Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Giang Hạo chở Lâm Tuyết Y đi một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến khách sạn Mây Trắng.
Vừa bước vào cửa, A Xảo mặc kimono đang nói chuyện với nhân viên khách sạn nhìn thấy Tuyết Y đến, nhanh như gió chạy vọt đến. Nhìn Lâm Tuyết Y từ trên xuống dưới rồi lại từ trái phải đánh giá Tuyết Y giống như đang chọn hàng hóa vậy.
Sau đó cô nàng vỗ mạnh vai Tuyết Y, trên mặt nộ ra nụ cười gian xảo: “Rất tốt, Hàng tốt.”
Lâm Tuyết Y không hiểu, lại nghe thấy mình bị hình dung như vậy nhất thời dở khóc dở cười đứng ngây người. Cô đẩy A Xảo ra, tức giận nói: “Cậu làm gì vậy? Hàng tốt gì chứ? Chẳng nhẽ cậu muốn bán mình sao?”
“Hì hì, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng đi, có thể mình sẽ bán cậu thật đó.” A Xảo cười gian.
“Vậy cậu bán đi, mình giúp cậu kiếm tiền.” Tuyết Y châm chọc một câu, cũng không muốn để ý nữa mà đi qua A Xảo muốn tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
A Xảo thấy cô không để ý đến mình, vội vàng chạy theo, bày ra bộ dạng lấy lòng cười nịnh nọt: “Tuyết Y, cậu giúp mình sửa lại chỗ hoa kia đi.”
Tuyết Y liếc nhìn, trước cửa vào một dãy hoa cẩm tú cầu nhiều màu sắc tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, chỉ là có mấy cành hoa cắm hơi lỏng như sắp gãy vì thế cô đi qua muốn chỉnh lại một chút.
“A Xảo, sao cậu chuẩn bị sinh nhật cho Giang Hạo như chuẩn bị kết hôn vậy? Còn treo nhiều hoa tươi thế này. ” Tuyết Y vừa sửa cành hoa vừa trêu.
“Cũng gần như vậy. Hôm nay là sinh nhật thứ 30 của Giang Hạo, mình sao có thể không chuẩn bị long trọng cho được. Nếu thật sự kết hôn cũng không sao cả, chỉ cần anh ấy yêu thương mình, đem lại cho mình hạnh phúc, cuộc sống mà mình mong muốn thì mình không ngại việc hôn lễ long trọng hay đơn giản.” A Xảo nghiêm túc nói.
“Cũng đúng, hôn lễ cũng chỉ là hình thức bên ngoài, mà điều quan trọng là bản chất bên trong kia.” Tuyết Y gật đầu đồng ý.
Cô lại nhớ tới lễ kết hôn xa hoa long trọng của mình. Dù có long trọng đến như thế nào thì cuối cùng vẫn ly hôn đó thôi.
Khi mọi người đến khá đông đủ, buổi tiệc cũng được bắt đầu.
Rượu quá ba tuần, mọi người bắt đầu tụ tập nói chuyện.
Lâm Tuyết Y tuy được gọi là “người nhà” của A Xảo nhưng ở đây chủ yếu là đồng nghiệp và bạn bè của Giang Hạo cho nên cô cũng không quen nhiều người. A Xảo với Giang Hạo vẫn tấp nập đón tiếp khách, hơn nữa cô cũng không quen đi những bữa tiệc như thế này cho nên hầu như cô im lặng, cúi mặt ăn chút đồ ăn nhẹ.
A Xảo đột nhiên kéo Giang Hạo nói nhỏ: “Anh Hạo, anh bạn Cảnh Nhất Phi của anh sao vẫn chưa thấy đến?”
Lâm Tuyết Y có chút đăm chiêu uống một hớp nước chanh, đột nhiên đại sảnh đang náo nhiệt bỗng im lăng, thậm chí âm nhạc cũng nhỏ đi.
Lúc này có vài tiếng thét của phụ nữa vang lên làm đứt suy nghĩ của Lâm Tuyết Y. Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía mọi người đang hò hét.
Khi nhìn thấy một người đàn ông, dù cô mọi khi rụt rè cũng trừng lớn hai mắt nhìn.
Thật là đẹp trai, dù là ngoại hình hay khí chất đều rất thu hút, nhất là khi anh đứng trong đám người mà vẫn tỏa sáng lấn át hết mọi người xung quanh.
Lâm Tuyết Y đột nhiên cảm thấy người đàn ông này nổi bật như chồng trước Hoắc Tư Hào của cô.
Giống Hoắc Tư Hào là người có trí hơn người nhưng phong cách của hắn tỏa ra đậm chất quý tộc cho nên cũng khá lạnh lùng, là người khó tiếp cận. Mà người đàn ông trước mắt này vừa ngạo nghễ nhưng bên trong lại ẩn chút phong thái nho nhã, mặc dù cũng tạo cho người ta cảm giác xa cách nhưng quanh người cũng mang một chút phong thái ôn hòa.
Người đàn ông này có thể tóm gọn là loại đàn ông ngạo nghễ nhưng không hề bức người.
Nhưng rất lâu sau, cô sẽ thấy phán đoán này của mình là sai lầm rồi.
Vừa bước vào cửa, A Xảo mặc kimono đang nói chuyện với nhân viên khách sạn nhìn thấy Tuyết Y đến, nhanh như gió chạy vọt đến. Nhìn Lâm Tuyết Y từ trên xuống dưới rồi lại từ trái phải đánh giá Tuyết Y giống như đang chọn hàng hóa vậy.
Sau đó cô nàng vỗ mạnh vai Tuyết Y, trên mặt nộ ra nụ cười gian xảo: “Rất tốt, Hàng tốt.”
Lâm Tuyết Y không hiểu, lại nghe thấy mình bị hình dung như vậy nhất thời dở khóc dở cười đứng ngây người. Cô đẩy A Xảo ra, tức giận nói: “Cậu làm gì vậy? Hàng tốt gì chứ? Chẳng nhẽ cậu muốn bán mình sao?”
“Hì hì, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng đi, có thể mình sẽ bán cậu thật đó.” A Xảo cười gian.
“Vậy cậu bán đi, mình giúp cậu kiếm tiền.” Tuyết Y châm chọc một câu, cũng không muốn để ý nữa mà đi qua A Xảo muốn tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
A Xảo thấy cô không để ý đến mình, vội vàng chạy theo, bày ra bộ dạng lấy lòng cười nịnh nọt: “Tuyết Y, cậu giúp mình sửa lại chỗ hoa kia đi.”
Tuyết Y liếc nhìn, trước cửa vào một dãy hoa cẩm tú cầu nhiều màu sắc tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, chỉ là có mấy cành hoa cắm hơi lỏng như sắp gãy vì thế cô đi qua muốn chỉnh lại một chút.
“A Xảo, sao cậu chuẩn bị sinh nhật cho Giang Hạo như chuẩn bị kết hôn vậy? Còn treo nhiều hoa tươi thế này. ” Tuyết Y vừa sửa cành hoa vừa trêu.
“Cũng gần như vậy. Hôm nay là sinh nhật thứ 30 của Giang Hạo, mình sao có thể không chuẩn bị long trọng cho được. Nếu thật sự kết hôn cũng không sao cả, chỉ cần anh ấy yêu thương mình, đem lại cho mình hạnh phúc, cuộc sống mà mình mong muốn thì mình không ngại việc hôn lễ long trọng hay đơn giản.” A Xảo nghiêm túc nói.
“Cũng đúng, hôn lễ cũng chỉ là hình thức bên ngoài, mà điều quan trọng là bản chất bên trong kia.” Tuyết Y gật đầu đồng ý.
Cô lại nhớ tới lễ kết hôn xa hoa long trọng của mình. Dù có long trọng đến như thế nào thì cuối cùng vẫn ly hôn đó thôi.
Khi mọi người đến khá đông đủ, buổi tiệc cũng được bắt đầu.
Rượu quá ba tuần, mọi người bắt đầu tụ tập nói chuyện.
Lâm Tuyết Y tuy được gọi là “người nhà” của A Xảo nhưng ở đây chủ yếu là đồng nghiệp và bạn bè của Giang Hạo cho nên cô cũng không quen nhiều người. A Xảo với Giang Hạo vẫn tấp nập đón tiếp khách, hơn nữa cô cũng không quen đi những bữa tiệc như thế này cho nên hầu như cô im lặng, cúi mặt ăn chút đồ ăn nhẹ.
A Xảo đột nhiên kéo Giang Hạo nói nhỏ: “Anh Hạo, anh bạn Cảnh Nhất Phi của anh sao vẫn chưa thấy đến?”
Lâm Tuyết Y có chút đăm chiêu uống một hớp nước chanh, đột nhiên đại sảnh đang náo nhiệt bỗng im lăng, thậm chí âm nhạc cũng nhỏ đi.
Lúc này có vài tiếng thét của phụ nữa vang lên làm đứt suy nghĩ của Lâm Tuyết Y. Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía mọi người đang hò hét.
Khi nhìn thấy một người đàn ông, dù cô mọi khi rụt rè cũng trừng lớn hai mắt nhìn.
Thật là đẹp trai, dù là ngoại hình hay khí chất đều rất thu hút, nhất là khi anh đứng trong đám người mà vẫn tỏa sáng lấn át hết mọi người xung quanh.
Lâm Tuyết Y đột nhiên cảm thấy người đàn ông này nổi bật như chồng trước Hoắc Tư Hào của cô.
Giống Hoắc Tư Hào là người có trí hơn người nhưng phong cách của hắn tỏa ra đậm chất quý tộc cho nên cũng khá lạnh lùng, là người khó tiếp cận. Mà người đàn ông trước mắt này vừa ngạo nghễ nhưng bên trong lại ẩn chút phong thái nho nhã, mặc dù cũng tạo cho người ta cảm giác xa cách nhưng quanh người cũng mang một chút phong thái ôn hòa.
Người đàn ông này có thể tóm gọn là loại đàn ông ngạo nghễ nhưng không hề bức người.
Nhưng rất lâu sau, cô sẽ thấy phán đoán này của mình là sai lầm rồi.