Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
60319.
“Á!” An Điềm không kìm được mà hét lên, cảm giác sởn gai ốc ấy thật sự là quá đáng sợ! Lẽ nào Dương Thanh Lộ dưới cửu tuyền đã biết chuyện nên bò lên đây để cảm ơn cô sao?
“Á á á!” An Điềm vừa rú lên vừa gạt bàn tay ấy ra.
Một tiếng “bịch” vang lên, bàn tay ấy bị An Điềm hất rơi xuống bàn, lực hất ấy thật sự đã dốc hết lực toàn thân của An Điềm.
“Á!” Lại một tiếng hét nữa vang lên, nhưng lần này là của Khưu Doanh Doanh.
Khưu Doanh Doanh ôm bàn tay vừa bị An Điềm hất đau điếng, uất ức hỏi: “Chị An Điềm, chị làm sao thế?”
“Hả?” An Điềm bình tĩnh lại, quay sang nhìn Khưu Doanh Doanh, lúc này mới nhận ra bàn tay vừa rồi là của Khưu Doanh Doanh!
Cô vừa vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm vừa trách móc: “Doanh Doanh, em có thể nào đừng hù dọa người khác như thế được không? Chị thật sự bị em dọa cho suýt chết đấy!”
“Người hù dọa người khác là chị đấy!” Khưu Doanh Doanh vừa xoa tay vừa nhăn nhó mặt mày nói.
“Nhưng sao em lại nắm tay chị?” An Điềm hỏi lại.
“Bình thường em cũng hay nắm tay chị mà!” Khưu Doanh Doanh ngơ ngác, “Ai ngờ chị lại phản ứng thái quá như vậy!”
“Thế tay của em sao lại trông trắng bệch đáng sợ như thế?” An Điềm kháng nghị.
“Tay em thế này không phải là trắng bệch, mà là trắng trẻo, trắng hồng đấy chị có hiểu không? Chị không được công kích cơ thể em!” Khưu Doanh Doanh còn kháng nghị lớn tiếng hơn.
“Thế tay của em sao lại lạnh ngắt vậy?” An Điềm tiếp tục chất vấn.
“Do người của em có tính hàn không được sao?” Khưu Doanh Doanh lừ mắt đến mức chẳng thấy tròng đen đâu nữa.
Nghe Khưu Doanh Doanh giải thích như thế, lại nhìn nét mặt nhăn nhó vì đau của cô, An Điềm nhận ra mình đúng là đã phán ứng thái quá rồi, thế nên vội vàng cười với Khưu Doanh Doanh: “À, chị xin lỗi, vừa rồi chị có hơi lố, tay em không sao chứ?”
“Làm sao mà không sao được? Tay em sắp gãy rồi này!” Khưu Doanh Doanh liền giả vờ rên rỉ, đến mức mọi người trong văn phòng nghe thấy đều bật cười.
Điều này khiến bầu không khí nặng nề ở đây trở nên dễ chịu đi nhiều.
“Ha ha, chị cũng đâu phải là cố ý đâu.” An Điềm liền cầm tay Khưu Doanh Doanh lên nhìn kĩ, thấy tay cô đúng là có hơi sưng đỏ, nhưng cũng may không trầy trụa gì.
“Chậc, đúng là.” Khưu Doanh Doanh vừa xoay cổ tay vừa nói, “Chị mau bao em uống cà phê trong một tháng đi.”
“Được thôi, hai tháng luôn!” An Điềm hào sảng đảm bảo.
Khưu Doanh Doanh lúc này mới vừa xoa tay vừa hài lòng ngồi xuống.
An Điềm lập tức kéo ghế ngồi sát lại Khưu Doanh Doanh rồi hỏi: “Doanh Doanh, em tìm chị có chuyện gì thế?”
“Vừa rồi Chu Mộng Chỉ mới gặp phải một chuyện kinh dị như vậy, đương nhiên em đến tìm chị để cho đỡ sợ rồi!” Khưu Doanh Doanh bất mãn nói, “Ai ngờ chị lại còn nhát hơn cả em, xem ra đúng là chỉ có chú đẹp trai là đáng dựa dẫm nhất.”
“Vâng vâng vâng, chú đẹp trai của em là lợi hại nhất!” An Điềm bĩu môi, “Đúng là thấy sắc quên bạn mà!”
“Hi hi!” Khưu Doanh Doanh bật cười, rồi chợt nghiêm túc nhìn An Điềm, “Nhưng mà kể cũng lạ, chị An Điềm, em còn một chuyện nữa muốn hỏi chị, lúc nãy khi Chu Mộng Chỉ trông thấy cây bút ấy, tại sao cứ liên tục nói ‘không phải tôi, không phải tôi’ chứ? Còn nói cái gì mà ‘không liên quan đến tôi nữa’!”
An Điềm xoa cằm phân tích: “Có thể do cô ta biết mình trước đây từng có xích mích với Dương Thanh Lộ, bây giờ Dương Thanh Lộ vừa qua đời, món đồ đã dùng trước đây lại đột nhiên xuất hiện trên bàn làm việc của cô ta, vậy nên cô ta mới sợ đến mức nói năng lung tung thôi.”
Thật ra những lời Chu Mộng Chỉ nói khi nãy, An Điềm cũng có nghe thấy, nhưng cô không nghĩ quá nhiều, bởi vì trong nhận thức của An Điềm, một người dù có ghét ai đó đến đâu đi nữa thì cũng không đến mức muốn hại chết người ta.
“Cũng phải.” Khưu Doanh Doanh cũng không nghĩ nhiều nữa, tính cách cô còn đơn thuần hơn cả An Điềm, thế nên cũng đồng ý gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, Khưu Doanh Doanh sau khi đồng tình với An Điềm chợt bất giác nhìn sang bàn làm việc của Chu Mộng Chỉ rồi sợ hãi nói: “Nhưng chị An Điềm à, cây bút trên bàn làm việc đó, bây giờ chúng ta phải xử lí thế nào?”
“Chị làm sao mà biết?” An Điềm cũng giả vờ tỏ vẻ sợ sệt, “Đó là di vật của Dương Thanh Lộ, em dám cầm không?”
“Em không dám đâu!” Khưu Doanh Doanh lắc đầu nguầy nguậy.
“Chị cũng đâu dám.” An Điềm cũng lắc đầu, sau đó quay sang nhìn bàn làm việc thầm nghĩ: Hay là chờ lúc tan làm rồi, trong văn phòng không còn ai nữa, mình sẽ mang cây bút ấy giao lại cho bố mẹ Dương Thanh Lộ vậy.
Nhưng lúc đến giờ tan làm thì một việc kinh dị thật sự đã xảy ra.
Lúc này, trong văn phòng đã không còn ai, An Điềm sau khi bảo Khưu Doanh Doanh ra ngoài chờ liền cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó rón ra rón rén đi đến chỗ bàn làm việc của Chu Mộng Chỉ.
Song, khi An Điềm nhìn lên bàn thì mới phát hiện ra cây bút vốn nằm lặng lẽ ở đó bây giờ không thấy đâu nữa!
An Điềm lập tức thấy cả người cứng đờ, cô nhớ rõ ràng cây bút ấy đâu có ai động vào, bởi vì sau khi xảy ra chuyện vừa rồi thì tất cả các đồng nghiệp đều không dám đến gần bàn làm việc của Chu Mộng Chỉ, chứ đừng nói gì đến việc cầm cây bút ấy đi.
Còn Trương Hiển Hy là người biết được sự thật thì càng không hơi đâu mà quan tâm cây bút ấy! Thế nên An Điềm sau khi nghĩ tới nghĩ lui đã rút ra một kết luận: Cây bút ấy tự biến mất!
Nghĩ đến đó, An Điềm lập tức dựng tóc gáy, cô trợn mắt nhìn một lượt khắp văn phòng lúc này không còn một bóng người, ánh đèn mờ mờ, rèm cửa lay động, yên ắng đến mức An Điềm có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.
“Á! Doanh Doanh!” An Điềm vừa hét toáng lên vừa phóng như bay ra khỏi văn phòng.
“Gì thế chị?” Khưu Doanh Doanh đang đứng đợi ngoài cửa trông thấy sắc mặt tái xanh của An Điềm thì liền hỏi.
“Cây bút đó…” An Điềm nhăn mặt, có hơi hối hận vì mình đã lấy di vật của Dương Thanh Lộ ra mà dọa Chu Mộng Chỉ.
“Cây bút đó làm sao?” Khưu Doanh Doanh thấp thỏm hỏi.
“Cây bút đó biến mất tiêu rồi!” Giọng của An Điềm như sắp khóc đến nơi, lúc nãy khi chơi khăm người ta thì không thấy gì, nhưng bây giờ khi chính mình gặp phải việc kinh dị thế này thì thật sự sợ vô cùng.
“Á!!!” Khưu Doanh Doanh hét còn to hơn cả An Điềm, rồi trái với vẻ lề mề thường ngày, cô lập tức kéo tay An Điềm chạy như bay ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Đến cuối cùng, chẳng ai biết cây bút ấy rốt cuộc đã đi đâu rồi, nhưng An Điềm thì vẫn được sống yên ổn, chỉ có một số người khác là nhấp nhổm không yên thôi.
Trong khi đó…
Trương Hiển Hy sau khi đưa Chu Mộng Chỉ về biệt thự thì liền quay lại công ty làm việc. Còn Chu Mộng Chỉ tâm trạng căng thẳng, về đến căn biệt thự trống trải lại càng cảm thấy sợ hơn.
Nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn, thế nên Chu Mộng Chỉ không kìm được liền gọi điện cho Cố Thiên Tuấn đang làm việc.
Cố Thiên Tuấn tuy trong lòng khó chịu, nhưng vẫn nghe máy của Chu Mộng Chỉ.
“Thiên Tuấn, anh còn nhớ cái cô Dương Thanh Lộ mà em từng nói với anh không? Di vật của cô ấy đều được bố mẹ cô ấy thu dọn về hết rồi, nhưng vừa rồi em lại nhìn thấy cây bút mà cô ấy hay dùng bỗng dưng xuất hiện trên bàn làm việc của em!”
Cố Thiên Tuấn trước nay không bao giờ tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng thấy Chu Mộng Chỉ sợ hãi như vậy, anh lại càng nghi ngờ cái chết của Dương Thanh Lộ có liên quan đến cô ta.
“Mộng Chỉ, người chết là hết, không còn lại gì trên đời nữa, em đừng có tự dọa mình như thế.” Cố Thiên Tuấn cố gắng kiên nhẫn an ủi.
“Nhưng mà Thiên Tuấn à, em vẫn thấy sợ lắm, có phải Dương Thanh Lộ đến tìm em không? Có phải không?” Giọng của Chu Mộng Chỉ thật sự run rẩy, không phải đang tỏ vẻ đáng thương.
Cố Thiên Tuấn thầm cười khẩy trong lòng, sau đó hỏi lại: “Mộng Chỉ, bình thường em lương thiện, đối xử tử tế với mọi người như vậy, ngay cả con kiến mà em cũng không nỡ giẫm chết, vậy Dương Thanh Lộ sao lại đến tìm em chứ? Hay là, em thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy rồi?”