Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
60224.
Vốn dĩ An Điềm bị An An nói như vậy đã rất xấu hổ rồi, lại bị Cố Thiên Tuấn nhìn bằng ánh mắt dò xét, mặt cô càng ửng đò, cô nhìn An An nói: “An An, đừng nói bậy, mẹ cảm thấy con đang phát triển, ăn nhiều đồ ăn vặt quá không tốt!”
“Nên mẹ con đành tặng đồ ăn cho siêu nhân, mẹ con thật tốt bụng, sau này An An lớn lên phải thương mẹ thật nhiều đấy nhé!” Cố Thiên Tuấn cúi đầu trịnh trọng nói với An An.
“Dạ vâng.” An An nhún đôi vai bé nhỏ của mình, “Cho dù là mẹ tặng cho siêu nhân hay là mẹ ăn vụng thì con cũng rất thương mẹ.”
An Điềm nghe An An nói như vậy thì tự hỏi không lẽ An An từ lâu đã biết cô gạt cậu rồi?
Nhưng sao An An lại kể chuyện xấu của mình cho Cố Thiên Tuấn biết chứ! Đúng là có chú rồi thì quên mất mẹ!
An Điềm tức giận, nhưng lại không nỡ nói An An, đành bước về trước, đưa tay ra lấy lại cái bát của Cố Thiên Tuấn: “Hai người người hát người hò, rồi lại nói xấu người khác như vậy? Cố Thiên Tuấn, tôi không tặng cái bát này cho anh nữa! Sau này cũng không nấu cháo nữa!”
Cố Thiên Tuấn nghe An Điềm nói như vậy liền chau mày, anh im lặng một lúc nói: “Quả thực, một thời gian nữa, tôi cũng sẽ không ăn được cháo cô nấu rồi.”
“Chú yên tâm đi, mẹ con dọa vậy thôi, chú đã cứu mẹ con rồi, nếu chú muốn ăn, đương nhiên là mẹ sẽ làm chú ăn.” An An vỗ vỗ cánh tay của Cố Thiên Tuấn an ủi.
Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn lắc đầu, giọng tiếc nuối: “Nhưng mai chú phải ra viện về biệt thự nghỉ ngơi rồi, lúc nãy lo nói chuyện với hai người mà quên khuấy đi việc này.”
An Điềm nghe Cố Thiên Tuấn nói như vậy, trong lòng thấy rất kỳ lạ, đáng lẽ không phải bị Cố Thiên Tuấn yêu cầu “đền ơn đáp nghĩa” nữa thì là một việc rất vui mới đúng.
Nhưng cô đã nấu cháo cho Cố Thiên Tuấn một tuần rồi, cũng không biết từ khi nào mà trở thành thói quen, mỗi ngày ăn sáng xong là bắt đầu chuẩn bị nguyên vật liệu, sau đó đứng canh nồi cháo nấu cho Cố Thiên Tuấn.
Bây giờ bỗng nhiên Cố Thiên Tuấn đột nhiên bảo không cần mang cháo nữa, An Điềm có cảm giác hơi kỳ lạ.
Nhưng ngay sau đó An Điềm đã bình thường lại, cũng không có gì, cô cũng đang rảnh rỗi, chỉ là cô đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu cháo, sau này Cố Thiên Tuấn đều không được ăn nữa.
Cố Thiên Tuấn nuối tiếc xong thì nhân lúc An Điềm còn đang suy tư, anh đưa tay lấy lại cái bát trong tay của cô: “Dù sao cũng không ăn cháo nữa, đưa cái bát này cho tôi đi, để tôi nhìn vật mà nhớ...”
Khi Cố Thiên Tuấn nói đến đây, cố gắng nuốt chữ “người” xuống, đổi thành câu “Nhìn vật nhớ cháo.”
“Nếu anh không cảm thấy kỳ quặc thì cứ tự nhiên!” An Điềm cũng không giành lại cái bát đó, vốn dĩ cô lấy lại cái bát là để che giấu sự ngượng ngùng đi, bây giờ đã đổi chủ đề rồi, cô cũng không so đo làm gì.
Có điều một người bá đạo như Cố Thiên Tuấn, lại là một chủ tịch lạnh băng, lại dùng một cái bát nhí nhố màu hồng phấn, An Điềm nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nếu không không tận mắt chứng kiến thì cũng không dám tin vào mắt mình nữa.
Quả thực, sau khi Cố Thiên Tuấn hồi phục, anh đã mang cái bát đó vào văn phòng làm việc, khi tăng ca và sáng hoặc tối thì chỉ dùng cái bát đó ăn cơm.
Khi Cao Lỗi lần đầu tiên thấy Cố Thiên Tuấn dùng cái bát này ăn cơm thì chớp mắt ngạc nhiên một lần, sau đó tiếp tục như không có gì báo cáo công việc với Cố Thiên Tuấn.
Khi Susan lần đầu tiên thấy Cố Thiên Tuấn dùng cái bát này ăn cơm thì chớp mắt ngạc nhiên hai lần, sau đó như không có gì rồi báo cáo công việc với Cố Thiên Tuấn.
Lâm Kính Trạch lần đầu thấy Cố Thiên Tuấn dùng cái bát này, chớp mắt ngạc nhiên ba lần sau đó cười phá lên trêu chọc Cố Thiên Tuấn và cái bát màu hồng phấn đó.
Nhớ hôm đó, Lâm Kính Trạch muốn đến ăn chực thì bị Cố Thiên Tuấn đuổi thẳng ra khỏi văn phòng, còn kèm theo một bản hợp đồng không thèm ký.
Lâm Kính Trạch hối hận muốn thời gian quay ngược lại, khi lần đầu thấy Cố Thiên Tuấn dùng cái bát đó, anh sẽ khen ngợi khí chất của Cố Thiên Tuấn, cảnh tượng anh dùng cái bát đó đẹp biết bao.
Chỉ tiếc là thời gian không thể quay lại.
Nhưng Cố Thiên Tuấn dùng cái bát này đều là vào những lúc tăng ca, những người có thể vào văn phòng anh vào lúc anh ăn đương nhiên đều là những người đáng tin tưởng.
Nên Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh không hề biết sự tồn tại của cái bát này, sau khi họ biết sự tồn tại của cái bát, trong tình huống lúc đó, cũng không cho phép họ quan tâm những điều nhỏ nhặt này nữa, họ chỉ là ngạc nhiên, lúc đó, Cố Thiên Tuấn cũng có suy nghĩ như vậy.
Đương nhiên, đây đều là chuyện nên để sau này hãy bàn.
Sau khi Cố Thiên Tuấn cất kỹ cái bát của An Điềm, lại vui chơi cùng An An, anh nhìn An Điềm dẫn An An rời khỏi.
Ngày hôm sau là ngày Cố Thiên Tuấn xuất viện, An Điềm đương nhiên không đi tiễn anh, dù sao thì Chu Mộng Chỉ ghét cô, cô cũng nhận ra được, lấy cớ báo ơn cũng không hay lắm, vì Cố Thiên Tuấn cũng đã nói là anh cứu nhầm người, hơn nữa An Điềm còn nấu cháo anh ăn cả tuần, rồi lại tặng thêm một cái bát trẻ con, cũng coi như đã hết lòng rồi.
Thế là, An Điềm rảnh rỗi đi qua đi lại ở căn hộ, trông chừng An An nhức cả đầu, cậu để quyển truyện xuống, nhìn An Điềm: “Mẹ ơi, mẹ đang nhớ chú Cố à?”
An Điềm đang đi quay đi lại bỗng chân mềm nhũn chân, rồi ngồi lên sofa da thật mà Lâm Hiểu Hiểu mua cho cô, “Ai bảo mẹ nhớ Cố Thiên Tuấn? An An, cái đầu con đang nghĩ gì thế?”
“Con chỉ hỏi vậy thôi, mẹ làm gì mà bức xúc vậy?” An An nhìn An Điềm, rồi lại cầm quyển truyện lên tiếp tục xem.
“An An, sao trước đây mẹ không thấy con như thế? Lúc gửi con ở nhà mẹ nuôi, mỗi lần đến thăm con, đều là vẻ mặt đáng thương, làm mẹ thổn thức biết bao, kết quả là bây giờ biết nói lại mẹ rồi nhỉ?”
An Điềm giành lấy quyển truyện của An An, nghiêm khắc nhìn con: Có phải là An An đã bị di truyền từ Cố Thiên Tuấn không, chỉ là lúc gửi ở nhà Tư Kỳ không thấy biểu hiện ra; hoặc An An cố ý tỏ ra đáng thương để mình đón về bên cạnh.
An Điềm càng nghĩ càng thấy đúng như vậy, nghĩ lại một con người 25 tuổi lại bị một đứa trẻ 4 tuổi gài bẫy, thật mất mặt!
An An chẳng ừ hử gì cả nhìn An Điềm: “Mẹ ơi, hay là mẹ tìm dì Lâm đi, nghe nói công việc của dì bận lắm! Mẹ đi thăm dì đi! Đồ chơi mà lần trước dì mua cho con thích lắm!”
An Điềm lại bị An An đánh lạc hướng, cô gãi đầu cảm thấy cũng đúng: Mình bị thương sớm đã khỏe rồi, dù sao cũng đang rảnh, chi bằng đến trường quay xem xem.
“Vậy mẹ đến trường quay đây, con ở nhà một mình được không?” An Điềm nhìn An An.
“Đương nhiên” An An gật đầu, “Mẹ đi rồi con còn có thể yên tĩnh đọc sách đấy!”
“Được được, mẹ đi vậy!” An Điềm cũng không biết từ lúc nào, An An đã trở nên rất tự lập, cái gì cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Last edited: