Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 463
60463.Trong phòng y tế của trường mẫu giáo…
Cậu bé béo ú đã được cầm máu mũi, nhưng trên mặt vẫn còn vết bầm do bị An An đánh. Cậu ta đang ngồi trên giường gào khóc, nước mũi cứ thay nhau chảy ra ngoài. Còn An An thì đứng bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực và không nói gì, đầy vẻ không chịu khuất phục.
“Cục cưng! Cục cưng của tôi đâu rồi?”
Ngay khi cô giáo đang sốt ruột, một giọng nữ oang oác vang lên từ cửa phòng y tế.
Các cô giáo đang trong phòng y tế nhìn về hướng phát ra tiếng nói, thấy một người phụ nữ béo ăn mặc long trọng, cả người đeo đầy vàng bạc đang đứng ở ngưỡng cửa. Và bên cạnh chị ta là một người đàn ông béo lùn trong bộ vest và đôi giày da.
“Bố mẹ của Bảo Bảo, cuối cùng anh chị cũng đến rồi!” Cô giáo nhìn thấy vậy liền xụ mặt xuống, nhưng vẫn tiến đến đầy nhiệt tình: Mẹ của Bảo Bảo là chủ tịch hội phụ huynh, còn là khách VIP của trường mẫu giáo. Giờ con trai của chị ấy bị An An đánh thành thế này, không những họ sẽ bị trừ lương, mà cả An An và mẹ của An An cũng sẽ khó thoát. Nhưng sao giờ này mà mẹ của An An vẫn chưa đến?
“Con trai bé bỏng của tôi đâu?” Người phụ nữ béo giận dữ nhìn vào cô giáo và hét lên: “Tôi nghe cô giáo kia nói, con trai tôi đã bị người khác đánh hả? Đánh vào đâu? Ai đánh? Hôm nay tôi nhất định phải cho nó lãnh đủ, bất kể nó là trẻ em hay người lớn!”
“Phải đấy! Ai mà cả gan dám đánh con trai tôi? Gan to bằng trời rồi!” Người đàn ông béo lùn đứng cạnh người phụ nữ béo cũng hét lên.
Cô giáo sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cô cố gắng nở một nụ cười mỉm nói với bố mẹ của cậu bé béo ú kia: “Bố mẹ của Bảo Bảo à, chúng tôi chưa điều tra rõ việc này, định chờ anh chị đến đây rồi cùng nhau hỏi rõ, tránh xảy ra thiên vị. Bác sĩ cũng nói rồi, cả hai đứa trẻ đều không có vấn đề gì lớn, xin anh chị đừng quá lo lắng, chúng tôi…”
“Cô tránh sang một bên!” Người phụ nữ béo ngắt lời cô giáo mà không cho cô giải thích: “Nếu con trai của tôi bị một chút thương tích, các người cứ chờ đấy mà xem!”
Người phụ nữ béo liếc xéo cô giáo một cái rồi nhanh chóng bước vào phòng y tế. Chị ta nhìn quanh phòng một cái đã thấy cậu bé béo ú đang ngồi trên giường la khóc.
“Cục cưng của mẹ!” Người phụ nữ béo lại hét lên, rồi nhanh chóng chạy đến và ôm chầm lấy cậu bé béo kia.
“An An!”
Ngay lúc này, An Điềm nhận được tin đã chạy đến nơi. Cô vội vàng lao vào phòng y tế, nhìn thấy An An đang đứng trong góc. Vừa nãy, khi đang hỏi thăm cô giáo về tình hình của An An ở trường, cô nhìn thấy vài cô giáo vội vàng chạy đến, không chỉ tìm bố mẹ của đứa trẻ vừa rồi, mà còn tìm cả mình nữa.
Sau khi nghe cô giáo kể lại, An Điềm mới biết rằng An An đã đánh nhau với một đứa trẻ khác, cô liền vội vã chạy tới. Nhưng An Điềm biết rằng An An tuyệt đối sẽ không đánh bạn vô cớ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Mẹ!” Thấy An Điềm đến, An An nãy giờ vẫn tỏ vẻ bướng bỉnh mới lộ ra chút biểu cảm bất bình. Cậu mím chặt môi và lao vào vòng tay của An Điềm, liên tục hít mạnh mũi để mình không bật khóc.
“Có phải mày đã đánh con trai cưng của tao không?” Người phụ nữ béo nói, rồi trợn mắt lên một cách hung tợn nhìn An An trong vòng tay của An Điềm.
An An chưa kịp trả lời, cậu bé béo ú đã lập tức chỉ tay về phía An An và hét lên: “Phải. Mẹ à, chính An An đã đánh con. Mặt con đau lắm, mũi con cũng rất đau! Mẹ ơi, mẹ phải trả thù cho con!”
Cậu bé béo thấy mẹ mình đã đến liền ngay lập tức lấy lại khí thế trước khi bị đánh.
“Con trai, con là cục cưng của mẹ, không ai được phép bắt nạt con. Con cứ chờ đó, mẹ nhất định sẽ trả thù cho con!” Người phụ nữ béo nói xong liền buông con trai mình ra, quay đầu lại nhìn An An và An Điềm rồi bước tới, điệu bộ hung dữ như muốn sống mái một phen.
An Điềm còn chưa kịp hỏi An An đã xảy ra chuyện gì, người phụ nữ béo đã đi đến trước mặt cô mà hét lên: “Này, cô dạy con mình kiểu gì thế?”
An Điềm vội vàng đứng dậy che chắn An An sau lưng mình nói: “Chị à, xin chị hãy bình tĩnh, mọi chuyện chưa được làm rõ mà. Tôi muốn hỏi rõ hai đứa trước, rồi chúng ta sẽ đưa ra quyết định sau.”
“Dạ phải, mẹ của Bảo Bảo à, mẹ của An An nói đúng đấy, chúng ta nên hỏi rõ sự việc rồi quyết định sau. Vì hai bé học ở trường, thường ngày đều có biểu hiện rất tốt.” Cô giáo nói đến đây rồi liếc nhìn cậu bé béo ú mà thấy ngượng miệng. Cô cảm thấy mình đang nói dối, thật là tội lỗi, tội lỗi.
“Hỏi rõ gì nữa chứ? Con trai tôi đã nói rồi. Chính nó đã đánh con trai tôi!” Người phụ nữ béo không quan tâm đến cô giáo mà chỉ thẳng vào An An đang đứng sau lưng An Điềm và hét lên: “Hôm nay, tôi không cho nó biết mùi là không được. Không thể để con trai tôi bị đánh oan uổng như thế!”
“Nhưng mẹ của Bảo Bảo à, chị…”
“Cô tránh ra cho tôi!” Người phụ nữ béo đẩy mạnh cô giáo định tiến đến nói chuyện ra sau, rồi lên tiếng đe dọa. “Cô có biết tôi là ai không? Các thiết bị thể thao trong trường mẫu giáo của các cô, có một nửa kinh phí do chồng tôi quyên góp. Chỉ cần tôi nói một câu, công việc của cô sẽ khó mà giữ được!”
Cô giáo cắn chặt môi đầy vẻ bất bình, nhưng không dám lên tiếng nữa.
An Điềm thấy người phụ nữ béo ép người như vậy, cũng thấy hơi tức giận: “Thưa chị, hy vọng chị có thể bình tĩnh lại. Tôi vẫn nghĩ rằng chúng ta nên làm rõ sự việc rồi đưa ra quyết định. Nếu do An An làm sai, tôi nhất định sẽ bảo An An xin lỗi con trai chị.”
“Cô đừng ở đó mà giả vờ giả vịt! Con trai tôi rất hiểu chuyện, chắc chắn do cô không dạy được con mình, để nó làm xằng làm bậy!” Người phụ nữ béo trợn mắt nhìn An Điềm, sau đó đẩy đẩy người đàn ông béo lùn bên cạnh, rồi nói: “Ông xã, anh là ông chủ lớn, anh mau nói gì đi!”
“Việc này…” Người đàn ông béo lùn do dự, nhưng đôi mắt lại bất giác dừng lại trên người An Điềm với vẻ lưu luyến: Người phụ nữ trẻ đẹp này thực sự là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi à? Sao nhìn giống như thiếu nữ vậy? Dường như còn nhìn thấy trên ti vi nữa! Đã lâu rồi anh ta không nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp và có khí chất như vậy rồi!
“Này kia cái gì nữa!” Người phụ nữ béo vừa thấy chồng mình nhìn chằm chằm vào An Điềm, còn tỏ vẻ mặt thèm thuồng chảy nước dãi, ngay lập tức nổi điên lên. Chị ta đẩy chồng mình ra, không cho anh ta nhìn An Điềm nữa, sau đó đổi sang giọng điệu dữ tợn hơn rồi hét vào mặt An Điềm: “Cô, hôm nay, phải cho tôi một câu trả lời!”
“Tôi vẫn nghĩ rằng nên hỏi rõ mọi việc trước.” An Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình không nổi nóng vì câu nói của người phụ nữ béo. Cô liếc nhìn người phụ nữ béo rồi ngồi xổm xuống nhìn vào An An nghiêm túc nói. “An An, bây giờ mẹ cần con nói thật. Nếu con sai, con nhất định phải đi xin lỗi người ta. Nếu con không sai, mẹ sẽ luôn đứng về phía con.”
“Vâng.” An An gật đầu mà mắt rưng rưng, rồi nói với An Điềm. “Đúng là con đã đánh Bảo Bảo, nhưng tại bạn ấy gây sự trước.”
“An An, con chắc chắn là bạn Bảo Bảo đã gây sự trước, còn con chỉ đánh trả lại thôi?” An Điềm xác nhận lại một lần nữa.