Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Vì em Vy có việc riêng mà không thể beta tiếp được nên từ chương này đến hết thì em Cindy sẽ là beta.
“Cảnh lão bản, không ngờ ngài cũng tới.” Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nịnh nọt.
“À, thì ra là Trịnh Tổng, Giang Hạo là bạn tốt của tôi, sinh nhật của anh ấy tôi nào có thể vắng mặt.” Cảnh Nhất Phi nhìn người mới đến cũng vui đùa tiếp lời. Mọi người căn bản ít người biết quan hệ của anh với Giang Hạo.
Anh cố ý như vô tình liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Y bên cạnh, cường điệu lên “Anh là bạn tốt của Giang Hạo”. Theo như anh suy đoán thì cô cũng có quan hệ không bình thường với hai người kia, có lẽ anh có thể vận dụng chiến lược “Đường cong cứu quốc”.
Lâm Tuyết Y không phản ứng giống như không hề nghe thấy anh nói gì.
“Thì ra là vậy. Giang tiên sinh là nhà hợp tác lâu năm với chúng tôi. Về sau mong Cảnh lão bản sẽ chú ý đến chúng tôi một chút.” Người Cảnh Nhất Phi gọi là Trịnh Tổng giơ chén rượu trong tay cụm ly với Cảnh Nhất Phi, cười ngoác miệng.
Liên tục có người đến bắt chuyện với anh, Cảnh Nhất Phi trên mặt luôn cười khách sáo để tiếp đón.
Lâm Tuyết Y không hề quan tâm đến người bên cạnh mình. Anh nói cười với mọi người cũng không thu hút được sự chú ý của cô. Trong lòng Lâm Tuyết Y nghĩ có lẽ cô phải đổi chỗ thôi, Cảnh lão bản chắc cần một không gian lớn hơn để xã giao.
Cô cầm theo ly rượu tìm một chỗ để ngồi.
Cảnh Nhất Phi bị một nhóm người vây quanh nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hình bóng của Lâm Tuyết Y.
“Tuyết Y sao cậu lại ngồi một mình ở đây?” Một lúc sau, A Xảo vỗ vai cô.
“Cậu hỏi thừa, mình đi một mình đến đây đương nhiên là ngồi một mình rồi.” Lâm Tuyết Y khó hiểu nhìn cô nàng.
“Không phải, ý mình là Cảnh Nhất Phi- người mà mình mới giới thiệu cho cậu đâu?” A Xảo khẽ nói, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
“Mình không phải người giám hộ của anh ta, cậu hỏi mình làm gì?” Tuyết Y tức giận nói cô nàng.
“Chị gái của tôi ơi, mình thật vất vả mớ tìm được cho cậu một kim cương vương lão ngũ, cậu làm sao có thể bỏ qua công lao của mình.Chẳng nhẽ cậu không hiểu ý mình sao?” A Xảo thiếu chút nữa là hét lên, công sức của cô, cô muốn việc này nhất định phải thành công.
“Cậu….cậu tại sao lại không nói cho mình biết, thì ra đúng là cậu muốn bán mình mà.” Tuyết Y cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi mới đến A Xảo lại nhìn cô từ trên xuống dưới như vậy.
“Cho dù cậu tên là Tuyết Y, cậu cũng không cần đem mình tuyết tang (vùi đi) như vậy được không? Người kia vừa đẹp trai lại giàu có, cậu đừng bỏ lỡ nha.” A Xảo ném cho cô một ánh mắt xem thường, quay lại liền nhìn thấy Cảnh Nhất Phi đang đi đến chỗ họ.
“Rock, anh đến thật đúng lúc, giờ anh giúp em tiếp Lâm tiểu thư đi.” A Xảo cười nói với Cảnh Nhất Phi.
“Được, em cứ đi đi.” Cảnh Nhất Phi mỉm cười nhìn cô.
Hiện tại Lâm Tuyết Y mới biết A Xảo không nên làm giáo viên dạy dương cầm mà nên làm diễn viên mới phải. Cả ngày quanh quẩn với những nốt nhạc làm sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?
“Lâm tiểu thư, mới đó mà đã không thấy cô đâu.” Cảnh Nhất Phi cười, dùng thanh âm cuốn hút để hỏi cô.
Thật vất vả mới cắt đuôi được những người đeo bám, nhìn sang thì đã thấy Lâm Tuyết Y ngồi bên này.
