-
Chương 42
Trình Vũ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt không để bụng nói:
“ Vừa mới rồi anh cũng nói, cả chính phủ cũng không tìm ra chứng cứ Lục Vân Cảnh cùng phần tử khủng bố cấu kết với nhau, vậy làm thế nào anh khẳng định chuyện một năm trước khủng bố có quan hệ với anh ấy?”
Lục Thừa Duẫn có chút sốt ruột, vội nói:
“Lục Vân Cảnh nhận thức phần tử khủng bố, bọn họ có tới lui.”
“Có tới lui thì thế nào? Chẳng lẽ bởi vì tôi quen kẻ giết người thì tôi thành đồng lõa sao?”
“……”
Lục Thừa Duẫn bị cô hỏi khó, cũng không biết sao hắn cảm thấy Trình Vũ quá mức gàn bướng, thật sự hồ đồ. Trên mặt đầy tức giận nói:
“ Dù Lục Vân Cảnh có quan hệ với phần tử khủng bố không thì hắn ta cũng không phải người tốt, mấy năm nay em nhìn không thấy sao? Hắn ta là dùng thủ đoạn gì mới có được như hiện tại, mấy năm nay có bao nhiêu người vì hắn ta mà chết? Kẻ tàn nhẫn độc ác, ai hắn cũng có thể giết chết, vì sao em còn phải nói tốt cho hắn?”
Trình Vũ nghe những lời này cô cũng thấy khó chịu:
“Lục Vân Cảnh được như hiện tại hết thảy là có thủ đoạn, nhưng vậy thì sao, có thủ đoạn nào mà không được pháp luật cho phép à? Nếu thủ đoạn đó thật sự không được cho phép, thì hiện tại sao anh ấy còn có thể ngồi ở chỗ kia? Hơn nữa, thiên hạ này ai mạnh sẽ thắng, ai có năng lực mới có thể có hươu chết về tay, trời sanh voi sanh cỏ, người thích ứng được thì mới sống sót, đó vốn dĩ chính là quy luật tự nhiên, anh nói có bao nhiêu người vì anh ấy mà chết, là anh ấy giết những người đó sao? Những cái đó thua trận lại tự hủy diệt bản thân, bất quá đó gọi là bị tự nhiên đào thải, cùng anh ấy không có quan hệ gì cả.”
Mặt Lục Thừa Duẫn phi thường khó coi:
“Liền tính hắn ta làm theo phạm vi pháp luật cho phép đi, vậy đạo đức đâu?”
“Đạo đức?” Trình Vũ cười lạnh:
“Anh có tư cách gì yêu cầu Lục Vân Cảnh sống đạo đức? Theo ý tôi, Lục Vân Cảnh so các người – kẻ tự xưng là danh môn thế gia, thân phận tôn quý thì đạo đức anh ấy tốt hơn ngàn vạn lần, anh yêu cầu đạo đức từ anh ấy, vậy trước kia anh ấy hai bàn tay trắng, bị khi dễ, bị vũ nhục người nào dùng đạo đức đối xử với anh ấy chứ?!” Anh có không?
“……”
Lục Thừa Duẫn bị cô bức cho không lời nào để nói, Trình Vũ cũng không muốn cùng hắn ta nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Đứng ở trên lầu nghe lén, ẩn nấp ở trong bóng tối, khuôn mặt Lục Vân Cảnh bị bóng ma bao phủ giống được một trận gió nhẹ ấm áp thổi tan, hai mắt đen tối cũng điểm ý cười xa lạ.
Kim Lê Dương thấy sắc mặt lão đại tốt không ít, rốt cuộc anh thở dài nhẹ nhõm, hỏi:
“ Ngài có muốn cùng phu nhân về không?”
Lục Vân Cảnh nói: “Không cần, chờ cô ấy đi rồi về sau.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Trình lão tiên sinh,
ngữ khí trầm lãnh, chứa cảnh cáo:
“Hãy nhớ kỹ lời tôi nói, không nên đi tìm Trình Vũ gây phiền toái. Nếu Trình gia muốn bình yên vô sự ngây ngốc tại Bắc Thành thì biết nghe lời một chút, bằng không……” Ánh mắt anh híp lại, cả người phảng phất đột nhiên bao phủ bởi hàn ý, đứng thẳng tắp ở nơi đó, giống một thanh kiếm đầy máu:
“Tôi sẽ đem thịt Trình gia cho chó ăn, hiểu rồi chứ?”
Miệng Trình lão tiên sinh cứng đờ, tốt xấu gì ở Bắc Thành ông ta cũng coi như là một người đức cao vọng trọng, hiện giờ lại bị một tiểu bối uy hiếp, dù không cam long, rất phẫn nộ nhưng lại không thể nề hà, nói cũng không dám nói.
Trình lão tiên sinh cảm thấy Trình gia là rất xui xẻo, cố tình đụng phải một kẻ ngang trời xuất thế như Lục Vân Cảnh. Nguyên bản Trình lão tiên sinh cảm thấy Lục Vân Cảnh đối phó với Trình gia đơn giản là vì Trình gia là khối thịt ngon, rốt cuộc trước đó Trình gia cũng không có làm gì lạ, thẳng đến gần nhất ông ta mới chậm rãi tỉnh ngộ, Lục Vân Cảnh đối phó với Trình gia là bởi vì Trình Vũ, bằng không hắn ta sẽ không nhàn rỗi hỏi chuyện nhà họ Trình gia chi.
Trình Vũ rời khỏi Trình gia nhưng cũng không trở về ngay mà lái xe lòng vòng ở trên đường, tuy rằng vừa rồi phản bác Lục Thừa Duẫn nhưng lời hắn nói vẫn dính vào trong long cô.
Trên thực tế, cô cũng không biết Lục Vân Cảnh có quan hệ với khủng bố không, nếu người lúc trước cứu cô thật sự là thành viên của bọn khủng bố, và Lục Vân Cảnh có liên hệ vậy cái chết của cha nuôi tất nhiên không thể không quan hệ gì tới anh ấy, cô nên đối mặt với anh thế nào nếu đó là sự thật?
Hơn nữa anh ấy từng nói, sở dĩ anh không ngừng cố gắng để cường đại là vì muốn chiếm cô cho riêng mình, nếu cha nuôi ngoài ý muốn qua đời, anh ấy lại ra tay giúp cô thuận tay đẩy thuyền, cô gả cho anh có phải cũng vì âm mưu như thế?
Trình Vũ lòng vòng ở bên ngoài vài vòng mới trở về, lúc đó trời đã tối nên cô về phòng luôn, trong phòng không bật đèn nghĩ Lục Vân Cảnh cũng chưa về. Duỗi tay mở cửa ra, lại thấy Lục Vân Cảnh đứng ở phía cửa sổ hút thuốc.
Nhìn bóng dáng anh, Trình Vũ ngẩn người nghi hoặc: “ Về rồi sao anh không bật đèn?”
Anh không quay đầu lại chỉ hỏi: “ Phép thử của em thế nào rồi?”
Trình Vũ biết anh hỏi chuyện Phạm Chi Lan, thở dài:
“Chiếc nhẫn không làm anh ta có gì khác thường, thậm chí một chút phản ứng cũng không có, giống như anh ta không phải là hung thủ.”
Anh không nói gì thêm, lại hút một ngụm thuốc. Nhìn bóng dáng đó, nội tâm cô hơi thấp thỏm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nên hỏi: “Hôm nay ở Trình gia em gặp Lục Thừa Duẫn, anh ta nói người mặt sẹo trước kia cứu em lúc em học đại học thuộc nhóm khủng bố, hơn nữa anh và nhóm khủng bố cũng có liên hệ, em muốn biết có phải vậy thật hay không.”
Trình Vũ muốn biết đáp án, không muốn quanh co lòng vòng thì nên trực tiếp hỏi anh ấy. Lục Vân Cảnh đem tàn thuốc dí vào gạt tàn mới xoay người lại nhìn vợ, đôi tay cắm túi đứng đó thâm trầm nhìn, thật không biết anh đang nghĩ gì.
