-
Chương 34
Anh ấy hôn đến khi môi Trình Vũ bắt đầu tê dại mới buông ra, giờ phút này cô hoàn toàn xụi lơ trong lòng ngực ấm, hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhìn mặt cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt đã không còn lạnh băng, mà có điểm điểm đỏ ửng, có một loại ôn nhu mờ mịt xa lạ trong mắt anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, ngữ điệu khàn khàn:
“Em thật như là hoa có độc vậy.”
Trình Vũ ngơ ngác nhìn anh, nhìn Lục Vân Cảnh giống như không có cảm tình với ai thế nhưng lại hôn cô rồi.
Lúc này anh ôn nhu ôm cô, đôi mắt đầy mị lực xuyên thấu nhân tâm mị rồi.
Trình Vũ đang ngốc lăng đột nhiên bị anh ấy xoay người đè ở dưới thân, đôi tay Lục Vân Cảnh chống cạnh hai mạn sườn cô, một chân quỳ dưới sàn, giam cả người Trình Vũ giữ ghế và vòng ôm ấm, anh cứ như vậy nhìn cô từ trên cao đi xuống, khoảng cách rất gần khiến cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh phun trên mặt cô. Tư thế này thật sự là quá mức ái muội lại quá mức nguy hiểm mà……
Trình Vũ động cũng không dám động một chút. Nhìn mặt anh lúc này cô chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu phanh phanh phanh nhanh hơn, theo bản năng cô nuốtnước miếng, thật cẩn thận gọi: “Vân…… Vân Cảnh……”
Anh không nói chuyện mà cứ nhìn chằm chằm cô, cô cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, mắt anh rất lớn bởi vì mặt mày thâm thúy nên nó có vẻ có thần hơn, thậm chí có chút sắc bén trong đôi mắt đen không thấy đáy dù cất giấu nguy hiểm vẫn khiến người ta như thiêu thân lao vào.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ chậm rãi phát hiện ánh mắt Lục Vân Cảnh nhìn về phía cô dần dần mê ly, mị hoặc.
Trình Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện đương nhiên, dù tính tình lãnh đạm thì anh ấy vẫn là nam nhân……
Trình Vũ hoảng sợ, thật sự là cô không dám đối mắt với anh nữa, nên cô trực tiếp nhắm mắt lại luôn, cô cho rằng anh ấy sẽ hôn cô lần nữa, ai ngờ cô lại cảm giác khác, Trình Vũ mở mắt ra liền thấy quần jean bị Lục Vân Cảnh kéo khóa ra, nhìn sắc mặt anh rất dọa người, gân xanh trên trán nhảy lên, quả thực rất dọa người, Trình Vũ theo bản năng co người lại một chút, dù nhìn về phía anh nhưng ánh lên sự sợ hãi.
Ánh mắt chạm vào nhau, giống như là bị đâm một cái, đột nhiên anh dừng động tác, kéo khoảng cách với cô, Trình Vũ vội vàng sửa lại đồ, khuôn mặt đỏ rực nhìn anh.
Lục Vân Cảnh đứng không xa, dáng vẻ không hề là âm lãnh mà lại đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu tựa như dã thú sắp vồ mồi.
Anh dùng ánh mắt đầy thú - tính nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngay sau đó anh cười rất khẽ, dùng âm thanh khàn khàn nói:
“Nếu em đã sợ như vậy thì cần gì phải cố gắng lại gần tôi?”
Nói xong anh xoay người rời đi, một hồi lâu sau Trình Vũ vẫn còn cảm thấy trái tim nhảy cha cha cha không ngừng, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, ghé người vào giường điều chỉnh hô hấp.
Một hồi lâu mới ổn, cô lại nghĩ đến câu cuối cùng anh nói “Nếu em đã sợ như vậy thì cần gì phải cố gắng lại gần tôi?” Rõ ràng nó có ý trào phúng, có phải anh ấy cảm thấy cô cố làm ra vẻ, rõ ràng muốn câu dẫn anh, nhưng tới thời điểm cô lại sợ hãi.
