Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22
Lúc này, một người đàn ông sốt ruột chạy vọt vào trong cục cảnh sát, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám người, khi thấy Tề Mẫn Mẫn bị mắc mưa ướt sũng ngồi ở đỏ, trong mắt hiện lên đau lòng vô cùng. Anh lập tức tiến lên, với lấy Tề Mẫn Mẫn từ trên ghế đứng dậy, ôm vào trong ngực.
“Chú?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn. Áo sơ mi của anh cũng đã ướt đẫm, xem ra đã ở trong mưa thật lâu. Tóc xoăn ẩm ướt buông xuống trên trán, vậy mà gợi cảm vô cùng.
“Ngu ngốc! Em nghĩ rằng để mình bị ốm, ba em sẽ đau lòng sao?” Hoắc Trì Viễn căm tức mắng cô.
“Tôi chỉ không biết đi về đâu.” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, bất lực nói.
Cho dù cô bị bệnh, chỉ sợ ba cũng sẽ không đau lòng.
Đối với tình thương của ba, cô đã không còn chờ mong gì.
“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Có thể là nước mắt của cô làm anh đau đớn, trong âm thanh của anh có phẫn nộ không thể đè nén được: “Em có biết tôi đã lật hết cả thành phố A lên rồi không hả?”
Tiếng gầm thét của anh dọa mọi người nhảy dựng lên, vị cảnh sát hiền lành kia cũng đi tới khuyên nhủ: “Anh Cố, có mâu thuẫn gì có thể trở về nói chuyện mà.”
“Cảm ơn.” Hoắc Trì Viễn thành ý cảm ơn người cảnh sát. Anh lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho người cảnh sát: “Có việc có thể gọi cho tôi.”
“Anh Cố xin đừng khách sáo với tôi.” Chú cảnh sát khẩn trương xua tay, cười hiền lành.
“Lần này là cảm ơn từ đáy lòng.” Hoắc Trì Viễn nói xong, sau đó bế Tề Mẫn Mẫn lên, đi ra ngoài.
“Tôi không quay về!” Tề Mẫn Mẫn cố chấp vùng vẫy.
Ba không cần cô nữa, nhưng cô còn không có thương cảm đến cầu xin sự thương hại của người ngoài đâu.
Vốn dĩ Hoắc Trì Viễn không để ý đến Tề Mẫn Mẫn, bá đạo ôm cô đi ra khỏi cục cảnh sát.
Đột nhiên mưa rơi nhỏ hơn, nhưng là gió còn hơi lạnh, hơn nữa trên người Tề Mẫn Mẫn đã ướt đẫm, cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Đáng chết! Ôm chặt tôi!” Hoắc Trì Viễn khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó ôm lấy cô ở trước ngực, chạy về hướng cửa xe Maybach.
Đặt Tề Mẫn Mẫn cẩn thận ngồi ở vị trí cạnh tay lái, Hoắc Trì Viễn liền lên xe, khởi động động cơ, mở điều hòa lên.
“Cởi váy ra!” anh nhìn Tề Mẫn Mẫn lạnh đến nỗi môi trắng bệch, liền lạnh giọng ra lệnh.
“Không cần!” khuôn mặt trắng xanh của Tề Mẫn Mẫn vì Hoắc Trì Viễn nói mà quét lên ánh hồng.
“Quần áo của em đều ướt đẫm, sẽ bị cảm mất.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, yên lặng giải thích. Anh nghiêng người lấy ra tây trang ném cho Tề Mẫn Mẫn. “Thay đi.”
“Anh… cũng bị ướt rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn. Áo của anh vì bị dính nước mưa, gắt gao dán vào trong ngực, cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo dính sát. Mà hai bắp đùi thon dài của anh cũng bị quần ướt gắt gao bó lấy. Giờ khắc này, bên trong chiếc xe kín mít đột nhiên cô ý thức được thân thể của anh có một loại hấp dẫn trí mạng.
“Tôi là đàn ông!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền tăng chân ga, lái xe vào giữa đường phố yên tĩnh.
Tề Mẫn Mẫn che che đậy đậy cởi váy, lập tức lấy tây trang vây lấy thân thể mình, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn Hoắc Trì Viễn. Tây trang của anh đối với cô mà nói tuy lớn, nhưng cũng không có cách nào che được hai bắp đùi của cô. Cô bất an lặng lẽ nhìn anh, lại phát hiện ra ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn về phía trước, căn bản không rảnh mà bận tâm đến cô. Sự quẫn bách của cô lúc này mới giảm bớt xuống một ít.
Chạy xe vào trong biệt thự, Hoắc Trì Viễn liền khom lưng ôm lấy Tề Mẫn Mẫn xuống xe, vội vàng chạy vào trong phòng.
