Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Trước đây có một vị tướng tác phong nhanh nhẹn, quyết đoán. Trong một lần đánh giặc, hai bên giao chiến vô cùng ác liệt. Bất ngờ, vị chỉ huy kia bị đánh gãy một chân. Trong tình huống nguy cấp đó, các biện pháp sơ cứu căn bản là không có, vị quân y cũng rất sốt ruột, người đó không biết nên làm thế nào để chữa cho vị chỉ huy kia.
Bỗng nhiên, có một con chó từ đâu chạy đến trước mặt bọn họ rồi đứng yên ở đó. Ánh mắt vị quân y sáng lên, người đó lấy dũng khí hỏi vị chỉ huy kia: “Thưa ngài, nếu ngài muốn giữ lại cái chân này chỉ có thể cắt bỏ, nhưng hiện tại không đủ dụng cụ để ghép vào, nếu ngài đồng ý thì…….”
Vị quân y liếc nhìn con chó, không dám nói tiếp.
Vị chỉ huy kia vội hỏi hắn: “Biện pháp gì?”
“Dạ, hiện tại chỉ có thể mượn một chân của con chó thôi.” Vị quân y chỉ về phía con chó, sau đó nhắm mắt lại, hắn sợ giây tiêp theo vị chỉ huy sẽ lấy đao chém hắn.
“Ý của ngươi là ghép chân chó cho ta?” Vị chỉ huy kinh ngạc nói.
“Đây là biện pháp duy nhất.” Vị quân y lau mồ hôi trên mặt.
Giây tiếp theo, một đao chém xuống, cái chân chó đã nằm trong tay hắn.
“Dù là chân chó hay đùi người, miễn là chân là được. Ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh hành động đi.” Vị chỉ huy kia mất kiên nhẫn quát vị quân y.
Vị quân y nghe lệnh cắt bỏ chân của chỉ huy rồi ghép chân chó vào.
Nhiều năm sau, vị quân y gặp lại vị chỉ huy, người đó hỏi thăm: “Thưa ngài, cái chân của ngài….. vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, chẳng qua…..” Vị chỉ huy dừng một chút, rồi phiền não nói: “Chẳng qua là có chút bất tiện thôi, khi đi giải quyết, theo thói quen sẽ nhấc chân này lên.”
Đang tập trung nghe Lâm Tuyết Y không nhịn được mà phì cười. Cô chỉ Liễu Vân Dương: “Em không ngờ anh có thể kể được chuyện như vậy nha”
“Nếu em thích nghe anh có thể kể cho em rất nhiều truyện nữa. Chỉ sợ anh kể ra em lại muốn giết anh thôi.” Vân Dương thấy cảm xúc của cô đã tốt hơn, cũng nổi hứng vui đùa nhưng trong lòng anh lại có suy nghĩ khác.
Vừa cười nói vừa tiếp tục ăn, bọn họ nhanh chóng giải quyết hết thức ăn trên bàn.
“Tuyết Y, để anh đưa em về.” Vân Dương giúp cô kéo ghế ra, hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
“Em có thể tự lái xe về được, anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Tuyết Y không muốn làm phiền anh nữa.
“Như vậy sao được. Đã muộn rồi, em về một mình anh không an tâm.” Vân Dương nói xong liền mở cửa xe, ấn cô vào.
Trên đường, bọn họ cũng không nói chuyện nhiều, Vân Dương chỉ chuyên tâm lái xe. Lâm Tuyết Y nhìn sang bên cạnh, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen nháy, ngũ quan của anh thật hoàn hảo, kỳ thật anh cũng là một người đàn ông tốt, chu đáo, ga lăng, nhã nhặn mà đối với cô cũng rất tốt, thế nhưng ………
Lâm Tuyết Y thu hồi ánh mắt, thầm thở dài trong lòng.
Con người ta khi yêu một người thì không thể quay trở lại giống như ban đầu?
Cô chính là người như vậy, đã một lần thất bại nên bây giờ vẫn chìm trong nỗi đau khổ đó.
Hơn 20 phút trôi qua, đã về đến nhà Lâm Tuyết Y.
Vân Dương dừng xe, nhanh chóng đi ra mở cửa cho Tuyết Y, anh chăm chú nhìn cô: “Có muốn anh đưa em lên nhà không?”
“Không cần, em đã làm phiền anh từ tối đến giờ, anh nên về nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi.” Tuyết Y mỉm cười nói với anh.
“Được, anh đứng đây nhìn em đi vào.” Vân Dương thản nhiên nói.
Tuyết Y không từ chối: “Vậy em vào đây, tạm biệt.” Nói xong, cô xoay người đi vào.
“Tạm biệt” Vân Dương nhìn cô rời đi, cho đến khi hình bóng cô khuất hẳn, anh vẫn đứng yên tại đó.
Thật lâu sau anh mới hạ quyết tâm, vứt bỏ điếu thuốc còn đang hút dở, lại dùng sức đá vài cái mới mở cửa xe, nổ máy rời đi.
Bỗng nhiên, có một con chó từ đâu chạy đến trước mặt bọn họ rồi đứng yên ở đó. Ánh mắt vị quân y sáng lên, người đó lấy dũng khí hỏi vị chỉ huy kia: “Thưa ngài, nếu ngài muốn giữ lại cái chân này chỉ có thể cắt bỏ, nhưng hiện tại không đủ dụng cụ để ghép vào, nếu ngài đồng ý thì…….”
Vị quân y liếc nhìn con chó, không dám nói tiếp.
Vị chỉ huy kia vội hỏi hắn: “Biện pháp gì?”
“Dạ, hiện tại chỉ có thể mượn một chân của con chó thôi.” Vị quân y chỉ về phía con chó, sau đó nhắm mắt lại, hắn sợ giây tiêp theo vị chỉ huy sẽ lấy đao chém hắn.
“Ý của ngươi là ghép chân chó cho ta?” Vị chỉ huy kinh ngạc nói.
“Đây là biện pháp duy nhất.” Vị quân y lau mồ hôi trên mặt.
Giây tiếp theo, một đao chém xuống, cái chân chó đã nằm trong tay hắn.
“Dù là chân chó hay đùi người, miễn là chân là được. Ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh hành động đi.” Vị chỉ huy kia mất kiên nhẫn quát vị quân y.
Vị quân y nghe lệnh cắt bỏ chân của chỉ huy rồi ghép chân chó vào.
Nhiều năm sau, vị quân y gặp lại vị chỉ huy, người đó hỏi thăm: “Thưa ngài, cái chân của ngài….. vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, chẳng qua…..” Vị chỉ huy dừng một chút, rồi phiền não nói: “Chẳng qua là có chút bất tiện thôi, khi đi giải quyết, theo thói quen sẽ nhấc chân này lên.”
Đang tập trung nghe Lâm Tuyết Y không nhịn được mà phì cười. Cô chỉ Liễu Vân Dương: “Em không ngờ anh có thể kể được chuyện như vậy nha”
“Nếu em thích nghe anh có thể kể cho em rất nhiều truyện nữa. Chỉ sợ anh kể ra em lại muốn giết anh thôi.” Vân Dương thấy cảm xúc của cô đã tốt hơn, cũng nổi hứng vui đùa nhưng trong lòng anh lại có suy nghĩ khác.
Vừa cười nói vừa tiếp tục ăn, bọn họ nhanh chóng giải quyết hết thức ăn trên bàn.
“Tuyết Y, để anh đưa em về.” Vân Dương giúp cô kéo ghế ra, hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
“Em có thể tự lái xe về được, anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Tuyết Y không muốn làm phiền anh nữa.
“Như vậy sao được. Đã muộn rồi, em về một mình anh không an tâm.” Vân Dương nói xong liền mở cửa xe, ấn cô vào.
Trên đường, bọn họ cũng không nói chuyện nhiều, Vân Dương chỉ chuyên tâm lái xe. Lâm Tuyết Y nhìn sang bên cạnh, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen nháy, ngũ quan của anh thật hoàn hảo, kỳ thật anh cũng là một người đàn ông tốt, chu đáo, ga lăng, nhã nhặn mà đối với cô cũng rất tốt, thế nhưng ………
Lâm Tuyết Y thu hồi ánh mắt, thầm thở dài trong lòng.
Con người ta khi yêu một người thì không thể quay trở lại giống như ban đầu?
Cô chính là người như vậy, đã một lần thất bại nên bây giờ vẫn chìm trong nỗi đau khổ đó.
Hơn 20 phút trôi qua, đã về đến nhà Lâm Tuyết Y.
Vân Dương dừng xe, nhanh chóng đi ra mở cửa cho Tuyết Y, anh chăm chú nhìn cô: “Có muốn anh đưa em lên nhà không?”
“Không cần, em đã làm phiền anh từ tối đến giờ, anh nên về nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi.” Tuyết Y mỉm cười nói với anh.
“Được, anh đứng đây nhìn em đi vào.” Vân Dương thản nhiên nói.
Tuyết Y không từ chối: “Vậy em vào đây, tạm biệt.” Nói xong, cô xoay người đi vào.
“Tạm biệt” Vân Dương nhìn cô rời đi, cho đến khi hình bóng cô khuất hẳn, anh vẫn đứng yên tại đó.
Thật lâu sau anh mới hạ quyết tâm, vứt bỏ điếu thuốc còn đang hút dở, lại dùng sức đá vài cái mới mở cửa xe, nổ máy rời đi.