Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Cũ, Please Come Back - Chương 44: Thật không biết xấu hổ
Ngoài cửa, Lam Oánh nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của Tôn Ly Ly và Tĩnh Sam, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bén nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, cô ta đau đến không thở nổi.
Hàn Thiên Sư! Thế mà anh ta lại... làm ra loại chuyện này... với Tĩnh Sam.
Chết tiệt! Sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày trước rõ là chị đã trở lại, thành công làm xấu đi mối quan hệ giữa Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam rồi cơ mà...
Lam Oánh cắn chặt răng, sâu trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Hừ! Cô ta sẽ không để cho Tĩnh Sam đắc ý đâu.
Chín giờ rưỡi sáng, Lam Oánh ngồi trong văn phòng đăng ký một hòm thư mới, đăng tải những bức ảnh thân mật của Tĩnh Sam và Lục Minh Trác, rồi gửi vào hòm thư công cộng của các phòng ban khác nhau trong công ty.
Chưa đầy mười phút, từ quản lý các bộ phận đến nhân viên nho nhỏ của công ty Châu báu Hàn Thị, ai nhấp vào hòm thư công cộng này cũng đều thấy được ảnh trong email.
Trong công ty, ngoại trừ người ở bộ phận thiết kế biết về cuộc hôn nhân kín của Tĩnh Sam và Hàn Thiên Sư, những người ở bộ phận khác đều không biết gì về chuyện này, thậm chí có người ở một số bộ phận còn chẳng biết Tĩnh Sam là ai.
Tuy nhiên, họ không biết Tĩnh Sam, nhưng không thể không biết Lục Minh Trác, quản lý bộ phận tiêu thụ mới chuyển đến của tổng công ty.
Lục Minh Trác, hai mươi lăm tuổi, trẻ tuổi, năng lực rất tốt, lại có... gia thế hiển hách. Ba đời nhà họ Lục đều làm trong quân đội, ông cụ nhà họ Lục, bác cả, ba, anh cả, anh hai và anh họ Lục Minh Trác đều là quân nhân.
Chỉ có chú Lục Minh Trác và anh ta, một người chọn dấn thân vào kinh doanh, một người chọn thoải mái làm chính mình.
Nói tóm lại, Lục Minh Trác ở công ty Châu báu Hàn Thị chính là một chàng rể quý bất phân thắng bại với Hàn Thiên Sư, là đối tượng được phụ nữ tranh giành muốn có.
Mặc dù anh ta chỉ là quản lý bộ phận tiêu thụ, nhưng thế thì sao? Nhà họ Lục sau lưng anh ta chính là đại diện cho một chữ - Quyền!
Thời buổi bây giờ, người có tiền sợ người có quyền. Cho nên Lục Minh Trác mới có trở thành người được quan tâm nhất trong công ty chỉ trong khoảng thời gian ngắn.Chỉ là không ngờ một người đàn ông ưu xuất sắc như vậy đã có đối tượng mình thích. Mà đối phương không phải ai khác chính là nữ nhân viên không hề nổi tiếng của công ty Châu báu Hàn Thị... Tĩnh Sam.
Trong lúc nhất thời, bên tai không dứt những lời chúc mừng và chúc phúc. Đương nhiên, những âm thanh mỉa mai, chế giễu, những lời khó nghe cũng nhiều vô kể.
Nhưng cho dù là loại âm thanh nào, cũng đều là khen ngợi Lục Minh Trác và khinh thường Tĩnh Sam.
Khi đó, trong bộ phận thiết kế, âm thanh trào phúng và chế giễu là nhiều nhất.
Sau khi Chu Tiểu Nam nhìn thấy ảnh trong email, là người đầu tiên hô lên: "Ôi chao! Mọi người mau đến đây mà xem tôi đã nhìn thấy gì?"
Hạ Lâm và Kim Tú Văn ngày thường có quan hệ tốt với Chu Tiểu Nam nghe thấy tiếng hô, lập tức ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Cậu thấy ma hả?"
Chu Tiểu Nam giương mắt nhìn Tĩnh Sam, lạnh giọng cười khẩy: "Các cậu nhấn vào hòm thư công cộng của bộ phận thiết kế xem đi. Tĩnh Sam của chúng ta giỏi thật đấy, vẻ ngoài cũng không xinh lắm, nhưng năng lực dụ dỗ đàn ông thì không tệ chút nào. Ngay cả cậu ba của nhà họ Lục ba đời đều làm trong quân đội cũng phải quỳ dưới chân cô ta."
Nghe vậy, Hạ Lâm và Kim Tú Văn đều liếc nhìn Tĩnh Sam một cách kỳ lạ, sau đó nhanh chóng nhấn mở hòm thư công cộng.
"Trời ạ! Thật không biết xấu hổ, dùng đủ loại thủ đoạn để gả cho giám đốc Hàn, thế mà vẫn chưa thỏa mãn, đến cả trai trẻ như Giám đốc Lục cũng không tha!" Hạ Lâm châm chọc bằng giọng điệu ác liệt.
Kim Tú Văn lắc đầu: "Cái này mà cậu cũng không hiểu à? Cô ta giở trò để gả cho Hàn tổng, có được tiền nhưng không có được tình. Người phụ nữ này chính là như vậy. Lúc không có tiền thì coi thường tình cảm, chỉ muốn tiền thôi, lúc có tiền rồi lại muốn có một tình yêu chân thành, lòng tham không đáy!"
Trong lúc nhất thời, bộ phận thiết kế rộng lớn đầy những lời chế giễu và lăng mạ, không cần nghi ngờ gì nữa, Tĩnh Sam đã trở thành mục tiêu chế giễu của mọi người.
Tôn Ly Ly tức giận cãi nhau với mọi người, vội vàng bác bỏ quan hệ giữa Tĩnh Sam và Lục Minh Trác.
"Tôn Ly Ly, trước khi cãi nhau với chúng tôi thì tốt nhất cô nên nhìn xem mấy tấm ảnh này đã nhé?" Chu Tiểu Nam xoay máy tính về phía Tôn Ly Ly, để cô ấy nhìn rõ những bức ảnh mập mờ trên màn hình.
"..." Tôn Ly Ly liếc mắt nhìn ảnh Lục Minh Trác đang ôm chặt Tĩnh Sam, đơ luôn.
Cô ta vội đi lên phía trước, xem từ đầu đến cuối những bức ảnh này, có tấm Lục Minh Trác và Tĩnh Sam đang cười đùa, có tấm bọn họ đang ôm nhau, có tấm như là bọn họ đang hôn nhau...
Trong lòng như có thứ gì đang bị xé rách từng chút một. Cái loại cảm giác này, rất đau.
Cô ta sững sờ nhìn từng tấm ảnh, nhìn thấy nụ cười đẹp trai và ánh mắt dịu dàng trong ảnh của Lục Minh Trác. Không thể không nói rằng những bức ảnh này được chụp rất tốt, rất tài tình mà bắt được tình yêu của Lục Minh Trác dành cho Tĩnh Sam.
Chắc hẳn ngoại trừ người mù, không ai là không nhìn ra tình yêu tràn đầy của Lục Minh Trác dành cho Tĩnh Sam. Mỗi ánh mắt của anh ta đều dịu dàng đầy trìu mến, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta say đắm.
Thế nhưng vào giờ phút này, Tôn Ly Ly nhìn những tấm ảnh này, cô ta chỉ cảm thấy cả người lạnh run.
"Sam, em đi theo chị ra ngoài một lát." Tôn Ly Ly bỗng xoay người, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc nói với Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam bị mấy người Chu Tiểu Nam chế nhạo đủ kiểu, đã không ngồi yên nổi từ lâu, nghe được lời của Tôn Ly Ly thì giống như nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi, cô lập tức đứng dậy rời khỏi phòng thiết kế.
Hai người vào thang máy, đi thẳng lên sân thượng của công ty. Trong lúc đó, trong lòng mỗi người đều có chuyện riêng, không có ai nói chuyện.
