Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467
60467.“Cố Thiên Tuấn, anh bớt tự luyến đi!” An Điềm hứ một tiếng.
“Sao thế phu nhân Cố? Em không đồng ý với những gì các bé nói sao?” Cố Thiên Tuấn nắm tay đeo nhẫn kim cương của An Điềm, quay đầu qua nhẹ nhàng cười và nhìn An Điềm.
An Điềm bị ánh mắt nồng nàn đó của Cố Thiên Tuấn làm cho giật mình, cô ngại ngùng cúi đầu xuống rồi lẩm bẩm: “Ai là phu nhân Cố chứ!’
Cố Thiên Tuấn dường như vẫn chưa thoát khỏi vai “cưng vợ”, bây giờ anh hoàn toàn không có dáng vẻ của tổng tài gì cả, anh đưa tay An Điềm lên môi hôn một cái, rồi hỏi ngược lại: “Em nói xem?!”
Dáng vẻ này của Cố Thiên Tuấn, khiến An An ở bên cạnh cười mãi không thôi.
“An An ở đây, anh làm gì đấy, Cố Thiên Tuấn?” An Điềm đỏ mặt.
“Không sao mà,” An An nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Vừa nãy họp phụ huynh, con thấy bố hôn trộm mẹ mấy lần rồi!”
“An An...” An Điềm không ngờ lại bị con mình trêu ghẹo, mặt cô càng đỏ hơn, “Bây giờ con có thể gọi lại là chú Cố Thiên Tuấn, không cần gọi bố đâu.”
An An tròn xoe đôi mắt, sau đó nhìn sang Cố Thiên Tuấn, không cam tâm nói: “Chú Cố, chú nói là chú với mẹ kết hôn rồi mà, nhưng phải tổ chức một đám cưới linh đình, để tất cả mọi người đều biết mẹ con và chú kết hôn rồi, nhưng hai người rốt cuộc khi nào mới kết hôn vậy? Con đang mong ngày mời tất cả bạn học đến tham dự lễ cưới đấy!”
Nghe An An nói vậy, An Điềm cũng lén nhìn qua Cố Thiên Tuấn, bây giờ ngoài việc chưa bắt được Chu Hán Khanh ra thì những chuyện khác đều đã ổn thỏa cả, nếu bây giờ Cố Thiên Tuấn muốn kết hôn thì mình không cần phải dè dặt nữa.
Nhưng Cố Thiên Tuấn không hề chú ý đến vẻ mặt mong đợi của An Điềm, anh đưa tay nghịch chiếc mũi của An An rồi nói: “Chuyện này chú sẽ sắp xếp. Nếu con gọi chú là bố mà mẹ con không vui thì cứ tạm thời gọi là chú Cố cũng không sao, tóm lại sau này con cũng sẽ gọi chú là bố thôi.”
Cố Thiên Tuấn nhìn đôi mắt sáng nhỏ của An An, trong lòng bùi ngùi: Anh cũng muốn tổ chức một đám cưới linh đình với An Điềm, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người họ đã ở bên nhau rồi, nhưng cứ chuyện này tiếp chuyện khác, bây giờ vẫn chưa bắt được Chu Hán Khánh, thì lại có kẻ địch mới xuất hiện rồi.
Hơn nữa, bố anh Cố Diệp Lâm đến đây nói với mình những lời đó, nên Cố Thiên Tuấn càng khẳng định những suy nghĩ trước đó là đúng.
Thế nên, anh phải xử lý hết tất cả mọi chuyện mới có thể cho An Điềm một đám cưới trọn vẹn được, anh không muốn hôn lễ có bất kỳ vấn đề gì cả, càng không muốn có gì đáng tiếc xảy ra với An Điềm.
Lúc này đại khái đều là nhân quả tuần hoàn vì năm xưa anh đã bỏ rơi An Điềm, nên anh sẽ thản nhiên đón nhận những thử thách này.
“Vậy là được rồi!” An An không hay biết gì vỗ tay vui sướng.
Chỉ là An Điềm đúng là không thể cười nổi, theo cô thấy, bây giờ Cố Thiên Tuấn nói đã có sắp xếp rồi, còn cụ thể là những sắp xếp gì? Anh chỉ nói sơ cho mình biết trước đó thôi, nhưng bây giờ mình sống ở biệt thự cũng đã một thời gian dài rồi, anh thậm chí còn không thèm nhắc đến nữa!
Cố Thiên Tuấn bên cạnh cuối cùng đã chú ý đến An Điềm có gì đó không ổn, nhẹ nhàng hỏi: “An Điềm, em sao vậy?’
“Không, không có gì.” An Điềm cảm xúc lẫn lộn lắc đầu nói, “Chỉ là đi họp phụ huynh cả ngày cho An An rồi nên có hơi mệt.”
