Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Hai người im lặng đánh giá nhau, đều thể hiện tính bá đạo. Trong tình thế giương cung bạt kiếm như vậy hai bên không ai chịu nhường ai.
Cảnh Nhất Phi nói xong không hề nhìn Hoắc Tư Hào xoay người cúi đầu hỏi Lâm Tuyết Y: “Chúng ta có thể đi rồi chứ?” Anh vừa nói tay cũng rất tự nhiên khoác lên vai cô, ánh mắt thâm tình giống như trong phòng chỉ có hai người vậy. Sự việc hình như đã phức tạp hơn rồi.
Điều này làm cho Hoắc Tư Hào căm tức, tay nắm chặt các khớp tay kêu khanh khách. Ánh mắt giống như muốn phun lửa, hận không thể đá bay người đàn ông kia đi.
“Tuyết Y có điện thoại……” Đúng lúc này Liễu Vân Dương mở cửa đi vào phòng, anh đi tìm cô mãi thì ra cô ở trong này. Nhưng tình hình trước mắt làm cho anh ngạc nhiên. Anh nhìn thấy tổng giám đốc Cảnh Nhất Phi đang đứng bên cạnh ôm Lâm Tuyết Y, càng làm cho anh khó tin đó là thấy Hoắc Tư Hào- chồng trước của cô cũng ở đây. Anh có thể cảm thấy điều bất thường đang xảy ra.
“Vậy sao? Cảm ơn anh.” Lâm Tuyết Y nhìn Liễu Vân Dương giống như là nhìn vị cứu tinh nhanh chóng thoát ra khỏi vong tay của Cảnh Nhất Phi. Cô đi lướt qua Cảnh Nhất Phi rồi lại ngoái đầu ngọt ngào cười: “Tổng giám đốc, tôi đi nghe điện thoại đã.” Hành động này cô chỉ muốn diễn cho người kia xem thôi.
“Được anh sẽ ở dưới kia đợi em.” Cảnh Nhất Phi xoay người rời đi. Hai vệ sĩ đang đứng đợi anh ở thang máy cùng anh đi xuống.
Nháy mắt chỉ còn lại Hoắc Tư Hào và Tần Ngữ Tâm trong phòng. Người phụ nữ kia thật quá đáng. Trước mặt hắn mà cô còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.
Vân Dương, hình như là người bạn học đã từng đưa cô về vào nửa năm trước. Thì ra hai người họ cùng làm việc tại đây. Chết tiệt thì ra cô đã tính trước đường lui nhưng không chỉ tìm một người. Hoắc Tư Hào tức giận chỉ muốn mắng chửi người. Híp mắt lại nhìn thân ảnh Tuyết Y đang rời xa lửa giận trong lòng lại bốc lên.
Người phụ nữ đáng chết này, nếu không vì cô thì hắn đã sớm kết hôn rồi vậy mà cô đã nhanh chóng kết duyên với người đàn ông khác thật là muốn chọc giận hắn. (Mưa: muốn băm tên nam 9 này quá tự phụ kinh người luôn =.= mà lúc nào cũng chỉ biết tức giận lão không thấy mệt à.)
Tần Ngữ Tâm đứng bên cạnh theo dõi từ đầu đến cuối, nhìn Hoắc Tư Hào không khống chế được hành động của mình lòng cô ta lại xuất hiện bóng ma. Sớm biết là hắn chưa dứt tình với Lâm tuyết Y nhưng không nghĩ là hôm nay hắn lại thể hiện rõ ràng như vậy. Nhưng cô ta cũng yên tâm vì Lâm Tuyết Y dường như đã có đối tượng, người này là lại cấp trên của cô ta. Hơn nữa bọn họ đã sớm chuẩn bị áo cưới thì chắc cô ta cũng sẽ không dây dưa gì đến Hoắc Tư Hào nữa. Cô ta thầm nhắc nhở chính mình trăm ngàn lần không thể để cho Hoắc Tư Hào và Lâm Tuyết Y gặp nhau. Cô ta không hề do dự tiến lên thấp giọng khẩn cầu Hoắc Tư Hào: “Tư Hào chúng ta đi thôi không cần làm phiền người khác làm việc.”
Hoắc Tư Hào rầu rĩ không nói gì.
