Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Của Boss Là Công Chúa - Chương 84: Lý đồng trình diễn tài nghệ
“Tất nhiên! Tất nhiên rồi!” Ai cũng vội đáp. Có người thậm chí còn kể ra chuyện cảnh Y Nhân lần trước bắt được kẻ trộm để khen ngợi nữa.
“Cô Cảnh hiện giờ chính là đại anh hùng của thành phố S đấy ạ, tay không bắt được tội phạm quốc tế đang lẩn trốn. Một cô gái tốt bụng như vậy sao lại nước phải mấy lời đồn đại nhảm nhí kia chứ, nhất định là có kẻ đố kỵ cô Cảnh nên hãm hại cô ấy rồi.”
“Đúng đấy! Đúng đấy!” Mọi người cũng hùa theo.
Những người vừa nhạo báng Cảnh Y Nhân hồi nãy, giờ ai cũng tán dương, nịnh bợ.
Lục Minh cười nhẹ đứng cạnh cảnh Y Nhân, trong lòng thêm vài phần kính trọng cha mình. Tuy rằng những kẻ này thường ngày không ai dám nói linh tinh gì trước mặt Lục Minh hay thủ trưởng, nhưng nếu thủ trưởng đã nói thẳng ra thì chẳng ai dám không nể mặt thủ trưởng cả. Không chỉ bản thân không dám nói mà cũng sẽ không để cho ai khác nói hết. Hôm nay, Cảnh Y Nhân đã thành công dựa vào bản lĩnh của chính mình để phá vỡ lời đồn đại tiêu cực vô căn cứ của mọi người về mình. Nghe thấy vậy, Lý Đồng càng tức giận đến mức trong lòng sông cuộn biển gầm. Cô ta không hiểu sao Cảnh Y Nhân lại thông minh đến thể, cái gì cũng biết, vốn đang định tính kế một phen, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm thóc. Cô ta đi theo Lục Minh nhiều năm như vậy, không làm thiên kim tiểu thư mà đi làm thư ký cho anh, thế mà chẳng kiếm được chỗ tốt nào hết.
Nói những lời khách sáo xong xuôi, mọi người cùng ngồi xuống.
Ngô Tú Quyên kéo tay áo của chồng, ngầm hỏi tại sao ông lại làm như thế.
Lục Chính Hoa chỉ cười, thấp giọng nói bên tai bà: “Đứa nhỏ này không kém cỏi như bà nghĩ đâu.” “…” Ngô Tú Quyên tuy trong lòng mất hứng, nhưng Lục Chính Hoa đã nói vậy rồi, bà cũng sẽ không để ý nhiều.
Lý Hạo Nhiên ngồi cùng bàn nhìn con gái tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hơi, thấp giọng trách cứ: “Không phải con nói bọn họ sắp ly hôn sao? Sao bây giờ lại hoàn toàn trái ngược thế.”
“Quỷ mới biết Cảnh Y Nhân bỗng dưng có tài năng chứ”, Lý Đồng tức giận thấp giọng nói nhỏ. Lý Hạo Nhiên liếc đàn dương cầm cạnh tường trong đại sảnh một cái: “Đợi lát nữa cắt bánh ngọt, con đi đàn một bài chúc mừng sinh nhật.” “…”Nghe vậy, Lý Đồng lập tức hiểu được ý của cha, cười nhẹ một cái.
Lần trước cảnh Y Nhân bị xấu mặt chính là vì đàn dương cầm, trước đây cô ta lớn lên ở nông thôn, tuy thích khiêu vũ nhưng nhà nghèo không có tiền, cô ta phải tự học, nhưng về đàn dương cầm thì phải nói là dốt đặc cán mai. Cô ta lại ghét nhất chuyện Cảnh Y Nhân rõ ràng chẳng hiểu cái gì, đã thấp kém còn muốn giả vờ cái gì cũng biết.
Trong bữa tiệc ăn mừng ở Lục thị lần trước, Cảnh Y Nhân lấy thân phận là vị hôn thê của Lục Minh, mọi người đều bảo cô trình diễn một khúc đàn, thế mà ngay cả Lục Minh cũng chẳng rõ Cảnh Y Nhân không hề biết đánh đàn dương cầm.
Nếu không phải tại cô ta thích hư vinh, khoe khoang khoác lác trước mặt người khác rằng mình là học viên xuất sắc của Học viện m nhạc thì cũng sẽ không trở thành trò cười cho thiên hạ như thế. Cuối cùng tra ra
mới biết cô ta quả thật từng học ở Học viện m nhạc, nhưng là sau khi quay về nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh lại sĩ diện nên bỏ tiền để cô ta được vào đại học, nhưng cô ta âm luật dốt đặc cán mai, ngay cảmột học sinh tầm thường cũng không bằng. Hôm nay Lý Đồng cô phải khiến cô ta thành trò cười trước mặt thiên hạ lần nữa
mới được. Nếu làm nhà họ Lục bị mất mặt thì để xem thủ trưởng và thủ trưởng phu nhân còn muốn che chở cô ta nữa hay không. Nghĩ vậy, Lý Đông đúng lúc nhìn thấy người giúp việc bên ngoài đang lần lượt bê bánh ngọt vào, liền chủ động đứng lên dịu dàng cười nói với Ngô Tú Quyên: “Dì ơi, con đi đàn một khúc nhạc nhé.”
Ngô Tú Quyên cười ha ha gật đầu: “Được, đúng là chỉ có con hiểu chuyện nhất thôi.”