Khi lên đến sân thượng, ánh nắng chiếu rọi khiến Tôn Ly Ly không mở nổi mắt.
Cô ta đứng ngược sáng, lạnh giọng dò hỏi: "Sam, giữa em và Lục Minh Trác là thế nào? Các em..."
"Không có." Tĩnh Sam trả lời cực nhanh.
Cô biết Tôn Ly Ly thích Lục Minh Trác đã lâu, cô không muốn đối phương hiểu lầm mình.
"Khi nãy em đã xem những tấm ảnh đó rồi. Em không biết ai đã chụp, cũng không biết tại sao người đó lại gửi vào hòm thư của công ty. Nhưng em có thể thề rằng, sự thật không giống như trong ảnh, giữa em và anh Lục trong sạch, không có chuyện gì xảy ra cả!" Tĩnh Sam nghiêm túc nhấn mạnh.
Tôn Ly Ly nhíu mày, nói ra nghi ngờ trong lòng: "Vậy hai người... hôn nhau là thế nào?"
Tĩnh Sam kiên nhẫn giải thích: "Chúng em không hề hôn nhau! Chị Ly Ly, chị phải tin em. Mấy tấm nhìn giống như hôn nhau đó đều là lợi dụng góc chụp để tạo hiệu quả thị giác thôi."
"..." Tôn Ly Ly im lặng cười khổ: "Sam, chị tin em."
Tĩnh Sam thở phào, cô cực kỳ sợ Tôn Ly Ly không tin cô, không để ý đến cô.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nghe Tôn Ly Ly nói: "Có điều, chị tin em nhưng chị không tin Lục Minh Trác. Chị nhìn ra được, anh ấy... rất thích em, cực kỳ thích."
"..." Hô hấp của Tĩnh Sam như ngừng lại, cô muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng Tôn Ly Ly mắt đỏ hoe xoay người sang chỗ khác, áy náy nói: "Sam, chị xin lỗi, chị muốn ở một mình một lát!"
Tĩnh Sam khẽ thở dài một hơi, yên lặng rời khỏi sân thượng.
Hàn Thiên Sư! Thế mà anh ta lại... làm ra loại chuyện này... với Tĩnh Sam.
Chết tiệt! Sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày trước rõ là chị đã trở lại, thành công làm xấu đi mối quan hệ giữa Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam rồi cơ mà...
Lam Oánh cắn chặt răng, sâu trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Hừ! Cô ta sẽ không để cho Tĩnh Sam đắc ý đâu.
Chín giờ rưỡi sáng, Lam Oánh ngồi trong văn phòng đăng ký một hòm thư mới, đăng tải những bức ảnh thân mật của Tĩnh Sam và Lục Minh Trác, rồi gửi vào hòm thư công cộng của các phòng ban khác nhau trong công ty.
Chưa đầy mười phút, từ quản lý các bộ phận đến nhân viên nho nhỏ của công ty Châu báu Hàn Thị, ai nhấp vào hòm thư công cộng này cũng đều thấy được ảnh trong email.
Trong công ty, ngoại trừ người ở bộ phận thiết kế biết về cuộc hôn nhân kín của Tĩnh Sam và Hàn Thiên Sư, những người ở bộ phận khác đều không biết gì về chuyện này, thậm chí có người ở một số bộ phận còn chẳng biết Tĩnh Sam là ai.
Tuy nhiên, họ không biết Tĩnh Sam, nhưng không thể không biết Lục Minh Trác, quản lý bộ phận tiêu thụ mới chuyển đến của tổng công ty.
Lục Minh Trác, hai mươi lăm tuổi, trẻ tuổi, năng lực rất tốt, lại có... gia thế hiển hách. Ba đời nhà họ Lục đều làm trong quân đội, ông cụ nhà họ Lục, bác cả, ba, anh cả, anh hai và anh họ Lục Minh Trác đều là quân nhân.
Chỉ có chú Lục Minh Trác và anh ta, một người chọn dấn thân vào kinh doanh, một người chọn thoải mái làm chính mình.
Nói tóm lại, Lục Minh Trác ở công ty Châu báu Hàn Thị chính là một chàng rể quý bất phân thắng bại với Hàn Thiên Sư, là đối tượng được phụ nữ tranh giành muốn có.
Mặc dù anh ta chỉ là quản lý bộ phận tiêu thụ, nhưng thế thì sao? Nhà họ Lục sau lưng anh ta chính là đại diện cho một chữ - Quyền!
Thời buổi bây giờ, người có tiền sợ người có quyền. Cho nên Lục Minh Trác mới có trở thành người được quan tâm nhất trong công ty chỉ trong khoảng thời gian ngắn.Chỉ là không ngờ một người đàn ông ưu xuất sắc như vậy đã có đối tượng mình thích. Mà đối phương không phải ai khác chính là nữ nhân viên không hề nổi tiếng của công ty Châu báu Hàn Thị... Tĩnh Sam.
Trong lúc nhất thời, bên tai không dứt những lời chúc mừng và chúc phúc. Đương nhiên, những âm thanh mỉa mai, chế giễu, những lời khó nghe cũng nhiều vô kể.
Nhưng cho dù là loại âm thanh nào, cũng đều là khen ngợi Lục Minh Trác và khinh thường Tĩnh Sam.
Khi đó, trong bộ phận thiết kế, âm thanh trào phúng và chế giễu là nhiều nhất.
Sau khi Chu Tiểu Nam nhìn thấy ảnh trong email, là người đầu tiên hô lên: "Ôi chao! Mọi người mau đến đây mà xem tôi đã nhìn thấy gì?"
Hạ Lâm và Kim Tú Văn ngày thường có quan hệ tốt với Chu Tiểu Nam nghe thấy tiếng hô, lập tức ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Cậu thấy ma hả?"
Chu Tiểu Nam giương mắt nhìn Tĩnh Sam, lạnh giọng cười khẩy: "Các cậu nhấn vào hòm thư công cộng của bộ phận thiết kế xem đi. Tĩnh Sam của chúng ta giỏi thật đấy, vẻ ngoài cũng không xinh lắm, nhưng năng lực dụ dỗ đàn ông thì không tệ chút nào. Ngay cả cậu ba của nhà họ Lục ba đời đều làm trong quân đội cũng phải quỳ dưới chân cô ta."
Nghe vậy, Hạ Lâm và Kim Tú Văn đều liếc nhìn Tĩnh Sam một cách kỳ lạ, sau đó nhanh chóng nhấn mở hòm thư công cộng.
"Trời ạ! Thật không biết xấu hổ, dùng đủ loại thủ đoạn để gả cho giám đốc Hàn, thế mà vẫn chưa thỏa mãn, đến cả trai trẻ như Giám đốc Lục cũng không tha!" Hạ Lâm châm chọc bằng giọng điệu ác liệt.
Kim Tú Văn lắc đầu: "Cái này mà cậu cũng không hiểu à? Cô ta giở trò để gả cho Hàn tổng, có được tiền nhưng không có được tình. Người phụ nữ này chính là như vậy. Lúc không có tiền thì coi thường tình cảm, chỉ muốn tiền thôi, lúc có tiền rồi lại muốn có một tình yêu chân thành, lòng tham không đáy!"
Trong lúc nhất thời, bộ phận thiết kế rộng lớn đầy những lời chế giễu và lăng mạ, không cần nghi ngờ gì nữa, Tĩnh Sam đã trở thành mục tiêu chế giễu của mọi người.
Tôn Ly Ly tức giận cãi nhau với mọi người, vội vàng bác bỏ quan hệ giữa Tĩnh Sam và Lục Minh Trác.
"Tôn Ly Ly, trước khi cãi nhau với chúng tôi thì tốt nhất cô nên nhìn xem mấy tấm ảnh này đã nhé?" Chu Tiểu Nam xoay máy tính về phía Tôn Ly Ly, để cô ấy nhìn rõ những bức ảnh mập mờ trên màn hình.
