Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
"Không sao, đừng sợ, anh luôn ở đây." Cố Thiên Tuấn ôm lấy Chu Mộng Chỉ mỏng manh, nhẹ nhàng an ủi.
Chu Mộng Chỉ sau khi được Cố Thiên Tuấn an ủi, cảm xúc mới từ từ ổn định, cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ngước nhìn Cố Thiên Tuấn tuấn tú hỏi: "Thiên Tuấn, nếu có một ngày, em phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, anh sẽ giết em không?"
Cố Thiên Tuấn nhìn biểu cảm sợ hãi của Chu Mộng Chỉ, đột nhiên thắc mắc: Sao Mộng Chỉ lại hỏi như vậy?
"Có không?" Chu Mộng Chỉ nắm chặt cánh tay của Cố Thiên Tuấn, đôi mắt sưng vù của cô cứ run lên, lúc này đây cô trông như một bà lão già nua.
"Không đâu!" Cố Thiên Tuấn lắc đầu chắc chắn, tuy không biết tại sao Chu Mộng Chỉ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng Chu Mộng Chỉ là người phụ nữ anh yêu trong cuộc đời này.
Nên, bất luận cô làm gì, anh cũng sẽ không làm như vậy.
"Thật không?" Đôi mắt của Chu Mộng Chỉ lại nhóm lên hi vọng.
"Thật mà." Cố Thiên Tuấn gật đầu hứa.
Ánh mắt của Chu Mộng Chỉ lướt qua khuôn mặt đầy nam tính của Cố Thiên Tuấn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: Sống với Cố Thiên Tuấn ngần ấy năm rồi, cô cũng hiểu được tính khí của Cố Thiên Tuấn, anh là người nhất ngôn cửu đỉnh, nên anh bảo không giết mình thì sẽ không giết.
Khi nghe Cố Thiên Tuấn nói ra câu đó thì giống như có được kim bài miễn tử vậy, Chu Mộng Chỉ hoàn toàn yên tâm rồi, cô thả lỏng người ra, lại nằm xuống giường, cảm xúc trên mặt giống như vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử vậy.
"Mộng Chỉ, hứa với anh đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, được không? Em như vậy, anh thật sự rất lo." Cố Thiên Tuấn đắp chăn cho Chu Mộng Chỉ, sau đó hôn lên tay cô.
Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn gật đầu, nhìn thấy anh vẫn quan tâm mình, Chu Mộng Chỉ đã yên tâm phần nào rồi.
"Thiên Tuấn, anh chăm em cả đêm rồi sao?" Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn, trong lòng đột nhiên cảm thấy một niềm tự hào trỗi dậy trong lòng: Quả nhiên, người mà Thiên Tuấn quan tâm nhất vẫn là mình. Những phụ nữ xuất hiện xung quanh Thiên Tuấn đều là những con bọ có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Cố Thiên Tuấn khẽ gật đầu: "Bộ dạng hôm qua của em, thật sự làm anh sợ đó, nên cả đêm anh không chợt mắt ở bên cạnh chăm em."
Cố Thiên Tuấn nói xong thì thở dài: "Mộng Chỉ, bác sĩ bảo em bị viêm cơ tim cấp tính, là do lao lực quá hoặc bị đả kích nên mới như vậy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mộng Chỉ em nói anh biết được không?"
"Không có gì." Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận, "Chỉ là em qua em gặp ác mộng rồi giật mình tỉnh giấc, sau đó cảm thấy nhức nhối lồng ngực, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên em cố gắng chịu đựng, ai ngờ đâu càng lúc càng đau, nên mới xảy ra chuyện như vậy."
"Ngốc quá." Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Chu Mộng Chỉ, "Lên cơn đau ngực mà sao chịu được? Sau này cảm thấy ở đâu không khỏe thì phải báo anh ngay đấy nhé!"
"Vâng." Chu Mộng Chỉ gật đầu chắc nịch, khuôn mặt ốm yếu nở nụ cười hạnh phúc, "Thiên Tuấn, anh có tò mò về giấc mơ đêm qua của em không?"
Cố Thiên Tuấn khẽ cười với Chu Mộng Chỉ: "Ác mộng đâu phải là hiện thực, Mộng Chỉ em đừng quan tâm làm gì, cũng đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho tốt, biết không?"
"Nhưng em nằm mơ thấy anh không cần em nữa!" Chu Mộng Chỉ đã bỏ qua rất nhiều tình tiết trong giấc mơ, cuối cùng vào vai người phụ nữ lụy tình bị bỏ rơi.
"Không, anh sẽ mãi mãi ở bên em." Cố Thiên Tuấn dịu dàng và ân cần nói với Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ ôm lấy Cố Thiên Tuấn, nghe thấy nhịp tim đập của anh, cô cười ngây ngô: Thiên Tuấn, nếu anh vẫn còn yêu em, thì anh là của em, mãi mãi là của em! Không ai có thể cướp đi được, không ai cả!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn Cố Thiên Tuấn nói: "Thiên Tuấn, anh cũng chăm em cả đêm rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
"Không sao, anh ở đây với em." Cố Thiên Tuấn lắc đầu, cảm thấy có lỗi và nói, "Hình như lâu rồi anh không ở bên em."
Chu Mộng Chỉ rất xúc động với lời nói của Cố Thiên Tuấn, nếu không phải bây giờ cô có chuyện cần nói ngay với Chu Hán Khanh, thì cô nhất định sẽ để Cố Thiên Tuấn ở bên cạnh.
Nhưng Chu Mộng Chỉ biết, việc cô phải làm bây giờ là giao một số việc cho Chu Hán Khanh, nhờ anh giúp mình diệt trừ hậu họa, chỉ có như vậy thì Cố Thiên Tuấn mới có thể ở bên mình mãi mãi!
"Không sao, chỉ cần biết anh luôn quan tâm em là được." Chu Mộng Chỉ vuốt ve quai hàm của Cố Thiên Tuấn, dịu dàng nói, "Bây giờ em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, anh về nghỉ ngơi đi, không sao đâu, nghỉ ngơi đủ rồi sẽ đến công ty, em không muốn ảnh hưởng công việc của anh. Chỉ cần bảo anh họ ở lại chăm sóc em là được rồi."
"Nhưng..."
"Không sao mà." Chu Mộng Chỉ lại mỉm cười với Cố Thiên Tuấn để anh an tâm.
"Thôi được rồi." Cuối cùng Cố Thiên Tuấn vãn gật đầu, anh hôn lên trán của Chu Mộng Chỉ, dặn dò, "Nếu có gì nhớ phải gọi ngay cho anh, anh sẽ đến ngay."
"Biết rồi mà." Chu Mộng Chỉ trả lời với dáng vẻ hạnh phúc của một người phụ nữ.
"Tối nay anh tan làm sớm đến thăm em nhé." Cố Thiên Tuấn đứng dậy chỉnh lại bộ vest của mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói với Chu Mộng Chỉ.
Và Chu Mộng Chỉ thì ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn anh rời đi Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn đi chưa được một lúc thì Chu Hán Khanh lo lắng bước vào, bước chân anh vội vã, giọng nói đầy lo lắng: "Mộng Chỉ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
"Không chết được đâu, đừng ngạc nhiên thế!" Chu Mộng Chỉ nằm xuống giường chả buồn nhìn Chu Hán Khanh.
Trước sự lạnh nhạt của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh cũng không quan tâm, anh ngồi bên giường củaChu Mộng Chỉ, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô và hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại phát bệnh dạ dày và viêm cơ tim mãn tính?"
"Còn không phải là tại anh sao!" Chu Mộng Chỉ gắt gỏng với Chu Hán Khanh khiến cho Chu Hán Khanh không hiểu gì cả.
"Tại anh?" Chu Hán Khanh không hiểu ý của Chu Mộng Chỉ.
"Còn không phải tại anh làm việc tắc trách! Tôi mới phải lo lắng đến phát bệnh đây!" Chu Mộng Chỉ nói đến đây mới quay sang nhìn Chu Hán Khanh, "Chu Hán Khanh, tôi bảo anh canh chừng Cố Thiên Tuấn, nhưng hôm qua anh ấy lại bên người phụ nữ khác! Thế mà anh lại không hề hay biết sao?"
Chu Mộng Chỉ vừa nghĩ đến hôm qua cô hôn Cố Thiên Tuấn, nếm được hương vị trái cây đó thì khó chịu vô cùng.
"Sao có thể như vậy chứ? !" Chu Hán Khanh có chut bất lực, "Hôm qua Cố Thiên Tuấn đi gặp ba anh em của anh ta, anh ta cũng chủ động nói với em rồi. Hơn nữa Mộng Chỉ em cũng biết mà, Cố Thiên Tuấn đi gặp ba anh em anh ta thì không bao giờ có phụ nữ. Hôm qua anh không thấy có ai đứng bên anh ta cả, chỉ thấy một người nam dìu một người nữ vào trong xe thôi!"
"Tôi không cần biết, Thiên Tuấn đúng là có người khác bên ngoài rồi!" Chu Mộng Chỉ nheo mắt, cô rất tin vào cảm giác của mình.
Chu Hán Khanh nghe Chu Mộng Chỉ nói vậy cũng không biết nên nói gì: "Mộng Chỉ, đừng đa nghi như vậy được không? Anh đây suốt ngày làm việc với Thiên Tuấn, ngoài cô thư ký Susan nam không ra nam nữ không ra nữ bên Cố Thiên Tuấn thì chưa từng thấy qua anh ta nói quá 3 câu với người phụ nữ khác!"