Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1575
Chương 1575
“Sắp phải thi rồi, con phải nỗ lực hết sức đó!” Tề Bằng Trình nghiêm mặt nói, “Nghe lời, về nhà nghỉ ngơi đi!”
Tề Mẫn Mẫn còn muốn thương lượng với ba, thấy ông nghiêm mặt lại bèn đứng dậy đến bên cạnh Hoắc Trì Viễn.
“Đừng lo lắng! Có y tá chăm sóc ba 24 giờ mà!” Hoắc Trì Viễn ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn, cười an ủi.
Đến lúc này, Tề Mẫn Mẫn mới thả lỏng vẫy tay với Tề Bằng Trình, “Ba, con đi đây! Ba nhất định không thể sốt ruột!”
“Nhất định!” Tề Bằng Trình vẫy tay cười hiền lành, “Đi đi!”
Sự kiện thuốc con nhộng nhiễm độc rất nhanh liền bị truyền thông đăng tin, trở thành típ trên các trang báo, mạng xã hội.
Danh dự của tập đoàn Bằng Trình bị tổn hại nghiêm trọng.
Tuy Hoắc Trì Viễn có rót vài tỷ sang, nhưng cũng chỉ làm giảm nguy cơ thôi, hoàn toàn không có cách nào có thể vãn hồi lại danh dự cho tập đoàn Bằng Trình. Số lượng thuốc bị trả lại ngày càng nhiều.
Trong lúc Hoắc Trì Viễn đang cùng một đám quản lý cấp cao họp gấp khi đó, liền có mấy người đàn ông cao to xông vào.
“Có việc?” Hoắc Trì Viễn cao ngạo liếc nhìn đối phương.
Những người này nhìn qua đã có có việc gì tốt lành rồi.
“Chúng tôi cung cấp nguyên liệu cho các người, quản lý nhà máy Vương vẫn không trả tiền cho chúng tôi. Thế nên chúng tôi bất đắc dĩ mới phải đến đây yêu cầu được trả nợ. Các người tới cùng thì khi nào mới trả tiền cho chúng tôi?” Người đàn ông cầm đầu mình đầy hình xăm to tiếng nói.
“Quản lý nhà máy Vương dính nghi án kinh tế, nên đã bị truy nã rồi.” Hoắc Trì Viễn nhún vai, “Các người muốn tiền cũng được thôi, đến cục cảnh sát nói rõ ràng đi.”
“Chúng tôi cùng quản ký nhà máy không có quan hệ, là tập đoàn Bằng Trình các người quỵt nợ không trả!” Người đàn ông mình đầy hình xăm giẫm chân lên bàn, đầy uy hiếp nói, “Tiền hôm nay các ngươi không trả cũng phải trả, trả cũng phải trả!”
“Trịnh Húc, gọi 110.” Hoắc Trì Viễn hoàn toàn không quan tâm đến lời uy hiếp kia, lãnh khốc ra lệnh.
Trịnh Húc cung kính khom lưng, lập tức lấy điện thoại ra đang muốn bấm số.
Một người đàn ông khác liền giơ chân về phía Trịnh Húc.
Trịnh Húc vừa lúc né tránh.
Nhóm người quản lý thấy thế, liền lập tức vây quanh bảo hộ Trịnh Húc ở phía sau. Trịnh Húc lúc này mới có thể gọi điện thoại qua.
“Trả tiền!”Người đàn ông xăm trổ thấy Trịnh Húc gọi điện thoại, liền thiếu kiên nhẫn quát lớn.
“Chuyện quản lý Vương tạo biên lai nhập hàng giả chúng tôi đã báo cảnh sát. Nếu như các người hoàn toàn trong sạch, chúng tôi sẽ trả lại tiền. Còn nếu như các người là đồng mưu, đương nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.” Hoắc Trì Viễn lạnh lung nhìn đối phương.
Một đám người to con phía sau nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói, liền có chụt chột dạ đưa mắt nhìn nhau.
“Đại ca…Bọn chúng báo cảnh sát, chúng ta có cần rút lui không?” Có người run như cầy sấy hỏi.
