Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch nhìn nhau: Chuyện này là sao? Anh ba đối xử đặc biệt với An Điềm đã đành, bây giờ lại tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo nơi con trai An Điềm đang theo học! Anh ấy quyết tâm tiếp tục dây dưa với An Điềm à? Còn Chu Mộng Chỉ, bàn tay đang cầm đũa cũng cứng đờ lại. Cô không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt thay đổi, trong lòng có lý giải riêng của mình: Cô và Thiên Tuấn kết hôn đã bốn năm, vẫn chưa có con. Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói rõ ràng, lý do không có con là do cô. Bây giờ Thiên Tuấn định tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo, có phải đang ám chỉ điều gì đó với mình không? “Thiên Tuấn à, tại sao tự dưng anh muốn tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo vậy?” Chu Mộng Chỉ cố gượng cười và nhìn vào Cố Thiên Tuấn. “Tuy đang kinh doanh bất động sản, nhưng anh cũng rất có hứng thú đến việc giáo dục con trẻ. Điều quan trọng nhất là...” Cố Thiên Tuấn nói đến đây liền nhìn vào Chu Mộng Chỉ. “Nói tóm lại, sau này chúng ta đều có con cái, bây giờ tiếp xúc nhiều một chút, cũng sẽ có lợi hơn.” Quả nhiên là vì chuyện con cái! Sắc mặt của Chu Mộng Chỉ bỗng trở nên tái nhợt. Cô siết chặt bàn tay trắng bệch và gầy gò, để những móng tay tốn nhiều tiền sơn dũa đâm thẳng vào lòng bàn tay: Đều tại cô năm đó quá bốc đồng! Trước khi gặp Cố Thiên Tuấn, ngoài Chu Hán Khanh ra, cô còn chơi trò yêu đương với một anh chàng nhà giàu. Nhưng thật không may, anh chàng đó là một kẻ cặn bã, làm cô bất cẩn mang thai đã đành, lại còn buộc cô đến một bệnh viện rẻ tiền để phá thai! Sau đó, cô chia tay với tên cặn bã đó và gặp Cố Thiên Tuấn. Cũng may, vì tin tưởng cô, nên Cố Thiên Tuấn đã không cho người điều tra cô. Tuy nhiên, sau khi họ yêu nhau, Cố Thiên Tuấn lại cưới một cô con gái nhà giàu, An Nhiên! Cô không thể chịu đựng được nỗi cô đơn, vì vậy mới qua lại với Chu Hán Khanh. May mắn thay, năm đó Cố Thiên Tuấn thường xuyên về thăm cô, hai người cũng thường ở bên nhau. Vì vậy, khi Chu Mộng Chỉ nói dối rằng con của Chu Hán Khanh là con của Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Tuấn cũng không có phát hiện gì. Lúc đó, Cố Thiên Tuấn còn rất có trách nhiệm kêu Chu Mộng Chỉ cứ sinh con ra đời. Tuy nhiên, người biết sự thật như Chu Mộng Chỉ làm sao có thể sinh đứa trẻ này ra. Thế là, cô đã lấy ly do “không thể để con sinh ra làm một đứa con hoang”, và khăng khăng đòi bỏ đứa trẻ. Vì việc này, Cố Thiên Tuấn đã áy náy trong một thời gian dài và cảm thấy rất có lỗi với cô. Không lâu sau đó, Cố Thiên Tuấn có chút thành đạt trong sự nghiệp đã nhanh chóng ly dị An Nhiên, sau đó đuổi An Nhiên ra khỏi thành phố H. Chu Mộng Chỉ liền được như ý nguyện, trở thành phu nhân Cố dưới một người mà trên triệu người. Song, điều làm cô ta không thể ngờ được chính là, cô có được tất cả mọi thứ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không bao giờ mang thai được nữa! Vì vậy, Cố Thiên Tuấn đã cố tình nhờ Trì Cảnh Dật đến chữa bệnh cho cô. Dĩ nhiên, Trì Cảnh Dật biết việc Chu Mộng Chỉ đã sẩy thai hai lần. Song, với tư cách là bạn của Cố Thiên Tuấn, Trì Cảnh Dật cũng biết rằng Chu Mộng Chỉ sẩy thai là vì Cố Thiên Tuấn, nên anh cũng không nghi ngờ gì. Là anh em tốt của Cố Thiên Tuấn, Trì Cảnh Dật không thể nói thẳng với Cố Thiên Tuấn về việc sẩy thai của Chu Mộng Chỉ. Vậy nên, đành phải nói lấp liếm rằng Chu Mộng Chỉ không thể mang thai là vì sức khỏe yếu, nhiều bệnh, cộng thêm việc phá thai hai lần, nên phải điều dưỡng cơ thể, khỏe mạnh là phước đức. Và bí mật của Chu Mộng Chỉ, dưới sự kiêng kỵ giữa anh em “không thể nói rõ”, cứ như thế tiếp tục được giữ kín. Trên thực tế, Chu Mộng Chỉ luôn biết rằng, mặc dù ngoài miệng Cố Thiên Tuấn không nói ra, nhưng cô ta có thể cảm nhận được Cố Thiên Tuấn luôn muốn có một đứa con. Vì để mang thai con của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ cũng đã cố gắng rất nhiều. Thuốc bắc, thuốc tây, thậm chí châm cứu, thuốc bí truyền, cô đều thử hết, nhưng bụng cô vẫn không có tin gì. Bây giờ, cuối cùng Cố Thiên Tuấn đã không chịu được nữa. Anh ấy muốn dùng việc tặng nhà cho trường mẫu giáo, để ám chỉ với mình rằng anh ấy muốn có một đứa con! Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng: Nếu cô không thể mang thai, liệu anh có cần cô nữa không? Đến lúc đó, cô sẽ không còn gì nữa! Chu Mộng Chỉ không biết làm gì, lo sợ thấp thỏm, bỗng cầm lấy ly rượu vang trên bàn một cách vô thức rồi uống cạn một ly lớn. “Mộng Chỉ!” Chu Hán Khanh nãy giờ luôn quan sát, nhìn thấy Chu Mộng Chỉ uống cạn hết ly rượu liền đứng phắt dậy với vẻ lo lắng. “Dạ dày em không khỏe, đừng uống nhiều rượu quá.” Tuy nhiên, Chu Hán Khanh vội nhận ra phản ứng của mình quá mãnh liệt, gần như không dừng lại, anh ta lại thêm một câu: “Em như thế này, Thiên Tuấn sẽ lo lắng đấy!” Chu Hán Khanh nói rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn. Cố Thiên Tuấn đã không còn thấy lạ trước những cử chỉ quan tâm mà Chu Hán Khanh dành cho Chu Mộng Chỉ. Đôi khi, anh còn cảm thấy may mắn vì có được người anh họ như Chu Hán Khanh, người có thể thay mình chăm sóc cho Chu Mộng Chỉ. Cố Thiên Tuấn quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ, với tay cầm lấy ly rượu trong tay cô: “Anh họ nói đúng đấy, đừng uống nhiều rượu quá, em lo ăn đi.” Cố Thiên Tuấn nói xong liền gắp thức ăn và để vào bát cho Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ à, ngoan nào.” Thấy Cố Thiên Tuấn vẫn quan tâm đến mình, Chu Mộng Chỉ mới yên tâm được một chút. Mặc dù trong lòng cô ta vừa buồn vừa giận, nhưng bên ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Song, người không thường xuyên đi ăn cùng với Chu Hán Khanh là Lâm Kính Trạch lại cảm thấy hơi lạ. Anh luôn cảm thấy người anh họ này của chị ba, dường như quan tâm đến chị ba quá mức, quan tâm đến mức vượt qua hẳn trạng thái bình thường. “Anh họ của chị ba tốt với chị ba thật đấy! Người anh ruột như tôi, cũng không thương Hiểu Hiểu được như anh họ của chị ba đối với chị ba!” Lâm Kính Trạch cười ha hả, dường như có ám chỉ gì đó, lại giống như đang nói đùa. “Tôi lớn lên cùng Mộng Chỉ, bố mẹ em ấy mất sớm, nên mới thương em ấy nhiều một chút.” Chu Hán Khanh dùng câu bố mẹ mất sớm của Chu Mộng Chỉ để trả lời đối phó với Lâm Kính Trạch: Mộng Chỉ đáng thương, tôi là người thân của Mộng Chỉ nên mới yêu thương cô ấy nhiều hơn một chút. Nhưng còn Lâm Kính Trạch cậu, không biết gì đã ăn nói lung tung, còn buộc tôi đề cập đến chủ đề đau buồn này, đó là biểu hiện bất lịch sự! Quả thật, Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy lời Chu Hán Khanh nói liền lập tức liếc nhìn anh trai mình bằng ánh mắt ghét bỏ, ánh mắt đó giống như đang nói: Anh không thương em thì thôi, việc gì không cho người khác thương em mình? Còn nhắc lại chuyện buồn của chị ba, tội này quá lớn rồi đấy! Tất nhiên Lâm Kính Trạch hiểu ý trong lời nói của Chu Hán Khanh, anh nhìn vào Chu Mộng Chỉ với vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, chị ba, em không cố tình nhắc đến chuyện đó.” “Không có gì đâu.” Chu Mộng Chỉ mỉm cười miễn cưỡng. Cô ta đâu quan tâm đến những điều này, cô ước gì người bố sống tạm bợ dưới quê biến mất càng sớm càng tốt nữa kìa! Vừa nãy, việc Cố Thiên Tuấn muốn tặng tòa nhà cho trường mẫu giáo đã không còn khiến Chu Mộng Chỉ suy nghĩ nữa. Sau khi cười với Lâm Kính Trạch, cô lại rơi vào trong hoảng hốt: Cô không sinh được con, Cố Thiên Tuấn sẽ oán hận cô! Vì vậy, cô cần có một đứa con! Phải có một đứa con! Chu Hán Khanh ngồi ở bên cạnh vẫn lặng lẽ quan sát Chu Mộng Chỉ đang hoang mang lo sợ, biết rằng tâm trạng cô sắp bùng nổ.
Last edited: