Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Sự thật của sự thật (2)
“Khe hở??”
Đám người Nhã Tịnh đồng thanh lên tiếng hỏi, ai lúc này cũng lộ vẻ mặt thắc mắc, bọn họ cảm giác như mọi chuyển từ trước đến giờ không hề đơn giản như những gì đang nghĩ…
……..
Đối lập với căn phòng đầy tiếng ồn này, ở căn phòng giam bên cạnh đang rất tĩnh lặng. Đám người phẫu thuật cùng đám thuộc hạ lúc này đã bị hắn đuổi hết ra ngoài. Ngồi một lúc lâu, hắn lúc này đã đi đến bên chiếc giường của cô, đeo găng tay, mặc áo phẫu thuật vào, cầm lấy dụng cụ phẫu thuật…Hắn chẳng lẽ đang định…!!
…..
Trở về với căn phòng đang ồn ào kia.
“Phải, Lão đại căn bản từ đầu đến cuối không hề tin những thông tin đã điều tra được. Nói đúng hơn là không tin người giết Đường tiểu thư là Giang Thanh Trung làm.”
“Tại sao? Bọn tôi rõ đã xem tập tài liệu đó rất nhiều lần, cũng đâu phát hiện ra điểm bất thường”
Trạch Phong lúc này cũng đã dừng động tác quay rubik, gương mặt nghiêm túc suy xét vấn đề mà Lưu Khiết vừa nói. Một lúc lâu, anh mới thốt lên
“Aaaaa…Tôi hiểu vấn đề rồi”
“Lão ngũ, anh nói thử xem” Trác Bằng lên tiếng
“Nếu hôm nay Trác Bằng không nói thì tôi mãi cũng không để ý. Lão Đại đã tốn tận 8 năm ròng mà không điều tra ra được một chút thông tin nào. Bây giờ lại đột ngột tra ra được ngọn ngành, mọi người không thấy có điều bất thường hay sao. Điều bất thường tiếp theo là nếu Giang Thanh Trung hại chết Đường Nhược Vân thì ông ấy không lẽ ngốc đến nỗi vì mỗi một mỏ quặng ở Tây Châu mà nhẫn tâm đẩy cháu gái của mình cho Lão đại, như thế chẳng khác nào đưa cừu vào hang sói!? Ai mà chẳng biết Giang Thanh Trung rất thương đứa cháu gái độc nhất vô nhị Giang Thanh Hân, mà ai lại không biết Đường Nhược Vân năm đó là vợ sắp cưới của Lão đại.”
“Bất thường hơn nữa là đêm ở khu nghĩa trang, lão đại lại đích thân ra tay bắn chết Giang Thanh Trung… Sau tiếng súng lớn của lão đại, không khí lúc đó rất hoảng loạn...Sau khi giải quyết xong xuôi, tôi khi ấy đã phát tín hiệu nhưng phải đợi đến 10 phút sau, lão đại mới xuất hiện ở hiện, từ trong khu nghĩa trang đi ra. Thông thường, lão đại không bao giờ chậm trễ dù chỉ 1 giây, thế mà hôm ấy anh ta lại bắt mọi người chờ tận 10 phút. Hôm đấy đột nhiên lại bắt tôi lái xe đưa về, trong khi có Trác Bằng đứng đó… Lão đại bình thường sẽ không để cho tên thuộc hạ nhởn nhơ nào đó ngồi lên xe anh ta đâu, xe anh ấy trừ chúng ta và Trác Bằng thì không ai được phép lên cả. Chuyện xử lí hiện trường đám thuộc hạ của Trác Bằng dư sức xử lí việc này, cần gì phải đích thân Trác Bằng ra mặt… Chuyện Lão đại nghe lén cuộc gọi thoại giữa Giang Thanh Hân với Giang Thanh Trung, không lẽ ông ta lăn lộn trong giới mafia này đến nỗi tóc đã bạc trắng mà không phát hiện ra được bất thường là có người nghe lén. Đoạn khu nghĩa trang đó rất vắng nên nếu có người phát hiện tai nạn thì cũng mất ít nhất là 48 giờ, chưa gì mà tôi với lão đại vừa mới về đến nhà mà đã thấy mặt báo in đầy thông tin…Như thế có xem là quá nhanh hay không, chắc chắn là có kẻ phía sau giở trò tung tin tức”
Hoàng Khâu suy xét kĩ vấn đề, bổ sung thêm lời của Hàn Trạch Phong.Lúc này Nhã Tịnh cũng lên tiếng. Đọc truyện hay tại -- trùmtruуện . ог g --
“Không những thế, lúc công tác ở Connecticut đâu phải đây là lần đầu tiên lão đại công ở đây. Trước không gặp, sau không gặp, sao lại gặp được Đường Nhược Thanh?? Em gái song sinh? What? Chẳng phải mọi người bảo chỉ có mình cô ta sao? Sao đột nhiên lại mọc thêm một em gái song sinh? Lão đại không lẽ năm tháng thay đổi, lòng người cũng thay đổi, lại đi yêu Đường Nhược Thanh, yêu ngay em gái của vị hôn thê quá cố của mình. Như thế thì có thể nói gu lão đại hơi mặn rồi hay không”
“Thật ra hôm ở nghĩa trang lão đại không có bắn chết Giang Thanh Trung, mọi chuyện chỉ là màn kịch của lão đại và Giang lão gia mở ra nhằm che mắt Giang Thanh Hầu, đánh lạc hướng ông ta. Hôm đấy lão đại bỏ tôi lại cũng là vì muốn tôi sắp xếp chỗ ở cho Giang lão gia, hiện tại ông ấy đang rất an toàn ở bang của chúng ta. Còn Đường Nhược Vân, thật ra là cô ấy không hề chết…như mọi người vẫn nghĩ”
“Stopppppp, bọn tôi cần phải loading lại bộ não”
Lưu Khiết ôm đầu, lỗ rõ gương mặt của sự bất lực, không hiểu mọi chuyện đang xảy ra…
‘Sao!! Đường Nhược Vân cô ta chưa chết?” Dư Sinh bất ngờ nhìn Trác Bằng
“Phải! Cô ta tiếp xúc với lão đại vốn trước giờ không phải về tình cảm, người cô ấy yêu là lão đại kế vị ở Long bang, nói đúng hơn mục tiêu cô ta tiếp cận lão đại là muốn tìm được vị trí ẩn nấp của Hắc bang ta, nhưng kế hoạch không như cô ta nghĩ, lão đại vì không muốn cô ta dính dáng đến chuyện mafia nên đã chưa từng tiết lộ địa bàn của bang ta. Xem ra chuyện cô ta làm từ trước đến giờ xem như công cốc”
Đám người Nhã Tịnh đồng thanh lên tiếng hỏi, ai lúc này cũng lộ vẻ mặt thắc mắc, bọn họ cảm giác như mọi chuyển từ trước đến giờ không hề đơn giản như những gì đang nghĩ…
……..
Đối lập với căn phòng đầy tiếng ồn này, ở căn phòng giam bên cạnh đang rất tĩnh lặng. Đám người phẫu thuật cùng đám thuộc hạ lúc này đã bị hắn đuổi hết ra ngoài. Ngồi một lúc lâu, hắn lúc này đã đi đến bên chiếc giường của cô, đeo găng tay, mặc áo phẫu thuật vào, cầm lấy dụng cụ phẫu thuật…Hắn chẳng lẽ đang định…!!
…..
Trở về với căn phòng đang ồn ào kia.
“Phải, Lão đại căn bản từ đầu đến cuối không hề tin những thông tin đã điều tra được. Nói đúng hơn là không tin người giết Đường tiểu thư là Giang Thanh Trung làm.”
“Tại sao? Bọn tôi rõ đã xem tập tài liệu đó rất nhiều lần, cũng đâu phát hiện ra điểm bất thường”
Trạch Phong lúc này cũng đã dừng động tác quay rubik, gương mặt nghiêm túc suy xét vấn đề mà Lưu Khiết vừa nói. Một lúc lâu, anh mới thốt lên
“Aaaaa…Tôi hiểu vấn đề rồi”
“Lão ngũ, anh nói thử xem” Trác Bằng lên tiếng
“Nếu hôm nay Trác Bằng không nói thì tôi mãi cũng không để ý. Lão Đại đã tốn tận 8 năm ròng mà không điều tra ra được một chút thông tin nào. Bây giờ lại đột ngột tra ra được ngọn ngành, mọi người không thấy có điều bất thường hay sao. Điều bất thường tiếp theo là nếu Giang Thanh Trung hại chết Đường Nhược Vân thì ông ấy không lẽ ngốc đến nỗi vì mỗi một mỏ quặng ở Tây Châu mà nhẫn tâm đẩy cháu gái của mình cho Lão đại, như thế chẳng khác nào đưa cừu vào hang sói!? Ai mà chẳng biết Giang Thanh Trung rất thương đứa cháu gái độc nhất vô nhị Giang Thanh Hân, mà ai lại không biết Đường Nhược Vân năm đó là vợ sắp cưới của Lão đại.”
“Bất thường hơn nữa là đêm ở khu nghĩa trang, lão đại lại đích thân ra tay bắn chết Giang Thanh Trung… Sau tiếng súng lớn của lão đại, không khí lúc đó rất hoảng loạn...Sau khi giải quyết xong xuôi, tôi khi ấy đã phát tín hiệu nhưng phải đợi đến 10 phút sau, lão đại mới xuất hiện ở hiện, từ trong khu nghĩa trang đi ra. Thông thường, lão đại không bao giờ chậm trễ dù chỉ 1 giây, thế mà hôm ấy anh ta lại bắt mọi người chờ tận 10 phút. Hôm đấy đột nhiên lại bắt tôi lái xe đưa về, trong khi có Trác Bằng đứng đó… Lão đại bình thường sẽ không để cho tên thuộc hạ nhởn nhơ nào đó ngồi lên xe anh ta đâu, xe anh ấy trừ chúng ta và Trác Bằng thì không ai được phép lên cả. Chuyện xử lí hiện trường đám thuộc hạ của Trác Bằng dư sức xử lí việc này, cần gì phải đích thân Trác Bằng ra mặt… Chuyện Lão đại nghe lén cuộc gọi thoại giữa Giang Thanh Hân với Giang Thanh Trung, không lẽ ông ta lăn lộn trong giới mafia này đến nỗi tóc đã bạc trắng mà không phát hiện ra được bất thường là có người nghe lén. Đoạn khu nghĩa trang đó rất vắng nên nếu có người phát hiện tai nạn thì cũng mất ít nhất là 48 giờ, chưa gì mà tôi với lão đại vừa mới về đến nhà mà đã thấy mặt báo in đầy thông tin…Như thế có xem là quá nhanh hay không, chắc chắn là có kẻ phía sau giở trò tung tin tức”
Hoàng Khâu suy xét kĩ vấn đề, bổ sung thêm lời của Hàn Trạch Phong.Lúc này Nhã Tịnh cũng lên tiếng. Đọc truyện hay tại -- trùmtruуện . ог g --
“Không những thế, lúc công tác ở Connecticut đâu phải đây là lần đầu tiên lão đại công ở đây. Trước không gặp, sau không gặp, sao lại gặp được Đường Nhược Thanh?? Em gái song sinh? What? Chẳng phải mọi người bảo chỉ có mình cô ta sao? Sao đột nhiên lại mọc thêm một em gái song sinh? Lão đại không lẽ năm tháng thay đổi, lòng người cũng thay đổi, lại đi yêu Đường Nhược Thanh, yêu ngay em gái của vị hôn thê quá cố của mình. Như thế thì có thể nói gu lão đại hơi mặn rồi hay không”
“Thật ra hôm ở nghĩa trang lão đại không có bắn chết Giang Thanh Trung, mọi chuyện chỉ là màn kịch của lão đại và Giang lão gia mở ra nhằm che mắt Giang Thanh Hầu, đánh lạc hướng ông ta. Hôm đấy lão đại bỏ tôi lại cũng là vì muốn tôi sắp xếp chỗ ở cho Giang lão gia, hiện tại ông ấy đang rất an toàn ở bang của chúng ta. Còn Đường Nhược Vân, thật ra là cô ấy không hề chết…như mọi người vẫn nghĩ”
“Stopppppp, bọn tôi cần phải loading lại bộ não”
Lưu Khiết ôm đầu, lỗ rõ gương mặt của sự bất lực, không hiểu mọi chuyện đang xảy ra…
‘Sao!! Đường Nhược Vân cô ta chưa chết?” Dư Sinh bất ngờ nhìn Trác Bằng
“Phải! Cô ta tiếp xúc với lão đại vốn trước giờ không phải về tình cảm, người cô ấy yêu là lão đại kế vị ở Long bang, nói đúng hơn mục tiêu cô ta tiếp cận lão đại là muốn tìm được vị trí ẩn nấp của Hắc bang ta, nhưng kế hoạch không như cô ta nghĩ, lão đại vì không muốn cô ta dính dáng đến chuyện mafia nên đã chưa từng tiết lộ địa bàn của bang ta. Xem ra chuyện cô ta làm từ trước đến giờ xem như công cốc”