Cô cười với hắn mà nhìn khó coi hơn cả khóc kéo Hoắc Tư Hào đang cau mày ra khỏi đây.
Cảnh Nhất Phi nói xong không hề nhìn Hoắc Tư Hào xoay người cúi đầu hỏi Lâm Tuyết Y: “Chúng ta có thể đi rồi chứ?” Anh vừa nói tay cũng rất tự nhiên khoác lên vai cô, ánh mắt thâm tình giống như trong phòng chỉ có hai người vậy. Sự việc hình như đã phức tạp hơn rồi.
Điều này làm cho Hoắc Tư Hào căm tức, tay nắm chặt các khớp tay kêu khanh khách. Ánh mắt giống như muốn phun lửa, hận không thể đá bay người đàn ông kia đi.
“Tuyết Y có điện thoại……” Đúng lúc này Liễu Vân Dương mở cửa đi vào phòng, anh đi tìm cô mãi thì ra cô ở trong này. Nhưng tình hình trước mắt làm cho anh ngạc nhiên. Anh nhìn thấy tổng giám đốc Cảnh Nhất Phi đang đứng bên cạnh ôm Lâm Tuyết Y, càng làm cho anh khó tin đó là thấy Hoắc Tư Hào- chồng trước của cô cũng ở đây. Anh có thể cảm thấy điều bất thường đang xảy ra.
“Vậy sao? Cảm ơn anh.” Lâm Tuyết Y nhìn Liễu Vân Dương giống như là nhìn vị cứu tinh nhanh chóng thoát ra khỏi vong tay của Cảnh Nhất Phi. Cô đi lướt qua Cảnh Nhất Phi rồi lại ngoái đầu ngọt ngào cười: “Tổng giám đốc, tôi đi nghe điện thoại đã.” Hành động này cô chỉ muốn diễn cho người kia xem thôi.
“Được anh sẽ ở dưới kia đợi em.” Cảnh Nhất Phi xoay người rời đi. Hai vệ sĩ đang đứng đợi anh ở thang máy cùng anh đi xuống.
Nháy mắt chỉ còn lại Hoắc Tư Hào và Tần Ngữ Tâm trong phòng. Người phụ nữ kia thật quá đáng. Trước mặt hắn mà cô còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.
Vân Dương, hình như là người bạn học đã từng đưa cô về vào nửa năm trước. Thì ra hai người họ cùng làm việc tại đây. Chết tiệt thì ra cô đã tính trước đường lui nhưng không chỉ tìm một người. Hoắc Tư Hào tức giận chỉ muốn mắng chửi người. Híp mắt lại nhìn thân ảnh Tuyết Y đang rời xa lửa giận trong lòng lại bốc lên.
Người phụ nữ đáng chết này, nếu không vì cô thì hắn đã sớm kết hôn rồi vậy mà cô đã nhanh chóng kết duyên với người đàn ông khác thật là muốn chọc giận hắn. (Mưa: muốn băm tên nam 9 này quá tự phụ kinh người luôn =.= mà lúc nào cũng chỉ biết tức giận lão không thấy mệt à.)
Tần Ngữ Tâm đứng bên cạnh theo dõi từ đầu đến cuối, nhìn Hoắc Tư Hào không khống chế được hành động của mình lòng cô ta lại xuất hiện bóng ma. Sớm biết là hắn chưa dứt tình với Lâm tuyết Y nhưng không nghĩ là hôm nay hắn lại thể hiện rõ ràng như vậy. Nhưng cô ta cũng yên tâm vì Lâm Tuyết Y dường như đã có đối tượng, người này là lại cấp trên của cô ta. Hơn nữa bọn họ đã sớm chuẩn bị áo cưới thì chắc cô ta cũng sẽ không dây dưa gì đến Hoắc Tư Hào nữa. Cô ta thầm nhắc nhở chính mình trăm ngàn lần không thể để cho Hoắc Tư Hào và Lâm Tuyết Y gặp nhau. Cô ta không hề do dự tiến lên thấp giọng khẩn cầu Hoắc Tư Hào: “Tư Hào chúng ta đi thôi không cần làm phiền người khác làm việc.”
Hoắc Tư Hào rầu rĩ không nói gì.
Cô cười với hắn mà nhìn khó coi hơn cả khóc kéo Hoắc Tư Hào đang cau mày ra khỏi đây.