Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 513
60513.Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện từ lòng bàn chân, Thẩm Sở Hà chớp chớp mắt rồi tăng tốc độ xử lý vết thương cho Chu Hán Khanh.
Vài phút sau, vết thương của Chu Hán Khanh cũng được xử lý ổn thỏa, nhưng những viên đạn trên xương bả vai, cánh tay và xương đầu gối, Thẩm Sở Hà không có khả năng lấy ra được.
Thẩm Sở Hà liếc nhìn Chu Hán Khanh đang còn hôn mê rồi đưa tay ra cố hết sức kéo anh ta ra khỏi cốp xe.
“Rầm” một tiếng…
Thẩm Sở Hà dùng hết sức bình sinh để lôi Chu Hán Khanh ra ném xuống đất.
Có lẽ do đã chạm vào vết thương, Chu Hán Khanh đang hôn mê đã phát ra tiếng kêu đau đớn không rõ ràng, chỉ tiếc bây giờ tiếng mưa và tiếng sấm sét quá lớn, nên Thẩm Sở Hà hoàn toàn không nghe thấy.
Thẩm Sở Hà thở hổn hển, đưa tay lên quẹt đi nước mưa trên mặt mình, rồi ném tất cả những gì mình mang đến xuống đất: “Thuốc và ít đồ ăn ở trong này, có sống sót được hay không, phải xem số phận của anh rồi.”
Thẩm Sở Hà dừng lại một lúc để liếc nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm: “Dù anh chết, chắc thi thể cũng mất vài ngày mới được phát hiện. Cộng thêm việc anh là tội phạm trốn trại, chắc cũng không có ai truy cứu đâu!”
Đưa tay lên kéo lại cổ áo ướt nhẹp, cuối cùng Thẩm Sở Hà liếc nhìn Chu Hán Khanh: Chu Hán Khanh, hy vọng anh sẽ được sống tiếp. Qua một thời gian nữa, tôi sẽ đến đây xem thử tình hình.
Nếu tôi không tìm thấy thi thể của anh, vậy chứng minh anh đã sống sót.
Song, tôi biết anh sẽ không rời khỏi thành phố H này, anh sẽ tiếp tục trả thù cho Chu Mộng Chỉ.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ lại hợp tác với nhau!
Thẩm Sở Hà khẽ mỉm cười rồi cầm lấy túi của mình và ngồi vào xe. Ánh sáng của đèn xe xuyên qua màn mưa, Thẩm Sở Hà đạp chân ga và lái về phía trước.
Còn Chu Hán Khanh bị thương cứ nằm trên mặt đất như thế, những hạt mưa liên tục đập xuống mặt, cơ thể và vết thương của anh ta.
Vết thương mà Thẩm Sở Hà vừa mới băng bó xong cho anh ta cũng dần bị ướt đẫm bởi nước mưa. Nước mưa trộn lẫn với máu trên vết thương, từ từ chảy xuống, sau đó nhuộm đỏ lớp bùn đất bên dưới người anh ta.
“Đùng”, lại là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Mộng, Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh đang hôn mê đã khôi phục lại được chút ý thức nhờ tiếng sấm. Anh ta há miệng ra, vẫn lẩm bẩm gọi tên Chu Mộng Chỉ.
Chu Hán Khanh nhắm mắt lại một cách yếu ớt. Anh ta cảm thấy cả người mình như bị tách ra. Tất cả các bộ phận của cơ thể đều đau đớn dữ dội, đau đến mức làm cho não anh ta hỗn loạn, cảm thấy như mình đang trong một giấc mơ.
Chu Hán Khanh trong giấc mơ dường như đã nghe thấy vài giọng nói.
Hình như có ai đó đã nói chuyện với anh ta, nhưng mới đó đã biến mất.
Dường như anh ta đã nghe thấy tiếng mưa và tiếng sấm sét, nhưng anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Chu Mộng Chỉ. Dường như cô ấy đang khóc, dường như đang nói với mình rằng cô ấy rất đáng thương. Cô ấy sống khổ cả đời, những thứ bản thân muốn đều không thể có được, sau khi chết, ngay cả tro cốt cũng biến mất.