Lý Đồng rời khỏi ghế ngồi, bước về phía đàn dương cầm. Tao nhã ngồi trước phím đàn, cô ta vén nắp đàn lên.
“Cô Cảnh hiện giờ chính là đại anh hùng của thành phố S đấy ạ, tay không bắt được tội phạm quốc tế đang lẩn trốn. Một cô gái tốt bụng như vậy sao lại nước phải mấy lời đồn đại nhảm nhí kia chứ, nhất định là có kẻ đố kỵ cô Cảnh nên hãm hại cô ấy rồi.”
“Đúng đấy! Đúng đấy!” Mọi người cũng hùa theo.
Những người vừa nhạo báng Cảnh Y Nhân hồi nãy, giờ ai cũng tán dương, nịnh bợ.
Lục Minh cười nhẹ đứng cạnh cảnh Y Nhân, trong lòng thêm vài phần kính trọng cha mình. Tuy rằng những kẻ này thường ngày không ai dám nói linh tinh gì trước mặt Lục Minh hay thủ trưởng, nhưng nếu thủ trưởng đã nói thẳng ra thì chẳng ai dám không nể mặt thủ trưởng cả. Không chỉ bản thân không dám nói mà cũng sẽ không để cho ai khác nói hết. Hôm nay, Cảnh Y Nhân đã thành công dựa vào bản lĩnh của chính mình để phá vỡ lời đồn đại tiêu cực vô căn cứ của mọi người về mình. Nghe thấy vậy, Lý Đồng càng tức giận đến mức trong lòng sông cuộn biển gầm. Cô ta không hiểu sao Cảnh Y Nhân lại thông minh đến thể, cái gì cũng biết, vốn đang định tính kế một phen, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm thóc. Cô ta đi theo Lục Minh nhiều năm như vậy, không làm thiên kim tiểu thư mà đi làm thư ký cho anh, thế mà chẳng kiếm được chỗ tốt nào hết.
Nói những lời khách sáo xong xuôi, mọi người cùng ngồi xuống.
Ngô Tú Quyên kéo tay áo của chồng, ngầm hỏi tại sao ông lại làm như thế.
Lục Chính Hoa chỉ cười, thấp giọng nói bên tai bà: “Đứa nhỏ này không kém cỏi như bà nghĩ đâu.” “…” Ngô Tú Quyên tuy trong lòng mất hứng, nhưng Lục Chính Hoa đã nói vậy rồi, bà cũng sẽ không để ý nhiều.
Lý Hạo Nhiên ngồi cùng bàn nhìn con gái tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hơi, thấp giọng trách cứ: “Không phải con nói bọn họ sắp ly hôn sao? Sao bây giờ lại hoàn toàn trái ngược thế.”
“Quỷ mới biết Cảnh Y Nhân bỗng dưng có tài năng chứ”, Lý Đồng tức giận thấp giọng nói nhỏ. Lý Hạo Nhiên liếc đàn dương cầm cạnh tường trong đại sảnh một cái: “Đợi lát nữa cắt bánh ngọt, con đi đàn một bài chúc mừng sinh nhật.” “…”Nghe vậy, Lý Đồng lập tức hiểu được ý của cha, cười nhẹ một cái.
Lần trước cảnh Y Nhân bị xấu mặt chính là vì đàn dương cầm, trước đây cô ta lớn lên ở nông thôn, tuy thích khiêu vũ nhưng nhà nghèo không có tiền, cô ta phải tự học, nhưng về đàn dương cầm thì phải nói là dốt đặc cán mai. Cô ta lại ghét nhất chuyện Cảnh Y Nhân rõ ràng chẳng hiểu cái gì, đã thấp kém còn muốn giả vờ cái gì cũng biết.
Trong bữa tiệc ăn mừng ở Lục thị lần trước, Cảnh Y Nhân lấy thân phận là vị hôn thê của Lục Minh, mọi người đều bảo cô trình diễn một khúc đàn, thế mà ngay cả Lục Minh cũng chẳng rõ Cảnh Y Nhân không hề biết đánh đàn dương cầm.
Nếu không phải tại cô ta thích hư vinh, khoe khoang khoác lác trước mặt người khác rằng mình là học viên xuất sắc của Học viện m nhạc thì cũng sẽ không trở thành trò cười cho thiên hạ như thế. Cuối cùng tra ra
mới biết cô ta quả thật từng học ở Học viện m nhạc, nhưng là sau khi quay về nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh lại sĩ diện nên bỏ tiền để cô ta được vào đại học, nhưng cô ta âm luật dốt đặc cán mai, ngay cảmột học sinh tầm thường cũng không bằng. Hôm nay Lý Đồng cô phải khiến cô ta thành trò cười trước mặt thiên hạ lần nữa
mới được. Nếu làm nhà họ Lục bị mất mặt thì để xem thủ trưởng và thủ trưởng phu nhân còn muốn che chở cô ta nữa hay không. Nghĩ vậy, Lý Đông đúng lúc nhìn thấy người giúp việc bên ngoài đang lần lượt bê bánh ngọt vào, liền chủ động đứng lên dịu dàng cười nói với Ngô Tú Quyên: “Dì ơi, con đi đàn một khúc nhạc nhé.”
Ngô Tú Quyên cười ha ha gật đầu: “Được, đúng là chỉ có con hiểu chuyện nhất thôi.”
Lý Đồng rời khỏi ghế ngồi, bước về phía đàn dương cầm. Tao nhã ngồi trước phím đàn, cô ta vén nắp đàn lên.