Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
“Tư Hào, anh về rồi à?” Tần Ngữ Tâm thấy Hoắc Tư Hào trở về, vui vẻ ra đón.
Từ lúc Hoắc Tư Hào chính thức ly hôn với Lâm Tuyết Y thì Tần Ngữ Tâm liền chuyển đến sống tại Hoắc gia với Hoắc Tư Hào.
“Ừ, muộn như vậy rồi sao em không ngủ trước đi, anh đã nói không phải đợi anh mà.” Hoắc Tư Hào hôn nhẹ lên trán, ôn nhu hỏi cô.
“Anh chưa về em làm sao mà ngủ được.” Tần Ngữ Tâm làm nũng nói.
“Tư Hào, em đi chuẩn bị nước cho anh tắm.” Tần Ngữ Tâm giúp hắn cởi áo khoác, xoay người đi đến phòng tắm.
“Không cần đâu, Ngữ Tâm, để tiểu Diệp làm cũng được.” Hoắc Tư Hào giữ cô lại.
“Còn nữa, bữa sáng em cũng không cần tự làm, có bác Vương làm rồi.”
Tiểu Diệp giống như tiểu bảo mẫu lo những việc về cuộc sống của bọn họ, bác Vương chuyên nấu cơm cho nên Hoắc Tư Hào không cảm thấy có gì là không đúng cả.
“Người ta muốn chăm sóc anh thật tốt nên mới làm vậy, em muốn làm một người vợ tốt mà” Tần Ngữ Tâm cười nói thản nhiên.
“Thật sự không cần đâu Ngữ Tâm, anh không muốn em phải làm nhiều việc như vậy.” Trong lòng Hoắc Tư Hào cảm thấy thật phức tạp, hắn không muốn Tần Ngữ Tâm vì hắn mà làm nhiều việc. Nhất là khi nghe cô nói đến chữ “vợ” hiển nhiên như cô đã coi mình trở thành phu nhân của Hoắc gia, nhưng sao hắn lại có cảm giác không được tự nhiên?
Nhìn biểu hiện săn sóc, đau lòng của Hoắc Tư Hào đối với cô, Tần Ngữ Tâm cảm thấy mình thật hạnh phúc.
“Tư Hào, dạo này anh vẫn bận sao? Chúng ta khi nào mới đi thử áo cưới vậy?” Nằm ở trên giường, cô cẩn thận hỏi hắn.
Kỳ thật trong lòng cô đã bắt đầu sốt ruột rồi.
Từ khi chuyển đến đây sống cô liền giục hắn nhanh chóng kết hôn nhưng không biết vì sao hắn luôn ậm ờ cho qua chuyện, vậy mà khi chưa ly hôn hắn còn gấp hơn cô, hồi đó thái độ của hắn chỉ cần ly hôn được là sẽ ngay lập tức kết hôn với cô. Hiện tại đã ly hôn được một thời gian rồi mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Nghe cô hỏi, Hoắc Tư Hào trong lòng có chút áy náy. Hắn đương nhiên không quên lời mình đã nói. Đáng ra hắn nên sớm cưới Tần Ngữ Tâm mới phải.
Nhưng không biết vì sao hắn cứ chần chừ, bây giờ không còn lý do gì để hoãn lại nữa.
“Bảo bối, thực xin lỗi, tại dạo này bận quá, nhưng anh đã chuẩn bị rồi, trước hết đến “Thiên trường địa cửu” xem áo cưới trước.” Hoắc Tư Hào ôm lấy cô nói.
“Thật không? Tư Hào, em thật hạnh phúc. Em sẽ nhanh chóng trở thành vợ anh rồi.” Tần Ngữ Tâm nói xong vui vẻ hôn lên mặt hắn.
“Tư Hào, em còn muốn sinh cho anh thật nhiều con, có được không?” Tần Ngữ Tâm hưng phấn nói đến chuyện tương lại (Mưa: mụ này coi mụ là heo nái hay sao vậy (=.= ) )
“Được, chỉ cần em có thể sinh anh luôn luôn đáp ứng.” Hoắc Tư Hào thầm thở dài trong lòng. Kết hôn 2 năm vậy mà Lâm Tuyết Y không hề sinh cho hắn đứa con nào vậy mà còn nói yêu hắn.
Tần Ngữ Tâm bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, nỉ non nói: “Tư Hào, nếu lúc đó mà không bị chia rẽ có lẽ con chúng ta cũng lớn rồi.” Đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên.
Nghe cô nhắc đến chuyện này, hắn lại cảm thấy áy náy. Nếu năm đó hắn không hồ đồ nghe lời bà thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Tư Hào, chúng ta hay là thay đổi cách bố trí phòng kia được không?” Tần Ngữ Tâm thấy hắn vui vẻ, nhân cơ hội hỏi dò.
“Phòng nào?” Hoắc Tư Hào khó hiểu nhìn cô.
“Phòng ngủ đó. Anh không ở đó cũng không cho em ở nói là đợi sau khi kết hôn thì sẽ chuyển vào. Mà chúng ta cũng sắp kết rồi, em muốn sửa sang lại phòng đó một chút.” Tần Ngữ Tâm cẩn thận giải thích.
Trong lòng cô ta từ lâu đã muốn dọn sạch bỏ những đồ vật mà Lâm Tuyết Y đã dùng qua nhưng Hoắc Tư Hào lại khóa phòng đó lại, ngay cả cô cũng không được vào. Trong lòng cô thực sự là không thoải mái.
“Chuyện này không cần gấp, sau này anh sẽ chuẩn bị chu đáo.” Hoắc Tư Hào từ chối, trong lòng lại có chút phiền não.
Hắn vẫn nhớ rõ 3 tháng trước. Buổi tối trước khi Lâm Tuyết Y rời đi, hắn vì muốn cho Tần Ngữ Tâm ngủ phòng kia nên lần đầu tiên động thủ đánh cô.
Nhưng sau khi cô rời đi hắn cũng không cho Tần Ngữ Tâm vào đó, đồ đạc bên trong vẫn như cũ, chỉ để tiểu Diệp thỉnh thoảng vào quét dọn.
Từ lúc Hoắc Tư Hào chính thức ly hôn với Lâm Tuyết Y thì Tần Ngữ Tâm liền chuyển đến sống tại Hoắc gia với Hoắc Tư Hào.
“Ừ, muộn như vậy rồi sao em không ngủ trước đi, anh đã nói không phải đợi anh mà.” Hoắc Tư Hào hôn nhẹ lên trán, ôn nhu hỏi cô.
“Anh chưa về em làm sao mà ngủ được.” Tần Ngữ Tâm làm nũng nói.
“Tư Hào, em đi chuẩn bị nước cho anh tắm.” Tần Ngữ Tâm giúp hắn cởi áo khoác, xoay người đi đến phòng tắm.
“Không cần đâu, Ngữ Tâm, để tiểu Diệp làm cũng được.” Hoắc Tư Hào giữ cô lại.
“Còn nữa, bữa sáng em cũng không cần tự làm, có bác Vương làm rồi.”
Tiểu Diệp giống như tiểu bảo mẫu lo những việc về cuộc sống của bọn họ, bác Vương chuyên nấu cơm cho nên Hoắc Tư Hào không cảm thấy có gì là không đúng cả.
“Người ta muốn chăm sóc anh thật tốt nên mới làm vậy, em muốn làm một người vợ tốt mà” Tần Ngữ Tâm cười nói thản nhiên.
“Thật sự không cần đâu Ngữ Tâm, anh không muốn em phải làm nhiều việc như vậy.” Trong lòng Hoắc Tư Hào cảm thấy thật phức tạp, hắn không muốn Tần Ngữ Tâm vì hắn mà làm nhiều việc. Nhất là khi nghe cô nói đến chữ “vợ” hiển nhiên như cô đã coi mình trở thành phu nhân của Hoắc gia, nhưng sao hắn lại có cảm giác không được tự nhiên?
Nhìn biểu hiện săn sóc, đau lòng của Hoắc Tư Hào đối với cô, Tần Ngữ Tâm cảm thấy mình thật hạnh phúc.
“Tư Hào, dạo này anh vẫn bận sao? Chúng ta khi nào mới đi thử áo cưới vậy?” Nằm ở trên giường, cô cẩn thận hỏi hắn.
Kỳ thật trong lòng cô đã bắt đầu sốt ruột rồi.
Từ khi chuyển đến đây sống cô liền giục hắn nhanh chóng kết hôn nhưng không biết vì sao hắn luôn ậm ờ cho qua chuyện, vậy mà khi chưa ly hôn hắn còn gấp hơn cô, hồi đó thái độ của hắn chỉ cần ly hôn được là sẽ ngay lập tức kết hôn với cô. Hiện tại đã ly hôn được một thời gian rồi mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Nghe cô hỏi, Hoắc Tư Hào trong lòng có chút áy náy. Hắn đương nhiên không quên lời mình đã nói. Đáng ra hắn nên sớm cưới Tần Ngữ Tâm mới phải.
Nhưng không biết vì sao hắn cứ chần chừ, bây giờ không còn lý do gì để hoãn lại nữa.
“Bảo bối, thực xin lỗi, tại dạo này bận quá, nhưng anh đã chuẩn bị rồi, trước hết đến “Thiên trường địa cửu” xem áo cưới trước.” Hoắc Tư Hào ôm lấy cô nói.
“Thật không? Tư Hào, em thật hạnh phúc. Em sẽ nhanh chóng trở thành vợ anh rồi.” Tần Ngữ Tâm nói xong vui vẻ hôn lên mặt hắn.
“Tư Hào, em còn muốn sinh cho anh thật nhiều con, có được không?” Tần Ngữ Tâm hưng phấn nói đến chuyện tương lại (Mưa: mụ này coi mụ là heo nái hay sao vậy (=.= ) )
“Được, chỉ cần em có thể sinh anh luôn luôn đáp ứng.” Hoắc Tư Hào thầm thở dài trong lòng. Kết hôn 2 năm vậy mà Lâm Tuyết Y không hề sinh cho hắn đứa con nào vậy mà còn nói yêu hắn.
Tần Ngữ Tâm bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, nỉ non nói: “Tư Hào, nếu lúc đó mà không bị chia rẽ có lẽ con chúng ta cũng lớn rồi.” Đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên.
Nghe cô nhắc đến chuyện này, hắn lại cảm thấy áy náy. Nếu năm đó hắn không hồ đồ nghe lời bà thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Tư Hào, chúng ta hay là thay đổi cách bố trí phòng kia được không?” Tần Ngữ Tâm thấy hắn vui vẻ, nhân cơ hội hỏi dò.
“Phòng nào?” Hoắc Tư Hào khó hiểu nhìn cô.
“Phòng ngủ đó. Anh không ở đó cũng không cho em ở nói là đợi sau khi kết hôn thì sẽ chuyển vào. Mà chúng ta cũng sắp kết rồi, em muốn sửa sang lại phòng đó một chút.” Tần Ngữ Tâm cẩn thận giải thích.
Trong lòng cô ta từ lâu đã muốn dọn sạch bỏ những đồ vật mà Lâm Tuyết Y đã dùng qua nhưng Hoắc Tư Hào lại khóa phòng đó lại, ngay cả cô cũng không được vào. Trong lòng cô thực sự là không thoải mái.
“Chuyện này không cần gấp, sau này anh sẽ chuẩn bị chu đáo.” Hoắc Tư Hào từ chối, trong lòng lại có chút phiền não.
Hắn vẫn nhớ rõ 3 tháng trước. Buổi tối trước khi Lâm Tuyết Y rời đi, hắn vì muốn cho Tần Ngữ Tâm ngủ phòng kia nên lần đầu tiên động thủ đánh cô.
Nhưng sau khi cô rời đi hắn cũng không cho Tần Ngữ Tâm vào đó, đồ đạc bên trong vẫn như cũ, chỉ để tiểu Diệp thỉnh thoảng vào quét dọn.