Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Hàn Trạch Âu nổi giận
“Lão đại…không hay rồi…máy bay chở Giang tiểu thư bị mất tín hiệu, đám thuộc hạ ở Giang Đông đến giờ vẫn không nhận được tín hiệu nào cả…”
Nghe Trác Bằng thông báo, gương mặt hắn tức giận đến nỗi đỏ bừng, tay trái hắn cầm chai rượu siết chặt, không biết hắn đã dùng bao nhiêu lực mà chai rượu đang cầm đã vỡ tan, từng mãnh thủy tinh đâm thẳng vào tay hắn, màu đỏ của rượu hòa lẫn với màu đỏ của máu từng giọt, từng giọt nhiễu xuống nền…ánh mắt đỏ ngầu của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Trác Bằng, hắn chửi thề một câu, quay người lại quát
“Có mỗi việc cỏn con như thế mà làm không xong…Hàn Trạch Âu tôi nuôi các người để làm cảnh hay gì…chuẩn bị tàu, 5 phút nữa xuất phát…”
Hắn gầm lên một cái, cất chân bước đi mặc kệ tay đang chảy máu, thấy tay chảy máu, đám người Dư Sinh đi sau hắn vội lên tiếng
“Tay cậu đang chảy máu, cần băng bó lại”
“Người cần bó lúc này là đám thuộc hạ vô dụng ở Giang Đông, cho bọn họ 5 giờ, nếu không bắt được tín hiệu máy bay, Hàn Trạch Âu tôi sẽ tự tay khiến bọn họ phải bó người”
Hắn lạnh giọng lên tiếng, câu nói của hắn khiến đám Dư Sinh hít thở không thông, lão đại của bọn họ thật sự nổi điên rồi…
“toang…toang…toang thật rồi…”
Hoàng Khâu lắc đầu rầu rĩ lên tiếng, lo lắng thay cho số phận của đám thuộc hạ.
………..
Nữa giờ sau, tàu bọn họ đã có mặt trên biển. Mặt biển bây giờ chỉ cuồng cuộn sóng, dường như càng lúc càng dữ tợn hơn, gió như thế này máy bay khó mà cất cánh xoay chuyển nổi….
“Lão đại, chúng ta cần phải quay lại, cậu nhìn xem mặt biển bây giờ đã như thế này rồi, nếu tàu chúng ta cứ tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ không trụ được mà chìm mất.”
Hắn không quan tâm lời khuyên của Dư Sinh, vẫn đứng trước mũi tàu mà cầm máy dò tín hiệu…Hắn không tin là không dò được
Mặt biển như đang cố chống đối hắn, ngày càng nổi trận, sóng càng lúc càng cuộn cao hơn…may mà tàu hắn là tàu chiến hạm, không là đã bị song đánh chìm từ lâu…Thấy trên trời đèn chớp nháy…Nhã Tịnh vội lên tiếng
“Lão đại…Lão đại…cậu xem…hình như đây là tín hiệu máy bay của chúng ta”
“Mau tìm cách kết nối” hắn gắt giọng lên tiếng.
Nhưng tên thuộc hạ đã cố kết nối đến mức đổ cả mồ hôi chân tay vẫn không bắt được. Hắn bây giờ đã mất hết kiên nhẫn, đẩy tên thuộc hạ đó ra, trực tiếp ngồi vào vị trí, bàn tay lưu loát cố dò tín hiệu đối phương. Sau 2 phút thao tác, hắn chửi thề một câu
“***, đầu dây bên kia cố tình không tiếp nhận tín hiệu, định chơi với Hàn Trạch Âu tôi” Hắn nhíu mày khó chịu
“Có khi nào không phải không…” Trạch Phong lên tiếng
“Không thể nào, mắt Nhã Tinh tôi rất rõ. Cậu không biết sao? Tôi tuyệt đối không thể nhìn nhầm. Đúng là biển số máy bay chở Giang Thannh Hân cộng với việc máy bay chúng ta là máy bay độc quyền, không thể có chuyện tôi nhầm lẫn được” -Nhã Tịnh chắc nịch khẳng định.
