Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
“A Xảo, có tìm được phòng không?” Lâm Tuyết Y nằm trên ghế sofa vừa nhai vừa hỏi.
Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, thần kinh căng thẳng còn có đôi nam nữ kia cứ lượn lờ trước mắt, trong lòng thực sự khó chịu. Thật vất vả mới chạy đến chỗ A Xảo để thay đổi không khí.
“Ai da, Tuyết Y cậu đã nhờ chẳng nhẽ mình lại không giúp sao? Mình đã bảo Giang Hạo tìm và tìm được rồi, nơi đó gần ngay gần đây nên sau này chúng ta cũng tiện gặp nhau.”
“Thật sao? Cảm ơn hai vợ chồng cậu. Mình sẽ hậu tạ các cậu.” Đến chỗ A Xảo Lâm Tuyết Y sẽ quên hết những phiền não kia thậm chí còn nổi hứng trêu trọc.
A Xảo bưng một chén nước đường cho Lâm Tuyết Y. Cô thấy Lâm Tuyết Y như là người bị bỏ đói mấy chục năm, oán giận nói: “Thực là chưa thấy người nào là bà chủ nhà giàu , ăn mặc sang trọng, người hầu đầy nhà còn chạy đến chỗ tôi để uống nước đường như thế này.”
“Cậu không biết rằng khi người ta đang buồn cần chút ngọt để giảm bớt buồn đau, tâm tình sẽ tốt lên rồi dần trở lên vui vẻ sao?” Tuyết Y cười.
Cho nên mới nói phụ nữ giỏi giấu nội tâm, ngoài mặt cho dù bi thương thấu tâm cũng có thể tự nhiên tươi cười. Lúc nào không chịu được có thể chạy tới đây xin bát nước đường.
“Đường nhà giàu không ngọt được như này.” Lâm Tuyết Y đưa bát ra muốn xin thêm bát nữa.
A Xảo đau lòng nói: “Hoắc phu nhân, cô thương người nghèo chút đi, bớt lại một chút cho Giang Hạo uống.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Tuyết Y mắng đùa.
“Nói về chuyện của cậu đi, sau này cậu định làm gì?” A Xảo hỏi.
“Trước hết tìm một công việc, mình muốn tự nuôi sống bản thân chắc không đến mức khó khăn lắm.” Tuyết Y nói.
“Cậu muốn làm thiết kế trang phục sao?”
“Đương nhiên, đó là ngành mình học mà.” Tuyết Y trả lời.
“Giang Hạo có người bạn mở công ty thiết kế, chắc nơi đó cần người. Mình sẽ giúp cậu hỏi thăm một chút.”
“A Xảo, cậu đúng là người bạn tốt nhất của mình.” A Xảo nghe Lâm Tuyết Y nói liền lấy tay vỗ nhẹ vào ót Tuyết Y: “Cậu nhẫn nhịn một thời gian thì không đến nỗi như bây giờ.”
“Cậu còn bảo mình nhẫn nhịn sao? Nếu Giang Hạo ở ngoài có tình nhân, với tính cách của cậu nói không chừng đến mộ tổ nhà người ta cũng bị cậu đào lên ấy chứ.”
Lâm Tuyết Y không tin người khẩu thị tâm phi này, ban nãy khi cô nói chuyện của mình, A Xảo còn hận lấy không thể lấy đao bổ một nhát vào Hoắc Tư Hào. Bây giờ lại trách cô không biết nhẫn nhịn. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu. (P/s: chị cũng là phụ nữ nha )
“Mà hôm nay cậu rảnh thì chiều cùng mình đi đến chỗ Liễu Vân Dương đi.” Lâm Tuyết Y đột nhiên mở miệng.
“Liễu Vân Dương? Hai người định nối lại tình xưa à?” A Xảo tỏ ra có chút hứng thú.
“Đến vì anh ta nhờ mình đến giúp chút chuyện thôi, tình cũ gì chứ. Mình muốn trước khi chuyển nhà thì hoàn thành việc của anh ta trước vì sau khi tìm được việc rồi thì không có nhiều thời gian rảnh nữa. Mà nhớ rõ là khi mọi chuyện xong xuôi mình còn đến tìm cậu đó.”
Tuyết Y nói xong người đã đi đến ngoài cửa.
Hỗ trợ Liễu Vân Dương hoàn thành phương án cũng đã khuya. Vân Dương trong lòng có chút băn khoăn, ăn cơm xong liền nhanh đưa Lâm Tuyết Y về.
“Tuyết Y, hôm nay cảm ơn em, bằng không mai anh phải làm cả ngày may ra mới xong kịp.” Liễu Vân Dương tươi cười nói.
“Cũng phải cám ơn vì anh đã cho em có cơ hội rèn luyện. Có lẽ một thời gian nữa em sẽ theo nghề cũ. Lúc đó có khi chúng ta lại thành đối thủ cũng nên. Đến khi ấy giới thời trang không phải chỉ có Liễu Vân Dương anh là người đứng đầu đâu.” Lâm Tuyết Y nói đùa.
“Anh chưa bao giờ hoài nghi thực lực của em. Thật chờ mong.” Liễu Vân Dương híp mắt. Nói chuyện phiếm với Lâm Tuyết Y thật vui.
“Đã đến rồi” Lâm Tuyết Y mỉnh cười.
Liễu Vân Dương dừng xe, hơn nữa nhanh chóng đi sang bên kia mở cửa xe.
Thật là người có giáo dưỡng, nếu mình mà không có người trong lòng trước có lẽ cô đã yêu anh ta.
Hơi thất thần rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
“Vân Dương, cám ơn anh đã đưa em về.” Tuyết Y nói với anh ta.
“Nói gì vậy, anh phải là cảm tạ em mới đúng. Em giúp anh một việc như vậy, mấy hôm nữa rảnh anh phải mời em một bữa thịnh soạn mới được.” Vân Dương vẫn nở nụ cười mê người.
“Được, đến lúc đó em sẽ không khách khí đâu.”
“Không thành vấn đề, đến lúc đó em cố mà ăn thật nhiều đấy. Ha ha.” Vân Dương nở nụ cười.
“Ok! Mà thời gian cũng không còn sớm nữa, anh trở về đi. Đi đường cẩn thận!”
“Ừ. Nếu rảnh nhớ liên lạc nhé. Tạm biệt.” Liễu Vân Dương vẫy tay, lái xe lui về phía sau rồi mới quay đầu đi
.“Tạm biệt.” Lâm Tuyết Y cũng mỉm cười vẫy tay với anh ta.
Rồi cô đi tới cửa, chuẩn bị mở cửa vào nhà.
Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, thần kinh căng thẳng còn có đôi nam nữ kia cứ lượn lờ trước mắt, trong lòng thực sự khó chịu. Thật vất vả mới chạy đến chỗ A Xảo để thay đổi không khí.
“Ai da, Tuyết Y cậu đã nhờ chẳng nhẽ mình lại không giúp sao? Mình đã bảo Giang Hạo tìm và tìm được rồi, nơi đó gần ngay gần đây nên sau này chúng ta cũng tiện gặp nhau.”
“Thật sao? Cảm ơn hai vợ chồng cậu. Mình sẽ hậu tạ các cậu.” Đến chỗ A Xảo Lâm Tuyết Y sẽ quên hết những phiền não kia thậm chí còn nổi hứng trêu trọc.
A Xảo bưng một chén nước đường cho Lâm Tuyết Y. Cô thấy Lâm Tuyết Y như là người bị bỏ đói mấy chục năm, oán giận nói: “Thực là chưa thấy người nào là bà chủ nhà giàu , ăn mặc sang trọng, người hầu đầy nhà còn chạy đến chỗ tôi để uống nước đường như thế này.”
“Cậu không biết rằng khi người ta đang buồn cần chút ngọt để giảm bớt buồn đau, tâm tình sẽ tốt lên rồi dần trở lên vui vẻ sao?” Tuyết Y cười.
Cho nên mới nói phụ nữ giỏi giấu nội tâm, ngoài mặt cho dù bi thương thấu tâm cũng có thể tự nhiên tươi cười. Lúc nào không chịu được có thể chạy tới đây xin bát nước đường.
“Đường nhà giàu không ngọt được như này.” Lâm Tuyết Y đưa bát ra muốn xin thêm bát nữa.
A Xảo đau lòng nói: “Hoắc phu nhân, cô thương người nghèo chút đi, bớt lại một chút cho Giang Hạo uống.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Tuyết Y mắng đùa.
“Nói về chuyện của cậu đi, sau này cậu định làm gì?” A Xảo hỏi.
“Trước hết tìm một công việc, mình muốn tự nuôi sống bản thân chắc không đến mức khó khăn lắm.” Tuyết Y nói.
“Cậu muốn làm thiết kế trang phục sao?”
“Đương nhiên, đó là ngành mình học mà.” Tuyết Y trả lời.
“Giang Hạo có người bạn mở công ty thiết kế, chắc nơi đó cần người. Mình sẽ giúp cậu hỏi thăm một chút.”
“A Xảo, cậu đúng là người bạn tốt nhất của mình.” A Xảo nghe Lâm Tuyết Y nói liền lấy tay vỗ nhẹ vào ót Tuyết Y: “Cậu nhẫn nhịn một thời gian thì không đến nỗi như bây giờ.”
“Cậu còn bảo mình nhẫn nhịn sao? Nếu Giang Hạo ở ngoài có tình nhân, với tính cách của cậu nói không chừng đến mộ tổ nhà người ta cũng bị cậu đào lên ấy chứ.”
Lâm Tuyết Y không tin người khẩu thị tâm phi này, ban nãy khi cô nói chuyện của mình, A Xảo còn hận lấy không thể lấy đao bổ một nhát vào Hoắc Tư Hào. Bây giờ lại trách cô không biết nhẫn nhịn. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu. (P/s: chị cũng là phụ nữ nha )
“Mà hôm nay cậu rảnh thì chiều cùng mình đi đến chỗ Liễu Vân Dương đi.” Lâm Tuyết Y đột nhiên mở miệng.
“Liễu Vân Dương? Hai người định nối lại tình xưa à?” A Xảo tỏ ra có chút hứng thú.
“Đến vì anh ta nhờ mình đến giúp chút chuyện thôi, tình cũ gì chứ. Mình muốn trước khi chuyển nhà thì hoàn thành việc của anh ta trước vì sau khi tìm được việc rồi thì không có nhiều thời gian rảnh nữa. Mà nhớ rõ là khi mọi chuyện xong xuôi mình còn đến tìm cậu đó.”
Tuyết Y nói xong người đã đi đến ngoài cửa.
Hỗ trợ Liễu Vân Dương hoàn thành phương án cũng đã khuya. Vân Dương trong lòng có chút băn khoăn, ăn cơm xong liền nhanh đưa Lâm Tuyết Y về.
“Tuyết Y, hôm nay cảm ơn em, bằng không mai anh phải làm cả ngày may ra mới xong kịp.” Liễu Vân Dương tươi cười nói.
“Cũng phải cám ơn vì anh đã cho em có cơ hội rèn luyện. Có lẽ một thời gian nữa em sẽ theo nghề cũ. Lúc đó có khi chúng ta lại thành đối thủ cũng nên. Đến khi ấy giới thời trang không phải chỉ có Liễu Vân Dương anh là người đứng đầu đâu.” Lâm Tuyết Y nói đùa.
“Anh chưa bao giờ hoài nghi thực lực của em. Thật chờ mong.” Liễu Vân Dương híp mắt. Nói chuyện phiếm với Lâm Tuyết Y thật vui.
“Đã đến rồi” Lâm Tuyết Y mỉnh cười.
Liễu Vân Dương dừng xe, hơn nữa nhanh chóng đi sang bên kia mở cửa xe.
Thật là người có giáo dưỡng, nếu mình mà không có người trong lòng trước có lẽ cô đã yêu anh ta.
Hơi thất thần rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
“Vân Dương, cám ơn anh đã đưa em về.” Tuyết Y nói với anh ta.
“Nói gì vậy, anh phải là cảm tạ em mới đúng. Em giúp anh một việc như vậy, mấy hôm nữa rảnh anh phải mời em một bữa thịnh soạn mới được.” Vân Dương vẫn nở nụ cười mê người.
“Được, đến lúc đó em sẽ không khách khí đâu.”
“Không thành vấn đề, đến lúc đó em cố mà ăn thật nhiều đấy. Ha ha.” Vân Dương nở nụ cười.
“Ok! Mà thời gian cũng không còn sớm nữa, anh trở về đi. Đi đường cẩn thận!”
“Ừ. Nếu rảnh nhớ liên lạc nhé. Tạm biệt.” Liễu Vân Dương vẫy tay, lái xe lui về phía sau rồi mới quay đầu đi
.“Tạm biệt.” Lâm Tuyết Y cũng mỉm cười vẫy tay với anh ta.
Rồi cô đi tới cửa, chuẩn bị mở cửa vào nhà.