Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525
60525.Thẩm Sở Hà lắc đầu không nói gì. Không phải cô ta không biết cách xử lý chuyện của Cố Thiên Kỳ, mà vì vừa rồi khi nghe thấy những lời Cố Thiên Kỳ nói với An Điềm, cô ta đột nhiên nhớ ra chuyện Chu Hán Khanh đã được mình thả cho đi.
Thẩm Sở Hà vốn định chờ đến khi Cố Thiên Kỳ chiếm được công ty Cố Thị, sẽ lợi dụng Chu Hán Khanh để làm hại An Điềm.
Nhưng bây giờ Cố Thiên Kỳ đã thất bại, Thẩm Sở Hà đột nhiên không biết phải làm gì nữa!
Không biết Chu Hán Khanh đã chết trong đêm mưa đó hay chưa nữa…
Thẩm Sở Hà siết chặt tay mình, rồi đột nhiên lại thả lỏng ra trong giây tiếp theo: Tóm lại, chẳng bao lâu nữa mình và Thiên Kỳ sẽ quay về Mỹ, chỉ cần mình chú ý đến an toàn của Thiên Kỳ trong mấy ngày này là được.
Còn về An Điềm…
Trong mắt của Thẩm Sở Hà bỗng lóe lên một tia sáng: Việc sống chết của An Điềm cũng không còn liên quan đến mình nữa! Chu Hán Khanh muốn đến trả thù, vậy cứ để anh ta trả thù đi!
“Cô Thẩm? Cô Thẩm? Cô nói gì đi chứ!” Susan nhìn thấy bộ dạng mất tập trung của Thẩm Sở Hà, còn tưởng rằng ngay cả Thẩm Sở Hà cũng không có cách, nên đột nhiên không biết phải làm gì.
Susan cắn môi và nhớ lại trước đây khi làm trợ lý của Cố Thiên Tuấn, mình là một người rất có chủ kiến. Nhưng khi ở trước mặt cậu chủ, sao mình lại không thể làm được điều đó?
“Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi!” Thẩm Sở Hà hoàn hồn lại. Cô ta nhìn vào Susan đang đỏ hoe hai mắt, vỗ vỗ lên tay cô nói. “Tôi sẽ thuyết phục Thiên Kỳ. Cô ở lại đây chỉ làm cậu ấy bực bội hơn, thôi cô về trước đi!”
“Nhưng mà…” Susan quay đầu lại nhìn Cố Thiên Kỳ vẫn đang đi tìm rượu khắp nơi, cảm thấy không được yên tâm.
“Nếu cô không chịu thì tôi cũng hết cách.” Thẩm Sở Hà xòe hai tay. Cô ta quay người lại vừa đi về phía cửa vừa nói. “Nếu cô có đủ tự tin sẽ dỗ được Thiên Kỳ, vậy cô cứ ở lại đây đi, tôi sẽ đi!”
“Cô Thẩm! Tôi không có ý này!” Susan vội vàng lắc đầu. Cô đứng chặn ngay trước mặt Thẩm Sở Hà, cúi đầu xuống và khẽ nói. “Vậy tôi sẽ đi trước. Cô Thẩm à, cô nhớ chăm sóc tốt cho cậu chủ nhé.”
“Việc này không cần cô phải nhắc.” Thẩm Sở Hà liếc nhìn Susan, giọng điệu không mặn mà.
“Vậy được.” Susan gật đầu. Cô lại liếc nhìn Cố Thiên Kỳ rồi nói với Thẩm Sở Hà. “Tôi đi trước đây.”
Thẩm Sở Hà khoát tay, ra hiệu rằng Susan có thể đi.
Cuối cùng, Susan liếc nhìn Cố Thiên Kỳ một cái rồi đẩy cửa ra và đi ra ngoài.
Thấy Susan đã đóng cửa lại, Thẩm Sở Hà cười khẩy đầy kiêu ngạo. Cô ta cũng là phụ nữ, dĩ nhiên là cảm nhận được tình cảm mà Susan dành cho Cố Thiên Kỳ.
Chỉ có điều, Thẩm Sở Hà hoàn toàn không coi Susan là đối thủ. Thứ nhất, Cố Thiên Kỳ tuyệt đối sẽ không để mắt đến Susan. Thứ hai, Susan cũng không có tư cách gì để cạnh tranh với mình!
Bây giờ, điều quan trọng nhất là động viên Cố Thiên Kỳ.
Có lẽ, lần này Cố Thiên Kỳ thất bại, với mình mà nói, lại là chuyện tốt!
Ít nhất, lần này tranh giành công ty Cố Thị thất bại, đã làm cho Cố Thiên Kỳ và An Điềm càng xa cách nhau hơn. Còn mình, cũng có thể lợi dụng cơ hội để chen vào, an ủi Cố Thiên Kỳ thật tốt, để cậu ấy càng xem trọng mình hơn!
Nghĩ đến đây, trên mặt Thẩm Sở Hà dần xuất hiện nụ cười. Cô ta hít một hơi thật sâu và đi đến cạnh Cố Thiên Kỳ: “Cố Thiên Kỳ, cậu đừng như vậy nữa. Cậu có biết mình đau lòng đến thế nào không?”
Cố Thiên Kỳ vẫn không chú ý đến Thẩm Sở Hà, chỉ tiếp tục uống rượu.
Còn Thẩm Sở Hà, vẫn khuyên nhủ với giọng ôn hòa…
Sau khi bị Cố Thiên Kỳ ngắt máy…
An Điềm nghe thấy âm báo máy bận ở đầu bên kia điện thoại, cô từ từ đặt điện thoại xuống, cúi đầu và không biết phải làm gì.
Cố Thiên Tuấn nhìn thấy bộ dạng khó xử của An Điềm, liền bước đến và ôm lấy vai cô, rồi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em đã làm những gì em nên làm, vậy là được rồi. Những chuyện còn lại, hãy để Cố Thiên Kỳ tự hiểu ra.”
“Nhưng, vừa rồi Thiên Kỳ phản ứng như vậy, em thấy hơi lo.” An Điềm thở dài, không biết mình phải làm gì.
“Em như thế này, anh cũng hơi lo đấy!” Cố Thiên Tuấn véo má An Điềm. “Ở trước mặt anh mà quan tâm đến người đàn ông khác như vậy, anh lo sáng mai em sẽ không thể xuống khỏi giường được. Còn lo, nếu không xuống khỏi giường được, làm sao chúng ta đi thử đồ cưới.”
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn. “Bây giờ là lúc nói đùa hả?”
“Anh đâu có đùa.” Cố Thiên Tuấn nhún vai. “Những lời anh nói, rất có khả năng trở thành sự thật. Chẳng lẽ ngày mai em không muốn đi thử đồ cưới với anh à?”
“Thật ra,” Khi An Điềm nghe thấy câu này của Cố Thiên Tuấn, cô thực sự đã gật đầu. “Dời lại ngày cưới của chúng ta một cách hợp lý, vậy cũng ổn mà.”
Dù gì bây giờ Cố Thiên Kỳ như thế, An Điềm thực sự cũng không có tâm trạng để kết hôn. Hơn nữa, Cố Thiên Tuấn cũng nóng vội quá, buổi sáng mới cầu hôn, ngày mai đã đi thử đồ cưới, một tháng sau sẽ kết hôn!
“An Điềm!” Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn ngay lập tức trở nên sắc bén. “Em nói lại lần nữa đi.”
“Làm gì hung dữ như vậy? Rõ ràng do anh đề cập mà!” An Điềm bĩu môi. “Vậy mà không cho em nói!”
“Thôi được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu. Anh kéo tay An Điềm và đi về phía phòng ngủ. “An Điềm, em qua đây. Anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
An Điềm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Thiên Tuấn kéo thẳng vào phòng ngủ. Cô chớp mắt và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chính là chuyện này!” Giọng của Cố Thiên Tuấn vừa dứt, tay anh đã luồn thẳng vào trong áo của An Điềm.
“Ưm…”
An Điềm đột nhiên run rẩy cả người, cô vội giữ nắm chặt cánh tay của Cố Thiên Tuấn, ai ngờ đã quá muộn, kỹ năng mở áo lót bằng một tay của Cố Thiên Tuấn đã hết sức điêu luyện. Khi anh rút tay ra ngoài, đã luôn tiện ném cái áo lót đã được mở ra kia xuống đất.
“Anh…” An Điềm che ngực mình lại. “Cố Thiên Tuấn, anh có biết xấu hổ không?”
“Xấu hổ là gì? Có ăn được không?” Cố Thiên Tuấn đẩy An Điềm sát vào tường, giang hai tay ra và ôm An Điềm vào lòng. “Dù nó rất ngon, nhưng cũng không thể ngon bằng em được.”
“Anh, anh, anh…” An Điềm thực sự không biết nói gì với Cố Thiên Tuấn, chỉ đỏ bừng hai má và nhìn anh vừa xấu hổ, vừa giận dữ.
“Anh phải làm gì đây? Ngay cả khi đỏ mặt mà cũng xinh như thế.” Khóe miệng Cố Thiên Tuấn hơi nhếch lên, anh đưa tay ra và nâng cằm An Điềm lên. “Em nói xem, nếu anh không tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, sao mà anh chờ cho được?”
Hai má của An Điềm càng đỏ hơn, không biết phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục trợn mắt lên nhìn Cố Thiên Tuấn, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Lúc này, những đầu ngón tay của Cố Thiên Tuấn đi dọc theo cằm của An Điềm từ từ di chuyển xuống dưới, đến chiếc cổ có tỉ lệ hoàn hảo của An Điềm, rồi đến xương quai xanh, rồi đến cổ áo, rồi tiếp tục tiến xuống dưới…
“Ưm…” An Điềm khẽ rên lên một tiếng, vì Cố Thiên Tuấn dùng sức hơi mạnh một tí.
Tiếng rên khe khẽ như có như không này ngay lập tức giống như một ngôi sao hỏa nhảy vào thùng thuốc súng, ngọn lửa hừng hực bỗng quét qua khắp người Cố Thiên Tuấn. Anh dùng một tay giữ chặt hai bàn tay của An Điềm lại, sau đó đưa ngược chúng lên trên đỉnh đầu của cô.
Cố Thiên Tuấn vừa nhìn chằm chằm vào đôi má ngày càng đỏ hơn của cô, vừa dùng sức nóng bỏng của mình dán thật chặt vào cái bụng nhỏ mềm mại của An Điềm.
Lưng An Điềm dính sát vào một bức tường lạnh lẽo, còn phía trước lại là cơ thể nóng như lửa của Cố Thiên Tuấn. Cô di chuyển cơ thể định thoát khỏi sự ràng buộc của Cố Thiên Tuấn, nhưng nó lại khơi dậy khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ hơn của anh.
Trong giây tiếp theo, Cố Thiên Tuấn hôn lên cổ An Điềm, và tay kia thì nâng chân cô lên cao.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm còn chưa nói xong, động tác bất ngờ của Cố Thiên Tuấn đã ngắt ngang lời cô.
Cả người An Điềm ngay lập tức mềm nhũn ra trong vòng tay Cố Thiên Tuấn. Cô nhắm mắt lại, đôi môi căng mọng vẫn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khó kìm nén được…
Thẩm Sở Hà vốn định chờ đến khi Cố Thiên Kỳ chiếm được công ty Cố Thị, sẽ lợi dụng Chu Hán Khanh để làm hại An Điềm.
Nhưng bây giờ Cố Thiên Kỳ đã thất bại, Thẩm Sở Hà đột nhiên không biết phải làm gì nữa!
Không biết Chu Hán Khanh đã chết trong đêm mưa đó hay chưa nữa…
Thẩm Sở Hà siết chặt tay mình, rồi đột nhiên lại thả lỏng ra trong giây tiếp theo: Tóm lại, chẳng bao lâu nữa mình và Thiên Kỳ sẽ quay về Mỹ, chỉ cần mình chú ý đến an toàn của Thiên Kỳ trong mấy ngày này là được.
Còn về An Điềm…
Trong mắt của Thẩm Sở Hà bỗng lóe lên một tia sáng: Việc sống chết của An Điềm cũng không còn liên quan đến mình nữa! Chu Hán Khanh muốn đến trả thù, vậy cứ để anh ta trả thù đi!
“Cô Thẩm? Cô Thẩm? Cô nói gì đi chứ!” Susan nhìn thấy bộ dạng mất tập trung của Thẩm Sở Hà, còn tưởng rằng ngay cả Thẩm Sở Hà cũng không có cách, nên đột nhiên không biết phải làm gì.
Susan cắn môi và nhớ lại trước đây khi làm trợ lý của Cố Thiên Tuấn, mình là một người rất có chủ kiến. Nhưng khi ở trước mặt cậu chủ, sao mình lại không thể làm được điều đó?
“Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi!” Thẩm Sở Hà hoàn hồn lại. Cô ta nhìn vào Susan đang đỏ hoe hai mắt, vỗ vỗ lên tay cô nói. “Tôi sẽ thuyết phục Thiên Kỳ. Cô ở lại đây chỉ làm cậu ấy bực bội hơn, thôi cô về trước đi!”
“Nhưng mà…” Susan quay đầu lại nhìn Cố Thiên Kỳ vẫn đang đi tìm rượu khắp nơi, cảm thấy không được yên tâm.
“Nếu cô không chịu thì tôi cũng hết cách.” Thẩm Sở Hà xòe hai tay. Cô ta quay người lại vừa đi về phía cửa vừa nói. “Nếu cô có đủ tự tin sẽ dỗ được Thiên Kỳ, vậy cô cứ ở lại đây đi, tôi sẽ đi!”
“Cô Thẩm! Tôi không có ý này!” Susan vội vàng lắc đầu. Cô đứng chặn ngay trước mặt Thẩm Sở Hà, cúi đầu xuống và khẽ nói. “Vậy tôi sẽ đi trước. Cô Thẩm à, cô nhớ chăm sóc tốt cho cậu chủ nhé.”
“Việc này không cần cô phải nhắc.” Thẩm Sở Hà liếc nhìn Susan, giọng điệu không mặn mà.
“Vậy được.” Susan gật đầu. Cô lại liếc nhìn Cố Thiên Kỳ rồi nói với Thẩm Sở Hà. “Tôi đi trước đây.”
Thẩm Sở Hà khoát tay, ra hiệu rằng Susan có thể đi.
Cuối cùng, Susan liếc nhìn Cố Thiên Kỳ một cái rồi đẩy cửa ra và đi ra ngoài.
Thấy Susan đã đóng cửa lại, Thẩm Sở Hà cười khẩy đầy kiêu ngạo. Cô ta cũng là phụ nữ, dĩ nhiên là cảm nhận được tình cảm mà Susan dành cho Cố Thiên Kỳ.
Chỉ có điều, Thẩm Sở Hà hoàn toàn không coi Susan là đối thủ. Thứ nhất, Cố Thiên Kỳ tuyệt đối sẽ không để mắt đến Susan. Thứ hai, Susan cũng không có tư cách gì để cạnh tranh với mình!
Bây giờ, điều quan trọng nhất là động viên Cố Thiên Kỳ.
Có lẽ, lần này Cố Thiên Kỳ thất bại, với mình mà nói, lại là chuyện tốt!
Ít nhất, lần này tranh giành công ty Cố Thị thất bại, đã làm cho Cố Thiên Kỳ và An Điềm càng xa cách nhau hơn. Còn mình, cũng có thể lợi dụng cơ hội để chen vào, an ủi Cố Thiên Kỳ thật tốt, để cậu ấy càng xem trọng mình hơn!
Nghĩ đến đây, trên mặt Thẩm Sở Hà dần xuất hiện nụ cười. Cô ta hít một hơi thật sâu và đi đến cạnh Cố Thiên Kỳ: “Cố Thiên Kỳ, cậu đừng như vậy nữa. Cậu có biết mình đau lòng đến thế nào không?”
Cố Thiên Kỳ vẫn không chú ý đến Thẩm Sở Hà, chỉ tiếp tục uống rượu.
Còn Thẩm Sở Hà, vẫn khuyên nhủ với giọng ôn hòa…
Sau khi bị Cố Thiên Kỳ ngắt máy…
An Điềm nghe thấy âm báo máy bận ở đầu bên kia điện thoại, cô từ từ đặt điện thoại xuống, cúi đầu và không biết phải làm gì.
Cố Thiên Tuấn nhìn thấy bộ dạng khó xử của An Điềm, liền bước đến và ôm lấy vai cô, rồi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em đã làm những gì em nên làm, vậy là được rồi. Những chuyện còn lại, hãy để Cố Thiên Kỳ tự hiểu ra.”
“Nhưng, vừa rồi Thiên Kỳ phản ứng như vậy, em thấy hơi lo.” An Điềm thở dài, không biết mình phải làm gì.
“Em như thế này, anh cũng hơi lo đấy!” Cố Thiên Tuấn véo má An Điềm. “Ở trước mặt anh mà quan tâm đến người đàn ông khác như vậy, anh lo sáng mai em sẽ không thể xuống khỏi giường được. Còn lo, nếu không xuống khỏi giường được, làm sao chúng ta đi thử đồ cưới.”
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn. “Bây giờ là lúc nói đùa hả?”
“Anh đâu có đùa.” Cố Thiên Tuấn nhún vai. “Những lời anh nói, rất có khả năng trở thành sự thật. Chẳng lẽ ngày mai em không muốn đi thử đồ cưới với anh à?”
“Thật ra,” Khi An Điềm nghe thấy câu này của Cố Thiên Tuấn, cô thực sự đã gật đầu. “Dời lại ngày cưới của chúng ta một cách hợp lý, vậy cũng ổn mà.”
Dù gì bây giờ Cố Thiên Kỳ như thế, An Điềm thực sự cũng không có tâm trạng để kết hôn. Hơn nữa, Cố Thiên Tuấn cũng nóng vội quá, buổi sáng mới cầu hôn, ngày mai đã đi thử đồ cưới, một tháng sau sẽ kết hôn!
“An Điềm!” Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn ngay lập tức trở nên sắc bén. “Em nói lại lần nữa đi.”
“Làm gì hung dữ như vậy? Rõ ràng do anh đề cập mà!” An Điềm bĩu môi. “Vậy mà không cho em nói!”
“Thôi được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu. Anh kéo tay An Điềm và đi về phía phòng ngủ. “An Điềm, em qua đây. Anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
An Điềm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Thiên Tuấn kéo thẳng vào phòng ngủ. Cô chớp mắt và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chính là chuyện này!” Giọng của Cố Thiên Tuấn vừa dứt, tay anh đã luồn thẳng vào trong áo của An Điềm.
“Ưm…”
An Điềm đột nhiên run rẩy cả người, cô vội giữ nắm chặt cánh tay của Cố Thiên Tuấn, ai ngờ đã quá muộn, kỹ năng mở áo lót bằng một tay của Cố Thiên Tuấn đã hết sức điêu luyện. Khi anh rút tay ra ngoài, đã luôn tiện ném cái áo lót đã được mở ra kia xuống đất.
“Anh…” An Điềm che ngực mình lại. “Cố Thiên Tuấn, anh có biết xấu hổ không?”
“Xấu hổ là gì? Có ăn được không?” Cố Thiên Tuấn đẩy An Điềm sát vào tường, giang hai tay ra và ôm An Điềm vào lòng. “Dù nó rất ngon, nhưng cũng không thể ngon bằng em được.”
“Anh, anh, anh…” An Điềm thực sự không biết nói gì với Cố Thiên Tuấn, chỉ đỏ bừng hai má và nhìn anh vừa xấu hổ, vừa giận dữ.
“Anh phải làm gì đây? Ngay cả khi đỏ mặt mà cũng xinh như thế.” Khóe miệng Cố Thiên Tuấn hơi nhếch lên, anh đưa tay ra và nâng cằm An Điềm lên. “Em nói xem, nếu anh không tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, sao mà anh chờ cho được?”
Hai má của An Điềm càng đỏ hơn, không biết phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục trợn mắt lên nhìn Cố Thiên Tuấn, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Lúc này, những đầu ngón tay của Cố Thiên Tuấn đi dọc theo cằm của An Điềm từ từ di chuyển xuống dưới, đến chiếc cổ có tỉ lệ hoàn hảo của An Điềm, rồi đến xương quai xanh, rồi đến cổ áo, rồi tiếp tục tiến xuống dưới…
“Ưm…” An Điềm khẽ rên lên một tiếng, vì Cố Thiên Tuấn dùng sức hơi mạnh một tí.
Tiếng rên khe khẽ như có như không này ngay lập tức giống như một ngôi sao hỏa nhảy vào thùng thuốc súng, ngọn lửa hừng hực bỗng quét qua khắp người Cố Thiên Tuấn. Anh dùng một tay giữ chặt hai bàn tay của An Điềm lại, sau đó đưa ngược chúng lên trên đỉnh đầu của cô.
Cố Thiên Tuấn vừa nhìn chằm chằm vào đôi má ngày càng đỏ hơn của cô, vừa dùng sức nóng bỏng của mình dán thật chặt vào cái bụng nhỏ mềm mại của An Điềm.
Lưng An Điềm dính sát vào một bức tường lạnh lẽo, còn phía trước lại là cơ thể nóng như lửa của Cố Thiên Tuấn. Cô di chuyển cơ thể định thoát khỏi sự ràng buộc của Cố Thiên Tuấn, nhưng nó lại khơi dậy khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ hơn của anh.
Trong giây tiếp theo, Cố Thiên Tuấn hôn lên cổ An Điềm, và tay kia thì nâng chân cô lên cao.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm còn chưa nói xong, động tác bất ngờ của Cố Thiên Tuấn đã ngắt ngang lời cô.
Cả người An Điềm ngay lập tức mềm nhũn ra trong vòng tay Cố Thiên Tuấn. Cô nhắm mắt lại, đôi môi căng mọng vẫn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khó kìm nén được…