Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1010
Chương 1010
Năm ngày bốn đêm sau rốt cuộc tuyệt cũng ngừng. Dưới ánh nắng mặt trời, những chiếc lá long lanh như ngọc bích, xinh đẹp trên bầu trời.
Tề Mẫn Mẫn túm tay Hoắc trì Viễn, chạy ra khỏi phòng, đi lòng vòng trên mặt tuyết: “Thật đẹp!”
Hoắc trì Viễn sợ Tề Mẫn Mẫn té ngã, vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy cô.
“Hoắc trì Viễn, em muốn đi thăm ông ngoại!” Tề Mẫn Mẫn dựa vào lòng Hoắc trì Viễn, đột nhiên mở miệng.
“Được!” Hoắc trì Viễn nhìn bầu trời trong xanh, cười đồng ý.
Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn gật đầu, nắm tay anh chạy lên núi.
“Chậm một chút!” Hoắc trì Viễn lo lắng lớn tiếng dặn dò.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ý thức rằng bản thân đang là phụ nữ có thai, lập tức quay đầu lại, le lưỡi với Hoắc trì Viễn: “Xấu hổ quá! Em quên mất. Chú à, anh đừng giận em nha!”
Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, quàng lại khăn cho cô, hôn lên đôi mắt to tròn của cô: “Làm sao anh có thể giận em chứ?”
Ở xa xa vang lên tiếng súng, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy những chú chim hoảng sở bay lên không trung, cười nói: “Mấy ngày nay ba giống như bị ma nhập, thích săn thú! Nhưng mà, chắc rằng buổi tối vẫn tay không trở về mà thôi!”
“Chúng ta…… có nên trở về hay không?” Đột nhiên Hoắc trì Viễn nhíu mày lại, có chút thận trọng nói.
“Vì sao chứ? Anh có thấy thời tiết hôm nay rất đẹp không?” Tề Mẫn Mẫn chỉ bầu trời phía trên, bất mãn hỏi.
Hoắc trì Viễn không đành lòng thấy dáng vẻ thất vọng của Tề Mẫn Mẫn nên đồng ý đi lên núi.
Anh nhìn hướng những chú chim đang hoảng sợ bay lên lại nhìn về phía Hoắc Tra Bố được phong táng.
Hai chỗ này cách nhau vài dặm.
Bọn họ cũng không ở trong khu vực săn bắn.
“Bé con, Anh cõng em lên núi!” Hoắc trì Viễn yêu chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Không cần! Lên núi khó hơn xuống núi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chố.
Cô còn nhớ hôm đó Hoắc trì Viễn cõng cô xuống núi, mệt đến mức thở không ra hơi.
Nếu còn để anh cõng cô lên núi, không phải sẽ mệt thổ ra máu sao?
Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn rất dày. Khi giẫm lên tạo thành một vết lõm khá to.
“Vậy em đi theo sau anh!” Hoắc trì Viễn biết rõ trên núi khá nguy hiểm lo lắng dặn dò.
“Được! Em nắm tay anh!” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt bàn tay to dày của Hoắc trì Viễn, cười ngọt ngào nói. Cô biết Hoắc trì Viễn sợ cô gặp nguy hiểm nhưng mà đoạn đường này đến nơi an táng ông ngoại cũng không khó đi nên chắc chắn sẽ rất an toàn.
Hoắc trì Viễn đưa hai tay ra sau nắm lấy hai tay của Tề Mẫn Mẫn, cẩn thận đi trước dẫn đường.
Tuy anh đã ghi nhớ tất cả những chỗ nguy hiểm mà Trác Liệt nhắc nhỏ nhưng vẫn không dám chủ quan. Mỗi bước anh đều lấy chân thăm dò cẩn thận, tuyết có xốp hay không khi thấy lớp tuyết đủ cứng mới dám tiếp tục lên trước.
Anh cẩn thận đường đi ở đưới chân nhưng lại quên rằng ở trong núi rừng lại có nguy hiểm trùng trùng. Một con gấu rừng đang thong thả đi chuyển về phía bọn họ.
“Hoắc trì Viễn, có gấu!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhìn thấy có con gấu rừng ở cách đó không xa, lo lắng gọi Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn lập tức xoay người, tiếp theo Tề Mẫn Mẫn ngã vào đất tuyết. Anh ôm chặt cô trong ngực, thấp giọng dặn: “Đừng cử động! Cũng đừng nói gì cả! Nín thở. Gấu chỉ công kích những sinh vật nó cảm thấy có uy hiếp đến nó!”
Năm ngày bốn đêm sau rốt cuộc tuyệt cũng ngừng. Dưới ánh nắng mặt trời, những chiếc lá long lanh như ngọc bích, xinh đẹp trên bầu trời.
Tề Mẫn Mẫn túm tay Hoắc trì Viễn, chạy ra khỏi phòng, đi lòng vòng trên mặt tuyết: “Thật đẹp!”
Hoắc trì Viễn sợ Tề Mẫn Mẫn té ngã, vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy cô.
“Hoắc trì Viễn, em muốn đi thăm ông ngoại!” Tề Mẫn Mẫn dựa vào lòng Hoắc trì Viễn, đột nhiên mở miệng.
“Được!” Hoắc trì Viễn nhìn bầu trời trong xanh, cười đồng ý.
Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn gật đầu, nắm tay anh chạy lên núi.
“Chậm một chút!” Hoắc trì Viễn lo lắng lớn tiếng dặn dò.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ý thức rằng bản thân đang là phụ nữ có thai, lập tức quay đầu lại, le lưỡi với Hoắc trì Viễn: “Xấu hổ quá! Em quên mất. Chú à, anh đừng giận em nha!”
Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, quàng lại khăn cho cô, hôn lên đôi mắt to tròn của cô: “Làm sao anh có thể giận em chứ?”
Ở xa xa vang lên tiếng súng, Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy những chú chim hoảng sở bay lên không trung, cười nói: “Mấy ngày nay ba giống như bị ma nhập, thích săn thú! Nhưng mà, chắc rằng buổi tối vẫn tay không trở về mà thôi!”
“Chúng ta…… có nên trở về hay không?” Đột nhiên Hoắc trì Viễn nhíu mày lại, có chút thận trọng nói.
“Vì sao chứ? Anh có thấy thời tiết hôm nay rất đẹp không?” Tề Mẫn Mẫn chỉ bầu trời phía trên, bất mãn hỏi.
Hoắc trì Viễn không đành lòng thấy dáng vẻ thất vọng của Tề Mẫn Mẫn nên đồng ý đi lên núi.
Anh nhìn hướng những chú chim đang hoảng sợ bay lên lại nhìn về phía Hoắc Tra Bố được phong táng.
Hai chỗ này cách nhau vài dặm.
Bọn họ cũng không ở trong khu vực săn bắn.
“Bé con, Anh cõng em lên núi!” Hoắc trì Viễn yêu chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Không cần! Lên núi khó hơn xuống núi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chố.
Cô còn nhớ hôm đó Hoắc trì Viễn cõng cô xuống núi, mệt đến mức thở không ra hơi.
Nếu còn để anh cõng cô lên núi, không phải sẽ mệt thổ ra máu sao?
Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn rất dày. Khi giẫm lên tạo thành một vết lõm khá to.
“Vậy em đi theo sau anh!” Hoắc trì Viễn biết rõ trên núi khá nguy hiểm lo lắng dặn dò.
“Được! Em nắm tay anh!” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt bàn tay to dày của Hoắc trì Viễn, cười ngọt ngào nói. Cô biết Hoắc trì Viễn sợ cô gặp nguy hiểm nhưng mà đoạn đường này đến nơi an táng ông ngoại cũng không khó đi nên chắc chắn sẽ rất an toàn.
Hoắc trì Viễn đưa hai tay ra sau nắm lấy hai tay của Tề Mẫn Mẫn, cẩn thận đi trước dẫn đường.
Tuy anh đã ghi nhớ tất cả những chỗ nguy hiểm mà Trác Liệt nhắc nhỏ nhưng vẫn không dám chủ quan. Mỗi bước anh đều lấy chân thăm dò cẩn thận, tuyết có xốp hay không khi thấy lớp tuyết đủ cứng mới dám tiếp tục lên trước.
Anh cẩn thận đường đi ở đưới chân nhưng lại quên rằng ở trong núi rừng lại có nguy hiểm trùng trùng. Một con gấu rừng đang thong thả đi chuyển về phía bọn họ.
“Hoắc trì Viễn, có gấu!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhìn thấy có con gấu rừng ở cách đó không xa, lo lắng gọi Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn lập tức xoay người, tiếp theo Tề Mẫn Mẫn ngã vào đất tuyết. Anh ôm chặt cô trong ngực, thấp giọng dặn: “Đừng cử động! Cũng đừng nói gì cả! Nín thở. Gấu chỉ công kích những sinh vật nó cảm thấy có uy hiếp đến nó!”