Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Vừa nghe thấy Tô Thanh Dương lên tiếng, các nhân viên đứng xung quanh đều che mặt và rời đi.
Chờ sau khi mọi người đã đi hết, Tô Thanh Dương đi đến trước mặt An Điềm và hỏi: “An Điềm, cô có sao không?”
“Tôi làm gì có sao được!” An Điềm mỉm cười và nói: “Tô tổng, vừa rồi anh nói chuyện đúng là có phong thái của một tổng tài bá đạo đấy nha! Anh không nhìn thấy mấy cô gái đứng hóng chuyện bên này, đều sinh lòng ngưỡng mộ anh rồi đấy!”
Tô Thanh Dương mỉm cười bất lực: “Tổng tài bá đạo gì chứ! Tổng giám đốc Tô tôi chẳng phải vẫn phải nghe lời bố tôi răm rắp đấy à? Ông chủ tịch đấy, vừa khỏe lại liền đến công ty. Tôi chỉ là một tên sai vặt cho ông thôi, chuyện gì cũng phải nghe theo ý ông cả. Nếu không, sao tôi có thể đồng ý cho Lý An Ni đến đây?”
Nghe thấy Tô Thanh Dương tự ti như thế, An Điềm cũng mỉm cười: “Chủ tịch Tô làm vậy cũng đúng thôi. Anh thấy vừa rồi anh nói thẳng như vậy, sau này gặp mặt Lý An Ni sẽ ngượng lắm đây.”
“Thật sự thấy chướng mắt nên mới nói thôi.” Tô Thanh Dương nhún vai. Anh nhìn vào bản vẽ trong tay An Điềm và hỏi: “Cô đang định đi đâu thế?”
“Đưa bản vẽ đến phòng Kế hoạch.” An Điềm lắc lắc bản vẽ trong tay.
“Tôi cũng định đến gặp quản lý phòng Kế hoạch đây, chúng ta đi chung nhé.” Tô Thanh Dương cũng lắc lắc xấp văn kiện trong tay mình, và nói với An Điềm.
An Điềm nghe Tô Thanh Dương nói vậy liền chần chừ một lúc, định nói rằng vừa rồi anh ra mặt giùm mình, có thể xem như là ông chủ đang bảo vệ nhân viên, nhưng bây giờ lại đi chung, thì có thể làm mọi người suy nghĩ lung tung.
Nghĩ vậy, An Điềm liền nói với Tô Thanh Dương: “Tô tổng, hay là thôi đi. Anh cứ đi trước, tôi còn chút việc khác nữa.”
“Vậy sao?” Tô Thanh Dương nhíu mày lại. Anh giả vờ suy nghĩ, sau đó nhìn sang An Điềm: “An Điềm à, trông tôi đáng sợ đến thế à? Đến mức làm cô phải tránh mặt tôi?”
“Không có, không có!” An Điềm vội cúi đầu và khoát tay giải thích. Cô rất ngạc nhiên, tại sao mình nghĩ gì, Tô Thanh Dương cũng đều nhìn ra được vậy ta?
“Nếu không tránh mặt tôi, vậy cô đi cùng với tôi nào.” Tô Thanh Dương mỉm cười, đôi mắt màu xanh nhạt cũng đang cười.
An Điềm cười gượng một tiếng rồi thở dài: Thôi vậy, chỉ là đi chung đến phòng Kế hoạch thôi mà, có chuyện gì mà phải lo! Tô Thanh Dương cũng đâu có nói gì, cô cần gì phải “lạy ông tôi ở bụi này” chứ!
Nghĩ vậy, An Điềm liền gật đầu với Tô Thanh Dương, rồi cùng sánh vai với anh và đi về phía trước.
“Sao lại nhăn nhó mặt mày thế? Đi chung với tôi làm cô không vui hả?” Tô Thanh Dương vừa đi về phía trước với An Điềm, vừa hơi nghiêng đầu qua và hỏi. Khuôn mặt đẹp trai đó, như thể chui ra từ trong truyện tranh vậy.
“Không có.” An Điềm lắc đầu với vẻ bất lực. Đúng là cô hơi lo lắng. Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, liệu trong công ty có dấy lên tin đồn gì nữa không? Suy cho cùng, Tô Thanh Dương là cậu chủ của tập đoàn Tô Thị, cô không muốn gây ra chuyện thị phi!
Tô Thanh Dương thấy tâm trạng của An Điềm không tốt, cứ nghĩ cô vì chuyện vừa rồi với Lý An Ni mà không vui, nên đã chủ động hỏi. “An Điềm, nếu vừa nãy tôi không xuất hiện, cô sẽ xử lý thế nào?”
“Làm tới luôn.” An Điềm nhún vai. Đây đâu phải ngày đầu tiên cô bị người khác làm khó, nên cô vẫn có vài cách để đối phó với người khác.
“Làm tới như thế nào?” Tô Thanh Dương hơi tò mò rốt cuộc cách của An Điềm là gì.
“Anh nhìn cái này đi.” An Điềm nói rồi lấy điện thoại ra. Cô ấn ấn vài cái, trên màn hình điện thoại đã xuất hiện hình ảnh Lý An Ni đang chỉ vào mũi An Điềm và mắng chửi.
“Cái này, ý là sao?” Tô Thanh Dương cau mày lại, không hiểu ý của An Điềm.
“Bây giờ là thời đại Internet, có hàng trăm triệu cư dân mạng lận đấy! Lý An Ni lại là người của công chúng. Nếu tôi đưa video quay cảnh cô ấy làm khó tôi lên mạng, thì hình tượng của cô ấy sẽ không chỉ tổn thất một hai điểm đâu. Và tôi cũng đã nghĩ được tên chủ đề rồi. Đó là “Ngôi sao và người mẫu nổi tiếng, bắt chẹt nhân viên quèn ngay trong công ty. Liệu đằng sau sự việc này có ẩn tình gì hay không? Mất đạo đức hay một sự biến dạng nhân cách?”
“Phì…” Một người đàn ông lịch thiệp như Tô Thanh Dương, phá lên cười mà không hề chú ý đến hình tượng, khiến người ta nhìn vào cũng giống như một bức tranh. “An Điềm, cách này của cô thật bất ngờ đấy. Hay cô chuyển sang phòng Kế hoạch đi, việc marketing trang phục của công ty Tô Thị, nhờ hết vào cô đấy!”
“Đừng đừng đừng, tôi làm vậy cũng vì không còn cách nào khác.” An Điềm thở dài rồi cất điện thoại vào, rồi giải thích với Tô Thanh Dương với vẻ nghiêm túc. “Lúc đầu tôi định dùng clip này để yêu cầu cô ấy bỏ qua cho tôi, chứ không hề muốn đưa lên mạng. Vì suy cho cùng, làm mích lòng cô ấy, tôi cũng không sống yên ổn được. Nhưng tôi cũng không thể cho cô ấy nghĩ rằng tôi là một quả hồng mềm muốn nắn sao thì nắn, nếu không sau này tôi sẽ phải lãnh đủ!”
Tô Thanh Dương nghe An Điềm giải thích như thế, nụ cười bỗng nhạt dần. Anh không ngờ, An Điềm lại suy nghĩ tinh tế và chu đáo đến vậy.
Song, chỉ sau khi trải qua những việc này, mới có bản lĩnh xử lý trôi chảy đến vậy!
Nếu không, những cô gái được bảo vệ kỹ càng, không có gì phải lo nghĩ kia, cũng sẽ không nhã nhặn xin lỗi khi bản thân họ rõ ràng không làm sai.
An Điềm không chỉ chịu thiệt và nhận lỗi, mà còn nghĩ cách sau này nên bảo vệ mình thế nào. Có lẽ, mỗi một lần cẩn thận và chu đáo, đều là kinh nghiệm có được sau nhiều lần té ngã.
Vậy trước khi mình gặp An Điềm, cô ấy đã té ngã bao nhiêu lần rồi?
Nghĩ vậy, trong tim Tô Thanh Dương bỗng có mong muốn được bảo vệ An Điềm. Anh đã nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của An Điềm khi đọc những câu thơ về đôi bông tai san hô, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn không hề che giấu của An Điềm khi kiếm được tiền. Hôm nay, anh lại nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ phải nhượng bộ, nhưng vẫn có thể dùng trí tuệ để bảo vệ mình của An Điềm.
Vì vậy, Tô Thanh Dương rất muốn xem thử, khi An Điềm ở trước mặt mình, cười phá lên đầy hạnh phúc, dáng vẻ đó trông sẽ như thế nào?
“Phải rồi.” Tô Thanh Dương đột nhiên chớp mắt, nhìn An Điềm và hỏi: “Cô còn nhớ tối hôm đó khi chở cô về nhà, tôi đã nói sẽ mời cô ăn cơm. Tối nay cô có rảnh không?”
“Ờ.” An Điềm ngập ngừng. Cô tưởng tối đó Tô Thanh Dương chỉ tiện miệng nói chơi, không ngờ anh ấy lại muốn mời mình thật!
“Hôm nay tôi có rất nhiều việc, cho nên...” An Điềm mỉm cười và nói xin lỗi Tô Thanh Dương, từ chối lời mời của anh.
Suy cho cùng, hai người có thân phận khác nhau, lại cùng làm chung công ty. Vừa rồi lại xảy ra chuyện đó, tình ngay lý gian, mình đừng đến gần Tô Thanh Dương vẫn tốt hơn.
“Thế à.” Tô Thanh Dương không ngờ rằng An Điềm sẽ từ chối mình. Anh ngập ngừng một lúc lại hỏi: “Vậy tối mai cô có rảnh không?”
“Không.” An Điềm lắc đầu.
“Vậy ngày kia?”
“Tô tổng…” An Điềm mỉm cười một cách gượng gạo. Vừa rồi cô đã từ chối anh thẳng thừng vậy rồi, chẳng phải ý cô đã rất rõ rồi sao? Cô không muốn đi ăn với Tô Thanh Dương kia mà!
“Tóm lại tôi phải mời cô đi ăn cơm. Cụ thể ngày nào đi, cô tự quyết định.” Trên khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương đã tỏ vẻ cứng rắn.
An Điềm thấy Tô Thanh Dương như thế, trong lòng bỗng có nghi ngờ: Tô tổng làm vậy, có phải là đang theo đuổi mình không?