Lúc này, một người đàn ông sốt ruột chạy vọt vào trong cục cảnh sát, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám người, khi thấy Tề Mẫn Mẫn bị mắc mưa ướt sũng ngồi ở đỏ, trong mắt hiện lên đau lòng vô cùng. Anh lập tức tiến lên, với lấy Tề Mẫn Mẫn từ trên ghế đứng dậy, ôm vào trong ngực.
“Chú?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn. Áo sơ mi của anh cũng đã ướt đẫm, xem ra đã ở trong mưa thật lâu. Tóc xoăn ẩm ướt buông xuống trên trán, vậy mà gợi cảm vô cùng.
“Ngu ngốc! Em nghĩ rằng để mình bị ốm, ba em sẽ đau lòng sao?” Hoắc Trì Viễn căm tức mắng cô.
“Tôi chỉ không biết đi về đâu.” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, bất lực nói.
Cho dù cô bị bệnh, chỉ sợ ba cũng sẽ không đau lòng.
Đối với tình thương của ba, cô đã không còn chờ mong gì.
“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Có thể là nước mắt của cô làm anh đau đớn, trong âm thanh của anh có phẫn nộ không thể đè nén được: “Em có biết tôi đã lật hết cả thành phố A lên rồi không hả?”
Tiếng gầm thét của anh dọa mọi người nhảy dựng lên, vị cảnh sát hiền lành kia cũng đi tới khuyên nhủ: “Anh Cố, có mâu thuẫn gì có thể trở về nói chuyện mà.”
“Cảm ơn.” Hoắc Trì Viễn thành ý cảm ơn người cảnh sát. Anh lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho người cảnh sát: “Có việc có thể gọi cho tôi.”
“Anh Cố xin đừng khách sáo với tôi.” Chú cảnh sát khẩn trương xua tay, cười hiền lành.
“Lần này là cảm ơn từ đáy lòng.” Hoắc Trì Viễn nói xong, sau đó bế Tề Mẫn Mẫn lên, đi ra ngoài.
“Tôi không quay về!” Tề Mẫn Mẫn cố chấp vùng vẫy.
Ba không cần cô nữa, nhưng cô còn không có thương cảm đến cầu xin sự thương hại của người ngoài đâu.
Vốn dĩ Hoắc Trì Viễn không để ý đến Tề Mẫn Mẫn, bá đạo ôm cô đi ra khỏi cục cảnh sát.
Đột nhiên mưa rơi nhỏ hơn, nhưng là gió còn hơi lạnh, hơn nữa trên người Tề Mẫn Mẫn đã ướt đẫm, cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Đáng chết! Ôm chặt tôi!” Hoắc Trì Viễn khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó ôm lấy cô ở trước ngực, chạy về hướng cửa xe Maybach.
Đặt Tề Mẫn Mẫn cẩn thận ngồi ở vị trí cạnh tay lái, Hoắc Trì Viễn liền lên xe, khởi động động cơ, mở điều hòa lên.
“Cởi váy ra!” anh nhìn Tề Mẫn Mẫn lạnh đến nỗi môi trắng bệch, liền lạnh giọng ra lệnh.
“Không cần!” khuôn mặt trắng xanh của Tề Mẫn Mẫn vì Hoắc Trì Viễn nói mà quét lên ánh hồng.
“Quần áo của em đều ướt đẫm, sẽ bị cảm mất.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, yên lặng giải thích. Anh nghiêng người lấy ra tây trang ném cho Tề Mẫn Mẫn. “Thay đi.”
“Anh… cũng bị ướt rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn. Áo của anh vì bị dính nước mưa, gắt gao dán vào trong ngực, cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo dính sát. Mà hai bắp đùi thon dài của anh cũng bị quần ướt gắt gao bó lấy. Giờ khắc này, bên trong chiếc xe kín mít đột nhiên cô ý thức được thân thể của anh có một loại hấp dẫn trí mạng.
“Tôi là đàn ông!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền tăng chân ga, lái xe vào giữa đường phố yên tĩnh.
Tề Mẫn Mẫn che che đậy đậy cởi váy, lập tức lấy tây trang vây lấy thân thể mình, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn Hoắc Trì Viễn. Tây trang của anh đối với cô mà nói tuy lớn, nhưng cũng không có cách nào che được hai bắp đùi của cô. Cô bất an lặng lẽ nhìn anh, lại phát hiện ra ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn về phía trước, căn bản không rảnh mà bận tâm đến cô. Sự quẫn bách của cô lúc này mới giảm bớt xuống một ít.
Chạy xe vào trong biệt thự, Hoắc Trì Viễn liền khom lưng ôm lấy Tề Mẫn Mẫn xuống xe, vội vàng chạy vào trong phòng.