Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1564
Chương 1564
“Hóa? Anh đã lâu không tiếp xúc nên quên gần hết rồi. Nhưng ngữ văn, toán học, vật lý, tiếng Anh, sinh học anh đều có thể giúp em.” Hoắc Nhiên cười haha hai tiếng.
“Thực sư hoài nghi anh và anh Hoắc có phải là anh em ruột không. Tiểu Nhiễm được anh Hoắc phụ đạo càng ngày càng tiến bộ, còn em được anh phụ đạo thì ngày càng sa sút.” Vương Gia Tuệ đẩy Hoắc Nhiên một cái, “Anh vẫn nên im lặng làm bác sĩ Mông Cổ đi!”
“Anh muốn làm bác sĩ Mông Cổ!” Hoắc Nhiên túm Vương Giai Tuệ vào lòng, tay và miệng đều sử dụng, nhiệt tình quấn lấy.
Thật muốn lập tức cưới cô về nhà.
Vương Giai Tuệ nhanh chóng đầu hàng, chìm đắm trong nụ hôn của Hoắc Nhiên.
“Bác sĩ Mông Cổ, dừng lại!” Vương Giai Tuệ đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Hoắc Nhiên ra.
Hoắc Nhiên ngồi phịch trên ghế sô pha, bất đắc dĩ bĩu môi:”Ngay cả hôn cũng không được thoải mái. Thi vào trường cao đẳng, tao nguyền rủa mày!”
Nhìn bộ dáng bất lực của Hoắc Nhiên, Vương Giai Tuệ cười rộ lên.
Cô tiến lên hôn hai má Hoắc Nhiên:”Chỉ vài ngày thôi. Nhẫn nại.”
“Huynh có thể nhẫn nhưng đệ không thể nhẫn.” Hoắc Nhiên chỉ chỉ nơi nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Giai Tuệ đẩy ngã Hoắc Nhiên, đỏ mặt ngồi lại, nghiêm túc xem sách, không thèm liếc Hoắc Nhiên một cái.
Cô và anh càng ngày càng thân mật, thường xuyên sắp bùng nổ. Cũng may mỗi lần Hoắc Nhiên đều khẩn cấp phanh lại, bằng không….
Cô vụng trộm nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái. Nhìn thấy anh đang nhắm mắt bình tĩnh lại thì môi cô không nhịn được nhếch lên.
Yêu một người, không có chuyện tình cảm chỉ dừng lại ở mức lễ nghĩa.
Cô rõ ràng anh có ham muốn mãnh liệt với cô thế nào, cũng hiểu được anh kiềm chế có bao nhiêu khổ sở.
Nhưng cô không muốn thỏa hiệp.
Ít nhất là hiện tại, còn chưa phải lúc.
Cô muốn thi đỗ vào một trường đại học lý tưởng, phải đỗ!
“Giai Tuệ, nếu em đồng ý anh có thể đưa em ra nước ngoài du học, em có thể không cần vất vả như vậy.” Hoắc Nhiên dịu dàng vén tóc Giai Tuệ. Mấy ngày nay nhìn thấy cô gầy đi trông thấy, anh rất đau lòng.
“Không cần đâu! Ra nước ngoài rồi sẽ không được nhìn thấy anh thường xuyên.” Vương Giai Tuệ cười ngả đầu lên đầu gối Hoắc Nhiên cười nói.
Nếu không đỗ, trượt Q đại, cô sẽ lựa chọn F đại hoặc S đại, chủ yến là muốn lựa chọn ở bên Hoắc Nhiên.
Ôn tập đến muộn, khi nửa đêm, Tề Mẫn Mẫn đã nằm úp sấp trên mặt bàn mà ngủ mất.
Hoắc Trì Viễn để giấy tờ trong tay xuống, lấy bút trong tay cô, nhẹ nhàng ôm cô về phòng ngủ.
Đặt cô nằm lên giường, đắp kín chăn, Hoắc Trì Viễn lại về phòng làm việc. Giúp Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị sách vở xong, anh đang định quay về phòng ngủ thì di động để trên ghế sô pha rung lên.
Lúc này, anh mới nhớ ra, vì không để ảnh hưởng đến việc học của Tề Mẫn Mẫn, anh đã chuyển sang chế độ rung rồi đề lên ghế sô pha.
“Hóa? Anh đã lâu không tiếp xúc nên quên gần hết rồi. Nhưng ngữ văn, toán học, vật lý, tiếng Anh, sinh học anh đều có thể giúp em.” Hoắc Nhiên cười haha hai tiếng.
“Thực sư hoài nghi anh và anh Hoắc có phải là anh em ruột không. Tiểu Nhiễm được anh Hoắc phụ đạo càng ngày càng tiến bộ, còn em được anh phụ đạo thì ngày càng sa sút.” Vương Gia Tuệ đẩy Hoắc Nhiên một cái, “Anh vẫn nên im lặng làm bác sĩ Mông Cổ đi!”
“Anh muốn làm bác sĩ Mông Cổ!” Hoắc Nhiên túm Vương Giai Tuệ vào lòng, tay và miệng đều sử dụng, nhiệt tình quấn lấy.
Thật muốn lập tức cưới cô về nhà.
Vương Giai Tuệ nhanh chóng đầu hàng, chìm đắm trong nụ hôn của Hoắc Nhiên.
“Bác sĩ Mông Cổ, dừng lại!” Vương Giai Tuệ đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Hoắc Nhiên ra.
Hoắc Nhiên ngồi phịch trên ghế sô pha, bất đắc dĩ bĩu môi:”Ngay cả hôn cũng không được thoải mái. Thi vào trường cao đẳng, tao nguyền rủa mày!”
Nhìn bộ dáng bất lực của Hoắc Nhiên, Vương Giai Tuệ cười rộ lên.
Cô tiến lên hôn hai má Hoắc Nhiên:”Chỉ vài ngày thôi. Nhẫn nại.”
“Huynh có thể nhẫn nhưng đệ không thể nhẫn.” Hoắc Nhiên chỉ chỉ nơi nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Giai Tuệ đẩy ngã Hoắc Nhiên, đỏ mặt ngồi lại, nghiêm túc xem sách, không thèm liếc Hoắc Nhiên một cái.
Cô và anh càng ngày càng thân mật, thường xuyên sắp bùng nổ. Cũng may mỗi lần Hoắc Nhiên đều khẩn cấp phanh lại, bằng không….
Cô vụng trộm nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái. Nhìn thấy anh đang nhắm mắt bình tĩnh lại thì môi cô không nhịn được nhếch lên.
Yêu một người, không có chuyện tình cảm chỉ dừng lại ở mức lễ nghĩa.
Cô rõ ràng anh có ham muốn mãnh liệt với cô thế nào, cũng hiểu được anh kiềm chế có bao nhiêu khổ sở.
Nhưng cô không muốn thỏa hiệp.
Ít nhất là hiện tại, còn chưa phải lúc.
Cô muốn thi đỗ vào một trường đại học lý tưởng, phải đỗ!
“Giai Tuệ, nếu em đồng ý anh có thể đưa em ra nước ngoài du học, em có thể không cần vất vả như vậy.” Hoắc Nhiên dịu dàng vén tóc Giai Tuệ. Mấy ngày nay nhìn thấy cô gầy đi trông thấy, anh rất đau lòng.
“Không cần đâu! Ra nước ngoài rồi sẽ không được nhìn thấy anh thường xuyên.” Vương Giai Tuệ cười ngả đầu lên đầu gối Hoắc Nhiên cười nói.
Nếu không đỗ, trượt Q đại, cô sẽ lựa chọn F đại hoặc S đại, chủ yến là muốn lựa chọn ở bên Hoắc Nhiên.
Ôn tập đến muộn, khi nửa đêm, Tề Mẫn Mẫn đã nằm úp sấp trên mặt bàn mà ngủ mất.
Hoắc Trì Viễn để giấy tờ trong tay xuống, lấy bút trong tay cô, nhẹ nhàng ôm cô về phòng ngủ.
Đặt cô nằm lên giường, đắp kín chăn, Hoắc Trì Viễn lại về phòng làm việc. Giúp Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị sách vở xong, anh đang định quay về phòng ngủ thì di động để trên ghế sô pha rung lên.
Lúc này, anh mới nhớ ra, vì không để ảnh hưởng đến việc học của Tề Mẫn Mẫn, anh đã chuyển sang chế độ rung rồi đề lên ghế sô pha.