Mùi hương cổ long thủy thoang thoảng, hơi thở đặc trưng của nam giới. Cô cảm thấy áp lực vây quanh mình, nhất thời không biết nói gì cho phải, cô đành đáp cho có lệ: “Tôi tìm Xảo Nhi có chút chuyện.”
“Vậy sao, hiện tại đã xong chưa.” Cảnh Nhất Phi không nhanh không chậm hỏi cô.
“Xin hỏi Cảnh lão bản có chuyện gì sao?” Lâm Tuyết Y không thích cảm giác áp bách do người đàn ông này gây ra, cô ngẩng đầu lãnh đạm hỏi anh.
“Không, chỉ là mượn hoa hiến phật, muốn mời Lâm tiểu thư chén rượu thôi, được chứ?” Lời nói thì là trưng cầu nhưng lại không cho người ta từ chối.
“Thật xin lỗi Cảnh lão bản, tôi không uống rượu.” Tuyết Y trực tiếp cự tuyệt, mặt lại đỏ hồng.
Người phụ nữ này sao lại nhanh đỏ mặt như vậy? Tâm Cảnh Nhất Phi nhảy lên một chút.
“Lâm tiểu thư, có thể thương lượng với cô một chuyện được không?” Cảnh Nhất Phi đột nhiên mở lời, nghiêm túc nhìn đối phương.
Đôi mắt vụt qua một tia sáng, nhưng nhanh chóng lại yên tĩnh như hồ nước.
Cảnh Nhất Phi cố gắng áp chế cỗ xúc động kỳ dị trong lòng: “Cô có thể đừng gọi tôi là Cảnh lão bản được không?. Gọi tôi là Cảnh Nhất Phi hoặc là Rock được chứ?.”
Trời mới biết anh phải cẩn thận hỏi cô là “được chứ”, đây không giống phong cách của anh.
“Có thể nhưng chắc không còn cơ hội để gọi rồi.” Tuyết Y lạnh nhạt cười. Lời của cô làm cho lòng Cảnh Nhất Phi buồn một chút, trên mặt thần sắc suy nghĩ như đang cẩn thận nghiên cứu đối phương.
“Tôi sẽ cho em cơ hội để gọi” anh suy nghĩ trong lòng.
“Cảnh lão bản, không ngờ ngài cũng tới.” Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nịnh nọt.
“À, thì ra là Trịnh Tổng, Giang Hạo là bạn tốt của tôi, sinh nhật của anh ấy tôi nào có thể vắng mặt.” Cảnh Nhất Phi nhìn người mới đến cũng vui đùa tiếp lời. Mọi người căn bản ít người biết quan hệ của anh với Giang Hạo.
Anh cố ý như vô tình liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Y bên cạnh, cường điệu lên “Anh là bạn tốt của Giang Hạo”. Theo như anh suy đoán thì cô cũng có quan hệ không bình thường với hai người kia, có lẽ anh có thể vận dụng chiến lược “Đường cong cứu quốc”.
Lâm Tuyết Y không phản ứng giống như không hề nghe thấy anh nói gì.
“Thì ra là vậy. Giang tiên sinh là nhà hợp tác lâu năm với chúng tôi. Về sau mong Cảnh lão bản sẽ chú ý đến chúng tôi một chút.” Người Cảnh Nhất Phi gọi là Trịnh Tổng giơ chén rượu trong tay cụm ly với Cảnh Nhất Phi, cười ngoác miệng.
Liên tục có người đến bắt chuyện với anh, Cảnh Nhất Phi trên mặt luôn cười khách sáo để tiếp đón.
Lâm Tuyết Y không hề quan tâm đến người bên cạnh mình. Anh nói cười với mọi người cũng không thu hút được sự chú ý của cô. Trong lòng Lâm Tuyết Y nghĩ có lẽ cô phải đổi chỗ thôi, Cảnh lão bản chắc cần một không gian lớn hơn để xã giao.
Cô cầm theo ly rượu tìm một chỗ để ngồi.
Cảnh Nhất Phi bị một nhóm người vây quanh nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hình bóng của Lâm Tuyết Y.
“Tuyết Y sao cậu lại ngồi một mình ở đây?” Một lúc sau, A Xảo vỗ vai cô.
“Cậu hỏi thừa, mình đi một mình đến đây đương nhiên là ngồi một mình rồi.” Lâm Tuyết Y khó hiểu nhìn cô nàng.
“Không phải, ý mình là Cảnh Nhất Phi- người mà mình mới giới thiệu cho cậu đâu?” A Xảo khẽ nói, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
“Mình không phải người giám hộ của anh ta, cậu hỏi mình làm gì?” Tuyết Y tức giận nói cô nàng.
“Chị gái của tôi ơi, mình thật vất vả mớ tìm được cho cậu một kim cương vương lão ngũ, cậu làm sao có thể bỏ qua công lao của mình.Chẳng nhẽ cậu không hiểu ý mình sao?” A Xảo thiếu chút nữa là hét lên, công sức của cô, cô muốn việc này nhất định phải thành công.
“Cậu….cậu tại sao lại không nói cho mình biết, thì ra đúng là cậu muốn bán mình mà.” Tuyết Y cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi mới đến A Xảo lại nhìn cô từ trên xuống dưới như vậy.
“Cho dù cậu tên là Tuyết Y, cậu cũng không cần đem mình tuyết tang (vùi đi) như vậy được không? Người kia vừa đẹp trai lại giàu có, cậu đừng bỏ lỡ nha.” A Xảo ném cho cô một ánh mắt xem thường, quay lại liền nhìn thấy Cảnh Nhất Phi đang đi đến chỗ họ.
“Rock, anh đến thật đúng lúc, giờ anh giúp em tiếp Lâm tiểu thư đi.” A Xảo cười nói với Cảnh Nhất Phi.
“Được, em cứ đi đi.” Cảnh Nhất Phi mỉm cười nhìn cô.
Hiện tại Lâm Tuyết Y mới biết A Xảo không nên làm giáo viên dạy dương cầm mà nên làm diễn viên mới phải. Cả ngày quanh quẩn với những nốt nhạc làm sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?
“Lâm tiểu thư, mới đó mà đã không thấy cô đâu.” Cảnh Nhất Phi cười, dùng thanh âm cuốn hút để hỏi cô.
Thật vất vả mới cắt đuôi được những người đeo bám, nhìn sang thì đã thấy Lâm Tuyết Y ngồi bên này.
Mùi hương cổ long thủy thoang thoảng, hơi thở đặc trưng của nam giới. Cô cảm thấy áp lực vây quanh mình, nhất thời không biết nói gì cho phải, cô đành đáp cho có lệ: “Tôi tìm Xảo Nhi có chút chuyện.”
“Vậy sao, hiện tại đã xong chưa.” Cảnh Nhất Phi không nhanh không chậm hỏi cô.
“Xin hỏi Cảnh lão bản có chuyện gì sao?” Lâm Tuyết Y không thích cảm giác áp bách do người đàn ông này gây ra, cô ngẩng đầu lãnh đạm hỏi anh.
“Không, chỉ là mượn hoa hiến phật, muốn mời Lâm tiểu thư chén rượu thôi, được chứ?” Lời nói thì là trưng cầu nhưng lại không cho người ta từ chối.
“Thật xin lỗi Cảnh lão bản, tôi không uống rượu.” Tuyết Y trực tiếp cự tuyệt, mặt lại đỏ hồng.
Người phụ nữ này sao lại nhanh đỏ mặt như vậy? Tâm Cảnh Nhất Phi nhảy lên một chút.
“Lâm tiểu thư, có thể thương lượng với cô một chuyện được không?” Cảnh Nhất Phi đột nhiên mở lời, nghiêm túc nhìn đối phương.
Đôi mắt vụt qua một tia sáng, nhưng nhanh chóng lại yên tĩnh như hồ nước.
Cảnh Nhất Phi cố gắng áp chế cỗ xúc động kỳ dị trong lòng: “Cô có thể đừng gọi tôi là Cảnh lão bản được không?. Gọi tôi là Cảnh Nhất Phi hoặc là Rock được chứ?.”
Trời mới biết anh phải cẩn thận hỏi cô là “được chứ”, đây không giống phong cách của anh.
“Có thể nhưng chắc không còn cơ hội để gọi rồi.” Tuyết Y lạnh nhạt cười. Lời của cô làm cho lòng Cảnh Nhất Phi buồn một chút, trên mặt thần sắc suy nghĩ như đang cẩn thận nghiên cứu đối phương.
“Tôi sẽ cho em cơ hội để gọi” anh suy nghĩ trong lòng.