Chỉ là…… Chỉ là đột nhiên anh thay đổi nhanh chóng mặt, hơn nữa bộ dáng khi đó thật sự dọa người mà……
Buổi tối đó Trình Vũ không xuống ăn cơm, một phần vì cô không biết nên đối mặt với Lục Vân Cảnh thế nào…… Một phần cô không biết nên giải thích phản ứng khi đó của cô ra sao, càng nói càng giống như cô làm ra vẻ.
Buổi tối cô ngủ không ngon, nên muộn một chút cô mới xuống lầu ăn cơm, lúc đó Lục Vân Cảnh đã đi rồi.
Cơm nước xong cô trực tiếp đến công ty, khi đang ở trong văn phòng nghe tài vụ báo cáo, thì quản lý lầu một lại vội vã tiến vào nói có mấy người tới đòi nợ, mấy người nhân viên xử lý không được, cho nên lên nhờ Trình Vũ hỗ trợ.
Trình Vũ đi xuống lầu một, mới biết đám “ giang hồ hổ báo cáo chồn” giống du côn lưu manh là ai.
Tạ Bác Nghệ đang tùy tiện ngồi trong sảnh nhai kẹo cao su, nhìn Trình Vũ xuống lầu, hắn ta thong thả ung dung đi tới, nhướng mày nói:
“Không phải cô nói tốt bồi thường tiền sao? Đã trở về lâu như vậy cũng không thấy cô chuyển khoản, chẳng lẽ là cô đã quên?”
Trình Vũ: “……” đúng là đã quên thật.
Trình Vũ xoa xoa cái đầu có chút đau đầu mới nói: “Được rồi, cậu tổn thất bao nhiêu, hiện tại tôi bảo tài vụ gửi cho cậu.”
Tạ Bác Nghệ vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt cô, Trình Vũ thử thăm dò: “Hai trăm vạn?”
“Hai trăm triệu.”
“……” Trình Vũ trợn trắng mắt:
“Hai trăm vạn? Cậu ăn cướp à?”
Tạ Bác Nghệ khoanh tay ôm ngực, vuốt cằm:
“Hai trăm vạn, một xu cũng không thể thiếu.”
Đám đi theo Tạ Bác Nghệ tới đây là một đám người cao lớn thô kệch, người ngợm toàn xăm hình thù kỳ quái, vừa thấy đã biết không phải người tốt, giờ phút này thấy Tạ Bác Nghệ cùng một nhóm người cũng khoanh tay ôm ngực như hung thần ác sát tựa hồ chỉ cần Trình Vũ không đồng ý bọn họ liền tiến.
Trình Vũ bĩu môi, thầm nghĩ Tạ Bác Nghệ không muốn làm Tạ đại thiếu lại làm du côn lưu manh, Tạ gia thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà.
“Như thế nào?” Tạ Bác Nghệ hỏi.
Trình Vũ cười lạnh một tiếng:
“Hai trăm vạn tôi không có, cậu có đánh cướp nơi này cũng không có.”
Tạ Bác Nghệ cũng không thèm để ý, đi đến trước mặt cô, hơi hơi khom lưng câu môi cười, mặt mày cười không một xíu ý tốt:
“Không có tiền cũng không sao, có có thể dùng cách khác.”
Trình Vũ híp mắt nhìn lại, cô cảm giác gia hỏa này có ý xấu:
“Cách khác?”
“ Có thể dùng sắc đẹp.”
“……”
Nhìn cái mặt đang cười đó, Trình Vũ thật muốn cởi giày vả đốp đốp lên, Trình Vũ ráng nhịn, ra vẻ suy xét nhìn toàn thân trên dưới của hắn đánh giá một cái, không chút khách khí nói:
“ Cậu xem toàn thân trên dưới của cậu có chỗ nào đáng giá để tôi dùng đến sắc đẹp của mình?”
“……”
Trình Vũ nghe được tiếng Tạ Bác Nghệ nghiến
răng nghiến lợi.
Tạ Bác Nghệ lạnh lùng hừ:
“Tóm lại, hoặc là trả hai trăm triệu, hoặc là dùng sắc đẹp! Bằng không tôi ăn vạ ở đây không đi!”
Mình…… Thật sự muốn đánh người,,,,,, làm sao bây giờ?
Tạ Bác Nghệ nhìn cô tức giận, hắn lại càng thêm hứng thú, cười ha hả nói:
“Nha, đây là cô muốn động thủ sao? Cô cho rằng hiện tại mình còn ở trên thuyền Kayak sao? Chuyện lần trước ở thuyền Kayak tiểu gia còn chưa tìm cô tính sổ đâu đấy!” Hắn nói xong còn dùng khuỷu tay huých huých trên người cô khiêu khích: “ Ngon thì đá tôi đi, ngon, ngon ….”
Trình Vũ hít thật sâu một hơi, đang định nhấc chân đá vào mệnh căn Tạ Bác Nghệ, phế hắn luôn, không ngờ vừa nhấc chân mắt đã thấy ngay cửa có một thân ảnh cao to đứng ở đó.
Sắc mặt vẫn âm lãnh, chỉ là không có một đám người vây quanh, lúc này chỉ một mình anh, nhưng khí thế đó dù đứng cùng một đám người khác vẫn thấy được.
Tạ Bác Nghệ thấy ánh mắt cô nhìn ra phía sau mình, hắn cũng quay qua thì thấy Lục Vân Cảnh, ánh mắt hắn trầm xuống, chậm rãi đứng thẳng, thân thể khiêu khích cười nhưng ánh mắt và đôi tay khoanh ôm ngực đã bỏ vào túi quần trung, âm thầm sờ soạng dây kéo quần.
Ok, không mở, Tạ Bác Nghệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Biệt thự đó là tôi cho người đập, muốn tiền bồi thường cứ tìm tôi.” Lục Vân Cảnh thong thả tới chỗ Tạ Bác Nghệ nói một câu.
Tạ Bác Nghệ lại khinh thường hừ một tiếng:
“Chuyện này cũng là vì Trình Vũ mới có, theo lý nên đòi cô ấy.”
Lục Vân Cảnh nói:
“Cô ấy là vợ của tôi, dù cô ấy thiếu cậu, tôi làm chồng, trả thay cô ấy cũng là thiên kinh địa nghĩa.”
Tạ Bác Nghệ cười lạnh: “Hôm nay tôi cố tình đòi cô ấy thì thế nào?”
Một người là đại thiếu cuồng vọng tự đại, ăn chơi trác táng, một là tổng tài thủ đoạn tàn nhẫn cường thế, hai người không ai nhường ai, giương cung bạt kiếm, làm không khí cũng căng theo.
Nhưng mới giằng co vài giây, Lục Vân Cảnh lại hơi hơi cong cong khóe miệng, vì anh ấy luôn luôn hỉ nộ không hiện, sắc mặt vĩnh viễn âm trầm không bao giờ thấy lộ ra ý cười, cho nên này khi câu môi không khiến người ta thả lỏng mà ngược lại nó cứ quỷ dị.
“Tôi nghe nói Tạ đại thiếu thích mỹ sắc, ngủ qua vô số mỹ nữ, không biết Tạ đại thiếu ngủ với nhiều nữ nhân vậy có ngán không, có muốn đổi khẩu vị ngủ với nam nhân một lần không nhỉ...”
Tạ Bác Nghệ nghe lời này, cảm giác mình đã bị vũ nhục, ngữ khí tức khắc bốc hỏa khí:
“Ý gì?”
Lục Vân Cảnh thu liễm ý cười, đổi sắc mặt càng cho người ta thấy đáng sợ:
“Thủ hạ tôi có mấy người thân thể khoẻ mạnh, bọn họ thích thay đổi, Tạ đại thiếu lớn lên da thịt non mịn chắc hợp khẩu vị bọn họ, nếu Tạ đại thiếu còn muốn càn quấy, tôi cũng không ngại giúp cậu tận hứng, trực tiếp đem cậu đến tay bọn họ.” ( Bạn Lục kỳ nha, Bé Tạ trai thẳng mà,,,... Lại tới mùa NALA coi TT với HG cưng gì đâu) ( Mấy bạn tím thì giỏi, dù là giới tính nào, mà giỏi, thành công có ích cho gia đình, xã hội, thì đều đáng quý... Tình cảm của riêng họ cũng đáng được tôn trọng...)
Tạ Bác Nghệ: “……”
Tạ Bác Nghệ chỉ cảm thấy một thứ ghê tởm nhảy lên cổ họng, bất quá hắn không muốn nhượng bộ Lục Vân Cảnh, liền cố ngẩn đầu hất cằm nói: “ Anh dám!”
Lục Vân Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ:
“Có dám hay không, cậu thử một lần liền biết.”
Tạ Bác Nghệ trừu trừu khóe miệng, Lục Vân Cảnh rất biến thái, chọc hắn nóng nảy cái gì hắn cũng đều có thể làm, Tạ Bác Nghệ bổ não nghĩ một chút liền cả người nổi da gà.
Bất quá Tạ Bác Nghệ cũng không ngốc, liền hừ lạnh:
“Lục Vân Cảnh anh chờ đó cho tôi!” Nói xong liền dẫn người rời đi, Tạ Bác Nghệ ra cửa, xoa xoa khắp người vì nổi da gà, mắng Lục Vân Cảnh tử biến thái, sau đó gọi điện thoại cho cô gái hắn mới thân mật gần đây, bảo nàng tắm rửa sạch sẽ chờ hắn, hắn cần giải độc!
Tạ Bác Nghệ rời khỏi, Lục Vân Cảnh mới nhìn Trình Vũ, Trình Vũ tránh ánh mắt anh ấy: “ Anh…… Sao anh tới đây?”
Lục Vân Cảnh không nói gì, tự quen thuộc nơi này trực tiếp lên lầu, Trình Vũ vội vàng đuổi theo, đuổi tới văn phòng cô, Lục Vân Cảnh đứng trong văn phòng, đôi tay cắm túi, vẻ mặt nghiêm túc, bày ra phong phạm tổng tài nói:
“Lần trước không phải em hỏi làm thế nào để đề cao năng lực cạnh tranh của công ty sao, tôi qua đây nhìn xem em lĩnh ngộ thế nào rồi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cẩn thận đánh giá một cái, từ vẻ mặt xem ra là anh ấy nói thật sự, Trình Vũ có chút buồn bực anh từ xa chạy đến chỉ để xem cô lĩnh ngộ thế nào thôi à?
Bất quá biểu tình anh ấy nghiêm túc, cảm giác áp bách khiến Trình Vũ tức khắc liền thấy mình chả khác nhân viên gặp sếp, đưa kế hoạch quý tiếp theo cô đã cẩn thận nghiên cứu cho anh xem, lật xem trong chốc lát anh khép lại: “Ừm, không tồi.”
Mạc danh mà Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trình Vũ thấy anh không có ý phải đi, liền hỏi dò: “Còn…… Còn có chuyện gì khác sao?”
Lại thấy hai mắt anh đột nhiên nheo lại, biểu tình tức khắc lộ ra vài phần ngưng trọng:
“ Em cứ như vậy sợ tôi sao? Sợ tới mức cơm chiều cũng không ăn?”
Trình Vũ thấy anh nói chuyện tối hôm qua, mặt bỗng đỏ lên, vội xua tay nói:
“ Em…… Em không có, ngày hôm qua là vì em không đói thôi.”
“……” Lục Vân Cảnh trầm mặc trong chốc lát lại nói: “Xin lỗi.”
Trình Vũ ngẩng đầu nhìn anh, dáng người đĩnh bạt đứng cách đó không xa, thái độ thản nhiên, là thật sự muốn xin lỗi cô.
- -----oOo------
Ánh mắt đã không còn lạnh băng, mà có điểm điểm đỏ ửng, có một loại ôn nhu mờ mịt xa lạ trong mắt anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, ngữ điệu khàn khàn:
“Em thật như là hoa có độc vậy.”
Trình Vũ ngơ ngác nhìn anh, nhìn Lục Vân Cảnh giống như không có cảm tình với ai thế nhưng lại hôn cô rồi.
Lúc này anh ôn nhu ôm cô, đôi mắt đầy mị lực xuyên thấu nhân tâm mị rồi.
Trình Vũ đang ngốc lăng đột nhiên bị anh ấy xoay người đè ở dưới thân, đôi tay Lục Vân Cảnh chống cạnh hai mạn sườn cô, một chân quỳ dưới sàn, giam cả người Trình Vũ giữ ghế và vòng ôm ấm, anh cứ như vậy nhìn cô từ trên cao đi xuống, khoảng cách rất gần khiến cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh phun trên mặt cô. Tư thế này thật sự là quá mức ái muội lại quá mức nguy hiểm mà……
Trình Vũ động cũng không dám động một chút. Nhìn mặt anh lúc này cô chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu phanh phanh phanh nhanh hơn, theo bản năng cô nuốtnước miếng, thật cẩn thận gọi: “Vân…… Vân Cảnh……”
Anh không nói chuyện mà cứ nhìn chằm chằm cô, cô cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, mắt anh rất lớn bởi vì mặt mày thâm thúy nên nó có vẻ có thần hơn, thậm chí có chút sắc bén trong đôi mắt đen không thấy đáy dù cất giấu nguy hiểm vẫn khiến người ta như thiêu thân lao vào.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ chậm rãi phát hiện ánh mắt Lục Vân Cảnh nhìn về phía cô dần dần mê ly, mị hoặc.
Trình Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện đương nhiên, dù tính tình lãnh đạm thì anh ấy vẫn là nam nhân……
Trình Vũ hoảng sợ, thật sự là cô không dám đối mắt với anh nữa, nên cô trực tiếp nhắm mắt lại luôn, cô cho rằng anh ấy sẽ hôn cô lần nữa, ai ngờ cô lại cảm giác khác, Trình Vũ mở mắt ra liền thấy quần jean bị Lục Vân Cảnh kéo khóa ra, nhìn sắc mặt anh rất dọa người, gân xanh trên trán nhảy lên, quả thực rất dọa người, Trình Vũ theo bản năng co người lại một chút, dù nhìn về phía anh nhưng ánh lên sự sợ hãi.
Ánh mắt chạm vào nhau, giống như là bị đâm một cái, đột nhiên anh dừng động tác, kéo khoảng cách với cô, Trình Vũ vội vàng sửa lại đồ, khuôn mặt đỏ rực nhìn anh.
Lục Vân Cảnh đứng không xa, dáng vẻ không hề là âm lãnh mà lại đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu tựa như dã thú sắp vồ mồi.
Anh dùng ánh mắt đầy thú - tính nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngay sau đó anh cười rất khẽ, dùng âm thanh khàn khàn nói:
“Nếu em đã sợ như vậy thì cần gì phải cố gắng lại gần tôi?”
Nói xong anh xoay người rời đi, một hồi lâu sau Trình Vũ vẫn còn cảm thấy trái tim nhảy cha cha cha không ngừng, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, ghé người vào giường điều chỉnh hô hấp.
Một hồi lâu mới ổn, cô lại nghĩ đến câu cuối cùng anh nói “Nếu em đã sợ như vậy thì cần gì phải cố gắng lại gần tôi?” Rõ ràng nó có ý trào phúng, có phải anh ấy cảm thấy cô cố làm ra vẻ, rõ ràng muốn câu dẫn anh, nhưng tới thời điểm cô lại sợ hãi.
