-
Chương 11: Tất Cả Mọi Người Đều Rõ Lục Vân Cảnh Đáng Sợ(1)
Ánh mắt Trình Vũ lạnh lùng quét qua khuôn mặt ba người, cô cúi đầu cười nhẹ rồi mới nói: "Cô nói rất đúng, xác thực tôi là đứa bé sinh ra trong hộ gia đình nhỏ, nhưng tôi từ nhỏ lại lớn lên ở nhà họ Trình, nhận được cũng là gia giáo của nhà họ Trình. Cô nói tôi không có giáo dưỡng, sợ hãi rụt rè, nhưng cô có thể nói ra như vậy có lẽ gia giáo của cô cũng không khá hơn chút nào, xem ra gia giáo nhà họ Trình đúng là không được tốt lắm, dạy cô không tốt cũng dạy tôi không được."
"Cô.." Trình Vân Mông bị cô chặn lại khiến cô ta hơi kinh ngạc, cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, có lẽ cô ta không ngờ tới thái độ của cô hôm nay lại khác thường như vậy, còn học được cách nói chuyện lại với cô ta, Trình Vân Mông nghĩ qua thì cũng hiểu được, lập tức cười lạnh một tiếng nói: "Quả nhiên, kết hôn với Lục Vân Cảnh bây giờ đúng là không giống với lúc trước, học được cách cáo mượn oai hùm rồi. Chỉ có điều, có một ít người cũng không quá đáng là lấy danh nghĩa tên tuổi của bà Lục mà thôi, thật đúng cho là mình bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi hả?"
Lúc trước Lục Vân Cảnh sở dĩ lấy cô thì ngay từ đầu Trình Vũ đã biết, và những người trong giới thượng lưu của thành Bắc đương nhiên hiểu được rằng hành động của Lục Vân Cảnh chỉ là cố tình làm nhục nhà họ Dư mà thôi.
Hôm nay, Lục Vân Cảnh ngồi ở chỗ cao bị vô số ánh mắt dòm ngó, mà cuộc sống riêng tư của anh tự nhiên cũng bị người bàn tán say sưa, cho nên tin tức vợ chồng Lục Vân Cảnh không hòa hợp đã sớm lan truyền. Hơn nữa nghe nói Lục Vân Cảnh có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, cho nên mặc dù cô là vợ của Lục Vân Cảnh có không ít người phải nể nang vì thân phận của Lục Vân Cảnh, nhưng sau lưng họ vẫn ngấm ngầm cười nhạo cô.
Trước kia Trình Vũ cũng không thèm để ý có người giễu cợt mối quan hệ vợ chồng của cô với Lục Vân Cảnh hay không, ngay cả bây giờ cô cũng không quan tâm.
Cô lơ đễnh nhíu mày, từng bước một đi tới trước mặt Trình Vân Mông, đi đến bên người cô ta, cô mỉm cười ánh mắt chăm chú vào trên mặt cô ta, chậm rì rì nói: "Mặc kệ tình cảm vợ chồng tôi và Lục Vân Cảnh thế nào, tôi cũng là vợ mà anh ấy quang minh chính đại cưới về, với tư cách là bà Lục, tôi ở trước mặt Lục Vân Cảnh hoặc nhiều hoặc ít cũng có được quyền nói chuyện nhất định." Nụ cười của cô dần dần sâu, cô hỏi với giọng điệu thoải mái nhẹ nhõm: "Cô đoán xem, nếu như tôi ở trước mặt anh ấy nói một câu không hay về nhà họ Trình, cô nghĩ anh ấy sẽ như thế nào?"
Đôi lông mày rậm kiểu Hàn Quốc của Trình Vân Mông không tự giác nhíu lại, cô ta nhìn vào khuôn mặt của Trình Vũ gần trong gang tấc cười hết sức của cô, cô ta tức giận muốn tát vào khuôn mặt sinh động trước mặt.
Nhưng sự đáng sợ của Lục Vân Cảnh bây giờ khiến cho tất cả mọi người ở thành Bắc đều rõ như ban ngày, ai cũng không dễ dàng dám trêu chọc anh, tuy Trình Vân Mông có tính tình của đại tiểu thư, nhưng cô cũng không phải là kẻ đần. Hiện tại nhà họ Trình liên tục gặp phải sự tấn công của Lục Vân Cảnh, nếu như lúc này chọc tới Lục Vân Cảnh, vậy thì so với muốn chết cũng không có gì khác nhau.
Mặc dù quan hệ tình cảm vợ chồng của Lục Vân Cảnh và Trình Vũ cũng không phải quá tốt, nhưng dù sao người ta vẫn là vợ chồng, nếu như Trình Vũ thật sự thổi gió bên tai anh ta, đối với nhà họ Trình mà nói tuyệt đối không có chỗ tốt.
Trình Vân Mông cũng không nghĩ tới, trước đây người kia luôn sợ hãi rụt rè ở trước mặt cô, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh như Trình Vũ hôm nay rõ ràng cũng học phản kích lại cô? Cô còn lấy Lục Vân Cảnh ra dọa cô ta! Cô ta nhếch môi, đáy mắt dần dần dấy lên lửa giận, nhưng cô ta cũng biết quan hệ lợi hại, một cái tát kia đúng là không rơi vào trên mặt Trình Vũ, cô ta kìm nén bực bội nhìn hằm chằm vào cô.
Mà Trình Vũ cũng không thu tay lại như vậy, sắc mặt cô từng chút một đông lạnh xuống, cô gằn từng chữ với Trình Vân Mông: "Nếu cô không muốn tôi nói xấu nhà họ Trình trước mặt Lục Vân Cảnh thì ngay lập tức cô phải xin lỗi tôi!"
Trình Vân Mông nhìn cô như người mất trí, cô ta không ngờ tới Trình Vũ rõ ràng lại dám bắt cô ta xin lỗi, mặc dù cô ta vì Lục Vân Cảnh không có ý định tiếp tục bắt nạt cô, nhưng cô có tư cách bắt cô ta xin lỗi?
Mà Trình Phi vẫn luôn đứng ở một bên mang theo ánh mắt đùa giỡn lúc này mới đứng ra làm người hòa giải nói: "Trình Vũ, Vân Mông chỉ đùa với cô một chút mà thôi, cô đừng nghiêm túc quá."
Trình Vũ cười lạnh, "Đùa giỡn? Được, ai mà chả biết nói giỡn chứ, để xem ai sẽ nói đùa càng giống thật hơn."
Trình Vũ nói xong liền quay người rời đi, có lẽ Trình Phi cũng lo lắng sau khi trở Trình Vũ nói cái gì đó không tốt với Lục Vân Cảnh, anh ta sợ hãi thủ đoạn của Lục Vân Cảnh, dù sao bây giờ Trình Vũ cũng là vợ của Lục Vân Cảnh, bọn họ không muốn trêu chọc Lục Vân Cảnh, tuy rất không cam lòng, nhưng cũng phải cho Trình Vũ vài phần mặt mũi.
Trình Phi vội vàng gọi lại cô, "Vân Mông không hiểu chuyện, tôi thay mặt con bé xin lỗi cô."
Trình Vũ dừng bước lại, trong lòng cười lạnh, vừa nãy anh ta còn lạnh nhạt đứng nhìn Trình Vân Mông nhục nhã cô, lúc đó không thấy anh ta tiến lên ngăn cản, bây giờ lại sợ cô sẽ tố cáo với Lục Vân Cảnh thì anh ta nhảy ra xin lỗi cô. Nếu cô vẫn giống như thường lệ cái gì cũng không làm chỉ nén giận tùy ý lời chế ngạo của Trình Vân Mông, chắc hẳn Trình Phi đang đứng xem cũng sẽ đối xử lạnh nhạt mặc kệ ngọn nguồn.
Nói trắng ra là, lựa quả hồng mềm để nắn mà thôi, cô càng yếu thế, bọn họ lại càng nghiện bắt nạt cô.
Trình Vũ cười lạnh: "Anh xin lỗi tôi thì có ích lợi gì? Người chọc giận tôi cũng không phải là anh."
Trình Phi chưa kịp lên tiếng, Trình Vân Mông đã tức giận nói: "Trình Vũ, cô có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Quá đáng?" Trình Vũ hơi cúi thấp đầu, sắc mặt dần dần lạnh xuống, "Như vậy đã là quá đáng sao? Vậy nếu tôi thật sự quá đáng, chẳng phải các người lại càng không chịu được?"
Trình Vân Mông: "..."
"Cô.." Trình Vân Mông bị cô chặn lại khiến cô ta hơi kinh ngạc, cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, có lẽ cô ta không ngờ tới thái độ của cô hôm nay lại khác thường như vậy, còn học được cách nói chuyện lại với cô ta, Trình Vân Mông nghĩ qua thì cũng hiểu được, lập tức cười lạnh một tiếng nói: "Quả nhiên, kết hôn với Lục Vân Cảnh bây giờ đúng là không giống với lúc trước, học được cách cáo mượn oai hùm rồi. Chỉ có điều, có một ít người cũng không quá đáng là lấy danh nghĩa tên tuổi của bà Lục mà thôi, thật đúng cho là mình bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi hả?"
Lúc trước Lục Vân Cảnh sở dĩ lấy cô thì ngay từ đầu Trình Vũ đã biết, và những người trong giới thượng lưu của thành Bắc đương nhiên hiểu được rằng hành động của Lục Vân Cảnh chỉ là cố tình làm nhục nhà họ Dư mà thôi.
Hôm nay, Lục Vân Cảnh ngồi ở chỗ cao bị vô số ánh mắt dòm ngó, mà cuộc sống riêng tư của anh tự nhiên cũng bị người bàn tán say sưa, cho nên tin tức vợ chồng Lục Vân Cảnh không hòa hợp đã sớm lan truyền. Hơn nữa nghe nói Lục Vân Cảnh có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, cho nên mặc dù cô là vợ của Lục Vân Cảnh có không ít người phải nể nang vì thân phận của Lục Vân Cảnh, nhưng sau lưng họ vẫn ngấm ngầm cười nhạo cô.
Trước kia Trình Vũ cũng không thèm để ý có người giễu cợt mối quan hệ vợ chồng của cô với Lục Vân Cảnh hay không, ngay cả bây giờ cô cũng không quan tâm.
Cô lơ đễnh nhíu mày, từng bước một đi tới trước mặt Trình Vân Mông, đi đến bên người cô ta, cô mỉm cười ánh mắt chăm chú vào trên mặt cô ta, chậm rì rì nói: "Mặc kệ tình cảm vợ chồng tôi và Lục Vân Cảnh thế nào, tôi cũng là vợ mà anh ấy quang minh chính đại cưới về, với tư cách là bà Lục, tôi ở trước mặt Lục Vân Cảnh hoặc nhiều hoặc ít cũng có được quyền nói chuyện nhất định." Nụ cười của cô dần dần sâu, cô hỏi với giọng điệu thoải mái nhẹ nhõm: "Cô đoán xem, nếu như tôi ở trước mặt anh ấy nói một câu không hay về nhà họ Trình, cô nghĩ anh ấy sẽ như thế nào?"
Đôi lông mày rậm kiểu Hàn Quốc của Trình Vân Mông không tự giác nhíu lại, cô ta nhìn vào khuôn mặt của Trình Vũ gần trong gang tấc cười hết sức của cô, cô ta tức giận muốn tát vào khuôn mặt sinh động trước mặt.
Nhưng sự đáng sợ của Lục Vân Cảnh bây giờ khiến cho tất cả mọi người ở thành Bắc đều rõ như ban ngày, ai cũng không dễ dàng dám trêu chọc anh, tuy Trình Vân Mông có tính tình của đại tiểu thư, nhưng cô cũng không phải là kẻ đần. Hiện tại nhà họ Trình liên tục gặp phải sự tấn công của Lục Vân Cảnh, nếu như lúc này chọc tới Lục Vân Cảnh, vậy thì so với muốn chết cũng không có gì khác nhau.
Mặc dù quan hệ tình cảm vợ chồng của Lục Vân Cảnh và Trình Vũ cũng không phải quá tốt, nhưng dù sao người ta vẫn là vợ chồng, nếu như Trình Vũ thật sự thổi gió bên tai anh ta, đối với nhà họ Trình mà nói tuyệt đối không có chỗ tốt.
Trình Vân Mông cũng không nghĩ tới, trước đây người kia luôn sợ hãi rụt rè ở trước mặt cô, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh như Trình Vũ hôm nay rõ ràng cũng học phản kích lại cô? Cô còn lấy Lục Vân Cảnh ra dọa cô ta! Cô ta nhếch môi, đáy mắt dần dần dấy lên lửa giận, nhưng cô ta cũng biết quan hệ lợi hại, một cái tát kia đúng là không rơi vào trên mặt Trình Vũ, cô ta kìm nén bực bội nhìn hằm chằm vào cô.
Mà Trình Vũ cũng không thu tay lại như vậy, sắc mặt cô từng chút một đông lạnh xuống, cô gằn từng chữ với Trình Vân Mông: "Nếu cô không muốn tôi nói xấu nhà họ Trình trước mặt Lục Vân Cảnh thì ngay lập tức cô phải xin lỗi tôi!"
Trình Vân Mông nhìn cô như người mất trí, cô ta không ngờ tới Trình Vũ rõ ràng lại dám bắt cô ta xin lỗi, mặc dù cô ta vì Lục Vân Cảnh không có ý định tiếp tục bắt nạt cô, nhưng cô có tư cách bắt cô ta xin lỗi?
Mà Trình Phi vẫn luôn đứng ở một bên mang theo ánh mắt đùa giỡn lúc này mới đứng ra làm người hòa giải nói: "Trình Vũ, Vân Mông chỉ đùa với cô một chút mà thôi, cô đừng nghiêm túc quá."
Trình Vũ cười lạnh, "Đùa giỡn? Được, ai mà chả biết nói giỡn chứ, để xem ai sẽ nói đùa càng giống thật hơn."
Trình Vũ nói xong liền quay người rời đi, có lẽ Trình Phi cũng lo lắng sau khi trở Trình Vũ nói cái gì đó không tốt với Lục Vân Cảnh, anh ta sợ hãi thủ đoạn của Lục Vân Cảnh, dù sao bây giờ Trình Vũ cũng là vợ của Lục Vân Cảnh, bọn họ không muốn trêu chọc Lục Vân Cảnh, tuy rất không cam lòng, nhưng cũng phải cho Trình Vũ vài phần mặt mũi.
Trình Phi vội vàng gọi lại cô, "Vân Mông không hiểu chuyện, tôi thay mặt con bé xin lỗi cô."
Trình Vũ dừng bước lại, trong lòng cười lạnh, vừa nãy anh ta còn lạnh nhạt đứng nhìn Trình Vân Mông nhục nhã cô, lúc đó không thấy anh ta tiến lên ngăn cản, bây giờ lại sợ cô sẽ tố cáo với Lục Vân Cảnh thì anh ta nhảy ra xin lỗi cô. Nếu cô vẫn giống như thường lệ cái gì cũng không làm chỉ nén giận tùy ý lời chế ngạo của Trình Vân Mông, chắc hẳn Trình Phi đang đứng xem cũng sẽ đối xử lạnh nhạt mặc kệ ngọn nguồn.
Nói trắng ra là, lựa quả hồng mềm để nắn mà thôi, cô càng yếu thế, bọn họ lại càng nghiện bắt nạt cô.
Trình Vũ cười lạnh: "Anh xin lỗi tôi thì có ích lợi gì? Người chọc giận tôi cũng không phải là anh."
Trình Phi chưa kịp lên tiếng, Trình Vân Mông đã tức giận nói: "Trình Vũ, cô có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Quá đáng?" Trình Vũ hơi cúi thấp đầu, sắc mặt dần dần lạnh xuống, "Như vậy đã là quá đáng sao? Vậy nếu tôi thật sự quá đáng, chẳng phải các người lại càng không chịu được?"
Trình Vân Mông: "..."