đã hoa râm da ngăm đen vừa thấy liền là biết công việc có vẻ ở công trường làm cu li hay đại loại vậy, nếu cái gì cũng không biết nhìn một người đàn ông như vậy khóc đại khái sẽ sinh ra đồng tình.
Nhưng Trình Vũ chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, các người không nên đến quấy rầy tôi, lúc trước vứt bỏ được thì đã không còn quan hệ gì.”
Ông Liêu khóc càng hung, bà Liêu cũng khóc lên, cô con dâu thấy thế liền khuyên: “Tiểu Phượng, người nhà sao phải hận thù như vậy, ba mẹ biết sai thì em hãy tha thứ cho bọn họ đi.”
Đứa con trai nhà họ Liêu cũng nói: “Tiểu Phượng, anh là anh cả, hôm qua em chưa thấy anh. Chị dâu em nói đúng, người nhà sao phải thù hằn, nếu ba mẹ đều nhận sai, em cũng không nên hận họ, em về nhà đi cả nhà chúng ta sẽ bồi thường cho em.”
Bồi thường? Bọn họ bồi thường chính là từng người đòi tiền cô, tiền sửa nhà, tiền cho cô Liêu vào đại học.
Anh Liêu vừa mới nói xong, cô Liêu đã hưng phấn đánh giá xe Trình Vũ vài lần, còn tán thưởng: “Chị hai, xe của chị chắc đáng giá lắm? Em biết hiệu Maserati này.” Nói xong liền muốn kéo cửa xe, còn vẻ mặt đương nhiên nói: “Em vào ngồi cảm thụ một chút.”
Trình Vũ không dùng chìa khóa khóa lại, cô Liêu thấy thế có chút không vui thè lưỡi nói: “Đều là chị em, chị nhỏ mọn như vậy làm gì? Chị ở nhà có tiền lâu rồi, nên biết cha mẹ nghèo liền không nhận, chị nói chị hận họ nhưng chị không nghĩ nếu không có họ chị có thể sống tốt như vậy sao?”
Ông Liêu nghe thế cảm thấy cô Liêu rất kì nên liếc mắt một cái: “Không được nói vậy với chị hai con.”
Cô Liêu tay ôm ngực, tay sờ cằm, không quan tâm chuyện bị mắng.
Đúng lúc này, xe Lục Vân Cảnh cũng tới, nhìn thấy tình hình, anh xuống xe đến cạnh Trình Vũ, thật sự là anh quá mức tỏa sáng, mọi người ai cũng nhìn trên người anh.
- -----oOo------
Trình Vũ thật sự lười quan tâm, cô nói y kiếp trước: “Nếu thật sự muốn nhận con, thật sự cảm thấy áy náy, thì trước tiên tới cục cảnh sát tự thú vì vứt bỏ trẻ con rồi nhận hình phạt đi, khi nào tiếp nhận trừng phạt xong, chuộc tội đủ rồi có khi tôi sẽ suy xét.”
Ba người họ bị Trình Vũ dọa ngốc, họ nhìn thoáng qua nhau, cô gái thiếu kiên nhẫn, không vui nói: “Chị hai làm như vậy thật quá đáng á? Ba mẹ chính là cha mẹ của chị mà.”
Bà kia làm ra vẻ thương tâm bắt đầu khóc, người phụ nữ cũng khuyên: “Đều là người một nhà, hà tất phải mang hận thù lớn như vậy?”
Trình Vũ không dao động xíu nào, chỉ lãnh đạm nói: “Hoặc là hiện tại tôi báo cảnh sát, hoặc là các người tự đi về.”
Nghe chữ báo cảnh sát, bà đó sợ hết hồn, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Trình Vũ một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Giai khóc ròng: “Phu nhân có thể giúp chúng tôi khuyên nhủ con không?”
Lâm Giai tránh ánh mắt bà ta, người luôn luôn ôn hòa giờ nói chuyện cũng lãnh đạm: “Muốn nhận hay không thì để Bảo Bảo tự mình quyết định, tôi không có quyền can thiệp.”
Trình Vũ không muốn nhiều lời vô nghĩa, cô lấy di động: “Tôi cho các người ba giây hoặc là tự mình đi ra ngoài, hoặc là tôi lập tức báo cảnh sát.”
Rõ ràng bà ta có chút chột dạ, nhưng có vẻ không bỏ đi như vậy được, cứ do dự, cô gái kia lại không vui, cả giận nói: “Nhị tỷ, có cần thiết tuyệt tình như vậy sao? Không phụng dưỡng cha mẹ cũng là phạm pháp!”
Trình Vũ lạnh lùng quét mắt một cái: “Cha mẹ tôi tất nhiên tôi sẽ phụng dưỡng, đừng quên tôi không mang họ Liêu, tôi họ Trình.” Trình Vũ ôm nhẹ Lâm Giai nói: “Đây mới là mẹ hợp pháp của tôi.”
Trình Vũ bắt đầu đếm: “Một, hai……”
Đếm tới hai bà đó sợ hãi lau nước mắt: “Chúng ta đi trước đi, chờ Bảo Bảo bớt giận chúng ta lại đến.”
Rõ ràng hai người còn lại có chút không cam lòng, bất quá bà đó sợ cô sẽ báo cảnh sát nên vội lôi kéo họ rời đi.
Họ rời khỏi, trong phòng mới an tĩnh lại, Lâm Giai lo lắng nhìn cô, hỏi: “Bảo Bảo con quyết định không nhận họ sao?”
Trình Vũ lắc đầu, nắm tay mẹ nói: “Mẹ mới là mẫu thân của con.”
Lâm Giai nghe cô nói lời này, thần sắc lo lắng lúc này mới thả lỏng được, dường như có chút kích động, hốc mắt có nước mắt đại khái là sợ mẹ lo lắng, cô vỗ vai mẹ an ủi.
Trình Vũ ở bên này với mẹ thêm chốc lát mới rời đi, cô còn cố ý nhắc bảo an Trình gia về sau thấy đám người đó phải lập tức đuổi đi, bởi thân phận nên bảo an Trình gia vẫn tương đối nghe lời cô.
Trình Vũ trở lại Phong Lam Nhã Vọng đã khuya, chắc Lục Vân Cảnh đã ngủ, cô nhẹ nhàng trở về phòng, mở đèn, không ngờ vừa bật đèn đã thấy Lục Vân Cảnh nằm ở ghế, bên cạnh có bàn trà, trên bàn trà có gạt tàn đã đầy tàn thuốc, Trình Vũ thấy thế cả kinh: “Sao anh hút thuốc nhiều như vậy? Trễ như vậy còn không ngủ? Đèn cũng không bật.”
“Không sao.” Lục Vân Cảnh nói một câu, sau lại yên lặng. Trong nhà quẩn quanh mùi thuốc lá, Trình Vũ liền mở cửa sổ, không ngờ Lục Vân Cảnh đi theo, hỏi: “ Bên Trình gia xảy ra chuyện gì?”
Trình Vũ nghĩ đến cảnh vừa mấy người kia cô liền cảm thấy phiền lòng, hơn nữa những kẻ vô lại đó lại người một nhà, là thân nhân của cô, cô cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước mặt Lục Vân Cảnh.
Bất quá cô vẫn nói đúng sự thật: “Có mấy người tự nhận là thân nhân của em đến tìm mẹ nuôi, nói là muốn nhận lại em.”
Thực tế Trình Vũ cũng không biết sao bọn họ có thể tìm tới nơi này, nàng không phải không từng nghĩ họ vẫn luôn biết Trình Vũ được nuôi ở Trình gia, chỉ chờ thời cơ chín mùi sẽ tới cửa nhận thân, đương nhiên là nhận tiền trên tay cô.
Nghe vậy, Lục Vân Cảnh chỉ nói: “ Em có muốn làm xét nghiệm ADN để xác nhận không?”
Trình Vũ lắc đầu: “Không cần, mặc kệ họ có phải cha mẹ em không thì em cũng không nhận, không cần thiết xét nghiệm ADN.”
Không biết sao, Trình Vũ chợt nghĩ tới lần đi Ô Lạp quốc thấy người đàn ông giống mình, nghĩ nghĩ cô lại nói với Lục Vân Cảnh: “Anh nói trên đời này có thể có hai người giống y nhau không?”
Lục Vân Cảnh nói: “Trong thế giới to lớn này việc lạ gì cũng có cả.” Anh lại hỏi: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi đến nó?”
Trình Vũ duỗi eo, cười nói: “Lúc trước em không nói lần cùng anh đi Ô Lạp quốc, ở trên đường em thấy một người lớn lên rất giống em, nhưng lại là nam, có phải thực thần kỳ không chứ?”
Lục Vân Cảnh nhíu mày lại: “Rất giống em? Nói như vậy, hắn cũng là người Châu Á?”
Trình Vũ gật đầu.
Lục Vân Cảnh không nói gì, chỉ nhíu mày trầm tư, suy nghĩ một lát mới nói: “Thời gian không còn sớm, trước cứ nghỉ ngơi đi.”
Trình Vũ nghĩ đến lúc cô trở về thấy anh hút nhiều thuốc liền nói: “Hôm nay sao đã trễ thế này mà anh còn không ngủ? Lại còn hút thuốc nhiều như vậy, có phải gặp chuyện gì không?”
Lục Vân Cảnh đến trước một ngăn tủ mở ra, lấy một quyển sách, một tay cắm túi, một tay tùy ý lật sách, nghe vậy không chút để ý nói: “Không sao.”
Trình Vũ đi qua mới phát hiện cuốn sách bị lộn ngược, mà tựa hồ anh cũng không phát hiện ra khác thường, ánh mắt cứ quét xong rồi lật từng tờ, hơn nữa động tác còn rất tự nhiên. Trình Vũ sợ ngây người, không ngờ người cẩn thận sẽ phạm sai lầm ngớ ngẩn này, bộ dáng vẫn rất nghiêm trang, Trình Vũ nghĩ một chút liền cảm thấy anh thực buồn cười, sự nghiêm trang lại thêm chút lạc hồn thật là đáng yêu, cô nhịn không được từ phía sau lưng ôm lấy anh.
Thân thể anh cứng một chút, thực mau liền thả lỏng quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Vũ ngẩng đầu, đôi mắt cong thành hai mảnh trăng, cười tủm tỉm hỏi: “Không phải vì không có em ở bên người nên ngủ không được chứ?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh thẳng lăng nhìn chăm chú vào mặt vợ, một lát sau anh đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực, anh ôm thật chặt, tựa hồ có chút kích động.
“Em nói sai rồi.” Anh ghé vào bên tai cô.
“Cái gì?” Trình Vũ không kịp phản ứng.
“Vì em là tiểu yêu tinh câu nhân.” Thanh âm có một chút khàn khàn.
Trình Vũ: “……”
Hai người cứ ôm nhau như vậy thêm một lát mới lên giường ngủ, sáng sớm hôm sau Trình Vũ đã bị Lục Vân Cảnh bắt dậy rèn luyện, hai người cùng nhau bớt chút thời gian tập thể dục cho thân thể khỏe mạnh lâu dần thành quen hiện giờ nếu có ngày không rèn luyện lại cảm thấy không thoải mái.
Ăn xong theo thường lệ phần ai nấy đến công ty, hôm nay trước khi đi Lục Vân Cảnh nói: “Chờ công ty anh dọn gần công ty em thì chúng ta có thể cùng nhau đi làm, rồi cùng nhau về.”
Lục tiên sinh quyết tâm muốn đem công ty dọn đến cạnh công ty cô, nên Trình Vũ cũng không tiện nói gì nữa: “Cũng được.”
Trình Vũ và Lục Vân Cảnh một trước một sau ra cửa, đây là khu biệt thự trứ danh ở Bắc Thành, tên là Phong Lam Nhã Vọng, người sống ở đây đều giống Lục Vân Cảnh đỉnh cấp quyền quý.
Bên này rất lớn lại chỉ có vài biệt thự đứng lặng yên, ở Bắc Thành khu vực này tấc đất tấc vàng như vậy không thể không thấy nó quá mức xa xỉ. Xe đi trong chốc lát mới ra cổng chính khu biệt thự, khu nhà giàu phòng ít cây xanh nhiều, xe chạy từ trên đường cũng không thấy người đi đường, hơn nữa sáng sớm sương mù bao phủ khó tránh khỏi khiến người ta thấy âm trầm trầm.
Xe đến một giao lộ đột nhiên có vài người phóng ra, Trình Vũ hoảng sợ dẫm lên phanh gấp. Cô ngẩng đầu nhìn lại thấy người đến sắc mặt càng xấu.
Là nhà họ Liêu, nguyên cả nhà đều xuất hiện. Nhìn xe Trình Vũ dừng lại một nam nhân lớn tuổi tóc hoa râm đến gõ cửa sổ xe, khóc lóc nức nở nói: “Tiểu Phượng, Tiểu Phượng con mau ra đây cho ba nhìn xem.”
Hôm qua Trình Vũ về Trình gia ông ta có nhìn thấy xe nên đoán người bên trong là cô, cố nhớ kỹ biển số xe, Trình Vũ đoán trước đó hẳn là họ tính trực tiếp đi tới Phong Lam Nhã Vọng tìm cô, nhưng trị an nghiêm ngặt nên họ vào không được mới ngồi canh ở đây chờ cô xuất hiện.
Tuy rằng nàycó khả năng đây chính là thân nhân huyết mạch tương liên của cô, nhưng Trình Vũ thật sự một chút cảm tình cũng không có, hơn nữa nghĩ đến cảnh bị vứt bỏ ngày nhỏ cô càng oán hận, một câu cũng không muốn nói cùng bọn họ, không ngờ họ giống như cao bôi trên da chó, chùi thế nào cũng không xong.
Xe Lục Vân Cảnh đi phía sau, đứng đây xe khác không qua được, Trình Vũ không có biện pháp chỉ đành phải xuống xe, nam nhân tóc hoa râm nhìn thấy cô thì sửng sốt, ngay sau đó hắn khóc lớn: “Tiểu Phượng năm đó là ba không tốt, ba thực có lỗi với con.”
Người này ăn mặc chất phác, tóc đã hoa râm da ngăm đen vừa thấy liền là biết công việc có vẻ ở công trường làm cu li hay đại loại vậy, nếu cái gì cũng không biết nhìn một người đàn ông như vậy khóc đại khái sẽ sinh ra đồng tình.
Nhưng Trình Vũ chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, các người không nên đến quấy rầy tôi, lúc trước vứt bỏ được thì đã không còn quan hệ gì.”
Ông Liêu khóc càng hung, bà Liêu cũng khóc lên, cô con dâu thấy thế liền khuyên: “Tiểu Phượng, người nhà sao phải hận thù như vậy, ba mẹ biết sai thì em hãy tha thứ cho bọn họ đi.”
Đứa con trai nhà họ Liêu cũng nói: “Tiểu Phượng, anh là anh cả, hôm qua em chưa thấy anh. Chị dâu em nói đúng, người nhà sao phải thù hằn, nếu ba mẹ đều nhận sai, em cũng không nên hận họ, em về nhà đi cả nhà chúng ta sẽ bồi thường cho em.”
Bồi thường? Bọn họ bồi thường chính là từng người đòi tiền cô, tiền sửa nhà, tiền cho cô Liêu vào đại học.
Anh Liêu vừa mới nói xong, cô Liêu đã hưng phấn đánh giá xe Trình Vũ vài lần, còn tán thưởng: “Chị hai, xe của chị chắc đáng giá lắm? Em biết hiệu Maserati này.” Nói xong liền muốn kéo cửa xe, còn vẻ mặt đương nhiên nói: “Em vào ngồi cảm thụ một chút.”
Trình Vũ không dùng chìa khóa khóa lại, cô Liêu thấy thế có chút không vui thè lưỡi nói: “Đều là chị em, chị nhỏ mọn như vậy làm gì? Chị ở nhà có tiền lâu rồi, nên biết cha mẹ nghèo liền không nhận, chị nói chị hận họ nhưng chị không nghĩ nếu không có họ chị có thể sống tốt như vậy sao?”
Ông Liêu nghe thế cảm thấy cô Liêu rất kì nên liếc mắt một cái: “Không được nói vậy với chị hai con.”
Cô Liêu tay ôm ngực, tay sờ cằm, không quan tâm chuyện bị mắng.
Đúng lúc này, xe Lục Vân Cảnh cũng tới, nhìn thấy tình hình, anh xuống xe đến cạnh Trình Vũ, thật sự là anh quá mức tỏa sáng, mọi người ai cũng nhìn trên người anh.
- -----oOo------