Nghe thấy giọng nói này, cơn đau trên người Chu Hán Khanh lại dữ dội hơn, nhưng ý thức của anh ta lại càng rõ ràng hơn chút nữa.
Mộng Chỉ, em đừng khóc…
Chu Hán Khanh không còn sức để nói, anh ta chỉ có thể thầm trò chuyện với “Mộng Chỉ” của mình trong lòng: Mộng Chỉ, em yên tâm, anh sẽ trả thù cho em. Anh sẽ giúp em yên tâm ra đi.
Trước lúc đó, anh sẽ không bao giờ chết, không bao giờ…
******
Vài ngày trôi qua nhanh như chớp, sức khỏe của An Điềm đã hồi phục hoàn toàn dưới sự chăm sóc tận tình của Cố Thiên Tuấn. Không chỉ vậy, cô còn được Cố Thiên Tuấn vỗ béo lên hai cân rưỡi nữa.
An Điềm ngồi trên giường bệnh, chống cái cằm hơi nọng và trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn: “Đều tại anh hết đấy! Anh xem, tôi đã bị anh cho ăn nên béo như thế nào rồi này?”
“Làm gì có!” Cố Thiên Tuấn lắc đầu ngây thơ. “Em đâu có béo. Anh thấy em đầy đặn mướt mát, vô cùng dễ thương.”
Trước lời khen ngợi chân thành của Cố Thiên Tuấn, An Điềm hoàn toàn không đánh giá cao: “Dễ thương gì chứ? Tôi sẽ giảm cân khi trở về biệt thự, không ai có thể cản được tôi!”
“Được thôi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với An Điềm tỏ vẻ rất tán thành. “Anh sẽ giúp em.”
“Anh làm sao giúp được tôi?” An Điềm lắc đầu không tin. “Đến lúc đó, tôi sẽ thay đổi thói quen ăn uống một chút, và chạy bộ nhiều hơn là được rồi.”
“Đây không phải là cách tốt nhất.” Cố Thiên Tuấn ôm lấy eo của An Điềm, rồi nói với vẻ nghiêm túc. “Anh có một cách hay hơn!”
“Cách gì hay hơn?” An Điềm không hiểu.
“Tất nhiên là...” Cố Thiên Tuấn nói đến đây liền dừng lại, sau đó hôn lên dái tai của An Điềm, rồi nói vào tai cô nửa câu còn lại.
Mặt của An Điềm đột nhiên đỏ bừng lên. Cô có chút bất lực, lại càng có chút xấu hổ: “Cố Thiên Tuấn, anh có thể nào đừng giở trò suốt ngày không?”
“Làm chuyện đó với vợ mình mà là giở trò à?” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất ngây thơ và đáng thương. “Hơn nữa, trong suốt thời gian em nằm viện, anh chỉ được ôm em nhưng không thể đụng vào em, em có biết anh phải chịu đựng vất vả như thế nào không?”
“Tôi…” An Điềm nhìn vào vẻ mặt giận dữ của Cố Thiên Tuấn, như thể cô đã làm điều gì đó xấu xa không đáng được tha thứ vậy. Làm ơn đi, cô chỉ dưỡng thương thôi mà. Tại Cố Thiên Tuấn không thể kiểm soát được bản thân, đâu có trách cô được!
“Em cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng rồi, cho nên định bù đắp cho anh thật tử tế phải không?” Cố Thiên Tuấn đã phát huy thật tốt bản chất của “gian thương”, đánh đòn phủ đầu trước khi An Điềm kịp lên tiếng.
“Tôi…”
“Bây giờ bắt đầu cũng được.” Cố Thiên Tuấn nâng cằm An Điềm lên, đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua đôi mắt đào long lanh và đôi môi mịn đỏ của An Điềm. “Anh có thể miễn cưỡng mà giúp em toại nguyện.”
“Anh đi đi!” An Điềm chỉ vào cửa phòng bệnh. “Tôi không muốn nhìn thấy người mặt dày trơ trẽn như anh nữa!”