“Người đó xác thật là thuộc nhóm khủng bố, nhưng tổ chức người đó làm là do chính phủ quản lý, anh ta được phái đi nằm vùng, là một cảnh sát. Thật sự có giao tình vì anh đã từng cứu anh ta, trả nhân tình đó nên có làm vài việc với anh, nhưng thân phận của anh ta không quan hệ gì đến giao tình này.”
Trình Vũ lại hỏi:
“Nói cách khác, anh không có bất cứ liên hệ gì với khủng bố đúng không?”
“Có thể nói như vậy.”
Trình Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, giờ khắc này cô cảm thấy Lục tiên sinh cũng sáng chói lói như ánh mặt trời, quả nhiên không có quan hệ với khủng bố, quả nhiên anh không cô phụ công cô tín nhiệm cãi nhau với Lục Thừa Duẫn.
Tâm tình Trình Vũ rất tốt chạy tới ôm chặt lấy anh ấy, Lục Vân Cảnh nhìn cái chóp đầu trong lòng ngực ánh mắt cũng nhu hòa.
Anh nâng cánh tay vòng lấy bả vai vợ, ma xui quỷ khiến nói một câu:
“Anh đã làm rất nhiều chuyện xấu.”
Trình Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, đại khái anh cũng ý thức mình nói sai, sửng sốt một xíu anh lại nói:
“Anh làm tổn thương rất nhiều người.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cảm thấy vẻ mặt của anh có chút kỳ quái, nhìn qua giống như ôn nhu nhưng lại cho người ta cảm giác ở gần ôn thần, theo bản năng cô co người lại một chút, cẩn thận hỏi:
“Vì sao anh muốn nói với em những lời này?”
Anh híp mắt lại, sự lạnh lẽo tràn ra, anh vẫn cứ nói:
“ Anh không có điểm mấu chốt, cá chết lưới rách thương tổn mọi người” nói đến chỗ này, đột nhiên anh rũ mắt, lập tức thay đổi giọng điệu:
“Bởi vì có em, anh mới có điểm mấu chốt, em chính là điểm mấu chốt đó, anh sẽ không làm gì thương tổn đến em.”
Trình Vũ có chút ngốc ngốc nhìn nam nhân trước mắt, cô là điểm mấu chốt của anh, cho nên đây là anh gián tiếp biểu đạt cảm tình với cô sao? Thế nhưng anh biết chủ động thổ lộ rồi haha.
Không thể nghi ngờ lòng Trình Vũ khi nghe anh ấy nói đã nổ tung như pháo bông, đột nhiên cảm thấy gương mặt anh cũng trở nên nhu hòa, nhịn không được dùng tay vuốt ve mặt anh, cô cười rộ lên, vui mừng nói:
“Vâng, em đã biết.”
Đại khái là bị sờ mặt làm cho Lục Vân Cảnh không quen, nắm lấy tay vợ bắt đầu hôn, nụ hôn này thật sự có thể gọi là nhẹ điểm trên mu bàn tay. Tim Rrình Vũ đột nhiên nhảy dựng, nó như là Lục Vân Cảnh thật sự nặng tình với cô vậy.
Nghi hoặc nhìn lên, tại sao Lục Vân Cảnh lại thích cô như vậy, cô có gì đáng giá để anh ấy thích đâu? Bầu không khí ái muội quá mê người, nhịn không được:
“Khi nào là lúc anh thích em thế?”
Chậm rãi ngẩng đầu khôi phục sự âm lãnh, nhàn nhạt nói một câu:
“Đã quên.”
Trình Vũ: “……” Trình Vũ chưa từ bỏ ý định, trầm mặc trong chốc lát cô lại hỏi:
“Vậy anh thích gì ở em?”
“Không biết.” Là phi thường lãnh đạm luôn á trời.
Vừa mới rồi còn cảm thấy anh ấy rất thâm tình, chỉ chớp mắt lại biến thành tảng băng vô tình nữa rồi, quả thật bộ dáng thâm tình chỉ kéo có ba giây, Trình Vũ cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Trong lòng bất mãn, cô bĩu môi:
“Lục tiên sinh không thể ôn nhu với em một chút sao? Anh cứ lạnh lùng thế làm gì chứ?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh nhíu mày nhìn vợ, tầm mắt làm cô có chút sợ hãi, lòng bồn chồn thì anh ấy lại đột nhiên dùng tay xoa đầu cô một cái, rồi cúi đầu hôn lên môi vợ.
Không hề giống sự nóng bỏng hung ác mọi hôm, mà quả thực nụ hôn này giống như là giọt mưa ngày xuân chảy nhỏ giọt, môi anh nhẹ nhàng nghiền qua môi cô, đầu lưỡi mềm nhẹ triền miên, Trình Vũ cứng đờ mở to mắt hoàn toàn.
Hôn trong chốc lát mới buông cô ra, khoảng cách không quá xa, dẩu miệng là có thể đụng đến, anh nhìn vợ đè thấp âm thanh hỏi: “Như vậy đủ ôn nhu rồi chứ?”
Giọng có chút khàn khàn, lộ ra từ tính mê người, Trình Vũ cảm thấy như điện giật, cô chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
Cũng không biết có phải sự ngây ngốc lấy lòng anh ấy, mà anh bỗng có vẻ kích động, đột nhiên ôm cô vào trong long, hai tay buộc chặt thân thể cô, vùi đầu thật sâu hít mùi hương trên người cô, thì thầm hỏi: “Đây là em ở trong mộng hay là anh sống trong mộng?”
Trình Vũ cũng có chút mơ màng, chỉ nói: “Không phải là giấc mộng.”
“Phải không?” Anh nhẹ giọng hỏi, âm cuối kéo dài dường như mang theo vài phần sung sướng, nói xong anh đem mặt chôn sau bên cổ cô hút một cái, việc anh thình lình ôn nhu làm nội tâm cô nhộn nhạo, cô cũng nhịn không được ôm lấy anh, không ngờ rằng đột nhiên anh tiến đến bên tai cô cảnh cáo lạnh băng: “Không cho rời khỏi anh.”
“……” Trình Vũ rùng mình, cẩn thận hỏi:
“ Sao đột nhiên nói cái này?”
“Em chỉ cần trả lời thôi.” Ngữ khí vẫn bá đạo.
Trình Vũ: “……” Quả nhiên vĩnh viễn sự thâm tình chỉ kéo dài ba giây, không đối nghịch anh nên cô ra vẻ nói: “ Được được rồi, em nào dám rời.”
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến căn bệnh trước, tuy rằng cô khá chú ý, lâu lâu phải bệnh viện kiểm tra, nhưng vẫn không có gì bảo đảm đời này sẽ không sinh bệnh.
Trước đó cô vẫn luôn lo lắng, chỉ là còn chưa có gì phát sinh ảnh hưởng đến cô nên cô xem nhẹ, hiện giờ đột nhiên nghe được anh nói như vậy, không khỏi nghĩ đến có lẽ có một ngày nào đó cô rời khỏi anh thật.
Lòng bỗng khổ sở cô hỏi anh:
“Tuy rằng em nói không rời đi nhưng nhân sinh có rất nhiều thứ ngoài ý ……”
Không ngờ lời còn chưa nói xong anh đã lạnh giọng đánh gãy:
“Anh sẽ không làm để chuyện ngoài ý muốn phát sinh, chuyện em bị tập kích sẽ không có lần thứ hai.”
“……” Tựa hồ anh đã hiểu sai ý cô rồi, Trình Vũ cúi đầu nói:
“Dù không có chuyện ngoài ý muốn, cũng có sinh lão bệnh tử mà……”
Trình Vũ cảm thấy thân thể anh cứng một chút, rất lâu sau anh không nói gì, hơi thở trên người anh chậm rãi trở nên ngưng trọng, làm anh cảm thấy sợ hãi.
Anh cứ như vậy ôm cô trong trầm mặc:
“ Em chớ quên anh là bác sĩ, trừ bỏ chuyện qua đời do tuổi tác, thì không bệnh gì có thể mang em đi!”
- -----oOo------
“ Vừa mới rồi anh cũng nói, cả chính phủ cũng không tìm ra chứng cứ Lục Vân Cảnh cùng phần tử khủng bố cấu kết với nhau, vậy làm thế nào anh khẳng định chuyện một năm trước khủng bố có quan hệ với anh ấy?”
Lục Thừa Duẫn có chút sốt ruột, vội nói:
“Lục Vân Cảnh nhận thức phần tử khủng bố, bọn họ có tới lui.”
“Có tới lui thì thế nào? Chẳng lẽ bởi vì tôi quen kẻ giết người thì tôi thành đồng lõa sao?”
“……”
Lục Thừa Duẫn bị cô hỏi khó, cũng không biết sao hắn cảm thấy Trình Vũ quá mức gàn bướng, thật sự hồ đồ. Trên mặt đầy tức giận nói:
“ Dù Lục Vân Cảnh có quan hệ với phần tử khủng bố không thì hắn ta cũng không phải người tốt, mấy năm nay em nhìn không thấy sao? Hắn ta là dùng thủ đoạn gì mới có được như hiện tại, mấy năm nay có bao nhiêu người vì hắn ta mà chết? Kẻ tàn nhẫn độc ác, ai hắn cũng có thể giết chết, vì sao em còn phải nói tốt cho hắn?”
Trình Vũ nghe những lời này cô cũng thấy khó chịu:
“Lục Vân Cảnh được như hiện tại hết thảy là có thủ đoạn, nhưng vậy thì sao, có thủ đoạn nào mà không được pháp luật cho phép à? Nếu thủ đoạn đó thật sự không được cho phép, thì hiện tại sao anh ấy còn có thể ngồi ở chỗ kia? Hơn nữa, thiên hạ này ai mạnh sẽ thắng, ai có năng lực mới có thể có hươu chết về tay, trời sanh voi sanh cỏ, người thích ứng được thì mới sống sót, đó vốn dĩ chính là quy luật tự nhiên, anh nói có bao nhiêu người vì anh ấy mà chết, là anh ấy giết những người đó sao? Những cái đó thua trận lại tự hủy diệt bản thân, bất quá đó gọi là bị tự nhiên đào thải, cùng anh ấy không có quan hệ gì cả.”
Mặt Lục Thừa Duẫn phi thường khó coi:
“Liền tính hắn ta làm theo phạm vi pháp luật cho phép đi, vậy đạo đức đâu?”
“Đạo đức?” Trình Vũ cười lạnh:
“Anh có tư cách gì yêu cầu Lục Vân Cảnh sống đạo đức? Theo ý tôi, Lục Vân Cảnh so các người – kẻ tự xưng là danh môn thế gia, thân phận tôn quý thì đạo đức anh ấy tốt hơn ngàn vạn lần, anh yêu cầu đạo đức từ anh ấy, vậy trước kia anh ấy hai bàn tay trắng, bị khi dễ, bị vũ nhục người nào dùng đạo đức đối xử với anh ấy chứ?!” Anh có không?
“……”
Lục Thừa Duẫn bị cô bức cho không lời nào để nói, Trình Vũ cũng không muốn cùng hắn ta nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Đứng ở trên lầu nghe lén, ẩn nấp ở trong bóng tối, khuôn mặt Lục Vân Cảnh bị bóng ma bao phủ giống được một trận gió nhẹ ấm áp thổi tan, hai mắt đen tối cũng điểm ý cười xa lạ.
Kim Lê Dương thấy sắc mặt lão đại tốt không ít, rốt cuộc anh thở dài nhẹ nhõm, hỏi:
“ Ngài có muốn cùng phu nhân về không?”
Lục Vân Cảnh nói: “Không cần, chờ cô ấy đi rồi về sau.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Trình lão tiên sinh,
ngữ khí trầm lãnh, chứa cảnh cáo:
“Hãy nhớ kỹ lời tôi nói, không nên đi tìm Trình Vũ gây phiền toái. Nếu Trình gia muốn bình yên vô sự ngây ngốc tại Bắc Thành thì biết nghe lời một chút, bằng không……” Ánh mắt anh híp lại, cả người phảng phất đột nhiên bao phủ bởi hàn ý, đứng thẳng tắp ở nơi đó, giống một thanh kiếm đầy máu:
“Tôi sẽ đem thịt Trình gia cho chó ăn, hiểu rồi chứ?”
Miệng Trình lão tiên sinh cứng đờ, tốt xấu gì ở Bắc Thành ông ta cũng coi như là một người đức cao vọng trọng, hiện giờ lại bị một tiểu bối uy hiếp, dù không cam long, rất phẫn nộ nhưng lại không thể nề hà, nói cũng không dám nói.
Trình lão tiên sinh cảm thấy Trình gia là rất xui xẻo, cố tình đụng phải một kẻ ngang trời xuất thế như Lục Vân Cảnh. Nguyên bản Trình lão tiên sinh cảm thấy Lục Vân Cảnh đối phó với Trình gia đơn giản là vì Trình gia là khối thịt ngon, rốt cuộc trước đó Trình gia cũng không có làm gì lạ, thẳng đến gần nhất ông ta mới chậm rãi tỉnh ngộ, Lục Vân Cảnh đối phó với Trình gia là bởi vì Trình Vũ, bằng không hắn ta sẽ không nhàn rỗi hỏi chuyện nhà họ Trình gia chi.
Trình Vũ rời khỏi Trình gia nhưng cũng không trở về ngay mà lái xe lòng vòng ở trên đường, tuy rằng vừa rồi phản bác Lục Thừa Duẫn nhưng lời hắn nói vẫn dính vào trong long cô.
Trên thực tế, cô cũng không biết Lục Vân Cảnh có quan hệ với khủng bố không, nếu người lúc trước cứu cô thật sự là thành viên của bọn khủng bố, và Lục Vân Cảnh có liên hệ vậy cái chết của cha nuôi tất nhiên không thể không quan hệ gì tới anh ấy, cô nên đối mặt với anh thế nào nếu đó là sự thật?
Hơn nữa anh ấy từng nói, sở dĩ anh không ngừng cố gắng để cường đại là vì muốn chiếm cô cho riêng mình, nếu cha nuôi ngoài ý muốn qua đời, anh ấy lại ra tay giúp cô thuận tay đẩy thuyền, cô gả cho anh có phải cũng vì âm mưu như thế?
Trình Vũ lòng vòng ở bên ngoài vài vòng mới trở về, lúc đó trời đã tối nên cô về phòng luôn, trong phòng không bật đèn nghĩ Lục Vân Cảnh cũng chưa về. Duỗi tay mở cửa ra, lại thấy Lục Vân Cảnh đứng ở phía cửa sổ hút thuốc.
Nhìn bóng dáng anh, Trình Vũ ngẩn người nghi hoặc: “ Về rồi sao anh không bật đèn?”
Anh không quay đầu lại chỉ hỏi: “ Phép thử của em thế nào rồi?”
Trình Vũ biết anh hỏi chuyện Phạm Chi Lan, thở dài:
“Chiếc nhẫn không làm anh ta có gì khác thường, thậm chí một chút phản ứng cũng không có, giống như anh ta không phải là hung thủ.”
Anh không nói gì thêm, lại hút một ngụm thuốc. Nhìn bóng dáng đó, nội tâm cô hơi thấp thỏm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nên hỏi: “Hôm nay ở Trình gia em gặp Lục Thừa Duẫn, anh ta nói người mặt sẹo trước kia cứu em lúc em học đại học thuộc nhóm khủng bố, hơn nữa anh và nhóm khủng bố cũng có liên hệ, em muốn biết có phải vậy thật hay không.”
Trình Vũ muốn biết đáp án, không muốn quanh co lòng vòng thì nên trực tiếp hỏi anh ấy. Lục Vân Cảnh đem tàn thuốc dí vào gạt tàn mới xoay người lại nhìn vợ, đôi tay cắm túi đứng đó thâm trầm nhìn, thật không biết anh đang nghĩ gì.
“Người đó xác thật là thuộc nhóm khủng bố, nhưng tổ chức người đó làm là do chính phủ quản lý, anh ta được phái đi nằm vùng, là một cảnh sát. Thật sự có giao tình vì anh đã từng cứu anh ta, trả nhân tình đó nên có làm vài việc với anh, nhưng thân phận của anh ta không quan hệ gì đến giao tình này.”
Trình Vũ lại hỏi:
“Nói cách khác, anh không có bất cứ liên hệ gì với khủng bố đúng không?”
“Có thể nói như vậy.”
Trình Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, giờ khắc này cô cảm thấy Lục tiên sinh cũng sáng chói lói như ánh mặt trời, quả nhiên không có quan hệ với khủng bố, quả nhiên anh không cô phụ công cô tín nhiệm cãi nhau với Lục Thừa Duẫn.
Tâm tình Trình Vũ rất tốt chạy tới ôm chặt lấy anh ấy, Lục Vân Cảnh nhìn cái chóp đầu trong lòng ngực ánh mắt cũng nhu hòa.
Anh nâng cánh tay vòng lấy bả vai vợ, ma xui quỷ khiến nói một câu:
“Anh đã làm rất nhiều chuyện xấu.”
Trình Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, đại khái anh cũng ý thức mình nói sai, sửng sốt một xíu anh lại nói:
“Anh làm tổn thương rất nhiều người.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cảm thấy vẻ mặt của anh có chút kỳ quái, nhìn qua giống như ôn nhu nhưng lại cho người ta cảm giác ở gần ôn thần, theo bản năng cô co người lại một chút, cẩn thận hỏi:
“Vì sao anh muốn nói với em những lời này?”
Anh híp mắt lại, sự lạnh lẽo tràn ra, anh vẫn cứ nói:
“ Anh không có điểm mấu chốt, cá chết lưới rách thương tổn mọi người” nói đến chỗ này, đột nhiên anh rũ mắt, lập tức thay đổi giọng điệu:
“Bởi vì có em, anh mới có điểm mấu chốt, em chính là điểm mấu chốt đó, anh sẽ không làm gì thương tổn đến em.”
Trình Vũ có chút ngốc ngốc nhìn nam nhân trước mắt, cô là điểm mấu chốt của anh, cho nên đây là anh gián tiếp biểu đạt cảm tình với cô sao? Thế nhưng anh biết chủ động thổ lộ rồi haha.
Không thể nghi ngờ lòng Trình Vũ khi nghe anh ấy nói đã nổ tung như pháo bông, đột nhiên cảm thấy gương mặt anh cũng trở nên nhu hòa, nhịn không được dùng tay vuốt ve mặt anh, cô cười rộ lên, vui mừng nói:
“Vâng, em đã biết.”
Đại khái là bị sờ mặt làm cho Lục Vân Cảnh không quen, nắm lấy tay vợ bắt đầu hôn, nụ hôn này thật sự có thể gọi là nhẹ điểm trên mu bàn tay. Tim Rrình Vũ đột nhiên nhảy dựng, nó như là Lục Vân Cảnh thật sự nặng tình với cô vậy.
Nghi hoặc nhìn lên, tại sao Lục Vân Cảnh lại thích cô như vậy, cô có gì đáng giá để anh ấy thích đâu? Bầu không khí ái muội quá mê người, nhịn không được:
“Khi nào là lúc anh thích em thế?”
Chậm rãi ngẩng đầu khôi phục sự âm lãnh, nhàn nhạt nói một câu:
“Đã quên.”
Trình Vũ: “……” Trình Vũ chưa từ bỏ ý định, trầm mặc trong chốc lát cô lại hỏi:
“Vậy anh thích gì ở em?”
“Không biết.” Là phi thường lãnh đạm luôn á trời.
Vừa mới rồi còn cảm thấy anh ấy rất thâm tình, chỉ chớp mắt lại biến thành tảng băng vô tình nữa rồi, quả thật bộ dáng thâm tình chỉ kéo có ba giây, Trình Vũ cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Trong lòng bất mãn, cô bĩu môi:
“Lục tiên sinh không thể ôn nhu với em một chút sao? Anh cứ lạnh lùng thế làm gì chứ?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh nhíu mày nhìn vợ, tầm mắt làm cô có chút sợ hãi, lòng bồn chồn thì anh ấy lại đột nhiên dùng tay xoa đầu cô một cái, rồi cúi đầu hôn lên môi vợ.
Không hề giống sự nóng bỏng hung ác mọi hôm, mà quả thực nụ hôn này giống như là giọt mưa ngày xuân chảy nhỏ giọt, môi anh nhẹ nhàng nghiền qua môi cô, đầu lưỡi mềm nhẹ triền miên, Trình Vũ cứng đờ mở to mắt hoàn toàn.
Hôn trong chốc lát mới buông cô ra, khoảng cách không quá xa, dẩu miệng là có thể đụng đến, anh nhìn vợ đè thấp âm thanh hỏi: “Như vậy đủ ôn nhu rồi chứ?”
Giọng có chút khàn khàn, lộ ra từ tính mê người, Trình Vũ cảm thấy như điện giật, cô chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
Cũng không biết có phải sự ngây ngốc lấy lòng anh ấy, mà anh bỗng có vẻ kích động, đột nhiên ôm cô vào trong long, hai tay buộc chặt thân thể cô, vùi đầu thật sâu hít mùi hương trên người cô, thì thầm hỏi: “Đây là em ở trong mộng hay là anh sống trong mộng?”
Trình Vũ cũng có chút mơ màng, chỉ nói: “Không phải là giấc mộng.”
“Phải không?” Anh nhẹ giọng hỏi, âm cuối kéo dài dường như mang theo vài phần sung sướng, nói xong anh đem mặt chôn sau bên cổ cô hút một cái, việc anh thình lình ôn nhu làm nội tâm cô nhộn nhạo, cô cũng nhịn không được ôm lấy anh, không ngờ rằng đột nhiên anh tiến đến bên tai cô cảnh cáo lạnh băng: “Không cho rời khỏi anh.”
“……” Trình Vũ rùng mình, cẩn thận hỏi:
“ Sao đột nhiên nói cái này?”
“Em chỉ cần trả lời thôi.” Ngữ khí vẫn bá đạo.
Trình Vũ: “……” Quả nhiên vĩnh viễn sự thâm tình chỉ kéo dài ba giây, không đối nghịch anh nên cô ra vẻ nói: “ Được được rồi, em nào dám rời.”
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến căn bệnh trước, tuy rằng cô khá chú ý, lâu lâu phải bệnh viện kiểm tra, nhưng vẫn không có gì bảo đảm đời này sẽ không sinh bệnh.
Trước đó cô vẫn luôn lo lắng, chỉ là còn chưa có gì phát sinh ảnh hưởng đến cô nên cô xem nhẹ, hiện giờ đột nhiên nghe được anh nói như vậy, không khỏi nghĩ đến có lẽ có một ngày nào đó cô rời khỏi anh thật.
Lòng bỗng khổ sở cô hỏi anh:
“Tuy rằng em nói không rời đi nhưng nhân sinh có rất nhiều thứ ngoài ý ……”
Không ngờ lời còn chưa nói xong anh đã lạnh giọng đánh gãy:
“Anh sẽ không làm để chuyện ngoài ý muốn phát sinh, chuyện em bị tập kích sẽ không có lần thứ hai.”
“……” Tựa hồ anh đã hiểu sai ý cô rồi, Trình Vũ cúi đầu nói:
“Dù không có chuyện ngoài ý muốn, cũng có sinh lão bệnh tử mà……”
Trình Vũ cảm thấy thân thể anh cứng một chút, rất lâu sau anh không nói gì, hơi thở trên người anh chậm rãi trở nên ngưng trọng, làm anh cảm thấy sợ hãi.
Anh cứ như vậy ôm cô trong trầm mặc:
“ Em chớ quên anh là bác sĩ, trừ bỏ chuyện qua đời do tuổi tác, thì không bệnh gì có thể mang em đi!”
- -----oOo------