“Sắp phải thi rồi, con phải nỗ lực hết sức đó!” Tề Bằng Trình nghiêm mặt nói, “Nghe lời, về nhà nghỉ ngơi đi!”
Tề Mẫn Mẫn còn muốn thương lượng với ba, thấy ông nghiêm mặt lại bèn đứng dậy đến bên cạnh Hoắc Trì Viễn.
“Đừng lo lắng! Có y tá chăm sóc ba 24 giờ mà!” Hoắc Trì Viễn ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn, cười an ủi.
Đến lúc này, Tề Mẫn Mẫn mới thả lỏng vẫy tay với Tề Bằng Trình, “Ba, con đi đây! Ba nhất định không thể sốt ruột!”
“Nhất định!” Tề Bằng Trình vẫy tay cười hiền lành, “Đi đi!”
Sự kiện thuốc con nhộng nhiễm độc rất nhanh liền bị truyền thông đăng tin, trở thành típ trên các trang báo, mạng xã hội.
Danh dự của tập đoàn Bằng Trình bị tổn hại nghiêm trọng.
Tuy Hoắc Trì Viễn có rót vài tỷ sang, nhưng cũng chỉ làm giảm nguy cơ thôi, hoàn toàn không có cách nào có thể vãn hồi lại danh dự cho tập đoàn Bằng Trình. Số lượng thuốc bị trả lại ngày càng nhiều.
Trong lúc Hoắc Trì Viễn đang cùng một đám quản lý cấp cao họp gấp khi đó, liền có mấy người đàn ông cao to xông vào.
“Có việc?” Hoắc Trì Viễn cao ngạo liếc nhìn đối phương.
Những người này nhìn qua đã có có việc gì tốt lành rồi.
“Chúng tôi cung cấp nguyên liệu cho các người, quản lý nhà máy Vương vẫn không trả tiền cho chúng tôi. Thế nên chúng tôi bất đắc dĩ mới phải đến đây yêu cầu được trả nợ. Các người tới cùng thì khi nào mới trả tiền cho chúng tôi?” Người đàn ông cầm đầu mình đầy hình xăm to tiếng nói.
“Quản lý nhà máy Vương dính nghi án kinh tế, nên đã bị truy nã rồi.” Hoắc Trì Viễn nhún vai, “Các người muốn tiền cũng được thôi, đến cục cảnh sát nói rõ ràng đi.”
“Chúng tôi cùng quản ký nhà máy không có quan hệ, là tập đoàn Bằng Trình các người quỵt nợ không trả!” Người đàn ông mình đầy hình xăm giẫm chân lên bàn, đầy uy hiếp nói, “Tiền hôm nay các ngươi không trả cũng phải trả, trả cũng phải trả!”
“Trịnh Húc, gọi 110.” Hoắc Trì Viễn hoàn toàn không quan tâm đến lời uy hiếp kia, lãnh khốc ra lệnh.
Trịnh Húc cung kính khom lưng, lập tức lấy điện thoại ra đang muốn bấm số.
Một người đàn ông khác liền giơ chân về phía Trịnh Húc.
Trịnh Húc vừa lúc né tránh.
Nhóm người quản lý thấy thế, liền lập tức vây quanh bảo hộ Trịnh Húc ở phía sau. Trịnh Húc lúc này mới có thể gọi điện thoại qua.
“Trả tiền!”Người đàn ông xăm trổ thấy Trịnh Húc gọi điện thoại, liền thiếu kiên nhẫn quát lớn.
“Chuyện quản lý Vương tạo biên lai nhập hàng giả chúng tôi đã báo cảnh sát. Nếu như các người hoàn toàn trong sạch, chúng tôi sẽ trả lại tiền. Còn nếu như các người là đồng mưu, đương nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.” Hoắc Trì Viễn lạnh lung nhìn đối phương.
Một đám người to con phía sau nghe thấy Hoắc Trì Viễn nói, liền có chụt chột dạ đưa mắt nhìn nhau.
“Đại ca…Bọn chúng báo cảnh sát, chúng ta có cần rút lui không?” Có người run như cầy sấy hỏi.