Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
913.Cô cắn răng ngồi dậy, mê mang nhìn về phía rèm cửa có vài tia nắng nhỏ chiếu qua, lại nhìn sang thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường, mới phát hiện hóa ra bản thân đã hôn mê lâu đến như vậy.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi xuống giường, từ từ đi về phía phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Tô Y Y không biết vì sao hôm qua cơ thể không cử động được mà hôm nay lại đỡ hơn không ít, chắc là có liên quan đến quả tim máy của cô rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, cô vẫn phải cảm ơn ông trời đã không lấy mạng của cô, còn để lại cho cô cơ hội trả thù.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Y Y trần như nhộng nhìn về phía chiếc gương sáng. Cơ thể trong gương và một năm trước khác nhau quá nhiều, thậm chí ngay cả cô cũng còn cảm thấy xa lạ.
Vì hiến tim cho Bùi Hoàn Phong nên cô đã uống rất nhiều loại thuốc điều dưỡng cơ thể, trong đó không thiếu những loại thuốc kích thích, khiến ba năm nay vóc dáng của cô trở nên sưng phù, ngay cả dung mạo cũng trở nên thầm thường nhạt nhẽo.
Nhưng trải qua một năm sống khổ sở tuyệt vọng, cộng thêm việc không còn uống những loại thuốc đó nữa, Tô Y Y đã dần trở về với dáng vẻ năm xưa, thậm còn xinh đẹp mê người hơn lúc trước! Nhất là đối mắt lạnh nhạt ấy, vô tình toát lên một loại ánh sáng xinh đẹp câu hồn đoạt phách!
Tô Y Y không dám tin sờ vào khuôn mặt của mình, mơn trớn dọc theo gò má.
Lâu quá rồi, vì Bùi Hoàn Phong, thậm chí cô còn quên mất dáng vẻ của mình đáng lý phải nên xinh đẹp như thế này…
Hít sâu, Tô Y Y bước ra khỏi phòng tắm, mặc lại bộ đồ bị vứt dưới sàn. May mà hôm qua khi bị dẫn đến đây, cảnh ngục đã cho cô mặc quần áo bình thường, nên cũng không đến mức phải mặc đồ tù vừa bước ra là bị người ta bắt lại.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, Tô Y Y cầm lấy chiếc thẻ Bùi Hoàn Phong vứt lại trên giường, cau mày một lúc rồi mới nhét nó vào trong túi với vẻ rất không tình nguyện. Hết cách rồi, bây giờ trên người cô không một xu dính túi, bụng cũng đói meo, đúng thật là một vấn đề lớn.
Thôi vậy, tiền của Bùi Hoàn Phong không dùng thì cũng lãng phí, tiêu hết tiền của hắn mới hả giận được!
Sau khi rời khỏi khách sạn Tô Y Y cầm theo thẻ đi rút tiền trước, hắn ta cũng hào phóng, cho thẳng 100 nghìn, Tô Y Y rút hết không hề khách sáo.
Tìm một nơi ăn một bữa no bụng, sau đó Tô Y Y đi mua một ít quần áo, rồi tìm cửa hàng mua điện thoại và SIM, sau đó mới bắt xe đi đến một tiểu khu bình thường trong nội thành.
Hỏi chủ nhà lấy lại chìa khóa, Tô Y Y trở về với căn nhà nhỏ đã lâu không gặp.
Đặt quần áo trong tay lên trên chiếc sofa được phủ vải trắng, Tô Y Y nhìn một vòng căn phòng khách không được lớn cho lắm, cảm thấy rất may mắn khi cô đã mua căn nhà này trước khi kết hôn với Bùi Hoàn Phong, nếu không bây giờ cô còn phải đi tìm kiếm chỗ ở, quả thật rất phiền phức.
Sau khi dọn dẹp qua loa thì ngoài trời đã lên đèn, Tô Y Y đi mua đại một phần thức ăn, giải quyết xong rồi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
Điều duy nhất Tô Y Y không ngờ đến là, có một đến tìm cô vào sáng sớm hôm sau.
Xuyên qua mắt mèo Tô Y Y nhìn thấy một người đàn ông mang gọng kính vàng, nhìn cỡ nào cũng thấy giống như một người tinh anh, trong lòng hồi hộp. Chẳng lẽ là người do Bùi Hoàn Phong cử đến, anh ta biết thân phận của mình rồi sao?
Đang lúc căng thẳng, người đàn ông bên ngoài dường như biết cô đang đứng đằng sau cánh cửa vậy, cất tiếng nói:
"Là cô Tô phải không? Tôi là luật sư cá nhân của ông cụ Bùi, có một thứ muốn đưa cho cô."
Luật sư cá nhân? Tô Y Y thấy kinh ngạc, tuy vẫn thấy nghi ngờ, nhưng nghe đến ba chữ ông cụ Bùi thì khiến cô không còn lý do nào không mở cửa nữa.