“Em đành lòng sao?” Cố Thiên Tuấn hôn vào xương quai xanh của An Điềm, để lại trên đó một dấu ấn có hình dạng độc đáo.
Cả người An Điềm bỗng run lên, cô vội đẩy Cố Thiên Tuấn ra xa: “Anh để ý chút đi! Bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“Đây là phòng riêng, không có sự cho phép của anh, không ai dám xông vào đâu.” Cố Thiên Tuấn đưa ngón tay cái lên vuốt ve má An Điềm một cách nhẹ nhàng, giọng anh trầm và đầy sức hút.
“Nhưng, nhưng mà…” An Điềm lắp bắp không nói nên lời. Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy rằng bên má bị Cố Thiên Tuấn vuốt ve lúc này đây đang nóng ran như lửa.
Cô nhúc nhích cổ họng, cảm thấy mình hơi khát nước, và cơ thể cô cũng bắt đầu khẽ run lên.
Cố Thiên Tuấn rất hài lòng với biểu hiện này của An Điềm. Anh khẽ mỉm cười, còn tay kia đã âm thầm chui vào bên trong áo cô, cởi nút áo của cô ra một cách thuần thục.
Trước ngực bỗng nhiên nhẹ hẫng, lúc này An Điềm mới giật mình nhận ra áo ngực của mình đã bị Cố Thiên Tuấn cởi ra rồi!
“Không được thật mà!” An Điềm giữ chặt tay Cố Thiên Tuấn, vừa thở dốc khe khẽ vừa lắc đầu nguầy nguậy. “Không thể làm vậy trong bệnh viện được.”
“Thôi được rồi, anh nghe lời em.” Cố Thiên Tuấn thở dài. Một người luôn đầy mưu trí và hung hăng trước mặt người ngoài như anh, lúc này đây trông có vẻ hơi tủi thân. “Về nhà rồi chúng ta tiếp tục.”
“Cố Thiên Tuấn, về nhà rồi tiếp tục gì? Tôi không có ý đó, anh đúng là…”
An Điềm vừa định phê bình hành vi cố tình hiểu sai ý cô nói của Cố Thiên Tuấn, bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên gấp rút đã cắt ngang lời cô.
Vài phút sau, vết thương của Chu Hán Khanh cũng được xử lý ổn thỏa, nhưng những viên đạn trên xương bả vai, cánh tay và xương đầu gối, Thẩm Sở Hà không có khả năng lấy ra được.
Thẩm Sở Hà liếc nhìn Chu Hán Khanh đang còn hôn mê rồi đưa tay ra cố hết sức kéo anh ta ra khỏi cốp xe.
“Rầm” một tiếng…
Thẩm Sở Hà dùng hết sức bình sinh để lôi Chu Hán Khanh ra ném xuống đất.
Có lẽ do đã chạm vào vết thương, Chu Hán Khanh đang hôn mê đã phát ra tiếng kêu đau đớn không rõ ràng, chỉ tiếc bây giờ tiếng mưa và tiếng sấm sét quá lớn, nên Thẩm Sở Hà hoàn toàn không nghe thấy.
Thẩm Sở Hà thở hổn hển, đưa tay lên quẹt đi nước mưa trên mặt mình, rồi ném tất cả những gì mình mang đến xuống đất: “Thuốc và ít đồ ăn ở trong này, có sống sót được hay không, phải xem số phận của anh rồi.”
Thẩm Sở Hà dừng lại một lúc để liếc nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm: “Dù anh chết, chắc thi thể cũng mất vài ngày mới được phát hiện. Cộng thêm việc anh là tội phạm trốn trại, chắc cũng không có ai truy cứu đâu!”
Đưa tay lên kéo lại cổ áo ướt nhẹp, cuối cùng Thẩm Sở Hà liếc nhìn Chu Hán Khanh: Chu Hán Khanh, hy vọng anh sẽ được sống tiếp. Qua một thời gian nữa, tôi sẽ đến đây xem thử tình hình.
Nếu tôi không tìm thấy thi thể của anh, vậy chứng minh anh đã sống sót.
Song, tôi biết anh sẽ không rời khỏi thành phố H này, anh sẽ tiếp tục trả thù cho Chu Mộng Chỉ.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ lại hợp tác với nhau!
Thẩm Sở Hà khẽ mỉm cười rồi cầm lấy túi của mình và ngồi vào xe. Ánh sáng của đèn xe xuyên qua màn mưa, Thẩm Sở Hà đạp chân ga và lái về phía trước.
Còn Chu Hán Khanh bị thương cứ nằm trên mặt đất như thế, những hạt mưa liên tục đập xuống mặt, cơ thể và vết thương của anh ta.
Vết thương mà Thẩm Sở Hà vừa mới băng bó xong cho anh ta cũng dần bị ướt đẫm bởi nước mưa. Nước mưa trộn lẫn với máu trên vết thương, từ từ chảy xuống, sau đó nhuộm đỏ lớp bùn đất bên dưới người anh ta.
“Đùng”, lại là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Mộng, Mộng Chỉ…” Chu Hán Khanh đang hôn mê đã khôi phục lại được chút ý thức nhờ tiếng sấm. Anh ta há miệng ra, vẫn lẩm bẩm gọi tên Chu Mộng Chỉ.
Chu Hán Khanh nhắm mắt lại một cách yếu ớt. Anh ta cảm thấy cả người mình như bị tách ra. Tất cả các bộ phận của cơ thể đều đau đớn dữ dội, đau đến mức làm cho não anh ta hỗn loạn, cảm thấy như mình đang trong một giấc mơ.
Chu Hán Khanh trong giấc mơ dường như đã nghe thấy vài giọng nói.
Hình như có ai đó đã nói chuyện với anh ta, nhưng mới đó đã biến mất.
Dường như anh ta đã nghe thấy tiếng mưa và tiếng sấm sét, nhưng anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Chu Mộng Chỉ. Dường như cô ấy đang khóc, dường như đang nói với mình rằng cô ấy rất đáng thương. Cô ấy sống khổ cả đời, những thứ bản thân muốn đều không thể có được, sau khi chết, ngay cả tro cốt cũng biến mất.
Nghe thấy giọng nói này, cơn đau trên người Chu Hán Khanh lại dữ dội hơn, nhưng ý thức của anh ta lại càng rõ ràng hơn chút nữa.
Mộng Chỉ, em đừng khóc…
Chu Hán Khanh không còn sức để nói, anh ta chỉ có thể thầm trò chuyện với “Mộng Chỉ” của mình trong lòng: Mộng Chỉ, em yên tâm, anh sẽ trả thù cho em. Anh sẽ giúp em yên tâm ra đi.
Trước lúc đó, anh sẽ không bao giờ chết, không bao giờ…
******
Vài ngày trôi qua nhanh như chớp, sức khỏe của An Điềm đã hồi phục hoàn toàn dưới sự chăm sóc tận tình của Cố Thiên Tuấn. Không chỉ vậy, cô còn được Cố Thiên Tuấn vỗ béo lên hai cân rưỡi nữa.
An Điềm ngồi trên giường bệnh, chống cái cằm hơi nọng và trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn: “Đều tại anh hết đấy! Anh xem, tôi đã bị anh cho ăn nên béo như thế nào rồi này?”
“Làm gì có!” Cố Thiên Tuấn lắc đầu ngây thơ. “Em đâu có béo. Anh thấy em đầy đặn mướt mát, vô cùng dễ thương.”
Trước lời khen ngợi chân thành của Cố Thiên Tuấn, An Điềm hoàn toàn không đánh giá cao: “Dễ thương gì chứ? Tôi sẽ giảm cân khi trở về biệt thự, không ai có thể cản được tôi!”
“Được thôi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với An Điềm tỏ vẻ rất tán thành. “Anh sẽ giúp em.”
“Anh làm sao giúp được tôi?” An Điềm lắc đầu không tin. “Đến lúc đó, tôi sẽ thay đổi thói quen ăn uống một chút, và chạy bộ nhiều hơn là được rồi.”
“Đây không phải là cách tốt nhất.” Cố Thiên Tuấn ôm lấy eo của An Điềm, rồi nói với vẻ nghiêm túc. “Anh có một cách hay hơn!”
“Cách gì hay hơn?” An Điềm không hiểu.
“Tất nhiên là...” Cố Thiên Tuấn nói đến đây liền dừng lại, sau đó hôn lên dái tai của An Điềm, rồi nói vào tai cô nửa câu còn lại.
Mặt của An Điềm đột nhiên đỏ bừng lên. Cô có chút bất lực, lại càng có chút xấu hổ: “Cố Thiên Tuấn, anh có thể nào đừng giở trò suốt ngày không?”
“Làm chuyện đó với vợ mình mà là giở trò à?” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất ngây thơ và đáng thương. “Hơn nữa, trong suốt thời gian em nằm viện, anh chỉ được ôm em nhưng không thể đụng vào em, em có biết anh phải chịu đựng vất vả như thế nào không?”
“Tôi…” An Điềm nhìn vào vẻ mặt giận dữ của Cố Thiên Tuấn, như thể cô đã làm điều gì đó xấu xa không đáng được tha thứ vậy. Làm ơn đi, cô chỉ dưỡng thương thôi mà. Tại Cố Thiên Tuấn không thể kiểm soát được bản thân, đâu có trách cô được!
“Em cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng rồi, cho nên định bù đắp cho anh thật tử tế phải không?” Cố Thiên Tuấn đã phát huy thật tốt bản chất của “gian thương”, đánh đòn phủ đầu trước khi An Điềm kịp lên tiếng.
“Tôi…”
“Bây giờ bắt đầu cũng được.” Cố Thiên Tuấn nâng cằm An Điềm lên, đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua đôi mắt đào long lanh và đôi môi mịn đỏ của An Điềm. “Anh có thể miễn cưỡng mà giúp em toại nguyện.”
“Anh đi đi!” An Điềm chỉ vào cửa phòng bệnh. “Tôi không muốn nhìn thấy người mặt dày trơ trẽn như anh nữa!”
“Em đành lòng sao?” Cố Thiên Tuấn hôn vào xương quai xanh của An Điềm, để lại trên đó một dấu ấn có hình dạng độc đáo.
Cả người An Điềm bỗng run lên, cô vội đẩy Cố Thiên Tuấn ra xa: “Anh để ý chút đi! Bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“Đây là phòng riêng, không có sự cho phép của anh, không ai dám xông vào đâu.” Cố Thiên Tuấn đưa ngón tay cái lên vuốt ve má An Điềm một cách nhẹ nhàng, giọng anh trầm và đầy sức hút.
“Nhưng, nhưng mà…” An Điềm lắp bắp không nói nên lời. Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy rằng bên má bị Cố Thiên Tuấn vuốt ve lúc này đây đang nóng ran như lửa.
Cô nhúc nhích cổ họng, cảm thấy mình hơi khát nước, và cơ thể cô cũng bắt đầu khẽ run lên.
Cố Thiên Tuấn rất hài lòng với biểu hiện này của An Điềm. Anh khẽ mỉm cười, còn tay kia đã âm thầm chui vào bên trong áo cô, cởi nút áo của cô ra một cách thuần thục.
Trước ngực bỗng nhiên nhẹ hẫng, lúc này An Điềm mới giật mình nhận ra áo ngực của mình đã bị Cố Thiên Tuấn cởi ra rồi!
“Không được thật mà!” An Điềm giữ chặt tay Cố Thiên Tuấn, vừa thở dốc khe khẽ vừa lắc đầu nguầy nguậy. “Không thể làm vậy trong bệnh viện được.”
“Thôi được rồi, anh nghe lời em.” Cố Thiên Tuấn thở dài. Một người luôn đầy mưu trí và hung hăng trước mặt người ngoài như anh, lúc này đây trông có vẻ hơi tủi thân. “Về nhà rồi chúng ta tiếp tục.”
“Cố Thiên Tuấn, về nhà rồi tiếp tục gì? Tôi không có ý đó, anh đúng là…”
An Điềm vừa định phê bình hành vi cố tình hiểu sai ý cô nói của Cố Thiên Tuấn, bỗng một hồi chuông điện thoại vang lên gấp rút đã cắt ngang lời cô.