Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Cảnh Nhất Phi đã đi làm ở D.C được mấy ngày rồi. Nói là đi làm nhưng giống lãnh đạo xuống nông thôn thị sát hơn. Hầu như anh chỉ ngồi ở văn phòng chờ nhân viên trình lên các tư liệu và báo cáo. Thật ra anh cũng chẳng cần xem xét kiểm tra mấy giấy tờ này làm gì, nhìn cách hoạt động và tình hình kinh doanh cũng đủ biết Vu Đức điều hành công ty rất tốt. Muốn biết một người có lãnh đạo tốt hay không chỉ cần nhìn vào nhân viên dưới quyền người đó là rõ nhất.
Ánh mắt của anh hàng ngày đều dõi theo hình bóng một người. Nụ cười của cô, dáng vẻ chuyên tâm làm việc, hình ảnh cô nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác đều được anh ghi nhớ hết.
Anh cảm thấy hành động của mình thật lực cười, cảm giác của anh giống như một thiếu niên mới biết yêu rơi vào bể tình vậy, nhưng anh biết, anh đã bị người phụ nữ kia thu hút rồi.
Sau khi cô biết anh là tổng giám đốc của công ty, cô không hề giống như những người phụ nữ mà anh từng quen biết, những người kia thường sẽ dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận anh. Cô mỗi lần thấy anh đều cung kính chào hỏi theo lễ nghĩa cũng không nhiều lời. Điều này làm cho anh thật ngạc nhiên, người phụ nữ động nói một chút thì mặt sẽ đỏ, luôn luôn không quan tâm nhiều đến xung quanh thì rốt cuộc trong lòng cô suy nghĩ cái gì? Nhưng anh không thể cứ án binh bất động như vậy được, đây không phải là phong cách của anh. Nếu thích thì phải đoạt tới tay mới đúng. Trước đây những người phụ nữ xung quanh anh đều không cho anh cơ hội chủ động, họ toàn tự mình đưa đến cửa.
Tuyết Y nhìn tấm vải trong tay, giơ lên rồi lại đặt xuống, cố gắng tìm ra sự khác nhau. Nhưng trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng Hoắc Tư Hào kia, cô nguyền rủa cái tên đàn ông đó sau này sẽ không được chết tử tế. Ai khiến hắn vì người tình mới mà đến chỗ cô đặt áo cưới.
Hôm nay mới sáng sớm đã gọi điện cho cô, hắn ta có mục đích gì đây? Luôn miệng nói là muốn nói chuyện với cô, đúng hơn là muốn chê cười cô thì có. Kết hôn thì rất giỏi sao? Làm như Lâm Tuyết Y cô không có ai thèm ngó đến vậy, chẳng phải chỉ là tìm một người đàn ông thôi sao.
Cô ảo não buông vải trong tay ra, thở hắt đứng lên.
Lần sau cô sẽ đáp ứng A Xảo đi xem mặt, chỉ cần đối phương thuận mắt là sẽ đáp ứng tìm hiểu luôn.
“Lâm tiểu thư, tôi là Cảnh Nhất Phi đây, cô có thể đến văn phòng của tôi một chút được không?” Điện thoại nội tuyến vang lên, tiếng nói ôn hòa mang đầy từ tính của Cảnh Nhất Phi truyền tới chặn lại những suy nghĩ vẩn vơ của cô.
“Được, tôi sẽ lên ngay thưa tổng giám đốc.” Cô lập tức khôi phục trạng thái bình thường đi đến văn phòng Cảnh Nhất Phi.
“Ngồi xuống đi.” Nhìn thấy cô tiến vào Cảnh Nhất Phi vội đứng lên mỉm cười.
Lâm Tuyết Y nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Lâm tiểu thư, anh cũng không muốn loanh quanh mà sẽ nỏi thẳng, từ lần gặp em tại sinh nhật của Giang Hạo anh liền thích em rồi, em có nguyện ý làm bạn gái anh không?” Không nghĩ tới là Cảnh Nhất Phi liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa lại còn là nói trực tiếp với cô nữa chứ. Phải biết rằng đây chính là bản tính của Cảnh Nhất Phi, anh là người nói một sẽ không nói hai. Sau đó, cô phát hiện mình không biết nên trả lời như nào.
Anh thích cô? Trước đây A Xảo cũng đã từng nói với cô, anh là nhà đại phú hào, là người có thế lực lớn trên thương trường, cuộc sống lãnh khốc vô tình. Nhưng cô lại thấy anh không hề lạnh lùng mà chính cái khí chất cuồng ngạo kết hợp với nhã nhặn mới tạo áp lực cho cô. Nhưng xung quanh anh không phải lúc nào cũng có mỹ nữ vậy quanh đuổi cũng không hết sao? Làm sao anh lại để ý đến cô được? Lâm Tuyết Y khó tin nhìn anh.
“Làm sao vậy? Điều anh nói làm em sợ sao?” Cảnh Nhất Phi nhìn dáng vẻ của cô thật thú vị. Nếu anh nói lời này với những người phụ nữ khác, họ chắc chắn sẽ sung sướng tột đỉnh, sẽ ngoan ngoãn phục tùng anh để lấy lòng. Nhưng cô thì lại như nghi ngờ điều anh nói, mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
“Tổng giám đốc, ngài thật thích nói đùa.” Lâm Tuyết Y rốt cục cũng phản ứng lại, mặt liền đỏ ửng lên. Cô tự nhủ đây chỉ là lời nói đùa vu vơ thôi, cô và anh là người của hai thế giới khác nhau, chuyện này làm sao có thể xảy ra. Huống chi cô cũng không thích cái khí chất áp bức của anh chút nào, nó làm cho người ta khó thở.
“Anh không nói đùa. Những lời anh nói đều là thật. Nếu em không chán ghét anh, anh hy vọng chúng ta có thể làm quen.” Cảnh Nhất Phi vẫn dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với cô, nhưng trong lời nói đó lại không cho cô cơ hội để cự tuyệt, nghiễm nhiên coi như cô đã thuộc về anh.
“Tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì khác tôi còn có việc phải làm.” Lâm Tuyết Y dưới cái nhìn chăm chú của anh cúi đầu nhỏ giọng nói. Cô nhanh chóng đứng lên đi nhanh ra khỏi phòng.
Cảnh Nhất Phi không ngăn cản cô. Để cho cô có thể từ từ thích ứng cũng tốt, anh có rất nhiều thời gian.
Ánh mắt của anh hàng ngày đều dõi theo hình bóng một người. Nụ cười của cô, dáng vẻ chuyên tâm làm việc, hình ảnh cô nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác đều được anh ghi nhớ hết.
Anh cảm thấy hành động của mình thật lực cười, cảm giác của anh giống như một thiếu niên mới biết yêu rơi vào bể tình vậy, nhưng anh biết, anh đã bị người phụ nữ kia thu hút rồi.
Sau khi cô biết anh là tổng giám đốc của công ty, cô không hề giống như những người phụ nữ mà anh từng quen biết, những người kia thường sẽ dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận anh. Cô mỗi lần thấy anh đều cung kính chào hỏi theo lễ nghĩa cũng không nhiều lời. Điều này làm cho anh thật ngạc nhiên, người phụ nữ động nói một chút thì mặt sẽ đỏ, luôn luôn không quan tâm nhiều đến xung quanh thì rốt cuộc trong lòng cô suy nghĩ cái gì? Nhưng anh không thể cứ án binh bất động như vậy được, đây không phải là phong cách của anh. Nếu thích thì phải đoạt tới tay mới đúng. Trước đây những người phụ nữ xung quanh anh đều không cho anh cơ hội chủ động, họ toàn tự mình đưa đến cửa.
Tuyết Y nhìn tấm vải trong tay, giơ lên rồi lại đặt xuống, cố gắng tìm ra sự khác nhau. Nhưng trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng Hoắc Tư Hào kia, cô nguyền rủa cái tên đàn ông đó sau này sẽ không được chết tử tế. Ai khiến hắn vì người tình mới mà đến chỗ cô đặt áo cưới.
Hôm nay mới sáng sớm đã gọi điện cho cô, hắn ta có mục đích gì đây? Luôn miệng nói là muốn nói chuyện với cô, đúng hơn là muốn chê cười cô thì có. Kết hôn thì rất giỏi sao? Làm như Lâm Tuyết Y cô không có ai thèm ngó đến vậy, chẳng phải chỉ là tìm một người đàn ông thôi sao.
Cô ảo não buông vải trong tay ra, thở hắt đứng lên.
Lần sau cô sẽ đáp ứng A Xảo đi xem mặt, chỉ cần đối phương thuận mắt là sẽ đáp ứng tìm hiểu luôn.
“Lâm tiểu thư, tôi là Cảnh Nhất Phi đây, cô có thể đến văn phòng của tôi một chút được không?” Điện thoại nội tuyến vang lên, tiếng nói ôn hòa mang đầy từ tính của Cảnh Nhất Phi truyền tới chặn lại những suy nghĩ vẩn vơ của cô.
“Được, tôi sẽ lên ngay thưa tổng giám đốc.” Cô lập tức khôi phục trạng thái bình thường đi đến văn phòng Cảnh Nhất Phi.
“Ngồi xuống đi.” Nhìn thấy cô tiến vào Cảnh Nhất Phi vội đứng lên mỉm cười.
Lâm Tuyết Y nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Lâm tiểu thư, anh cũng không muốn loanh quanh mà sẽ nỏi thẳng, từ lần gặp em tại sinh nhật của Giang Hạo anh liền thích em rồi, em có nguyện ý làm bạn gái anh không?” Không nghĩ tới là Cảnh Nhất Phi liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa lại còn là nói trực tiếp với cô nữa chứ. Phải biết rằng đây chính là bản tính của Cảnh Nhất Phi, anh là người nói một sẽ không nói hai. Sau đó, cô phát hiện mình không biết nên trả lời như nào.
Anh thích cô? Trước đây A Xảo cũng đã từng nói với cô, anh là nhà đại phú hào, là người có thế lực lớn trên thương trường, cuộc sống lãnh khốc vô tình. Nhưng cô lại thấy anh không hề lạnh lùng mà chính cái khí chất cuồng ngạo kết hợp với nhã nhặn mới tạo áp lực cho cô. Nhưng xung quanh anh không phải lúc nào cũng có mỹ nữ vậy quanh đuổi cũng không hết sao? Làm sao anh lại để ý đến cô được? Lâm Tuyết Y khó tin nhìn anh.
“Làm sao vậy? Điều anh nói làm em sợ sao?” Cảnh Nhất Phi nhìn dáng vẻ của cô thật thú vị. Nếu anh nói lời này với những người phụ nữ khác, họ chắc chắn sẽ sung sướng tột đỉnh, sẽ ngoan ngoãn phục tùng anh để lấy lòng. Nhưng cô thì lại như nghi ngờ điều anh nói, mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
“Tổng giám đốc, ngài thật thích nói đùa.” Lâm Tuyết Y rốt cục cũng phản ứng lại, mặt liền đỏ ửng lên. Cô tự nhủ đây chỉ là lời nói đùa vu vơ thôi, cô và anh là người của hai thế giới khác nhau, chuyện này làm sao có thể xảy ra. Huống chi cô cũng không thích cái khí chất áp bức của anh chút nào, nó làm cho người ta khó thở.
“Anh không nói đùa. Những lời anh nói đều là thật. Nếu em không chán ghét anh, anh hy vọng chúng ta có thể làm quen.” Cảnh Nhất Phi vẫn dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với cô, nhưng trong lời nói đó lại không cho cô cơ hội để cự tuyệt, nghiễm nhiên coi như cô đã thuộc về anh.
“Tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì khác tôi còn có việc phải làm.” Lâm Tuyết Y dưới cái nhìn chăm chú của anh cúi đầu nhỏ giọng nói. Cô nhanh chóng đứng lên đi nhanh ra khỏi phòng.
Cảnh Nhất Phi không ngăn cản cô. Để cho cô có thể từ từ thích ứng cũng tốt, anh có rất nhiều thời gian.