Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434
60434.Trong khi đó, An Điềm vừa thoát khỏi tầm nhìn của mấy vệ sĩ thì liền co giò chạy thục mạng: Tuy có thể gạt được họ lúc này, nhưng An Điềm luôn cảm thấy đội trưởng thế nào cũng gọi điện hỏi lại Cố Thiên Tuấn, thế nên phải chạy cho mau.
Tốt nhất phải lên được xe của Tô Thanh Dương trước khi Cố Thiên Tuấn phát hiện ra, đến lúc đó nếu Cố Thiên Tuấn có gọi điện chất vấn, cô sẽ dương dương tự đắc mà bảo Tô Thanh Dương nghe máy!
Ai bảo Cố Thiên Tuấn dạo này cứ luôn bỏ rơi mình chứ?
An Điềm hậm hực hừ một tiếng rồi chạy nhanh hơn.
Người ta đều nói sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại, nhưng sức mạnh của sự giận dỗi thì còn lớn hơn nhiều, cơn giận với Cố Thiên Tuấn đã khiến An Điềm có thể mang đôi giày cao bảy phân mà chạy vù vù, không hề vấp ngã.
Tô Thanh Dương từ xa đã trông thấy An Điềm chạy đến, liền vẫy tay với cô rồi lái xe chạy đến trước mặt cô.
An Điềm cũng không khách sáo, lập tức mở cửa xe leo lên ngồi.
“An Điềm, vẫn còn sớm mà, cô đâu cần chạy nhanh như vậy.” Tô Thanh Dương nhìn An Điềm, cảm thấy hơi lạ, An Điềm tuy ăn mặc rất xinh đẹp sang trọng, nhưng lúc này lại ôm ngực thở phì phò một cách mất hết hình tượng.
“Không có thời gian giải thích đâu! Anh lái xe mau đi!” An Điềm vừa thở hổn hển vừa nói với Tô Thanh Dương.
“Được rồi.” Tô Thanh Dương quan tâm nhìn An Điềm một chút rồi lái xe đi.
Chiếc xe chầm chậm rời đi, An Điềm vội vàng quay đầu lại nhìn đằng sau, thấy không có ai bám đuôi theo mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: May quá, may quá, may mà mình thông minh mưu trí mới thoát khỏi nguy hiểm mà lên được xe của Tô tổng!
“Sao thế? Cố Thiên Tuấn không cho cô đi, cho nên cô phải trốn đi à?” Tô Thanh Dương vừa lái xe vừa lắc đầu cười, “Đường đường là tổng tài tập đoàn Cố Thị mà dạo này toàn đi để ý mấy việc nhỏ nhặt nhỉ.”
“Cố Thiên Tuấn chẳng thèm để ý đâu!” An Điềm hậm hực, bắt đầu phản bác Tô Thanh Dương, “Tuy tôi đã trốn đi nhưng Cố Thiên Tuấn cũng chẳng biết tôi đi chơi theo lời mời của dì Tần, cho nên anh ta cũng không cấm cản gì.”
Tuy An Điềm đang rất giận Cố Thiên Tuấn, nhưng vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ hình tượng của Cố Thiên Tuấn trước mặt người khác!
“À, thì ra cô còn chẳng dám nói cho Cố Thiên Tuấn biết nữa!” Tô Thanh Dương giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, “Chậc chậc chậc, thế mà cô còn bảo Cố Thiên Tuấn không để ý mấy việc nhỏ nhặt.”
“Tô tổng…” An Điềm bất lực quay sang nhìn Tô Thanh Dương, “Sao trước đây tôi không nhận ra anh lại thích đùa như vậy nhỉ?”
“Đó là vì lúc trước cô không chịu làm bạn với tôi!” Tô Thanh Dương bật cười, vẻ mặt rất thản nhiên.
An Điềm nghe Tô Thanh Dương nói thế thì liềm mím môi, không biết trả lời thế nào: Trước đây vì muốn Hiểu Hiểu yên tâm nên tôi mới không liên lạc với anh thôi. Quan hệ trước đây của chúng ta mà gọi là bạn bè, đừng nói là Hiểu Hiểu mà ngay cả tôi còn không tin nổi nữa là! Vậy nên ngoài những lúc công việc ra thì thời gian còn lại đều không liên lạc mới là cách tốt nhất.
“Tôi đã có thể lấy chuyện đó ra mà đùa thì chứng tỏ tôi không còn ý gì khác nữa rồi!” Tô Thanh Dương quay sang nhìn An Điềm một chút rồi lại tiếp tục tập trung lái xe, “An Điềm, cô đừng cảm thấy áy náy quá, đối với cô thì tôi… không còn ý gì nữa rồi.”
“Vậy… vậy thì tốt.” An Điềm gãi gãi đầu, nghĩ một lát liền hiểu ra: Phải, nếu Tô tổng đã có thể nói đùa về chuyện này như vậy thì chứng tỏ anh ấy thật sự đã buông bỏ được rồi.
Nếu Tô tổng đã có thể buông bỏ thì mình cũng không cần phải ngượng ngùng nữa!
Nghĩ đến đó, An Điềm liền thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà…” Ngay lúc An Điềm vừa mới thở phào thì Tô Thanh Dương lại lên tiếng, khiến An Điềm nghe mà hơi giật mình.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà, mẹ tôi dường như vẫn còn lấn cấn về việc chúng ta khi còn nhỏ từng có hôn ước với nhau đấy.” Giọng của Tô Thanh Dương nghe có vẻ rất nghiêm trọng.
“Hôn ước? Dì Tần đùa kiểu gì vậy?” An Điềm cảm thấy dở khóc dở cười, nghĩ lại thì mình và Tô tổng đúng là có duyên thật đấy! Ngày đầu tiên vào công ty đã bị anh gọi đến trình diễn Fairy, sau đó lại cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Nếu mẹ cô không mất quá sớm, vẫn giữ liên lạc với dì Tần thì nói không chừng cô và Tô tổng đã là thanh mai trúc mã rồi!
Nếu mình và Tô tổng thật sự có thể là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau thì có khi mọi chuyện đã khác.
An Điềm có hơi cảm khái bật cười: Thật ra, bây giờ cũng rất tốt mà, tuy mấy năm trước mình đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng bây giờ đã khổ tận cam lai, không cần nhớ lại mấy kí ức đau buồn lúc trước nữa, bởi vì con người ta phải luôn tiến về phía trước.
“Mẹ tôi dường như không phải đùa đâu.” Tô Thanh Dương lắc đầu, “Dù sao tôi đã cố hết sức rồi mà vẫn không thuyết phục được mẹ tôi, cho nên lúc đến đó cô nhớ nói rõ với mẹ nhé.”
“Chẹp, thôi được.” An Điềm gật đầu, cảm thấy hơi khó xử.
“Phải rồi, An Điềm, cô định khi nào mới quay lại công ty làm việc?” Tô Thanh Dương lập tức cảm nhận được sự khó xử của An Điềm, liền chuyển chủ đề sang công việc.
“Để xem tình hình đã.” An Điềm đáp, “Cố Thiên Tuấn nói bây giờ Chu Hán Khanh vẫn chưa bị bắt, cho nên bảo tôi phải ở yên trong biệt thự không được chạy lung tung.”
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu tán đồng, “Tôi cảm thấy Cố Thiên Tuấn nghĩ vậy là đúng.”
“Còn nữa…” Tô Thanh Dương nói đến đây chợt mỉm cười, giọng điệu rất nhẹ nhõm, “Xem ra Cố Thiên Tuấn thật sự rất quan tâm đến cô.”
Nghe Tô Thanh Dương nói vậy, An Điềm cũng không ngần ngại nữa, gật đầu nói: “Phải, Cố Thiên Tuấn đối xử với tôi rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Tô Thanh Dương yên tâm thở phào: Thật ra, thời điểm anh muốn chính thức từ bỏ An Điềm chính là vào khoảng thời gian mà An Điềm mất tích.
Lúc đó, Tô Thanh Dương vì chuyện An Điềm mất tích mà đã thường xuyên đến tìm Cố Thiên Tuấn, trong thời điểm mà ai cũng đang lo lắng ấy, bất kì người nào cũng có thể nhận ra, Cố Thiên Tuấn thật sự rất quan tâm đến An Điềm.
Bây giờ lại còn thấy thái độ An Điềm dành cho Cố Thiên Tuấn như thế.
Vậy nên, Tô Thanh Dương cảm thấy nếu mình cứ kiên trì theo đuổi thì thật sự đã quá cứng đầu rồi.
Tiếng nhạc du dương phát lên trên xe, An Điềm và Tô Thanh Dương cứ thế trò chuyện vui vẻ, bầu không khí rất nhẹ nhàng, hai người cũng không còn cảm thấy ngượng ngập nữa.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi An Điềm chợt vang lên.
Không cần nhìn, An Điềm cũng biết là Cố Thiên Tuấn gọi cho mình, xem ra cũng khá nhanh đấy!
An Điềm khẽ đằng hắng một cái rồi nghe máy: “A lô? Cố Thiên Tuấn?”
“An Điềm, bây giờ em đang ở đâu?” Cố Thiên Tuấn vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, đang định phái người đi đón An Điềm thì vệ sĩ ở nhà chợt gọi điện thoại đến.
Cố Thiên Tuấn không ngờ An Điềm lại trốn ra ngoài như vậy! Lại còn dám nói dối với vệ sĩ là anh đã cho phép rồi chứ! Anh đã luôn bận rộn chuẩn bị bất ngờ cho cô, chuẩn bị đón cô đến, thế mà cô sao lại rời khỏi biệt thự thế này?
Mà điều quan trọng nhất chính là, Chu Hán Khanh hiện giờ vẫn chưa bị bắt, cho dù Chu Hán Khanh không có năng lực báo thù đi nữa thì cũng vẫn nên đề phòng, anh không thể để An Điềm lại gặp phải bất trắc gì nữa!
An Điềm đúng là càng ngày càng tự tiện rồi!
Tốt nhất phải lên được xe của Tô Thanh Dương trước khi Cố Thiên Tuấn phát hiện ra, đến lúc đó nếu Cố Thiên Tuấn có gọi điện chất vấn, cô sẽ dương dương tự đắc mà bảo Tô Thanh Dương nghe máy!
Ai bảo Cố Thiên Tuấn dạo này cứ luôn bỏ rơi mình chứ?
An Điềm hậm hực hừ một tiếng rồi chạy nhanh hơn.
Người ta đều nói sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại, nhưng sức mạnh của sự giận dỗi thì còn lớn hơn nhiều, cơn giận với Cố Thiên Tuấn đã khiến An Điềm có thể mang đôi giày cao bảy phân mà chạy vù vù, không hề vấp ngã.
Tô Thanh Dương từ xa đã trông thấy An Điềm chạy đến, liền vẫy tay với cô rồi lái xe chạy đến trước mặt cô.
An Điềm cũng không khách sáo, lập tức mở cửa xe leo lên ngồi.
“An Điềm, vẫn còn sớm mà, cô đâu cần chạy nhanh như vậy.” Tô Thanh Dương nhìn An Điềm, cảm thấy hơi lạ, An Điềm tuy ăn mặc rất xinh đẹp sang trọng, nhưng lúc này lại ôm ngực thở phì phò một cách mất hết hình tượng.
“Không có thời gian giải thích đâu! Anh lái xe mau đi!” An Điềm vừa thở hổn hển vừa nói với Tô Thanh Dương.
“Được rồi.” Tô Thanh Dương quan tâm nhìn An Điềm một chút rồi lái xe đi.
Chiếc xe chầm chậm rời đi, An Điềm vội vàng quay đầu lại nhìn đằng sau, thấy không có ai bám đuôi theo mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: May quá, may quá, may mà mình thông minh mưu trí mới thoát khỏi nguy hiểm mà lên được xe của Tô tổng!
“Sao thế? Cố Thiên Tuấn không cho cô đi, cho nên cô phải trốn đi à?” Tô Thanh Dương vừa lái xe vừa lắc đầu cười, “Đường đường là tổng tài tập đoàn Cố Thị mà dạo này toàn đi để ý mấy việc nhỏ nhặt nhỉ.”
“Cố Thiên Tuấn chẳng thèm để ý đâu!” An Điềm hậm hực, bắt đầu phản bác Tô Thanh Dương, “Tuy tôi đã trốn đi nhưng Cố Thiên Tuấn cũng chẳng biết tôi đi chơi theo lời mời của dì Tần, cho nên anh ta cũng không cấm cản gì.”
Tuy An Điềm đang rất giận Cố Thiên Tuấn, nhưng vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ hình tượng của Cố Thiên Tuấn trước mặt người khác!
“À, thì ra cô còn chẳng dám nói cho Cố Thiên Tuấn biết nữa!” Tô Thanh Dương giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, “Chậc chậc chậc, thế mà cô còn bảo Cố Thiên Tuấn không để ý mấy việc nhỏ nhặt.”
“Tô tổng…” An Điềm bất lực quay sang nhìn Tô Thanh Dương, “Sao trước đây tôi không nhận ra anh lại thích đùa như vậy nhỉ?”
“Đó là vì lúc trước cô không chịu làm bạn với tôi!” Tô Thanh Dương bật cười, vẻ mặt rất thản nhiên.
An Điềm nghe Tô Thanh Dương nói thế thì liềm mím môi, không biết trả lời thế nào: Trước đây vì muốn Hiểu Hiểu yên tâm nên tôi mới không liên lạc với anh thôi. Quan hệ trước đây của chúng ta mà gọi là bạn bè, đừng nói là Hiểu Hiểu mà ngay cả tôi còn không tin nổi nữa là! Vậy nên ngoài những lúc công việc ra thì thời gian còn lại đều không liên lạc mới là cách tốt nhất.
“Tôi đã có thể lấy chuyện đó ra mà đùa thì chứng tỏ tôi không còn ý gì khác nữa rồi!” Tô Thanh Dương quay sang nhìn An Điềm một chút rồi lại tiếp tục tập trung lái xe, “An Điềm, cô đừng cảm thấy áy náy quá, đối với cô thì tôi… không còn ý gì nữa rồi.”
“Vậy… vậy thì tốt.” An Điềm gãi gãi đầu, nghĩ một lát liền hiểu ra: Phải, nếu Tô tổng đã có thể nói đùa về chuyện này như vậy thì chứng tỏ anh ấy thật sự đã buông bỏ được rồi.
Nếu Tô tổng đã có thể buông bỏ thì mình cũng không cần phải ngượng ngùng nữa!
Nghĩ đến đó, An Điềm liền thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà…” Ngay lúc An Điềm vừa mới thở phào thì Tô Thanh Dương lại lên tiếng, khiến An Điềm nghe mà hơi giật mình.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà, mẹ tôi dường như vẫn còn lấn cấn về việc chúng ta khi còn nhỏ từng có hôn ước với nhau đấy.” Giọng của Tô Thanh Dương nghe có vẻ rất nghiêm trọng.
“Hôn ước? Dì Tần đùa kiểu gì vậy?” An Điềm cảm thấy dở khóc dở cười, nghĩ lại thì mình và Tô tổng đúng là có duyên thật đấy! Ngày đầu tiên vào công ty đã bị anh gọi đến trình diễn Fairy, sau đó lại cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Nếu mẹ cô không mất quá sớm, vẫn giữ liên lạc với dì Tần thì nói không chừng cô và Tô tổng đã là thanh mai trúc mã rồi!
Nếu mình và Tô tổng thật sự có thể là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau thì có khi mọi chuyện đã khác.
An Điềm có hơi cảm khái bật cười: Thật ra, bây giờ cũng rất tốt mà, tuy mấy năm trước mình đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng bây giờ đã khổ tận cam lai, không cần nhớ lại mấy kí ức đau buồn lúc trước nữa, bởi vì con người ta phải luôn tiến về phía trước.
“Mẹ tôi dường như không phải đùa đâu.” Tô Thanh Dương lắc đầu, “Dù sao tôi đã cố hết sức rồi mà vẫn không thuyết phục được mẹ tôi, cho nên lúc đến đó cô nhớ nói rõ với mẹ nhé.”
“Chẹp, thôi được.” An Điềm gật đầu, cảm thấy hơi khó xử.
“Phải rồi, An Điềm, cô định khi nào mới quay lại công ty làm việc?” Tô Thanh Dương lập tức cảm nhận được sự khó xử của An Điềm, liền chuyển chủ đề sang công việc.
“Để xem tình hình đã.” An Điềm đáp, “Cố Thiên Tuấn nói bây giờ Chu Hán Khanh vẫn chưa bị bắt, cho nên bảo tôi phải ở yên trong biệt thự không được chạy lung tung.”
“Ừ.” Tô Thanh Dương gật đầu tán đồng, “Tôi cảm thấy Cố Thiên Tuấn nghĩ vậy là đúng.”
“Còn nữa…” Tô Thanh Dương nói đến đây chợt mỉm cười, giọng điệu rất nhẹ nhõm, “Xem ra Cố Thiên Tuấn thật sự rất quan tâm đến cô.”
Nghe Tô Thanh Dương nói vậy, An Điềm cũng không ngần ngại nữa, gật đầu nói: “Phải, Cố Thiên Tuấn đối xử với tôi rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Tô Thanh Dương yên tâm thở phào: Thật ra, thời điểm anh muốn chính thức từ bỏ An Điềm chính là vào khoảng thời gian mà An Điềm mất tích.
Lúc đó, Tô Thanh Dương vì chuyện An Điềm mất tích mà đã thường xuyên đến tìm Cố Thiên Tuấn, trong thời điểm mà ai cũng đang lo lắng ấy, bất kì người nào cũng có thể nhận ra, Cố Thiên Tuấn thật sự rất quan tâm đến An Điềm.
Bây giờ lại còn thấy thái độ An Điềm dành cho Cố Thiên Tuấn như thế.
Vậy nên, Tô Thanh Dương cảm thấy nếu mình cứ kiên trì theo đuổi thì thật sự đã quá cứng đầu rồi.
Tiếng nhạc du dương phát lên trên xe, An Điềm và Tô Thanh Dương cứ thế trò chuyện vui vẻ, bầu không khí rất nhẹ nhàng, hai người cũng không còn cảm thấy ngượng ngập nữa.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi An Điềm chợt vang lên.
Không cần nhìn, An Điềm cũng biết là Cố Thiên Tuấn gọi cho mình, xem ra cũng khá nhanh đấy!
An Điềm khẽ đằng hắng một cái rồi nghe máy: “A lô? Cố Thiên Tuấn?”
“An Điềm, bây giờ em đang ở đâu?” Cố Thiên Tuấn vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, đang định phái người đi đón An Điềm thì vệ sĩ ở nhà chợt gọi điện thoại đến.
Cố Thiên Tuấn không ngờ An Điềm lại trốn ra ngoài như vậy! Lại còn dám nói dối với vệ sĩ là anh đã cho phép rồi chứ! Anh đã luôn bận rộn chuẩn bị bất ngờ cho cô, chuẩn bị đón cô đến, thế mà cô sao lại rời khỏi biệt thự thế này?
Mà điều quan trọng nhất chính là, Chu Hán Khanh hiện giờ vẫn chưa bị bắt, cho dù Chu Hán Khanh không có năng lực báo thù đi nữa thì cũng vẫn nên đề phòng, anh không thể để An Điềm lại gặp phải bất trắc gì nữa!
An Điềm đúng là càng ngày càng tự tiện rồi!