Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
“Thực xin lỗi giám đốc, tôi có chuyện phải rời đi trước.” Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.
Cảnh Nhất Phi cũng không nói gì thêm, anh thanh toán tiền rồi cùng cô đi ra ngoài.
“Tiên sinh, hai người kia cùng nhau đi ra rồi vậy phải làm sao bây giờ?” Người phục vụ chạy nhanh quay lại hỏi hắn.
“A, cậu nhanh gọi điện đi.” Ngay sau đó hắn giả vờ dáng vẻ mơ màng, hai tay ôm ngực nhìn qua tựa hồ rất thống khổ. Hắn thầm nghĩ trong lòng không biết có nên đổi nghề thành diễn viên không nữa, có khi còn lấy được cả giải thưởng Oscar. Còn nữa hắn nên đổi cái xe lớn hơn chẳng may có tình huống phát sinh thì còn có thể lăn trên sàn được.
“Xin hỏi, vị tiên sinh này bị làm sao vậy?” Lâm Tuyết Y chạy đến phía trước xe Hoắc Tư Hào hỏi, thấy vẻ mặt lo lắng cuống quýt của người phục vụ liền sốt ruột.
“Vị tiên sinh này ăn cơm một mình trên lầu hai, còn uống rất nhiều rượu, ngài ấy nói là bệnh của ngài ấy lại tái phát muốn tôi dìu lên xe để ngài ấy lái xe đến bệnh viện, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của ngài ấy thì không thể lái xe được nên tôi định gọi xe cấp cứu đến.” Người phục vụ thầm than trong lòng diễn trò thật không dễ dàng gì, kiếm được chút tiền cũng thật vất vả.
“Vậy sao, cám ơn cậu, cậu không cần gọi nữa tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện.” Lâm Tuyết Y nói nhanh.
Vẫn là Tuyết Y của hắn bình tĩnh, những tình huống như này mà không hề bị rối loạn chút nào. Hoắc Tư Hào thầm khen ngợi trong lòng. Nhớ lần trước hắn không cẩn thận bị xe làm bị thương một chút vốn định gọi Tần Ngữ Tâm hỗ trợ băng bó, kết quả cô ấy vừa nhìn thấy máu liền sợ tới mức chỉ biết ngồi đó khóc không dám làm gì cả cuối cùng hắn lại phải trấn an cô ấy.
Trong lòng hắn thầm thở dài.
Lâm Tuyết Y thấy người phục vụ không nói gì mà nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
“Cậu yên tâm, chúng tôi là bạn bè. Nếu cậu không tin thì có thể gọi số này tìm tôi.” Cô mỉm cười với người phục vụ và rút danh thiếp đưa cho cậu ta. Sau đó lập tức mở cửa xe.
Tin chứ, làm sao có thể không tin được, từ nãy giờ hắn diễn cũng là để chờ cô mà!
“Nếu không chúng ta cùng đi ngộ nhỡ có chuyện gì đột xuất xảy ra cũng có thể ứng phó được.” Cảnh Nhất Phi lo lắng liếc qua Hoắc Tư Hào đang nằm đó bất tỉnh nhân sự, nhìn Lâm Tuyết Y đang chuẩn bị khởi động xe nói.
Không cần! Có thêm ngươi chính là dư thừa! Hoắc Tư Hào trong lòng thầm kêu. Hắn thực sự lo lắng người này nếu đi theo thì sẽ hỏng hết kế hoạch của hắn.
“Không cần, tôi biết nên đưa anh ta đến bệnh viện nào, anh cứ về trước đi, cảm ơn anh.” Tuyết Y có chút ngại ngùng mỉm cười.
Còn không mau cút đi. Hoắc Tư Hào lại ở trong lòng hô to. Hắn hận không thể ngay lập tức xuống xe đá cho người kia mấy cái.
“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho anh.” Sau khi nói tạm biệt với cô, anh cũng đi về xe mình.
Người phục vụ nhìn Lâm Tuyết Y lái xe rời đi mới nhanh chóng gọi điện thoại.