1 phút sau, đầu dây bên kia cũng đã chịu kết nối, giọng bỡn cợt của đầu dây bên kia lên tiếng
“Lão đại Hắc bang, để gặp được mày tao thật sự rất tốn tâm tư đấy”
Hắn nhíu mày, tay nắm chặt lấy bộ đàm không lên tiếng. Bọn Dư Sinh sau khi nghe giọng nói này, ai cũng đưa mắt nhìn nhau, nếu không lầm, giọng nói này là…
Nhã Tịnh mất kiên nhẫn lên tiếng, vào thẳng vẫn đề.
“Mày đang định giở trò hèn hạ gì nữa, Giang Thanh Hân đâu”
“Ha..ha…ha….Nhị phu nhân Hắc bang nói chuyện rất thẳng thắng…tao rất thích, nhưng tiếc là tao không ăn đồ thừa của kẻ khác…chật chật…Giang Thanh Hân này chết mà da mặt vẫn hồng hào như thế…thật khiến người khác muốn phạm tội mà…”
Hàn Trạch Âu gương mặt hắn lúc này rất khó coi, chỉ nhả ra 8 chữ nhưng khiến mọi người có mặt trong khoang tàu lạnh cả sống lưng
“Cho mày 3 phút cút khỏi máy bay”
Đầu dây bên kia khí thế không kém cạnh hắn
“Tao cũng cho mày 3 phút rời khỏi tàu”
Hàn Trạch Âu nhíu mày, đưa tay ra hiệu cho bọn Dư Sinh kiểm tra tàu. Giọng hắn vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng hai mắt của hắn lại như muốn giết ngay tên đang nói chuyện này, hắn nhếch môi nói bằng giọng khinh thường
“Xuất thân chó nuôi mà cứ mãi nghĩ mình là sói. Định đấu với Hàn Trạch Âu này…đừng tưởng mày được Long bang che chở thì tao không làm gì được…Lão nhị Long bang-Vu Dịch”
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng đã chịu kết nối video
“Xem ra Lão đại Hắc bang vẫn còn nhớ rất rõ tên Vu Dịch này. Món nợ này cuối cùng tao cũng có thể trả lại cho Hàn Trạch Âu này”
Hàn Trạch Âu nhíu mày, ánh mắt sâu thẩm nhìn chầm chầm vào màn hình vi tính trước mặt, bao kí ức cuồn cuộn về mùa hè của 5 năm trước hiện lên trong đầu hắn.
[ kí ức 5 năm trước…
“Hàn Trạch Âu, tôi đã quyết định rút khỏi bang”
Hàn Trạch Âu nhăn mặt khó hiểu nhìn Vu Dịch đang ngồi đối diện mặt hắn
“Lí do?”
“Tôi đã cầu hôn Du Lan, cô ấy cũng đã đồng ý. Tôi muốn cho cô ấy có cuộc sống bình thường”
“Cậu chắc chắn”
Vu Dịch không đáp, chỉ mỉm cười cụng ly với Hàn Trạch Âu
“Tôi tôn trọng quyết định của cậu” Hàn Trạch Âu hơi thấy tiếc nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Một tuần sau, trong lúc làm nhiệm vụ, hắn vô tình nhìn thấy Du Lan đi cùng người đàn ông tên Kisw-tên cầm đầu băng Ragon, vào khách sạn, mãi đến tận sáng bọn họ mới bước ra. Nhắm mắt cũng đủ hiểu bọn đã làm gì. Chuyện của Vu Dịch và Du Lan, hắn không hứng thú. Lúc đấy hắn chỉ gọi cho Vu Dịch nhắc nhở một câu rồi sau đó ngắt máy…Nhiệm vụ của hắn lúc đó là phải tìm cách giết chết Kisw…không phỉa theo dõi vợ chưa cưới của bạn hắn.
Thấy Kisw đã lên máy bay- chiếc máy bay mà hắn đã gắn sẵn bom hẹn giờ, chiếc máy bay bay đến giữa biển thì đột nhiên nổ tung…
Đứng trên tàu thấy cảnh đấy, hắn chỉ nở nụ cười mãn nguyện, sau đó cho tàu quay về…
Nhưng hắn không biết được rằng hắn giết Kisw nhưng cũng đã vô tình giết Du Lan, cô ta cũng ở trong máy bay đó.
Vừa bước vào cửa, hắn lại bị một cú đấm vào mặt
“Cậu bị điên rồi à Vu Dịch” Hắn quát
“Phải, tôi điên rồi. Tôi điên nên mới kết giao với cậu. Cậu có biết chiếc máy bay mà lúc sáng này cậu đặt bom là chứ ai trong đó không…?”
Hắn cau mày khó hiểu, chẳng phải trong đó là Kisw sao, tên Vu Dịch này lại nổi điên chuyện gì…
“Du Lan…vợ tôi…vợ tôi cũng ở bên trong…nhiệm vụ lần này là bắt sống tên Kisw, hôm cậu nhìn thấy cô ấy đi cùng vào khách sạn thật ra là cũng có tôi phía sau, cô ấy chẳng làm gì có lỗi với tôi cả…Cậu mới là người có lỗi với tôi…Chính tay cậu đã giết chết đồng đội của mình….cậu đã giết chết Du Lan..vợ của Vu Dịch tôi…cậu không xem thông báo sao…”
Hắn như chết lặng…Vu Dịch rút súng chỉa thẳng vào đầu hắn, chuẩn bị bóp cò…
Bọn Dư Sinh vừa đi vào thấy cảnh tường này vội nhanh chân hất cây súng trên tay Vu Dịch ra, một tiếng vang lớn khắp tần hầm ‘đùnggggg…’
“Cậu điên rồi à…Vu Dịch…”
Vu Dịch nghiếng răng, hai mắt đỏ ngầu
“Vu Dịch tao từ hôm nay chính thức không còn là anh em của tên Hàn Trạch Âu này. Hôm nay tao không giết được mày nhưng không phải sao này vẫn thế…một ngày nào đó tao sẽ trả mày gấp bội…”
Kể từ hôm đó, hắn và Vu Dịch cũng đã không gặp nhau, chuyện thông báo thật sự hắn không nhận được, có lẽ là Long bang khi đấy đã giở trò…lúc đấy hắn để Vu Dịch đi, thật ra hắn đã phát hiện tên Vu Dịch này thật ra không trung thực, là nội gián của Long bang cài vào Hắc bang nên hắn mới không giữ lại, tìm một cái cớ rời khỏi bang danh chính như thế thật kiến hắn nể phục, vì danh lợi mà giết cả vợ tương lai của mình, hắn chỉ nhếch môi vỗ tay khen Vu Dịch gian xảo này…]
Bây giờ hắn lại gặp Vu Dịch trong tình thế này, “một ngày nào đó tao sẽ trả mày gấp bội” câu nói này xem ra không được thích hợp cho lắm…
Nghe Trác Bằng thông báo, gương mặt hắn tức giận đến nỗi đỏ bừng, tay trái hắn cầm chai rượu siết chặt, không biết hắn đã dùng bao nhiêu lực mà chai rượu đang cầm đã vỡ tan, từng mãnh thủy tinh đâm thẳng vào tay hắn, màu đỏ của rượu hòa lẫn với màu đỏ của máu từng giọt, từng giọt nhiễu xuống nền…ánh mắt đỏ ngầu của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Trác Bằng, hắn chửi thề một câu, quay người lại quát
“Có mỗi việc cỏn con như thế mà làm không xong…Hàn Trạch Âu tôi nuôi các người để làm cảnh hay gì…chuẩn bị tàu, 5 phút nữa xuất phát…”
Hắn gầm lên một cái, cất chân bước đi mặc kệ tay đang chảy máu, thấy tay chảy máu, đám người Dư Sinh đi sau hắn vội lên tiếng
“Tay cậu đang chảy máu, cần băng bó lại”
“Người cần bó lúc này là đám thuộc hạ vô dụng ở Giang Đông, cho bọn họ 5 giờ, nếu không bắt được tín hiệu máy bay, Hàn Trạch Âu tôi sẽ tự tay khiến bọn họ phải bó người”
Hắn lạnh giọng lên tiếng, câu nói của hắn khiến đám Dư Sinh hít thở không thông, lão đại của bọn họ thật sự nổi điên rồi…
“toang…toang…toang thật rồi…”
Hoàng Khâu lắc đầu rầu rĩ lên tiếng, lo lắng thay cho số phận của đám thuộc hạ.
………..
Nữa giờ sau, tàu bọn họ đã có mặt trên biển. Mặt biển bây giờ chỉ cuồng cuộn sóng, dường như càng lúc càng dữ tợn hơn, gió như thế này máy bay khó mà cất cánh xoay chuyển nổi….
“Lão đại, chúng ta cần phải quay lại, cậu nhìn xem mặt biển bây giờ đã như thế này rồi, nếu tàu chúng ta cứ tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ không trụ được mà chìm mất.”
Hắn không quan tâm lời khuyên của Dư Sinh, vẫn đứng trước mũi tàu mà cầm máy dò tín hiệu…Hắn không tin là không dò được
Mặt biển như đang cố chống đối hắn, ngày càng nổi trận, sóng càng lúc càng cuộn cao hơn…may mà tàu hắn là tàu chiến hạm, không là đã bị song đánh chìm từ lâu…Thấy trên trời đèn chớp nháy…Nhã Tịnh vội lên tiếng
“Lão đại…Lão đại…cậu xem…hình như đây là tín hiệu máy bay của chúng ta”
“Mau tìm cách kết nối” hắn gắt giọng lên tiếng.
Nhưng tên thuộc hạ đã cố kết nối đến mức đổ cả mồ hôi chân tay vẫn không bắt được. Hắn bây giờ đã mất hết kiên nhẫn, đẩy tên thuộc hạ đó ra, trực tiếp ngồi vào vị trí, bàn tay lưu loát cố dò tín hiệu đối phương. Sau 2 phút thao tác, hắn chửi thề một câu
“***, đầu dây bên kia cố tình không tiếp nhận tín hiệu, định chơi với Hàn Trạch Âu tôi” Hắn nhíu mày khó chịu
“Có khi nào không phải không…” Trạch Phong lên tiếng
“Không thể nào, mắt Nhã Tinh tôi rất rõ. Cậu không biết sao? Tôi tuyệt đối không thể nhìn nhầm. Đúng là biển số máy bay chở Giang Thannh Hân cộng với việc máy bay chúng ta là máy bay độc quyền, không thể có chuyện tôi nhầm lẫn được” -Nhã Tịnh chắc nịch khẳng định.
1 phút sau, đầu dây bên kia cũng đã chịu kết nối, giọng bỡn cợt của đầu dây bên kia lên tiếng
“Lão đại Hắc bang, để gặp được mày tao thật sự rất tốn tâm tư đấy”
Hắn nhíu mày, tay nắm chặt lấy bộ đàm không lên tiếng. Bọn Dư Sinh sau khi nghe giọng nói này, ai cũng đưa mắt nhìn nhau, nếu không lầm, giọng nói này là…
Nhã Tịnh mất kiên nhẫn lên tiếng, vào thẳng vẫn đề.
“Mày đang định giở trò hèn hạ gì nữa, Giang Thanh Hân đâu”
“Ha..ha…ha….Nhị phu nhân Hắc bang nói chuyện rất thẳng thắng…tao rất thích, nhưng tiếc là tao không ăn đồ thừa của kẻ khác…chật chật…Giang Thanh Hân này chết mà da mặt vẫn hồng hào như thế…thật khiến người khác muốn phạm tội mà…”
Hàn Trạch Âu gương mặt hắn lúc này rất khó coi, chỉ nhả ra 8 chữ nhưng khiến mọi người có mặt trong khoang tàu lạnh cả sống lưng
“Cho mày 3 phút cút khỏi máy bay”
Đầu dây bên kia khí thế không kém cạnh hắn
“Tao cũng cho mày 3 phút rời khỏi tàu”
Hàn Trạch Âu nhíu mày, đưa tay ra hiệu cho bọn Dư Sinh kiểm tra tàu. Giọng hắn vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng hai mắt của hắn lại như muốn giết ngay tên đang nói chuyện này, hắn nhếch môi nói bằng giọng khinh thường
“Xuất thân chó nuôi mà cứ mãi nghĩ mình là sói. Định đấu với Hàn Trạch Âu này…đừng tưởng mày được Long bang che chở thì tao không làm gì được…Lão nhị Long bang-Vu Dịch”
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng đã chịu kết nối video
“Xem ra Lão đại Hắc bang vẫn còn nhớ rất rõ tên Vu Dịch này. Món nợ này cuối cùng tao cũng có thể trả lại cho Hàn Trạch Âu này”
Hàn Trạch Âu nhíu mày, ánh mắt sâu thẩm nhìn chầm chầm vào màn hình vi tính trước mặt, bao kí ức cuồn cuộn về mùa hè của 5 năm trước hiện lên trong đầu hắn.
[ kí ức 5 năm trước…
“Hàn Trạch Âu, tôi đã quyết định rút khỏi bang”
Hàn Trạch Âu nhăn mặt khó hiểu nhìn Vu Dịch đang ngồi đối diện mặt hắn
“Lí do?”
“Tôi đã cầu hôn Du Lan, cô ấy cũng đã đồng ý. Tôi muốn cho cô ấy có cuộc sống bình thường”
“Cậu chắc chắn”
Vu Dịch không đáp, chỉ mỉm cười cụng ly với Hàn Trạch Âu
“Tôi tôn trọng quyết định của cậu” Hàn Trạch Âu hơi thấy tiếc nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Một tuần sau, trong lúc làm nhiệm vụ, hắn vô tình nhìn thấy Du Lan đi cùng người đàn ông tên Kisw-tên cầm đầu băng Ragon, vào khách sạn, mãi đến tận sáng bọn họ mới bước ra. Nhắm mắt cũng đủ hiểu bọn đã làm gì. Chuyện của Vu Dịch và Du Lan, hắn không hứng thú. Lúc đấy hắn chỉ gọi cho Vu Dịch nhắc nhở một câu rồi sau đó ngắt máy…Nhiệm vụ của hắn lúc đó là phải tìm cách giết chết Kisw…không phỉa theo dõi vợ chưa cưới của bạn hắn.
Thấy Kisw đã lên máy bay- chiếc máy bay mà hắn đã gắn sẵn bom hẹn giờ, chiếc máy bay bay đến giữa biển thì đột nhiên nổ tung…
Đứng trên tàu thấy cảnh đấy, hắn chỉ nở nụ cười mãn nguyện, sau đó cho tàu quay về…
Nhưng hắn không biết được rằng hắn giết Kisw nhưng cũng đã vô tình giết Du Lan, cô ta cũng ở trong máy bay đó.
Vừa bước vào cửa, hắn lại bị một cú đấm vào mặt
“Cậu bị điên rồi à Vu Dịch” Hắn quát
“Phải, tôi điên rồi. Tôi điên nên mới kết giao với cậu. Cậu có biết chiếc máy bay mà lúc sáng này cậu đặt bom là chứ ai trong đó không…?”
Hắn cau mày khó hiểu, chẳng phải trong đó là Kisw sao, tên Vu Dịch này lại nổi điên chuyện gì…
“Du Lan…vợ tôi…vợ tôi cũng ở bên trong…nhiệm vụ lần này là bắt sống tên Kisw, hôm cậu nhìn thấy cô ấy đi cùng vào khách sạn thật ra là cũng có tôi phía sau, cô ấy chẳng làm gì có lỗi với tôi cả…Cậu mới là người có lỗi với tôi…Chính tay cậu đã giết chết đồng đội của mình….cậu đã giết chết Du Lan..vợ của Vu Dịch tôi…cậu không xem thông báo sao…”
Hắn như chết lặng…Vu Dịch rút súng chỉa thẳng vào đầu hắn, chuẩn bị bóp cò…
Bọn Dư Sinh vừa đi vào thấy cảnh tường này vội nhanh chân hất cây súng trên tay Vu Dịch ra, một tiếng vang lớn khắp tần hầm ‘đùnggggg…’
“Cậu điên rồi à…Vu Dịch…”
Vu Dịch nghiếng răng, hai mắt đỏ ngầu
“Vu Dịch tao từ hôm nay chính thức không còn là anh em của tên Hàn Trạch Âu này. Hôm nay tao không giết được mày nhưng không phải sao này vẫn thế…một ngày nào đó tao sẽ trả mày gấp bội…”
Kể từ hôm đó, hắn và Vu Dịch cũng đã không gặp nhau, chuyện thông báo thật sự hắn không nhận được, có lẽ là Long bang khi đấy đã giở trò…lúc đấy hắn để Vu Dịch đi, thật ra hắn đã phát hiện tên Vu Dịch này thật ra không trung thực, là nội gián của Long bang cài vào Hắc bang nên hắn mới không giữ lại, tìm một cái cớ rời khỏi bang danh chính như thế thật kiến hắn nể phục, vì danh lợi mà giết cả vợ tương lai của mình, hắn chỉ nhếch môi vỗ tay khen Vu Dịch gian xảo này…]
Bây giờ hắn lại gặp Vu Dịch trong tình thế này, “một ngày nào đó tao sẽ trả mày gấp bội” câu nói này xem ra không được thích hợp cho lắm…