Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 499
60499.“Đùng” một tiếng, đó là âm thanh chói tai khi viên đạn cắm vào máu thịt.
Trong giây tiếp theo, tiếng thét thê thảm và đau đớn của một người phụ nữ vang lên khắp vùng trời trên biển.
Tất cả mọi người đều bị tiếng súng này và những gì xảy ra trước mắt làm cho sợ mất mật. Họ ngây người đứng yên tại chỗ, không ai dám di chuyển.
“Rầm” một tiếng, Ninh Tuyết Tuyết ngã xuống đất. Cô ta đưa tay lên giữ chặt vai trái đã bị thương của mình, hét lên đau đớn: “A! Vai của tôi!”
An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu sững sờ nhìn vào Ninh Tuyết Tuyết đang lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi rõ ràng là Ninh Tuyết Tuyết đã cầm súng nhắm vào An Điềm, sao mới một giây sau thì Ninh Tuyết Tuyết đã bị thương rồi?
“An Điềm!”
Cố Thiên Tuấn vừa mới đến nơi ném khẩu súng vẫn còn đang bốc khói xuống đất, rồi chạy nhanh đến chỗ An Điềm. Gió biển thổi tung mái tóc của anh, trên khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh và lạnh lùng lúc này đây lại đầy hoang mang: Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi, nếu không nhờ mình đến kịp lúc, An Điềm có thể sẽ rời xa mình mãi mãi rồi!
Chỉ là một phỏng đoán, và hoàn toàn không hề xảy ra, nhưng nó vẫn làm cho ngực của Cố Thiên Tuấn nhói đau không thể kiểm soát được.
“Cố Thiên Tuấn!”
Vào thời khắc nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, mũi của An Điềm đột nhiên cay cay. Xưa nay cô luôn rất mạnh mẽ, dù bản thân bị thương, suýt chút nữa là mất mạng, nhưng cô đều không khóc, cũng không than oán. Cô chỉ muốn tiếp tục được sống.
Nhưng bây giờ, nỗi tủi thân vô cùng tận bỗng ập đến trong lòng An Điềm, nước mắt cô cũng rơi xuống.
Cố Thiên Tuấn vội lao đến ôm lấy An Điềm, hoảng loạn đưa tay lên giữ lấy khuôn mặt cô và nhìn cô thật kỹ: Mặt cô trắng đến bất thường, trắng như một tờ giấy vậy, không còn chút sức sống, cũng không còn giọt máu nào.
An Điềm lại phải chịu thiệt thòi nữa rồi!
Cố Thiên Tuấn, sao mày lại thất bại như thế này?
“Anh xin lỗi, anh đã đến trễ.” Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm đang ướt sũng cả người, ánh mắt vô cùng thương xót. Anh đã dùng hết tất cả mọi cách để bảo vệ An Điềm, nhưng trước sau vẫn xảy ra sự cố.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi...” Cố Thiên Tuấn liên tục lặp đi lặp lại những lời than trách. Anh siết chặt cánh tay mình như thể muốn nhét An Điềm vào trong cơ thể, như vậy, anh sẽ có thể bảo vệ An Điềm mãi mãi rồi.
An Điềm vốn đang giận Cố Thiên Tuấn, nhưng khi nhìn thấy Cố Thiên Tuấn tự trách mình như thế, nỗi oán giận của cô cũng biến mất, cô vội vàng an ủi: “Cố Thiên Tuấn, tôi ổn mà, anh không cần phải như thế.”
Song, An Điềm vừa nói xong thì đột nhiên lên cơn ho dữ dội. Vừa rồi bị Ninh Tuyết Tuyết dìm xuống nước lâu như thế, cơ thể của An Điềm đã có vấn đề, nhưng vì lúc đó tình hình đang căng thẳng nên cô không cảm nhận được.
Bây giờ Cố Thiên Tuấn đã đến bên cô, cơ thể cô tất nhiên cũng thư giãn hơn, cơn đau trên toàn thân cũng ập đến.
“Có phải em khó chịu lắm không?” Cố Thiên Tuấn nhìn cô đầy căng thẳng và lo lắng, và trong giây tiếp theo đã bế cô lên. “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”
Đôi giày da đắt tiền lún xuống cát, Cố Thiên Tuấn cố gắng hết sức để chạy thật nhanh: An Điềm, anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này cũng không nén được cái lắc đầu cảm thán, sau đó còn lấy điện thoại ra chụp lại rồi mới vội vã chạy theo.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết đang nằm sấp trên mặt đất khóc la inh ỏi đã đau đến mức không còn chút sức lực nào. Cô ta chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Tuấn với vẻ mặt không cam tâm, rồi cắn chặt môi mình đến rướm máu: “Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm. Anh Thiên Tuấn là của tôi, anh Thiên Tuấn là của tôi!”
“À này, cậu Cố…”
Vương tổng vừa rồi đã sợ mất mật nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đến, liền vội vàng tiến lên chào đón. Bây giờ ông ta không dám mong sẽ được làm quen với Cố Thiên Tuấn, hoặc cùng làm ăn với anh nữa. Ông ta chỉ mong có thể cầu xin tha thứ cho mình, để không bị Cố Thiên Tuấn đuổi cùng giết tận.
“Cút!”
Cố Thiên Tuấn không thèm nhìn Vương tổng lấy một cái, trực tiếp bỏ qua ông ta và chạy như bay về phía trước.
Lúc này, Trương Hiển Hy và Lâm Kính Trạch cũng đã dẫn theo người đến nơi. Từ xa, họ đã nhìn thấy Cố Thiên Tuấn bế một người chạy đến. Khi đến gần hơn một chút, họ nhìn thấy đó là An Điềm đang tái mét mặt mày, thế là liền cuống cuồng giúp Cố Thiên Tuấn đưa An Điềm vào trong xe, sau đó chiếc xe phi nước đại về phía bệnh viện.
******
Mặt trời từ từ hạ xuống giữa bầu trời, ánh nắng bắt đầu dịu bớt đi, nhẹ nhàng chiếu rọi vào trong một căn biệt thự cổ kính ở ngoại ô thành phố H.
Căn biệt thự cổ này cũng không quá lớn, lại trông rất đơn giản. Bức tường màu đỏ đã hơi bong tróc, nhẹ nhàng chiếu bóng xuống đất. Trong sân của căn biệt thự cổ, khắp nơi trồng đầy hoa tulip trắng. Cả căn biệt thự chìm trong hương thơm của hoa tulip, khiến người ta cảm thấy thời gian ở đây trôi qua thật chậm, thật chậm.
“Được, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ báo, cậu cứ lo việc của mình đi.” Giọng của một ông lão vang lên từ trong căn biệt thự cũ, chậm rãi và đôn hậu.
Sau khi cúp điện thoại, ông lão liền chắp tay sau lưng và chậm rãi bước ra khỏi phòng khách, rồi đi ra sân.
Nhìn vào những bông hoa tulip trong sân, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão lộ ra một nụ cười, đôi mắt cũng sáng lên rạng rỡ, như thể đang nhớ lại điều gì đó.
“Thưa ông chủ, có người đến xin gặp ông!”
Giọng nói của giúp việc đã ngắt ngang dòng suy nghĩ của ông lão. Ông hơi ngây người ra, rồi đưa mắt sang nhìn giúp việc đang đi về phía mình: “Họ có nói là ai không?”
“Một người trong số họ là giám đốc marketing của tập đoàn Cố Thị, cậu Cố Thiên Kỳ. Cậu ấy còn dẫn theo hai trợ lý nữa, ông có muốn gặp họ không?”
Ông lão nghe thấy tên của Cố Thiên Kỳ liền có chút sững sờ, sau đó khoát tay và nói: “Cho họ vào đi!”
“Vâng!”
Giúp việc trả lời rồi quay người đi đến trước cổng biệt thự.
Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà và Chu Hán Khanh, ba người đã chờ trước cổng biệt thự được một lúc.
Ông lão thành viên hội đồng quản trị này, mặc dù địa vị của ông có sức ảnh hưởng lớn ở công ty Cố Thị, nhưng vì tuổi đã cao, cũng không thường xuyên đến công ty, nên Cố Thiên Tuấn cũng mắt nhắm mắt mở xem như không biết. Vì vậy, thường thì những ai muốn gặp ông thì đều sẽ đích thân đến biệt thự của ông.
Phải nói rằng ông lão này cũng khá lập dị, cả đời không cưới vợ, không có con cái, chỉ nhận nuôi một cậu con trai, hiện nay đang đi du học ở nước ngoài.
Nghe nói chàng trai được ông lão nhận nuôi có liên quan đến một vụ án lớn năm đó, sau khi tìm đủ mọi cách để cứu được cậu ra ngoài, ông đã đưa cậu ra nước ngoài du học. Còn bản thân ông vẫn ở trong căn biệt thự cổ này, sống cô đơn một mình, chỉ thuê hai người giúp việc để chăm sóc mình mà thôi.
Mặc dù tài sản của ông lão có thể mua được một căn biệt thự đẹp hơn căn biệt thự này cả ngàn vạn lần, nhưng ông chưa từng nghĩ đến việc chuyển đi. Nếu không có gì để làm, ông sẽ trồng hoa và uống trà.
Bây giờ, mặc dù mục đích lần này Cố Thiên Kỳ đến đây là để lôi kéo vị thành viên hội đồng lão thành này, nên khi cần thiết cũng phải dùng một số cách đe dọa, nhưng chút lịch sự tối thiểu thì anh vẫn làm được.
Thẩm Sở Hà nhìn thấy dì giúp việc đang đi đến từ xa, liền vội vàng tiến đến, và hỏi qua cánh cổng sắt cũ: “Cho hỏi ông Trác đã đồng ý gặp chúng tôi rồi chứ?”
“Vâng.” Dì giúp việc mỉm cười với Thẩm Sở Hà. Dì rất thích những cô gái lịch sự, có gia giáo, lại dịu dàng và trầm tính như Thẩm Sở Hà. “Mời các vị vào!”
Dì giúp việc vừa trả lời vừa mở cửa cho ba người họ.
Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà gật đầu lịch sự với dì giúp việc rồi nhấc chân đi vào trong.
Chu Hán Khanh cũng cố gắng cúi đầu xuống, không để dì giúp việc nhìn thấy mặt mình, sau đó đi theo Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ bước về phía trước.
Trong giây tiếp theo, tiếng thét thê thảm và đau đớn của một người phụ nữ vang lên khắp vùng trời trên biển.
Tất cả mọi người đều bị tiếng súng này và những gì xảy ra trước mắt làm cho sợ mất mật. Họ ngây người đứng yên tại chỗ, không ai dám di chuyển.
“Rầm” một tiếng, Ninh Tuyết Tuyết ngã xuống đất. Cô ta đưa tay lên giữ chặt vai trái đã bị thương của mình, hét lên đau đớn: “A! Vai của tôi!”
An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu sững sờ nhìn vào Ninh Tuyết Tuyết đang lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi rõ ràng là Ninh Tuyết Tuyết đã cầm súng nhắm vào An Điềm, sao mới một giây sau thì Ninh Tuyết Tuyết đã bị thương rồi?
“An Điềm!”
Cố Thiên Tuấn vừa mới đến nơi ném khẩu súng vẫn còn đang bốc khói xuống đất, rồi chạy nhanh đến chỗ An Điềm. Gió biển thổi tung mái tóc của anh, trên khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh và lạnh lùng lúc này đây lại đầy hoang mang: Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi, nếu không nhờ mình đến kịp lúc, An Điềm có thể sẽ rời xa mình mãi mãi rồi!
Chỉ là một phỏng đoán, và hoàn toàn không hề xảy ra, nhưng nó vẫn làm cho ngực của Cố Thiên Tuấn nhói đau không thể kiểm soát được.
“Cố Thiên Tuấn!”
Vào thời khắc nhìn thấy Cố Thiên Tuấn, mũi của An Điềm đột nhiên cay cay. Xưa nay cô luôn rất mạnh mẽ, dù bản thân bị thương, suýt chút nữa là mất mạng, nhưng cô đều không khóc, cũng không than oán. Cô chỉ muốn tiếp tục được sống.
Nhưng bây giờ, nỗi tủi thân vô cùng tận bỗng ập đến trong lòng An Điềm, nước mắt cô cũng rơi xuống.
Cố Thiên Tuấn vội lao đến ôm lấy An Điềm, hoảng loạn đưa tay lên giữ lấy khuôn mặt cô và nhìn cô thật kỹ: Mặt cô trắng đến bất thường, trắng như một tờ giấy vậy, không còn chút sức sống, cũng không còn giọt máu nào.
An Điềm lại phải chịu thiệt thòi nữa rồi!
Cố Thiên Tuấn, sao mày lại thất bại như thế này?
“Anh xin lỗi, anh đã đến trễ.” Cố Thiên Tuấn nhìn vào An Điềm đang ướt sũng cả người, ánh mắt vô cùng thương xót. Anh đã dùng hết tất cả mọi cách để bảo vệ An Điềm, nhưng trước sau vẫn xảy ra sự cố.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi...” Cố Thiên Tuấn liên tục lặp đi lặp lại những lời than trách. Anh siết chặt cánh tay mình như thể muốn nhét An Điềm vào trong cơ thể, như vậy, anh sẽ có thể bảo vệ An Điềm mãi mãi rồi.
An Điềm vốn đang giận Cố Thiên Tuấn, nhưng khi nhìn thấy Cố Thiên Tuấn tự trách mình như thế, nỗi oán giận của cô cũng biến mất, cô vội vàng an ủi: “Cố Thiên Tuấn, tôi ổn mà, anh không cần phải như thế.”
Song, An Điềm vừa nói xong thì đột nhiên lên cơn ho dữ dội. Vừa rồi bị Ninh Tuyết Tuyết dìm xuống nước lâu như thế, cơ thể của An Điềm đã có vấn đề, nhưng vì lúc đó tình hình đang căng thẳng nên cô không cảm nhận được.
Bây giờ Cố Thiên Tuấn đã đến bên cô, cơ thể cô tất nhiên cũng thư giãn hơn, cơn đau trên toàn thân cũng ập đến.
“Có phải em khó chịu lắm không?” Cố Thiên Tuấn nhìn cô đầy căng thẳng và lo lắng, và trong giây tiếp theo đã bế cô lên. “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”
Đôi giày da đắt tiền lún xuống cát, Cố Thiên Tuấn cố gắng hết sức để chạy thật nhanh: An Điềm, anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này cũng không nén được cái lắc đầu cảm thán, sau đó còn lấy điện thoại ra chụp lại rồi mới vội vã chạy theo.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết đang nằm sấp trên mặt đất khóc la inh ỏi đã đau đến mức không còn chút sức lực nào. Cô ta chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng Cố Thiên Tuấn với vẻ mặt không cam tâm, rồi cắn chặt môi mình đến rướm máu: “Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm. Anh Thiên Tuấn là của tôi, anh Thiên Tuấn là của tôi!”
“À này, cậu Cố…”
Vương tổng vừa rồi đã sợ mất mật nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đến, liền vội vàng tiến lên chào đón. Bây giờ ông ta không dám mong sẽ được làm quen với Cố Thiên Tuấn, hoặc cùng làm ăn với anh nữa. Ông ta chỉ mong có thể cầu xin tha thứ cho mình, để không bị Cố Thiên Tuấn đuổi cùng giết tận.
“Cút!”
Cố Thiên Tuấn không thèm nhìn Vương tổng lấy một cái, trực tiếp bỏ qua ông ta và chạy như bay về phía trước.
Lúc này, Trương Hiển Hy và Lâm Kính Trạch cũng đã dẫn theo người đến nơi. Từ xa, họ đã nhìn thấy Cố Thiên Tuấn bế một người chạy đến. Khi đến gần hơn một chút, họ nhìn thấy đó là An Điềm đang tái mét mặt mày, thế là liền cuống cuồng giúp Cố Thiên Tuấn đưa An Điềm vào trong xe, sau đó chiếc xe phi nước đại về phía bệnh viện.
******
Mặt trời từ từ hạ xuống giữa bầu trời, ánh nắng bắt đầu dịu bớt đi, nhẹ nhàng chiếu rọi vào trong một căn biệt thự cổ kính ở ngoại ô thành phố H.
Căn biệt thự cổ này cũng không quá lớn, lại trông rất đơn giản. Bức tường màu đỏ đã hơi bong tróc, nhẹ nhàng chiếu bóng xuống đất. Trong sân của căn biệt thự cổ, khắp nơi trồng đầy hoa tulip trắng. Cả căn biệt thự chìm trong hương thơm của hoa tulip, khiến người ta cảm thấy thời gian ở đây trôi qua thật chậm, thật chậm.
“Được, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ báo, cậu cứ lo việc của mình đi.” Giọng của một ông lão vang lên từ trong căn biệt thự cũ, chậm rãi và đôn hậu.
Sau khi cúp điện thoại, ông lão liền chắp tay sau lưng và chậm rãi bước ra khỏi phòng khách, rồi đi ra sân.
Nhìn vào những bông hoa tulip trong sân, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão lộ ra một nụ cười, đôi mắt cũng sáng lên rạng rỡ, như thể đang nhớ lại điều gì đó.
“Thưa ông chủ, có người đến xin gặp ông!”
Giọng nói của giúp việc đã ngắt ngang dòng suy nghĩ của ông lão. Ông hơi ngây người ra, rồi đưa mắt sang nhìn giúp việc đang đi về phía mình: “Họ có nói là ai không?”
“Một người trong số họ là giám đốc marketing của tập đoàn Cố Thị, cậu Cố Thiên Kỳ. Cậu ấy còn dẫn theo hai trợ lý nữa, ông có muốn gặp họ không?”
Ông lão nghe thấy tên của Cố Thiên Kỳ liền có chút sững sờ, sau đó khoát tay và nói: “Cho họ vào đi!”
“Vâng!”
Giúp việc trả lời rồi quay người đi đến trước cổng biệt thự.
Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà và Chu Hán Khanh, ba người đã chờ trước cổng biệt thự được một lúc.
Ông lão thành viên hội đồng quản trị này, mặc dù địa vị của ông có sức ảnh hưởng lớn ở công ty Cố Thị, nhưng vì tuổi đã cao, cũng không thường xuyên đến công ty, nên Cố Thiên Tuấn cũng mắt nhắm mắt mở xem như không biết. Vì vậy, thường thì những ai muốn gặp ông thì đều sẽ đích thân đến biệt thự của ông.
Phải nói rằng ông lão này cũng khá lập dị, cả đời không cưới vợ, không có con cái, chỉ nhận nuôi một cậu con trai, hiện nay đang đi du học ở nước ngoài.
Nghe nói chàng trai được ông lão nhận nuôi có liên quan đến một vụ án lớn năm đó, sau khi tìm đủ mọi cách để cứu được cậu ra ngoài, ông đã đưa cậu ra nước ngoài du học. Còn bản thân ông vẫn ở trong căn biệt thự cổ này, sống cô đơn một mình, chỉ thuê hai người giúp việc để chăm sóc mình mà thôi.
Mặc dù tài sản của ông lão có thể mua được một căn biệt thự đẹp hơn căn biệt thự này cả ngàn vạn lần, nhưng ông chưa từng nghĩ đến việc chuyển đi. Nếu không có gì để làm, ông sẽ trồng hoa và uống trà.
Bây giờ, mặc dù mục đích lần này Cố Thiên Kỳ đến đây là để lôi kéo vị thành viên hội đồng lão thành này, nên khi cần thiết cũng phải dùng một số cách đe dọa, nhưng chút lịch sự tối thiểu thì anh vẫn làm được.
Thẩm Sở Hà nhìn thấy dì giúp việc đang đi đến từ xa, liền vội vàng tiến đến, và hỏi qua cánh cổng sắt cũ: “Cho hỏi ông Trác đã đồng ý gặp chúng tôi rồi chứ?”
“Vâng.” Dì giúp việc mỉm cười với Thẩm Sở Hà. Dì rất thích những cô gái lịch sự, có gia giáo, lại dịu dàng và trầm tính như Thẩm Sở Hà. “Mời các vị vào!”
Dì giúp việc vừa trả lời vừa mở cửa cho ba người họ.
Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà gật đầu lịch sự với dì giúp việc rồi nhấc chân đi vào trong.
Chu Hán Khanh cũng cố gắng cúi đầu xuống, không để dì giúp việc nhìn thấy mặt mình, sau đó đi theo Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ bước về phía trước.
Bình luận facebook