Cảnh Nhất Phi cũng không nói gì thêm, anh thanh toán tiền rồi cùng cô đi ra ngoài.
“Tiên sinh, hai người kia cùng nhau đi ra rồi vậy phải làm sao bây giờ?” Người phục vụ chạy nhanh quay lại hỏi hắn.
“A, cậu nhanh gọi điện đi.” Ngay sau đó hắn giả vờ dáng vẻ mơ màng, hai tay ôm ngực nhìn qua tựa hồ rất thống khổ. Hắn thầm nghĩ trong lòng không biết có nên đổi nghề thành diễn viên không nữa, có khi còn lấy được cả giải thưởng Oscar. Còn nữa hắn nên đổi cái xe lớn hơn chẳng may có tình huống phát sinh thì còn có thể lăn trên sàn được.
“Xin hỏi, vị tiên sinh này bị làm sao vậy?” Lâm Tuyết Y chạy đến phía trước xe Hoắc Tư Hào hỏi, thấy vẻ mặt lo lắng cuống quýt của người phục vụ liền sốt ruột.
“Vị tiên sinh này ăn cơm một mình trên lầu hai, còn uống rất nhiều rượu, ngài ấy nói là bệnh của ngài ấy lại tái phát muốn tôi dìu lên xe để ngài ấy lái xe đến bệnh viện, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của ngài ấy thì không thể lái xe được nên tôi định gọi xe cấp cứu đến.” Người phục vụ thầm than trong lòng diễn trò thật không dễ dàng gì, kiếm được chút tiền cũng thật vất vả.
“Vậy sao, cám ơn cậu, cậu không cần gọi nữa tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện.” Lâm Tuyết Y nói nhanh.
Vẫn là Tuyết Y của hắn bình tĩnh, những tình huống như này mà không hề bị rối loạn chút nào. Hoắc Tư Hào thầm khen ngợi trong lòng. Nhớ lần trước hắn không cẩn thận bị xe làm bị thương một chút vốn định gọi Tần Ngữ Tâm hỗ trợ băng bó, kết quả cô ấy vừa nhìn thấy máu liền sợ tới mức chỉ biết ngồi đó khóc không dám làm gì cả cuối cùng hắn lại phải trấn an cô ấy.
Trong lòng hắn thầm thở dài.
Lâm Tuyết Y thấy người phục vụ không nói gì mà nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
“Cậu yên tâm, chúng tôi là bạn bè. Nếu cậu không tin thì có thể gọi số này tìm tôi.” Cô mỉm cười với người phục vụ và rút danh thiếp đưa cho cậu ta. Sau đó lập tức mở cửa xe.
Tin chứ, làm sao có thể không tin được, từ nãy giờ hắn diễn cũng là để chờ cô mà!
“Nếu không chúng ta cùng đi ngộ nhỡ có chuyện gì đột xuất xảy ra cũng có thể ứng phó được.” Cảnh Nhất Phi lo lắng liếc qua Hoắc Tư Hào đang nằm đó bất tỉnh nhân sự, nhìn Lâm Tuyết Y đang chuẩn bị khởi động xe nói.
Không cần! Có thêm ngươi chính là dư thừa! Hoắc Tư Hào trong lòng thầm kêu. Hắn thực sự lo lắng người này nếu đi theo thì sẽ hỏng hết kế hoạch của hắn.
“Không cần, tôi biết nên đưa anh ta đến bệnh viện nào, anh cứ về trước đi, cảm ơn anh.” Tuyết Y có chút ngại ngùng mỉm cười.
Còn không mau cút đi. Hoắc Tư Hào lại ở trong lòng hô to. Hắn hận không thể ngay lập tức xuống xe đá cho người kia mấy cái.
“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì hãy gọi cho anh.” Sau khi nói tạm biệt với cô, anh cũng đi về xe mình.
Người phục vụ nhìn Lâm Tuyết Y lái xe rời đi mới nhanh chóng gọi điện thoại.