Chỉ là…… Chỉ là đột nhiên anh thay đổi nhanh chóng mặt, hơn nữa bộ dáng khi đó thật sự dọa người mà……
Buổi tối đó Trình Vũ không xuống ăn cơm, một phần vì cô không biết nên đối mặt với Lục Vân Cảnh thế nào…… Một phần cô không biết nên giải thích phản ứng khi đó của cô ra sao, càng nói càng giống như cô làm ra vẻ.
Buổi tối cô ngủ không ngon, nên muộn một chút cô mới xuống lầu ăn cơm, lúc đó Lục Vân Cảnh đã đi rồi.
Cơm nước xong cô trực tiếp đến công ty, khi đang ở trong văn phòng nghe tài vụ báo cáo, thì quản lý lầu một lại vội vã tiến vào nói có mấy người tới đòi nợ, mấy người nhân viên xử lý không được, cho nên lên nhờ Trình Vũ hỗ trợ.
Trình Vũ đi xuống lầu một, mới biết đám “ giang hồ hổ báo cáo chồn” giống du côn lưu manh là ai.
Tạ Bác Nghệ đang tùy tiện ngồi trong sảnh nhai kẹo cao su, nhìn Trình Vũ xuống lầu, hắn ta thong thả ung dung đi tới, nhướng mày nói:
“Không phải cô nói tốt bồi thường tiền sao? Đã trở về lâu như vậy cũng không thấy cô chuyển khoản, chẳng lẽ là cô đã quên?”
Trình Vũ: “……” đúng là đã quên thật.
Trình Vũ xoa xoa cái đầu có chút đau đầu mới nói: “Được rồi, cậu tổn thất bao nhiêu, hiện tại tôi bảo tài vụ gửi cho cậu.”
Tạ Bác Nghệ vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt cô, Trình Vũ thử thăm dò: “Hai trăm vạn?”
“Hai trăm triệu.”
“……” Trình Vũ trợn trắng mắt:
“Hai trăm vạn? Cậu ăn cướp à?”
Tạ Bác Nghệ khoanh tay ôm ngực, vuốt cằm:
“Hai trăm vạn, một xu cũng không thể thiếu.”
Đám đi theo Tạ Bác Nghệ tới đây là một đám người cao lớn thô kệch, người ngợm toàn xăm hình thù kỳ quái, vừa thấy đã biết không phải người tốt, giờ phút này thấy Tạ Bác Nghệ cùng một nhóm người cũng khoanh tay ôm ngực như hung thần ác sát tựa hồ chỉ cần Trình Vũ không đồng ý bọn họ liền tiến.
Trình Vũ bĩu môi, thầm nghĩ Tạ Bác Nghệ không muốn làm Tạ đại thiếu lại làm du côn lưu manh, Tạ gia thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà.
“Như thế nào?” Tạ Bác Nghệ hỏi.
Trình Vũ cười lạnh một tiếng:
“Hai trăm vạn tôi không có, cậu có đánh cướp nơi này cũng không có.”
Tạ Bác Nghệ cũng không thèm để ý, đi đến trước mặt cô, hơi hơi khom lưng câu môi cười, mặt mày cười không một xíu ý tốt:
“Không có tiền cũng không sao, có có thể dùng cách khác.”
Trình Vũ híp mắt nhìn lại, cô cảm giác gia hỏa này có ý xấu:
“Cách khác?”
“ Có thể dùng sắc đẹp.”
“……”
Nhìn cái mặt đang cười đó, Trình Vũ thật muốn cởi giày vả đốp đốp lên, Trình Vũ ráng nhịn, ra vẻ suy xét nhìn toàn thân trên dưới của hắn đánh giá một cái, không chút khách khí nói:
“ Cậu xem toàn thân trên dưới của cậu có chỗ nào đáng giá để tôi dùng đến sắc đẹp của mình?”
“……”
Trình Vũ nghe được tiếng Tạ Bác Nghệ nghiến
răng nghiến lợi.
Tạ Bác Nghệ lạnh lùng hừ:
“Tóm lại, hoặc là trả hai trăm triệu, hoặc là dùng sắc đẹp! Bằng không tôi ăn vạ ở đây không đi!”
Mình…… Thật sự muốn đánh người,,,,,, làm sao bây giờ?
Tạ Bác Nghệ nhìn cô tức giận, hắn lại càng thêm hứng thú, cười ha hả nói:
“Nha, đây là cô muốn động thủ sao? Cô cho rằng hiện tại mình còn ở trên thuyền Kayak sao? Chuyện lần trước ở thuyền Kayak tiểu gia còn chưa tìm cô tính sổ đâu đấy!” Hắn nói xong còn dùng khuỷu tay huých huých trên người cô khiêu khích: “ Ngon thì đá tôi đi, ngon, ngon ….”
Trình Vũ hít thật sâu một hơi, đang định nhấc chân đá vào mệnh căn Tạ Bác Nghệ, phế hắn luôn, không ngờ vừa nhấc chân mắt đã thấy ngay cửa có một thân ảnh cao to đứng ở đó.
Sắc mặt vẫn âm lãnh, chỉ là không có một đám người vây quanh, lúc này chỉ một mình anh, nhưng khí thế đó dù đứng cùng một đám người khác vẫn thấy được.
Tạ Bác Nghệ thấy ánh mắt cô nhìn ra phía sau mình, hắn cũng quay qua thì thấy Lục Vân Cảnh, ánh mắt hắn trầm xuống, chậm rãi đứng thẳng, thân thể khiêu khích cười nhưng ánh mắt và đôi tay khoanh ôm ngực đã bỏ vào túi quần trung, âm thầm sờ soạng dây kéo quần.
Ok, không mở, Tạ Bác Nghệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Biệt thự đó là tôi cho người đập, muốn tiền bồi thường cứ tìm tôi.” Lục Vân Cảnh thong thả tới chỗ Tạ Bác Nghệ nói một câu.
Tạ Bác Nghệ lại khinh thường hừ một tiếng:
“Chuyện này cũng là vì Trình Vũ mới có, theo lý nên đòi cô ấy.”
Lục Vân Cảnh nói:
“Cô ấy là vợ của tôi, dù cô ấy thiếu cậu, tôi làm chồng, trả thay cô ấy cũng là thiên kinh địa nghĩa.”
Tạ Bác Nghệ cười lạnh: “Hôm nay tôi cố tình đòi cô ấy thì thế nào?”
Một người là đại thiếu cuồng vọng tự đại, ăn chơi trác táng, một là tổng tài thủ đoạn tàn nhẫn cường thế, hai người không ai nhường ai, giương cung bạt kiếm, làm không khí cũng căng theo.
Nhưng mới giằng co vài giây, Lục Vân Cảnh lại hơi hơi cong cong khóe miệng, vì anh ấy luôn luôn hỉ nộ không hiện, sắc mặt vĩnh viễn âm trầm không bao giờ thấy lộ ra ý cười, cho nên này khi câu môi không khiến người ta thả lỏng mà ngược lại nó cứ quỷ dị.
“Tôi nghe nói Tạ đại thiếu thích mỹ sắc, ngủ qua vô số mỹ nữ, không biết Tạ đại thiếu ngủ với nhiều nữ nhân vậy có ngán không, có muốn đổi khẩu vị ngủ với nam nhân một lần không nhỉ...”
Tạ Bác Nghệ nghe lời này, cảm giác mình đã bị vũ nhục, ngữ khí tức khắc bốc hỏa khí:
“Ý gì?”
Lục Vân Cảnh thu liễm ý cười, đổi sắc mặt càng cho người ta thấy đáng sợ:
“Thủ hạ tôi có mấy người thân thể khoẻ mạnh, bọn họ thích thay đổi, Tạ đại thiếu lớn lên da thịt non mịn chắc hợp khẩu vị bọn họ, nếu Tạ đại thiếu còn muốn càn quấy, tôi cũng không ngại giúp cậu tận hứng, trực tiếp đem cậu đến tay bọn họ.” ( Bạn Lục kỳ nha, Bé Tạ trai thẳng mà,,,... Lại tới mùa NALA coi TT với HG cưng gì đâu) ( Mấy bạn tím thì giỏi, dù là giới tính nào, mà giỏi, thành công có ích cho gia đình, xã hội, thì đều đáng quý... Tình cảm của riêng họ cũng đáng được tôn trọng...)
Tạ Bác Nghệ: “……”
Tạ Bác Nghệ chỉ cảm thấy một thứ ghê tởm nhảy lên cổ họng, bất quá hắn không muốn nhượng bộ Lục Vân Cảnh, liền cố ngẩn đầu hất cằm nói: “ Anh dám!”
Lục Vân Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ:
“Có dám hay không, cậu thử một lần liền biết.”
Tạ Bác Nghệ trừu trừu khóe miệng, Lục Vân Cảnh rất biến thái, chọc hắn nóng nảy cái gì hắn cũng đều có thể làm, Tạ Bác Nghệ bổ não nghĩ một chút liền cả người nổi da gà.
Bất quá Tạ Bác Nghệ cũng không ngốc, liền hừ lạnh:
“Lục Vân Cảnh anh chờ đó cho tôi!” Nói xong liền dẫn người rời đi, Tạ Bác Nghệ ra cửa, xoa xoa khắp người vì nổi da gà, mắng Lục Vân Cảnh tử biến thái, sau đó gọi điện thoại cho cô gái hắn mới thân mật gần đây, bảo nàng tắm rửa sạch sẽ chờ hắn, hắn cần giải độc!
Tạ Bác Nghệ rời khỏi, Lục Vân Cảnh mới nhìn Trình Vũ, Trình Vũ tránh ánh mắt anh ấy: “ Anh…… Sao anh tới đây?”
Lục Vân Cảnh không nói gì, tự quen thuộc nơi này trực tiếp lên lầu, Trình Vũ vội vàng đuổi theo, đuổi tới văn phòng cô, Lục Vân Cảnh đứng trong văn phòng, đôi tay cắm túi, vẻ mặt nghiêm túc, bày ra phong phạm tổng tài nói:
“Lần trước không phải em hỏi làm thế nào để đề cao năng lực cạnh tranh của công ty sao, tôi qua đây nhìn xem em lĩnh ngộ thế nào rồi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cẩn thận đánh giá một cái, từ vẻ mặt xem ra là anh ấy nói thật sự, Trình Vũ có chút buồn bực anh từ xa chạy đến chỉ để xem cô lĩnh ngộ thế nào thôi à?
Bất quá biểu tình anh ấy nghiêm túc, cảm giác áp bách khiến Trình Vũ tức khắc liền thấy mình chả khác nhân viên gặp sếp, đưa kế hoạch quý tiếp theo cô đã cẩn thận nghiên cứu cho anh xem, lật xem trong chốc lát anh khép lại: “Ừm, không tồi.”
Mạc danh mà Trình Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trình Vũ thấy anh không có ý phải đi, liền hỏi dò: “Còn…… Còn có chuyện gì khác sao?”
Lại thấy hai mắt anh đột nhiên nheo lại, biểu tình tức khắc lộ ra vài phần ngưng trọng:
“ Em cứ như vậy sợ tôi sao? Sợ tới mức cơm chiều cũng không ăn?”
Trình Vũ thấy anh nói chuyện tối hôm qua, mặt bỗng đỏ lên, vội xua tay nói:
“ Em…… Em không có, ngày hôm qua là vì em không đói thôi.”
“……” Lục Vân Cảnh trầm mặc trong chốc lát lại nói: “Xin lỗi.”
Trình Vũ ngẩng đầu nhìn anh, dáng người đĩnh bạt đứng cách đó không xa, thái độ thản nhiên, là thật sự muốn xin lỗi cô.
- -----oOo------