Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 403
60403.“Con đứng lại cho mẹ!” Tần Thanh Nguyệt vừa thở hổn hển vừa nắm lấy cánh tay Tô Thanh Dương, “Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Hiểu Hiểu bây giờ đang bị thương, đang cần được an ủi, mẹ đã tạo cơ hội cho con, sao con lại không biết nắm lấy?”
“Con chẳng cần cơ hội để gần gũi với Lâm Hiểu Hiểu.” Tô Thanh Dương nghiêm nghị nhìn Tần Thanh Nguyệt rồi nói rõ, “Mẹ, con thật sự có việc rất quan trọng cần làm, mẹ đừng gây thêm phiền phức nữa được không?”
“Việc quan trọng? Việc quan trọng gì chứ?” Tần Thanh Nguyệt bực dọc nói, “Con đừng tưởng mẹ không biết, thời gian này con toàn bận rộn chuyện của An Điềm. Nếu con mà còn có liên hệ gì với người phụ nữ ấy nữa thì mẹ sẽ về báo với bố con, điều cô ta đến công ty chi nhánh khác, không bao giờ được quay về thành phố H nữa!”
“Mẹ!” Tô Thanh Dương không thể nhịn nổi nữa, anh quay lại nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình cho Tần Thanh Nguyệt nghe, “Phải, con chính là bận rộn chuyện của An Điềm đấy, bây giờ con rất lo lắng, rất nhớ cô ấy, con khó chịu đến mức sắp phát điên rồi!”
Giọng của Tô Thanh Dương lớn dần lên theo từng câu nói, thế nên tất cả những người đi ngang cổng bệnh viện đều bất giác liếc mắt nhìn anh.
Tần Thanh Nguyệt đứng trước mặt Tô Thanh Dương cũng ngẩn người, đứa con trai trước nay hiếu thảo của mình bây giờ lại lần đầu tiên to tiếng với mình, mà tất cả là vì An Điềm ấy!
Nghĩ đến đó, Tần Thanh Nguyệt càng thêm tức giận, liền lạnh lùng hừ một tiếng rồi quát lên: “Thanh Dương, sao con vẫn không hiểu chuyện như vậy? An Điềm đó, nó không xứng với con đâu, nó từng li hôn…”
“Đúng, cô ấy từng li hôn, còn có một đứa con trai.” Tô Thanh Dương ngắt lời Tần Thanh Nguyệt, “Nhưng thế thì đã sao? Mẹ, mẹ với bố có thể nào cứ để mặc con không? Con tự có suy nghĩ và cuộc đời của riêng mình!”
“Cái gì mà suy nghĩ và cuộc đời của riêng mình? Con vẫn còn quá trẻ! Con có biết gốc gác của An Điềm đó không? Con có biết chồng cũ của cô ta là ai không? Hoàn cảnh gia đình và bố mẹ cô ta ra sao, con có biết rõ không?”
“Con biết! Con biết hết!” Tô Thanh Dương cuối cùng quyết định nói ra tất cả, dù sao An Điềm trước đây là vì Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ nên mới không muốn cho mọi người biết quá khứ của cô, tránh gặp phiền phức.
Nhưng bây giờ Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều đã biết thân phận của An Điềm rồi, vậy thì anh cũng chẳng cần phải kiêng kị gì nữa!
“Chồng cũ của An Điềm là Cố Thiên Tuấn, An Điềm trước đây là đại tiểu thư của công ty An Thị, bố cô ấy An Tịnh Phong đã lập ra công ty An Thị, là một trong mười công ty lớn nhất thành phố H, mẹ cô ấy tên Nhậm Điềm, bị bệnh qua đời sớm! Quy mô của An Thị trước đây to bằng một nửa Cố Thị hiện giờ, nhưng sau đó An Điềm lấy Cố Thiên Tuấn, An Tịnh Phong lại qua đời, thế nên An Thị mới bị Cố Thị thu mua!”
Lúc đầu, khi Tô Thanh Dương vừa biết chuyện An Điềm chính là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn thì cũng đã rất kinh ngạc, anh không biết thân phận trước đây của An Điềm như thế nào mà lại có thể kết hôn với Cố Thiên Tuấn!
Những thông tin trước đây của An Điềm đều rất khó tìm kiếm, anh đã tốn rất nhiều công sức mà vẫn không điều tra ra được. Sau này, anh đã lần theo manh mối việc An Điềm là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn mà đến tìm một người bạn cũ của phó tổng Hồ ở thành phố H, sau đó âm thầm điều tra rất lâu mới biết được thân thế của An Điềm.
Sau khi Tô Thanh Dương biết được mọi chuyện rồi thì cảm giác mà anh dành cho An Điềm chỉ có một thôi, đó chính là đau lòng!
An Điềm đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, bây giờ xứng đáng được mọi người yêu thương!
“Nhậm Điềm, An Tịnh Phong…” Tần Thanh Nguyệt bất giác lên giọng, ngẩn người ra một lát rồi nắm chặt cánh tay Tô Thanh Dương, lắc mạnh đến mức cái vòng tay bằng ngọc đắt tiền trên cổ tay bà kêu lên leng keng, “Con gái của hai người họ không phải tên là An Nhiên sao? Sao lại là An Điềm?”
“Sao mẹ biết chuyện đó?” Tô Thanh Dương cũng kinh ngạc, anh cứ tưởng mẹ mình sẽ ngạc nhiên về mối quan hệ giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn, nhưng sao bà lại có vẻ quan tâm hơn đến bố mẹ của An Điềm, mà lại còn biết cả tên cũ của An Điềm nữa?
“Mẹ, sao mẹ biết tên cũ của An Điềm là An Nhiên?”
“Nói vậy tức là, tên cũ của An Điềm đúng là An Nhiên sao? Nó thật sự là con gái của Điềm Điềm sao?” Bàn tay đang nắm chặt tay Tô Thanh Dương của Tần Thanh Nguyệt dần buông lỏng ra: Thật không thể tin được! Thật sự là không thể tin được! An Điềm lại chính là con gái của Điềm Điềm!
Từ sau khi chuyển đến thành phố H, Tần Thanh Nguyệt đã bắt đầu tìm tung tích của Nhậm Điềm, nhưng tìm rất lâu mà cũng chỉ điều tra ra được chồng của Điềm Điềm là An Tịnh Phong, đã mở một công ty tên là An Thị, sau đó An Thị bị Cố Thị thu mua, con gái của Điềm Điềm và An Tịnh Phong không biết đã đi đâu! Thật không nhờ, Nhiên Nhiên mất tích ấy lại chính là An Điềm trước nay luôn xuất hiện trước mắt mình!
Thảo nào lần đầu tiên gặp An Điềm, bà cứ cảm thấy cô giống hệt như Điềm Điềm lúc còn trẻ, nếu không phải vì lúc đó đang khinh thường cô thì Tần Thanh Nguyệt đã hỏi về thân thế của An Điềm rồi!
Tần Thanh Nguyệt ngẩn người rất lâu, rồi như chợt nhớ ra gì đó liền vội vàng hỏi Tô Thanh Dương, “Con trai, vậy giờ An Điềm đang ở đâu? Con bé bây giờ đang ở đâu?”
Nghe Tần Thanh Nguyệt hỏi, Tô Thanh Dương đang kích động chợt từ từ cúi đầu nói: “An Điềm mấy hôm trước đã bị bắt cóc, sau đó mất tích rồi, bây giờ vẫn chưa tìm ra.”
“Mất tích rồi?” Tần Thanh Nguyệt cảm thấy đất trời như chao đảo, bà phải cố gắng lắm mới bình tĩnh hỏi tiếp, “Mất tích bao lâu rồi?” Đó là con gái của Điềm Điềm, là con gái của người bạn thân nhất của bà, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
“Cũng đã được mấy ngày rồi!” Giọng của Tô Thanh Dương dần trầm xuống, “Cũng không biết bây giờ An Điềm đang ở đâu, có gặp nguy hiểm gì không.”
“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm đi chứ!” Tần Thanh Nguyệt lo lắng vô cùng, vừa nói vừa đẩy Tô Thanh Dương về phía trước.
“Mẹ, mẹ làm sao thế? Sao bỗng dưng lại thành ra thế này?” Thấy Tần Thanh Nguyệt đột nhiên thay đổi 180 độ như vây, Tô Thanh Dương cảm thấy cực kì khó hiểu.
“Chuyện đó con khoan hỏi, tìm được An Điềm rồi hẵng nói, bên phía bố con cứ để mẹ giải thích cho.” Tần Thanh Nguyệt vừa nói vừa đẩy Tô Thanh Dương ra khỏi cổng bệnh viện, sau đó trịnh trọng dặn dò, “Tìm được An Điềm thì phải lập tức báo cho mẹ biết ngay.”
Tô Thanh Dương thấy hơi ngơ ngác, nhưng nghe mẹ mình ủng hộ như vậy, anh liền thấy vui hẳn lên, lập tức mau chóng lên xe định tiếp tục đi tìm An Điềm.
Nhưng Tô Thanh Dương vừa bước vào xe thì sắc mặt lại sa sầm xuống, bây giờ An Điềm đang ở đâu trên thế gian rộng lớn này?
Trong biệt thự ngoại ô thành phố S…
Chàng trai đứng trước cửa nhìn một hàng bác sĩ đang cúi đầu, lạnh lùng hỏi: “Các người không phải bảo là Nhiên Nhiên ba ngày sau sẽ tỉnh lại sao? Sao bây giờ đã là ngày thứ năm rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Chuyện này…” Một bác sĩ đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi trả lời, “Chuyện này phải xác định dựa vào thể chất và tình hình cụ thể của bệnh nhân, chúng tôi đã dự đoán cô ấy sẽ tỉnh lại sau ba ngày, nhưng cũng không loại trừ khả năng cần nhiều thời gian hơn.”
“Nhưng mà…” Bác sĩ thấy sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng của chàng trai thì vội vàng giải thích, “Hiện giờ tình hình phục hồi của cô ấy rất tốt, nếu cô ấy không tỉnh lại thì cứ để cho cô ấy tiếp tục ngủ, có thể sẽ tốt hơn cho việc tịnh dưỡng, các chất dinh dưỡng thì vẫn có thể được đưa vào cơ thể bằng cách truyền dịch.”
“Con chẳng cần cơ hội để gần gũi với Lâm Hiểu Hiểu.” Tô Thanh Dương nghiêm nghị nhìn Tần Thanh Nguyệt rồi nói rõ, “Mẹ, con thật sự có việc rất quan trọng cần làm, mẹ đừng gây thêm phiền phức nữa được không?”
“Việc quan trọng? Việc quan trọng gì chứ?” Tần Thanh Nguyệt bực dọc nói, “Con đừng tưởng mẹ không biết, thời gian này con toàn bận rộn chuyện của An Điềm. Nếu con mà còn có liên hệ gì với người phụ nữ ấy nữa thì mẹ sẽ về báo với bố con, điều cô ta đến công ty chi nhánh khác, không bao giờ được quay về thành phố H nữa!”
“Mẹ!” Tô Thanh Dương không thể nhịn nổi nữa, anh quay lại nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình cho Tần Thanh Nguyệt nghe, “Phải, con chính là bận rộn chuyện của An Điềm đấy, bây giờ con rất lo lắng, rất nhớ cô ấy, con khó chịu đến mức sắp phát điên rồi!”
Giọng của Tô Thanh Dương lớn dần lên theo từng câu nói, thế nên tất cả những người đi ngang cổng bệnh viện đều bất giác liếc mắt nhìn anh.
Tần Thanh Nguyệt đứng trước mặt Tô Thanh Dương cũng ngẩn người, đứa con trai trước nay hiếu thảo của mình bây giờ lại lần đầu tiên to tiếng với mình, mà tất cả là vì An Điềm ấy!
Nghĩ đến đó, Tần Thanh Nguyệt càng thêm tức giận, liền lạnh lùng hừ một tiếng rồi quát lên: “Thanh Dương, sao con vẫn không hiểu chuyện như vậy? An Điềm đó, nó không xứng với con đâu, nó từng li hôn…”
“Đúng, cô ấy từng li hôn, còn có một đứa con trai.” Tô Thanh Dương ngắt lời Tần Thanh Nguyệt, “Nhưng thế thì đã sao? Mẹ, mẹ với bố có thể nào cứ để mặc con không? Con tự có suy nghĩ và cuộc đời của riêng mình!”
“Cái gì mà suy nghĩ và cuộc đời của riêng mình? Con vẫn còn quá trẻ! Con có biết gốc gác của An Điềm đó không? Con có biết chồng cũ của cô ta là ai không? Hoàn cảnh gia đình và bố mẹ cô ta ra sao, con có biết rõ không?”
“Con biết! Con biết hết!” Tô Thanh Dương cuối cùng quyết định nói ra tất cả, dù sao An Điềm trước đây là vì Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ nên mới không muốn cho mọi người biết quá khứ của cô, tránh gặp phiền phức.
Nhưng bây giờ Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều đã biết thân phận của An Điềm rồi, vậy thì anh cũng chẳng cần phải kiêng kị gì nữa!
“Chồng cũ của An Điềm là Cố Thiên Tuấn, An Điềm trước đây là đại tiểu thư của công ty An Thị, bố cô ấy An Tịnh Phong đã lập ra công ty An Thị, là một trong mười công ty lớn nhất thành phố H, mẹ cô ấy tên Nhậm Điềm, bị bệnh qua đời sớm! Quy mô của An Thị trước đây to bằng một nửa Cố Thị hiện giờ, nhưng sau đó An Điềm lấy Cố Thiên Tuấn, An Tịnh Phong lại qua đời, thế nên An Thị mới bị Cố Thị thu mua!”
Lúc đầu, khi Tô Thanh Dương vừa biết chuyện An Điềm chính là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn thì cũng đã rất kinh ngạc, anh không biết thân phận trước đây của An Điềm như thế nào mà lại có thể kết hôn với Cố Thiên Tuấn!
Những thông tin trước đây của An Điềm đều rất khó tìm kiếm, anh đã tốn rất nhiều công sức mà vẫn không điều tra ra được. Sau này, anh đã lần theo manh mối việc An Điềm là vợ cũ của Cố Thiên Tuấn mà đến tìm một người bạn cũ của phó tổng Hồ ở thành phố H, sau đó âm thầm điều tra rất lâu mới biết được thân thế của An Điềm.
Sau khi Tô Thanh Dương biết được mọi chuyện rồi thì cảm giác mà anh dành cho An Điềm chỉ có một thôi, đó chính là đau lòng!
An Điềm đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, bây giờ xứng đáng được mọi người yêu thương!
“Nhậm Điềm, An Tịnh Phong…” Tần Thanh Nguyệt bất giác lên giọng, ngẩn người ra một lát rồi nắm chặt cánh tay Tô Thanh Dương, lắc mạnh đến mức cái vòng tay bằng ngọc đắt tiền trên cổ tay bà kêu lên leng keng, “Con gái của hai người họ không phải tên là An Nhiên sao? Sao lại là An Điềm?”
“Sao mẹ biết chuyện đó?” Tô Thanh Dương cũng kinh ngạc, anh cứ tưởng mẹ mình sẽ ngạc nhiên về mối quan hệ giữa An Điềm và Cố Thiên Tuấn, nhưng sao bà lại có vẻ quan tâm hơn đến bố mẹ của An Điềm, mà lại còn biết cả tên cũ của An Điềm nữa?
“Mẹ, sao mẹ biết tên cũ của An Điềm là An Nhiên?”
“Nói vậy tức là, tên cũ của An Điềm đúng là An Nhiên sao? Nó thật sự là con gái của Điềm Điềm sao?” Bàn tay đang nắm chặt tay Tô Thanh Dương của Tần Thanh Nguyệt dần buông lỏng ra: Thật không thể tin được! Thật sự là không thể tin được! An Điềm lại chính là con gái của Điềm Điềm!
Từ sau khi chuyển đến thành phố H, Tần Thanh Nguyệt đã bắt đầu tìm tung tích của Nhậm Điềm, nhưng tìm rất lâu mà cũng chỉ điều tra ra được chồng của Điềm Điềm là An Tịnh Phong, đã mở một công ty tên là An Thị, sau đó An Thị bị Cố Thị thu mua, con gái của Điềm Điềm và An Tịnh Phong không biết đã đi đâu! Thật không nhờ, Nhiên Nhiên mất tích ấy lại chính là An Điềm trước nay luôn xuất hiện trước mắt mình!
Thảo nào lần đầu tiên gặp An Điềm, bà cứ cảm thấy cô giống hệt như Điềm Điềm lúc còn trẻ, nếu không phải vì lúc đó đang khinh thường cô thì Tần Thanh Nguyệt đã hỏi về thân thế của An Điềm rồi!
Tần Thanh Nguyệt ngẩn người rất lâu, rồi như chợt nhớ ra gì đó liền vội vàng hỏi Tô Thanh Dương, “Con trai, vậy giờ An Điềm đang ở đâu? Con bé bây giờ đang ở đâu?”
Nghe Tần Thanh Nguyệt hỏi, Tô Thanh Dương đang kích động chợt từ từ cúi đầu nói: “An Điềm mấy hôm trước đã bị bắt cóc, sau đó mất tích rồi, bây giờ vẫn chưa tìm ra.”
“Mất tích rồi?” Tần Thanh Nguyệt cảm thấy đất trời như chao đảo, bà phải cố gắng lắm mới bình tĩnh hỏi tiếp, “Mất tích bao lâu rồi?” Đó là con gái của Điềm Điềm, là con gái của người bạn thân nhất của bà, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
“Cũng đã được mấy ngày rồi!” Giọng của Tô Thanh Dương dần trầm xuống, “Cũng không biết bây giờ An Điềm đang ở đâu, có gặp nguy hiểm gì không.”
“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm đi chứ!” Tần Thanh Nguyệt lo lắng vô cùng, vừa nói vừa đẩy Tô Thanh Dương về phía trước.
“Mẹ, mẹ làm sao thế? Sao bỗng dưng lại thành ra thế này?” Thấy Tần Thanh Nguyệt đột nhiên thay đổi 180 độ như vây, Tô Thanh Dương cảm thấy cực kì khó hiểu.
“Chuyện đó con khoan hỏi, tìm được An Điềm rồi hẵng nói, bên phía bố con cứ để mẹ giải thích cho.” Tần Thanh Nguyệt vừa nói vừa đẩy Tô Thanh Dương ra khỏi cổng bệnh viện, sau đó trịnh trọng dặn dò, “Tìm được An Điềm thì phải lập tức báo cho mẹ biết ngay.”
Tô Thanh Dương thấy hơi ngơ ngác, nhưng nghe mẹ mình ủng hộ như vậy, anh liền thấy vui hẳn lên, lập tức mau chóng lên xe định tiếp tục đi tìm An Điềm.
Nhưng Tô Thanh Dương vừa bước vào xe thì sắc mặt lại sa sầm xuống, bây giờ An Điềm đang ở đâu trên thế gian rộng lớn này?
Trong biệt thự ngoại ô thành phố S…
Chàng trai đứng trước cửa nhìn một hàng bác sĩ đang cúi đầu, lạnh lùng hỏi: “Các người không phải bảo là Nhiên Nhiên ba ngày sau sẽ tỉnh lại sao? Sao bây giờ đã là ngày thứ năm rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Chuyện này…” Một bác sĩ đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi trả lời, “Chuyện này phải xác định dựa vào thể chất và tình hình cụ thể của bệnh nhân, chúng tôi đã dự đoán cô ấy sẽ tỉnh lại sau ba ngày, nhưng cũng không loại trừ khả năng cần nhiều thời gian hơn.”
“Nhưng mà…” Bác sĩ thấy sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng của chàng trai thì vội vàng giải thích, “Hiện giờ tình hình phục hồi của cô ấy rất tốt, nếu cô ấy không tỉnh lại thì cứ để cho cô ấy tiếp tục ngủ, có thể sẽ tốt hơn cho việc tịnh dưỡng, các chất dinh dưỡng thì vẫn có thể được đưa vào cơ thể bằng cách truyền dịch.”