“Cũng sắp đến nhà rồi, em dựa vào người anh nghỉ ngơi chút đi.” Cố Thiên Tuấn nói, rồi kéo An Điềm vào lòng mình.
An Điềm cũng không từ chối, dựa thẳng vào vai của Cố Thiên Tuấn.
Cả người sà vào trong hơi thở của Cố Thiên Tuấn, An Điềm từ từ nhắm mắt lại, cô thở phào, tâm trạng dần thả lỏng: Tạm không nghĩ đến những chuyện khác, nếu cuộc sống có thể bình an vui vẻ như vậy, cũng tốt lắm rồi…
Khi mặt trời lặn, An Điềm và Cố Thiên Tuấn đã về đến biệt thự.
Hai người lớn và một đứa bé vừa vào trong sảnh biệt thự, Cố Thiên Kỳ trông ngóng cả ngày trời lập tức vui vẻ chào đón, anh cúi người xuống bế An An vào lòng, sau đó nhìn An Điềm nói: “Nhiên Nhiên, chị về rồi à, chị có biết là một mình em ở trong căn biệt thự này cô đơn hiu quạnh lắm không?”
“Cô đơn hiu quạnh? Mai sắp xếp em vào công ty!” Cố Thiên Tuấn vừa cảnh cáo đặt tay lên vai của An Điềm, vừa nhìn vẻ mặt vô cảm của Cố Thiên Kỳ nói, “Em chuẩn bị đi!”
“Không phải chứ, nhanh như vậy sao?” Cố Thiên Kỳ giật mình rồi vội đặt An An xuống đất, sau đó nhìn Cố Thiên Tuấn giả vờ đáng thương, “Anh, anh sắp xếp nhanh thế, em chưa chuẩn bị tâm lý gì cả!”
“Nhanh thế cũng không có gì không tốt.” An Điềm nhìn Cố Thiên Kỳ nói, “Em xem đi, suốt ngày ở trong biệt thự, không có tý sức sống nào cả, em mới chỉ là sinh viên năm tư vừa tốt nghiệp thôi đấy nhé! Nếu được rèn luyện một chút, tiếp xúc với nhiều người cũng tốt.”
“Nhiên Nhiên, thì ra chị quan tâm đến em như vậy! Lúc nào cũng nghĩ cho em!” Cố Thiên Kỳ cảm động nhìn An Điềm, nói xong thì bước về trước định ôm lấy An Điềm.
Kết quả Cố Thiên Tuấn đưa tay lập tức kéo An Điềm vào lòng mình, rồi nhìn Cố Thiên Kỳ khiêu khích: “Tránh xa vợ anh ra!”
“Em...” Cố Thiên Kỳ há hốc miệng, anh nhìn lướt qua sau đó nói với giọng nửa thật nửa đùa, “Anh, anh tuyên bố chủ quyền như vậy thật khiến người khác nảy sinh tính khiêu chiến đó, lỡ như em cũng muốn lấy Nhiên Nhiên làm vợ thì sao?”
“Cố Thiên Kỳ! Em lại không biết lớn nhỏ rồi!”
Cố Thiên Tuấn không nói gì, An Điềm không vui, cô đi về trước gõ vào đầu của Cố Thiên Kỳ: “Mau ra ngoài làm việc rèn luyện đi, chị thấy em nói chuyện càng lúc càng không có chừng mực rồi đấy!”
“A! Đau quá!” Cố Thiên Kỳ làm quá ôm lấy đầu mình nói, “Nhiên Nhiên, chị đanh đá quá, tại sao vẫn còn nhiều người thích chị như vậy!”
“Trời sinh ra đã xinh đẹp nên đành chịu thôi! Hừ!” An Điềm cười đắc ý, “Ai cũng xem trọng khuôn mặt của chị!”
An Điềm để lộ biểu cảm đắc ý ra, Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ cũng đành chịu, chỉ có An An nhìn An Điềm nói: “Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng nhận thức được vẻ đẹp của mình rồi!”
“Ha ha, vẫn là An An nhà mình dẻo miệng!” An Điềm cười vui, sau đó kéo tay An An nói, “ĐI nào, An An, mẹ và con cùng làm bài tập! Chúng ta mặc kệ họ đi!”
“Vâng!” An An đắc ý gật đầu, kéo An Điềm vào căn phòng nhỏ của mình.
Cố Thiên Tuấn và Cố Thiên Kỳ cùng lúc quay người lại, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ của An Điềm và An An, trên mặt xuất hiện biểu cảm phức tạp.
“Mai anh sẽ trực tiếp chỉ dẫn em, đi tìm vị trí của em, chỉ cho em một ngày để làm quen công việc thôi, hôm sau sẽ chính thức làm việc.” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm dẫn An An vào phòng, sau đó đóng cửa lại, rồi mới quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ.