Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523
60523.Vẻ mặt Cố Thiên Tuấn rất nghiêm túc, cùng lúc khi nói ra câu đó, anh đã lấy chiếc nhẫn được chuẩn bị bí mật trước đó và đeo thẳng vào ngón áp út của An Điềm.
“Anh…” An Điềm liếc Cố Thiên Tuấn một cái, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, rồi hỏi một cách khó tin. “Chỉ thế này thôi?”
“Chứ thế nào nữa?” Cố Thiên Tuấn không hiểu.
“Hôn lễ mà em chờ đợi đã rất lâu, vậy mà anh đeo cho em một chiếc nhẫn là xong à?” Trên mặt An Điềm xuất hiện vẻ không cam tâm, cô liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, rồi đưa thẳng ra trước mắt Cố Thiên Tuấn và nói với giọng oán trách. “Anh nhìn xem, chiếc nhẫn này không những không phù hợp, mà trên đó còn vẽ một vòng tròn đặc biệt xấu xí và xiên xẹo. Ý gì đây?”
“Đó, đó là chữ G viết hoa, viết tắt cho chữ cái đầu tiên trong tên của anh.” Cố Thiên Tuấn đổ mồ hôi hột, anh đưa bàn tay đang đeo nhẫn của mình ra trước mặt An Điềm, cố muối mặt và tiếp tục giải thích. “Em nhìn chiếc nhẫn trên tay anh này, cũng được khắc một chữ A, đó là chữ viết tắt cho chữ cái đầu tiên trong tên của em.”
“Ồ…” An Điềm thấy hơi khó hiểu, một đại tổng tài như Cố Thiên Tuấn, lẽ nào lại làm chuyện trẻ con và sởn gai ốc như vậy?
“Còn nữa…” Cố Thiên Tuấn dừng lại rồi tiếp tục giải thích: “Mặc dù kỹ năng và sở thích trong việc điều hành công ty và các mặt khác đều đạt điểm tối đa, nhưng mấy việc thủ công này, thực sự không ổn lắm.”
Cố Thiên Tuấn lần đầu tiên thừa nhận mình vẫn còn chuyện làm không tốt: “Hai chiếc nhẫn này do anh đích thân làm, nên nó mới trông rất thô như vậy.”
“Anh tự làm sao?” An Điềm nhìn vào Cố Thiên Tuấn với vẻ mặt khó tin, nhưng cùng lúc với việc cảm thấy hơi buồn cười, cô càng thấy cảm động hơn.
Cố Thiên Tuấn, đường đường là một đại tổng tài, vẫy tay một cái là mua được chiếc nhẫn kim cương lớn nhất thế giới.
Nhưng, có thể khiến anh đích thân làm nhẫn, nhất định đây là lần đầu tiên!
An Điềm cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, đột nhiên cảm thấy nó đáng yêu hơn nhiều, vì nó không thể đo được bằng tiền. Tay nghề của Cố Thiên Tuấn thực sự rất tệ, nhưng chiếc nhẫn không được trang trí gì như thế này, là độc nhất vô nhị trên thế giới.
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu: “Mặc dù hơi thô, nhưng nó là cặp nhẫn dễ nhìn nhất trong số những chiếc nhẫn mà anh làm hỏng rồi đấy.”
“Và tất nhiên,” Cố Thiên Tuấn dừng lại và bắt đầu phát huy đầy đủ những phẩm chất quý báu của một người chồng - bàn bạc hỏi ý kiến, kiên nhẫn thuyết phục, hứa hẹn long trọng. “Nếu em không hài lòng với chiếc nhẫn này, vậy mỗi năm anh sẽ làm một cặp nhẫn, và tận tay đeo cho em vào kỷ niệm ngày cưới hàng năm. Hãy tin anh, khi An An khôn lớn, chúng ta đều già hết rồi. À không, em sẽ không già đâu, em mãi mãi là người xinh đẹp nhất.”
Cố Thiên Tuấn dừng một lúc rồi lại thay đổi cách nói: “Đến khi anh già đi, thì chiếc nhẫn đang đeo trên tay em đây, nhất định sẽ là chiếc đẹp nhất!”
“…” Khóe mắt của An Điềm rưng rưng. Cô gật đầu thật mạnh, và chủ động ôm chầm lấy Cố Thiên Tuấn.
An Điềm đặt cằm lên vai Cố Thiên Tuấn, cảm thấy rằng cả thế giới đã trở nên tươi sáng hơn: Mình, muốn kết hôn với Cố Thiên Tuấn, đã từ rất lâu rồi!
Và Cố Thiên Tuấn cũng chủ động ôm chặt eo An Điềm, mỉm cười hạnh phúc: Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng mình cũng đã cưới được An Điềm.
Người phụ nữ đang ở trong vòng tay này, anh sẽ mãi mãi yêu cô, mãi mãi bảo vệ cô!
Lúc này, một cơn gió thổi qua đưa mùi thơm của hoa tulip bay về phía xa, Cố Thiên Tuấn và An Điềm đang ôm lấy nhau trong biển hoa tulip, cảnh đẹp như một bức tranh.
Cách đó không xa, ông Trác nhìn vào Cố Thiên Tuấn và An Điềm đang ôm lấy nhau, liền mỉm cười và nói với An An: “An An à, chẳng bao lâu nữa, con sẽ có em trai hoặc em gái rồi đấy!”
“Có em trai và em gái cùng lúc sẽ tuyệt hơn!” An An lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, vui đến không diễn tả được.
“Đúng rồi nhỉ!” Ông Trác gật đầu tán thành. “Chờ đến khi bố mẹ con kết hôn, ông sẽ là người làm chứng, còn con sẽ làm phù rể có chịu không?”
“Dạ chịu!” Mắt của An An cong lên như trăng lưỡi liềm. “Đến lúc đó, rất nhiều bạn bè của con, cả dì Lâm Hiểu Hiểu, dì Khưu Doanh Doanh, chú Lâm Kính Trạch, chú Trì Cảnh Dật, và cả…”
An An nói rồi đột nhiên giọng thấp hẳn đi: “Cả cái chú thường hay chơi với con trong biệt thự và trông rất giống bố con nữa, nếu chú ấy có thể đến tham dự đám cưới của bố mẹ con, chắc sẽ tuyệt lắm!”
“Giống như bố của con?” Ông Trác cau mày lại, người An An đang nói là Cố Thiên Kỳ sao?
Tuy nhiên, với mối quan hệ hiện tại giữa Cố Thiên Tuấn, An Điềm và Cố Thiên Kỳ, chắc cậu ta sẽ không đến đâu!
Với lại, nếu Cố Thiên Kỳ biết An Điềm và Cố Thiên Tuấn kết hôn, cậu ta sẽ có tâm trạng như thế nào?
Giống như năm đó mình biết chuyện mẹ của Thiên Tuấn sắp kết hôn với Cố Diệp Lâm vậy, tâm trạng của cậu ta chắc sẽ không dễ chịu gì lắm đâu!
Vào lúc này, trong biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố S…
Cố Thiên Kỳ đang ngồi một mình trên tấm thảm cao cấp, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã cởi ra vài cái cúc áo, mái tóc được vuốt thẳng lên nay đã hơi lộn xộn. Anh đang híp mắt lại, cả người đầy mùi rượu.
Lúc đầu, ngày đầu tiên khi Cố Thiên Kỳ đến thành phố H, anh đã ở trong biệt thự này. Cũng chính tại đây, Cố Thiên Kỳ đã tận tâm chăm sóc cho Nhiên Nhiên lúc đó đang bị thương, mong chờ một ngày nào đó sẽ giành lại được công ty Cố Thị, và có được Nhiên Nhiên một cách thật sự đúng nghĩa.
Nhưng bây giờ…
Cố Thiên Kỳ lắc đầu, nhét ngón tay vào tóc mình, cả người run lên.
“Cậu chủ…” Susan đang đứng bên cạnh, mắt đẫm lệ và nhìn vào Cố Thiên Kỳ.
Từ sau khi cuộc họp đó kết thúc, Susan đã xin từ chức khỏi công ty Cố Thị. Tất nhiên, Cố Thiên Tuấn cũng không làm khó cô, đã cho phép cô rời khỏi. Kể cả cậu chủ Cố Thiên Kỳ, Cố tổng cũng không nói gì, cứ để họ rời đi một cách im lặng.
Nghĩ về việc mình đã làm ở công ty Cố Thị bao nhiêu năm, Cố Thiên Tuấn thực sự cũng chiếu cố mình rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, Susan vẫn luôn xem cậu chủ là chủ của mình.
Bây giờ, những việc nên làm thì cô đều đã làm rồi. Mặc dù không thành công, nhưng cũng đã đến lúc trở về bên cạnh cậu chủ rồi.
Chỉ có điều, bây giờ bà chủ và ông chủ đang ở nước Mỹ xa xôi, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu chủ, mình phải làm thế nào để báo cho bà chủ biết những chuyện đang xảy ra đây?
Susan thở dài, nhưng người đau nhất vẫn là Cố Thiên Kỳ. Song, cô không dám bước tới, cô cũng không biết bây giờ mình phải làm gì để an ủi cậu chủ, để cậu chủ không phải buồn khổ nữa.
“Cố Thiên Kỳ!”
Ngay khi Susan đang rất buồn thì Thẩm Sở Hà đột nhiên mở cửa phòng ra, và đi đến trước mặt Cố Thiên Kỳ.
Thẩm Sở Hà vẫn đang chờ đợi tin tốt lành, và ngay sau khi nghe được thông tin, cô ta đã ngay lập tức chạy đến đây.
Ngay cả lúc này khi thấy bộ dạng thất bại thảm hại của Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà vẫn có chút không dám tin rằng Cố Thiên Kỳ đã thua. Cậu ấy thực sự đã thua cuộc rồi!
Trong mấy năm qua, họ đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu tâm tư, suy tính bao nhiêu kế hoạch.
Không ngờ chỉ trong một đêm, tất cả đã sụp đổ tan tành, không còn gì cả! Không còn gì nữa cả!
Sao lại như thế? Sao lại như thế chứ?
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Sở Hà cũng không thể chấp nhận kết quả này!
Nhất định vẫn còn cách khác! Phải, nhất định vẫn còn cách khác!
Chỉ cần Cố Thiên Kỳ có thể chấn chỉnh lại cờ trống, thì họ vẫn còn cơ hội giành lại công ty Tô Thị!
“Cố Thiên Kỳ, cậu tự nhìn xem bộ dạng bây giờ của cậu kìa!” Thẩm Sở Hà cúi người xuống và kéo mạnh cánh tay của Cố Thiên Kỳ. “Thất bại một lần mà thành ra bộ dạng này hả? Bây giờ cậu phải đứng lên để phân tích tại sao cậu đã làm sai, sau đó, suy nghĩ xem cậu nên làm gì tiếp theo!”
“Anh…” An Điềm liếc Cố Thiên Tuấn một cái, rồi nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, rồi hỏi một cách khó tin. “Chỉ thế này thôi?”
“Chứ thế nào nữa?” Cố Thiên Tuấn không hiểu.
“Hôn lễ mà em chờ đợi đã rất lâu, vậy mà anh đeo cho em một chiếc nhẫn là xong à?” Trên mặt An Điềm xuất hiện vẻ không cam tâm, cô liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, rồi đưa thẳng ra trước mắt Cố Thiên Tuấn và nói với giọng oán trách. “Anh nhìn xem, chiếc nhẫn này không những không phù hợp, mà trên đó còn vẽ một vòng tròn đặc biệt xấu xí và xiên xẹo. Ý gì đây?”
“Đó, đó là chữ G viết hoa, viết tắt cho chữ cái đầu tiên trong tên của anh.” Cố Thiên Tuấn đổ mồ hôi hột, anh đưa bàn tay đang đeo nhẫn của mình ra trước mặt An Điềm, cố muối mặt và tiếp tục giải thích. “Em nhìn chiếc nhẫn trên tay anh này, cũng được khắc một chữ A, đó là chữ viết tắt cho chữ cái đầu tiên trong tên của em.”
“Ồ…” An Điềm thấy hơi khó hiểu, một đại tổng tài như Cố Thiên Tuấn, lẽ nào lại làm chuyện trẻ con và sởn gai ốc như vậy?
“Còn nữa…” Cố Thiên Tuấn dừng lại rồi tiếp tục giải thích: “Mặc dù kỹ năng và sở thích trong việc điều hành công ty và các mặt khác đều đạt điểm tối đa, nhưng mấy việc thủ công này, thực sự không ổn lắm.”
Cố Thiên Tuấn lần đầu tiên thừa nhận mình vẫn còn chuyện làm không tốt: “Hai chiếc nhẫn này do anh đích thân làm, nên nó mới trông rất thô như vậy.”
“Anh tự làm sao?” An Điềm nhìn vào Cố Thiên Tuấn với vẻ mặt khó tin, nhưng cùng lúc với việc cảm thấy hơi buồn cười, cô càng thấy cảm động hơn.
Cố Thiên Tuấn, đường đường là một đại tổng tài, vẫy tay một cái là mua được chiếc nhẫn kim cương lớn nhất thế giới.
Nhưng, có thể khiến anh đích thân làm nhẫn, nhất định đây là lần đầu tiên!
An Điềm cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, đột nhiên cảm thấy nó đáng yêu hơn nhiều, vì nó không thể đo được bằng tiền. Tay nghề của Cố Thiên Tuấn thực sự rất tệ, nhưng chiếc nhẫn không được trang trí gì như thế này, là độc nhất vô nhị trên thế giới.
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu: “Mặc dù hơi thô, nhưng nó là cặp nhẫn dễ nhìn nhất trong số những chiếc nhẫn mà anh làm hỏng rồi đấy.”
“Và tất nhiên,” Cố Thiên Tuấn dừng lại và bắt đầu phát huy đầy đủ những phẩm chất quý báu của một người chồng - bàn bạc hỏi ý kiến, kiên nhẫn thuyết phục, hứa hẹn long trọng. “Nếu em không hài lòng với chiếc nhẫn này, vậy mỗi năm anh sẽ làm một cặp nhẫn, và tận tay đeo cho em vào kỷ niệm ngày cưới hàng năm. Hãy tin anh, khi An An khôn lớn, chúng ta đều già hết rồi. À không, em sẽ không già đâu, em mãi mãi là người xinh đẹp nhất.”
Cố Thiên Tuấn dừng một lúc rồi lại thay đổi cách nói: “Đến khi anh già đi, thì chiếc nhẫn đang đeo trên tay em đây, nhất định sẽ là chiếc đẹp nhất!”
“…” Khóe mắt của An Điềm rưng rưng. Cô gật đầu thật mạnh, và chủ động ôm chầm lấy Cố Thiên Tuấn.
An Điềm đặt cằm lên vai Cố Thiên Tuấn, cảm thấy rằng cả thế giới đã trở nên tươi sáng hơn: Mình, muốn kết hôn với Cố Thiên Tuấn, đã từ rất lâu rồi!
Và Cố Thiên Tuấn cũng chủ động ôm chặt eo An Điềm, mỉm cười hạnh phúc: Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng mình cũng đã cưới được An Điềm.
Người phụ nữ đang ở trong vòng tay này, anh sẽ mãi mãi yêu cô, mãi mãi bảo vệ cô!
Lúc này, một cơn gió thổi qua đưa mùi thơm của hoa tulip bay về phía xa, Cố Thiên Tuấn và An Điềm đang ôm lấy nhau trong biển hoa tulip, cảnh đẹp như một bức tranh.
Cách đó không xa, ông Trác nhìn vào Cố Thiên Tuấn và An Điềm đang ôm lấy nhau, liền mỉm cười và nói với An An: “An An à, chẳng bao lâu nữa, con sẽ có em trai hoặc em gái rồi đấy!”
“Có em trai và em gái cùng lúc sẽ tuyệt hơn!” An An lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, vui đến không diễn tả được.
“Đúng rồi nhỉ!” Ông Trác gật đầu tán thành. “Chờ đến khi bố mẹ con kết hôn, ông sẽ là người làm chứng, còn con sẽ làm phù rể có chịu không?”
“Dạ chịu!” Mắt của An An cong lên như trăng lưỡi liềm. “Đến lúc đó, rất nhiều bạn bè của con, cả dì Lâm Hiểu Hiểu, dì Khưu Doanh Doanh, chú Lâm Kính Trạch, chú Trì Cảnh Dật, và cả…”
An An nói rồi đột nhiên giọng thấp hẳn đi: “Cả cái chú thường hay chơi với con trong biệt thự và trông rất giống bố con nữa, nếu chú ấy có thể đến tham dự đám cưới của bố mẹ con, chắc sẽ tuyệt lắm!”
“Giống như bố của con?” Ông Trác cau mày lại, người An An đang nói là Cố Thiên Kỳ sao?
Tuy nhiên, với mối quan hệ hiện tại giữa Cố Thiên Tuấn, An Điềm và Cố Thiên Kỳ, chắc cậu ta sẽ không đến đâu!
Với lại, nếu Cố Thiên Kỳ biết An Điềm và Cố Thiên Tuấn kết hôn, cậu ta sẽ có tâm trạng như thế nào?
Giống như năm đó mình biết chuyện mẹ của Thiên Tuấn sắp kết hôn với Cố Diệp Lâm vậy, tâm trạng của cậu ta chắc sẽ không dễ chịu gì lắm đâu!
Vào lúc này, trong biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố S…
Cố Thiên Kỳ đang ngồi một mình trên tấm thảm cao cấp, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã cởi ra vài cái cúc áo, mái tóc được vuốt thẳng lên nay đã hơi lộn xộn. Anh đang híp mắt lại, cả người đầy mùi rượu.
Lúc đầu, ngày đầu tiên khi Cố Thiên Kỳ đến thành phố H, anh đã ở trong biệt thự này. Cũng chính tại đây, Cố Thiên Kỳ đã tận tâm chăm sóc cho Nhiên Nhiên lúc đó đang bị thương, mong chờ một ngày nào đó sẽ giành lại được công ty Cố Thị, và có được Nhiên Nhiên một cách thật sự đúng nghĩa.
Nhưng bây giờ…
Cố Thiên Kỳ lắc đầu, nhét ngón tay vào tóc mình, cả người run lên.
“Cậu chủ…” Susan đang đứng bên cạnh, mắt đẫm lệ và nhìn vào Cố Thiên Kỳ.
Từ sau khi cuộc họp đó kết thúc, Susan đã xin từ chức khỏi công ty Cố Thị. Tất nhiên, Cố Thiên Tuấn cũng không làm khó cô, đã cho phép cô rời khỏi. Kể cả cậu chủ Cố Thiên Kỳ, Cố tổng cũng không nói gì, cứ để họ rời đi một cách im lặng.
Nghĩ về việc mình đã làm ở công ty Cố Thị bao nhiêu năm, Cố Thiên Tuấn thực sự cũng chiếu cố mình rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, Susan vẫn luôn xem cậu chủ là chủ của mình.
Bây giờ, những việc nên làm thì cô đều đã làm rồi. Mặc dù không thành công, nhưng cũng đã đến lúc trở về bên cạnh cậu chủ rồi.
Chỉ có điều, bây giờ bà chủ và ông chủ đang ở nước Mỹ xa xôi, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu chủ, mình phải làm thế nào để báo cho bà chủ biết những chuyện đang xảy ra đây?
Susan thở dài, nhưng người đau nhất vẫn là Cố Thiên Kỳ. Song, cô không dám bước tới, cô cũng không biết bây giờ mình phải làm gì để an ủi cậu chủ, để cậu chủ không phải buồn khổ nữa.
“Cố Thiên Kỳ!”
Ngay khi Susan đang rất buồn thì Thẩm Sở Hà đột nhiên mở cửa phòng ra, và đi đến trước mặt Cố Thiên Kỳ.
Thẩm Sở Hà vẫn đang chờ đợi tin tốt lành, và ngay sau khi nghe được thông tin, cô ta đã ngay lập tức chạy đến đây.
Ngay cả lúc này khi thấy bộ dạng thất bại thảm hại của Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà vẫn có chút không dám tin rằng Cố Thiên Kỳ đã thua. Cậu ấy thực sự đã thua cuộc rồi!
Trong mấy năm qua, họ đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu tâm tư, suy tính bao nhiêu kế hoạch.
Không ngờ chỉ trong một đêm, tất cả đã sụp đổ tan tành, không còn gì cả! Không còn gì nữa cả!
Sao lại như thế? Sao lại như thế chứ?
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Sở Hà cũng không thể chấp nhận kết quả này!
Nhất định vẫn còn cách khác! Phải, nhất định vẫn còn cách khác!
Chỉ cần Cố Thiên Kỳ có thể chấn chỉnh lại cờ trống, thì họ vẫn còn cơ hội giành lại công ty Tô Thị!
“Cố Thiên Kỳ, cậu tự nhìn xem bộ dạng bây giờ của cậu kìa!” Thẩm Sở Hà cúi người xuống và kéo mạnh cánh tay của Cố Thiên Kỳ. “Thất bại một lần mà thành ra bộ dạng này hả? Bây giờ cậu phải đứng lên để phân tích tại sao cậu đã làm sai, sau đó, suy nghĩ xem cậu nên làm gì tiếp theo!”