"..." Tôn Ly Ly liếc mắt nhìn ảnh Lục Minh Trác đang ôm chặt Tĩnh Sam, đơ luôn.
Cô ta vội đi lên phía trước, xem từ đầu đến cuối những bức ảnh này, có tấm Lục Minh Trác và Tĩnh Sam đang cười đùa, có tấm bọn họ đang ôm nhau, có tấm như là bọn họ đang hôn nhau...
Trong lòng như có thứ gì đang bị xé rách từng chút một. Cái loại cảm giác này, rất đau.
Cô ta sững sờ nhìn từng tấm ảnh, nhìn thấy nụ cười đẹp trai và ánh mắt dịu dàng trong ảnh của Lục Minh Trác. Không thể không nói rằng những bức ảnh này được chụp rất tốt, rất tài tình mà bắt được tình yêu của Lục Minh Trác dành cho Tĩnh Sam.
Chắc hẳn ngoại trừ người mù, không ai là không nhìn ra tình yêu tràn đầy của Lục Minh Trác dành cho Tĩnh Sam. Mỗi ánh mắt của anh ta đều dịu dàng đầy trìu mến, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta say đắm.
Thế nhưng vào giờ phút này, Tôn Ly Ly nhìn những tấm ảnh này, cô ta chỉ cảm thấy cả người lạnh run.
"Sam, em đi theo chị ra ngoài một lát." Tôn Ly Ly bỗng xoay người, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc nói với Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam bị mấy người Chu Tiểu Nam chế nhạo đủ kiểu, đã không ngồi yên nổi từ lâu, nghe được lời của Tôn Ly Ly thì giống như nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi, cô lập tức đứng dậy rời khỏi phòng thiết kế.
Hai người vào thang máy, đi thẳng lên sân thượng của công ty. Trong lúc đó, trong lòng mỗi người đều có chuyện riêng, không có ai nói chuyện.
Khi lên đến sân thượng, ánh nắng chiếu rọi khiến Tôn Ly Ly không mở nổi mắt.
Cô ta đứng ngược sáng, lạnh giọng dò hỏi: "Sam, giữa em và Lục Minh Trác là thế nào? Các em..."
"Không có." Tĩnh Sam trả lời cực nhanh.
Cô biết Tôn Ly Ly thích Lục Minh Trác đã lâu, cô không muốn đối phương hiểu lầm mình.
"Khi nãy em đã xem những tấm ảnh đó rồi. Em không biết ai đã chụp, cũng không biết tại sao người đó lại gửi vào hòm thư của công ty. Nhưng em có thể thề rằng, sự thật không giống như trong ảnh, giữa em và anh Lục trong sạch, không có chuyện gì xảy ra cả!" Tĩnh Sam nghiêm túc nhấn mạnh.
Tôn Ly Ly nhíu mày, nói ra nghi ngờ trong lòng: "Vậy hai người... hôn nhau là thế nào?"
Tĩnh Sam kiên nhẫn giải thích: "Chúng em không hề hôn nhau! Chị Ly Ly, chị phải tin em. Mấy tấm nhìn giống như hôn nhau đó đều là lợi dụng góc chụp để tạo hiệu quả thị giác thôi."
"..." Tôn Ly Ly im lặng cười khổ: "Sam, chị tin em."
Tĩnh Sam thở phào, cô cực kỳ sợ Tôn Ly Ly không tin cô, không để ý đến cô.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nghe Tôn Ly Ly nói: "Có điều, chị tin em nhưng chị không tin Lục Minh Trác. Chị nhìn ra được, anh ấy... rất thích em, cực kỳ thích."
"..." Hô hấp của Tĩnh Sam như ngừng lại, cô muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng Tôn Ly Ly mắt đỏ hoe xoay người sang chỗ khác, áy náy nói: "Sam, chị xin lỗi, chị muốn ở một mình một lát!"
Tĩnh Sam khẽ thở dài một hơi, yên lặng rời khỏi sân thượng.