Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
“Tôi nói cho cô biết, đừng có đùa với tôi, tôi không mắc lừa nữa đâu.” Hoắc Tư Hào quát lên với Lâm Tuyết Y như muốn khẳng định lời nói của mình.
Lâm Tuyết Y nhìn hắn chậm rãi nói: “Hoắc Tư Hào, tôi không phải là người phụ nữ quỷ kế đa đoan. Anh hắn phải hiểu rằng nếu tôi là người giỏi tính mưu kế tôi sẽ không để chồng mình bên người đàn bà khác đến tận bây giờ.”
“Cô đang trách tôi sao? Cô có tư cách gì mà trách tôi?” Hoắc Tư Hào đột nhiên tức giận. Người phụ nữ này dám trách hắn. Hơn nữa còn gọi thẳng cả họ tên của hắn làm cho hắn cảm thấy không quen. Tuy rằng hắn rất ít khi thực tâm quan tâm cô nhưng mọi khi cô gọi là Tư Hào mới dễ nghe.
“Tôi không trách gì anh cả, tôi chỉ muốn nói sự thật mà thôi.” Lâm Tuyết Y nói xong không thèm liếc hắn một cái mà đi thẳng đến cửa nhưng vừa đi vào Hoắc Tư Hào liền tiến lên giữ cô lại.
“Cô nói chuyện cho rõ ràng đi.” Hắn lại quát.
Lâm Tuyết Y giằng tay ra khỏi tay hắn, không nhanh không chậm nói: “ Anh muốn tôi nói gì nữa?”
Hành động của cô làm cho hắn cảm thây không thoải mái. Người phụ nữ này hôm qua còn khóc sướt mướt cầu xin hắn đừng ly hôn vì sao bây giờ lại có thể bình tĩnh như vậy?
Không thể nói rõ được cảm giác lúc này của hắn, hắn cứ đứng im ở cửa không cho cô đi vào nhà.
Giằng co một hồi, Lâm Tuyết Y thấy hắn không có ý muốn tránh ra đành mở miệng: “Anh muốn tôi nói rõ ràng. Được tôi đây nói rõ ràng luôn. Tôi đồng ý ly hôn, giờ tôi có thể đi được rồi chứ? Mời anh tránh ra, tôi muốn vào nhà.”
“Anh không vào sao? Không gian trong xe quá nhỏ không thoải mái để làm việc đâu.” Cô không quên châm chọc một câu. Trong khi Hoắc Tư Hào vẫn còn ngạc nhiên thì cô đã đẩy hắn ra mà bước vào.
Hoắc Tư Hào từng nghĩ Lâm Tuyết Y vài lần nhìn thấy cảnh hắn với Tần Ngữ Tâm ở bên nhau thì nhất định sẽ cãi nhau, dây dưa không rõ. Không ngờ người phụ nữa này không vòng vo liền quyết định luôn không hề làm náo loạn.
Cô ta rốt cuộc đang tính toán điều gì?
“Tư Hào, chúng ta trở về chỗ em hay là chúng ta tới biệt thự ở bờ biển?” Tần Ngữ Tâm ngồi trong xe yên lặng nhìn một màn này. Nhìn đến tận lúc Lâm Tuyết Y vào trong sân, cô ta mới đến kéo tay Hoắc Tư Hào.
“Tư Hào, kỳ thực chúng ta có lỗi với cô ấy, không bằng để em ra đi, chỉ cần trong lòng anh có em là được.” Tần Ngữ Tâm lại ra vẻ đáng thương nói, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Hoắc Tư Hào nhìn Tần Ngữ Tâm lê hoa mang vũ (khóc đẹp như giọt sương đọng trên bông hoa lê), tâm lại buồn rầu. Nếu năm đó hắn không nghe lời bà nội dù không yêu Lâm Tuyết Y nhưng vẫn quyết định cưới cô ta thì lúc này Tần Ngữ Tâm đã danh chính ngôn thuận là Thiếu phu nhân Hoắc gia rồi. Hắn cứ nghĩ tới điều này liền cảm thấy thật có lỗi với người trước mắt.
“Tư Hào, em thật sự không hề cảm thấy ủy khuất. Tuy rằng từng mơ ước được sóng đôi, ân ái cùng anh nhưng hơn cả là em mong anh có thể hạnh phúc.” Tần Ngữ Tâm nhìn hăn, cố gắng biểu hiện tốt nhất ánh mắt ai oán bi thương như sắp khóc.
“Không có em, anh không hề cảm thấy hạnh phúc, anh đang nóng lòng muốn thật nhanh rước em vào cửa. Ngữ Tâm, anh yêu em! Người anh yêu vẫn luôn là em! Năm đó anh xin lỗi em.” Hoắc Tư Hào vươn tay ôm lấy cô, hôn liên tiếp lên mặt cô ta.
“Vâng, Tư Hào, em biết anh yêu em.”
Tần Ngữ Tâm ngẩng mặt đối diện với hắn chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt. “Tư Hào, em đã chờ nhiều năm rồi dù chờ thêm mấy ngày cũng không sao, dù sao anh cũng muốn ly hôn mà.”
Nghe cô nhắc đến việc ly hôn, hắn lại cảm thấy không thoải mái. Vì muốn đè nén điều này xuống, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ngữ Tâm lên, đăm chiêu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ.
Tần Ngữ Tâm đối với hắn tươi cười, kiễng chân hôn nên miệng hắn.
“Tư Hào mặc dù sau khi anh kết hôn chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau nhưng là anh vẫn không có thay đổi, em thật sự quá cảm thấy mĩ mãn.” Cô thì thào nói.
“Cho nên người rời đi hẳn phải là cô ta, không phải em. Ngữ Tâm tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng cưới em, anh không thể cho em lại rời xa anh nữa.” Hoắc Tư Hào thật cảm động, nháy mắt không hề do dự ôm Tần Ngữ Tâm đi vào trong nhà.
Lâm Tuyết Y nhìn hắn chậm rãi nói: “Hoắc Tư Hào, tôi không phải là người phụ nữ quỷ kế đa đoan. Anh hắn phải hiểu rằng nếu tôi là người giỏi tính mưu kế tôi sẽ không để chồng mình bên người đàn bà khác đến tận bây giờ.”
“Cô đang trách tôi sao? Cô có tư cách gì mà trách tôi?” Hoắc Tư Hào đột nhiên tức giận. Người phụ nữ này dám trách hắn. Hơn nữa còn gọi thẳng cả họ tên của hắn làm cho hắn cảm thấy không quen. Tuy rằng hắn rất ít khi thực tâm quan tâm cô nhưng mọi khi cô gọi là Tư Hào mới dễ nghe.
“Tôi không trách gì anh cả, tôi chỉ muốn nói sự thật mà thôi.” Lâm Tuyết Y nói xong không thèm liếc hắn một cái mà đi thẳng đến cửa nhưng vừa đi vào Hoắc Tư Hào liền tiến lên giữ cô lại.
“Cô nói chuyện cho rõ ràng đi.” Hắn lại quát.
Lâm Tuyết Y giằng tay ra khỏi tay hắn, không nhanh không chậm nói: “ Anh muốn tôi nói gì nữa?”
Hành động của cô làm cho hắn cảm thây không thoải mái. Người phụ nữ này hôm qua còn khóc sướt mướt cầu xin hắn đừng ly hôn vì sao bây giờ lại có thể bình tĩnh như vậy?
Không thể nói rõ được cảm giác lúc này của hắn, hắn cứ đứng im ở cửa không cho cô đi vào nhà.
Giằng co một hồi, Lâm Tuyết Y thấy hắn không có ý muốn tránh ra đành mở miệng: “Anh muốn tôi nói rõ ràng. Được tôi đây nói rõ ràng luôn. Tôi đồng ý ly hôn, giờ tôi có thể đi được rồi chứ? Mời anh tránh ra, tôi muốn vào nhà.”
“Anh không vào sao? Không gian trong xe quá nhỏ không thoải mái để làm việc đâu.” Cô không quên châm chọc một câu. Trong khi Hoắc Tư Hào vẫn còn ngạc nhiên thì cô đã đẩy hắn ra mà bước vào.
Hoắc Tư Hào từng nghĩ Lâm Tuyết Y vài lần nhìn thấy cảnh hắn với Tần Ngữ Tâm ở bên nhau thì nhất định sẽ cãi nhau, dây dưa không rõ. Không ngờ người phụ nữa này không vòng vo liền quyết định luôn không hề làm náo loạn.
Cô ta rốt cuộc đang tính toán điều gì?
“Tư Hào, chúng ta trở về chỗ em hay là chúng ta tới biệt thự ở bờ biển?” Tần Ngữ Tâm ngồi trong xe yên lặng nhìn một màn này. Nhìn đến tận lúc Lâm Tuyết Y vào trong sân, cô ta mới đến kéo tay Hoắc Tư Hào.
“Tư Hào, kỳ thực chúng ta có lỗi với cô ấy, không bằng để em ra đi, chỉ cần trong lòng anh có em là được.” Tần Ngữ Tâm lại ra vẻ đáng thương nói, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Hoắc Tư Hào nhìn Tần Ngữ Tâm lê hoa mang vũ (khóc đẹp như giọt sương đọng trên bông hoa lê), tâm lại buồn rầu. Nếu năm đó hắn không nghe lời bà nội dù không yêu Lâm Tuyết Y nhưng vẫn quyết định cưới cô ta thì lúc này Tần Ngữ Tâm đã danh chính ngôn thuận là Thiếu phu nhân Hoắc gia rồi. Hắn cứ nghĩ tới điều này liền cảm thấy thật có lỗi với người trước mắt.
“Tư Hào, em thật sự không hề cảm thấy ủy khuất. Tuy rằng từng mơ ước được sóng đôi, ân ái cùng anh nhưng hơn cả là em mong anh có thể hạnh phúc.” Tần Ngữ Tâm nhìn hăn, cố gắng biểu hiện tốt nhất ánh mắt ai oán bi thương như sắp khóc.
“Không có em, anh không hề cảm thấy hạnh phúc, anh đang nóng lòng muốn thật nhanh rước em vào cửa. Ngữ Tâm, anh yêu em! Người anh yêu vẫn luôn là em! Năm đó anh xin lỗi em.” Hoắc Tư Hào vươn tay ôm lấy cô, hôn liên tiếp lên mặt cô ta.
“Vâng, Tư Hào, em biết anh yêu em.”
Tần Ngữ Tâm ngẩng mặt đối diện với hắn chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt. “Tư Hào, em đã chờ nhiều năm rồi dù chờ thêm mấy ngày cũng không sao, dù sao anh cũng muốn ly hôn mà.”
Nghe cô nhắc đến việc ly hôn, hắn lại cảm thấy không thoải mái. Vì muốn đè nén điều này xuống, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ngữ Tâm lên, đăm chiêu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ.
Tần Ngữ Tâm đối với hắn tươi cười, kiễng chân hôn nên miệng hắn.
“Tư Hào mặc dù sau khi anh kết hôn chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau nhưng là anh vẫn không có thay đổi, em thật sự quá cảm thấy mĩ mãn.” Cô thì thào nói.
“Cho nên người rời đi hẳn phải là cô ta, không phải em. Ngữ Tâm tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng cưới em, anh không thể cho em lại rời xa anh nữa.” Hoắc Tư Hào thật cảm động, nháy mắt không hề do dự ôm Tần Ngữ Tâm đi vào trong nhà.