Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: -33
Dù cô ta bây giờ không thể nhìn thấy, nhưng cũng đoán được sắc mặt của cô lúc này trông sẽ khó coi đến mức nào. Thâm tâm cô ta đang nở nụ cười mãn nguyện
“Đường Nhược Thanh tôi đã bước vào đây, thì Giang Thanh Hân nhà cô đừng mong có cuộc sống hạnh phúc. Tôi sẽ khiến cô phải trả giá tất cả, mất đi tất cả tôi mới hài lòng”
Lúc dắt cô ta xuống bàn ăn, không biết vô tình hay cố ý mà ly sữa cô đang cầm trên tay định đặt xuống bàn lại bị tay cô ta gạc xuống, kết quả là ly sữa nóng vừa lấy ra từ lò vi sóng tạc thẳng vào người cô, làm da tay và bụng cô đỏ rần, đau buốt.
“Xin lỗi…xin lỗi…Cô có sao không. Tôi không cố ý, mong cô bỏ qua cho tôi. Tôi thật sự không cố ý đâu mà”
Tình cờ thay, lúc này đám người làm đi ngang qua, thấy Đường Nhược Thanh cô ta đang quỳ gối trước mặt cô khóc lóc, van xin trước mặt cô. Trong đầu bọn họ lúc này chỉ hiện lên một tình huống duy nhất là Giang Thanh Hân cô đang bắt nạt cô ta.
“Tôi đã bảo mà, cô ta đường đường là tiểu thư danh giá sao có thể cam chịu làm kẻ hầu như chúng ta được”
“Cô ta chỉ giỏi giả vờ”
Hành động vừa rồi của Đường Nhược Vân làm cô không kịp phản ứng, vì vết bỏng đang hiện đỏ mà lại bị móng tay dài của cô ta cào cấu vào, bất giác cô gạc tay cô ta ra né tránh nhưng không ngờ là lúc cô ta té xuống, cánh tay vô tình đâm trúng mảnh thủy tinh dưới sàn. Nhân cơ hội này, cô ta lại kêu gào thảm thiết
“Giang Thanh Hân, cô hãy cứu tôi…tôi đau quá, xin cô..hic.hic..”
Thấy tay cô ta chảy máu, Thanh Hân lúc này càng trở nên bối rối không biết làm sao, vội lớn tiếng kêu tiểu Linh
“Tiểu Linh…Tiểu Linh…người đâu…Đường tiểu thư bị thương mau…mau gọi bác sĩ”.
Nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của cô, Tiểu Linh đang chuẩn bị tưới cây ngoài vườn vội ba chân bốn cẳng chạy vào, lúc cô vào thì thấy cô ta đang ngồi khóc sướt mướt ở ghế sô pha.
Tưởng cô ta bị thương nặng nên Tiểu Linh đã hoảng hốt gọi bác sĩ, giọng chữ được chữ mất.
Đang làm bánh cùng Dư Sinh, Nhã Tịnh nghe điện thoại thấy tiểu Linh bảo là người ở Hàn gia bị thương, cô liền tưởng là Thanh Hân xảy ra chuyện gì, liền bỏ dở chiếc bánh đang làm giữa chừng, hối Dư Sinh thay quần áo chở cô đến Hàn gia
“Dư Sinh anh mau nhanh lên, Tiểu Hân của chúng ta gặp chuyện rồi”
“Xảy ra chuyện?”
Dư Sinh ngơ ngác nhìn cô vợ nhỏ của anh đang cuốn cuồn.
Đây là lần thứ hai anh thấy vợ anh lo lắng như thế, lần đầu là lúc anh tập kích bị đạn bắn suýt trúng tim, lần này là vì cô Thanh Hân kia. Lòng anh bất giác có chút ghen tị…
Dư Sinh biết cô vợ nhỏ của anh rất thích Giang Thanh Hân, với tính của Nhã Tịnh, cái gì cô đã thích thì đừng hòng ai làm hỏng nó-Thanh Hân cũng là một trong số đó.
Chiều theo ý Nhã Tịnh, Dư Sinh cắn răng bấm bụng vào trong thay quần áo sau đó lái thẳng xe đưa cô đến biệt thự Hàn gia.
Khi đến nơi cô mới phát hiện là người trong Hàn gia bị thương không phải là Thanh Hân, mà là Đường Nhược Vân.
Nhã Tịnh cô bây giờ đang rất tức giận, không kiên nể gì, quát thẳng vào tiểu Linh
“Người Hàn gia bị thương mà em nói là cô ta?! Cô ta từ bao giờ đã thành người nhà của Hàn gia. Vết thương ngoài da chỉ chảy có một miếng máu mà nghe qua em chị tưởng cô ta sắp chết đến nơi. Lần sau gọi điện hãy nhớ nói rõ ai bị thương dùm chị một cái”
Đường Nhược Thanh sau khi nghe lời Nhã Tịnh nói ả ta rất tức giận, nghiến rang ken két,trong lòng ả đang thẩm chửi rủa Nhã Tịnh.
Nếu không phải Nhã Tịnh cô là vợ của Dư Sinh thì ả ta đã cho người thủ tiêu cô từ lâu rồi,mối thù này ả nhất định bắt Nhã Tịnh cô phải trả giá.
Lòng thầm mắng chửi nhưng miệng ả ta vãn buông lời ngọt ngào làm vẻ mặt như mình vô tội
“Xin lỗi Trần phu nhân, tại em không tốt. Tất cả là do em, chị muốn trách thì hãy trách em. Đừng mắng tiểu Linh, em ấy vô tội, Là do em bất cẩn làm vỡ ly xuống sàn, em sợ Thiếu phu nhân không cẩn thận lại đụng trúng nên em mới khum xuống nhặt nhưng…mắt em lại không thấy gì nên mới vô tình bị mãnh thủy tinh đâm trúng, mọi người vì lo lắng cho em nên mới vậy…Chị đừng trách với đừng giận em nhaaa”
Nhã Tịnh im lặng thăm dò ả, nhưng biểu hiện thành thật đến nổi khiến cô và mọi người trong phòng này đều tin lời ả nói là sự thật. Thu lại ánh mắt dò xét, đi đến trước mặt nắm lấy đôi bàn tay cô, Nhã Tịnh nhẹ nhàng cất khẽ giọng
“Em ổn chứ?!”
Hai vai cô bất giác rung lên bần bật, miệng nở nụ cười nhìn Nhã Tịnh
“Em không sao, chị đừng lo.Cảm ơn chị hôm nay đã chịu khó đến đây”
“Nếu có thấy khó khăn gì thì cứ việc gọi cho chị. Chị sẽ giúp em.”
“Vâng”
Sau khi Nhã Tịnh và Dư Sinh vừa ra khỏi biệt thự. Ả lại giở trò với cô, sai cô đi gọt táo nhưng khi cô vừa gọt đem ra, ả lại đổi chứng muốn ăn dưa, cô đem dưa ra ả lại nói khát nước, muốn uống nước ép…
Thanh Hân cô biết là ả đang làm khó cô nhưng làm thế nào được, ả là vợ sắp cưới của Trạch Âu hắn. Cô không thể nào đắt tội được.Chỉ còn cách nhẫn nhịn..
Trong 2 tuần hắn đi công tác, cô không những bị ả giở trò bắt nạt mà ngay cả đám người hầu cũng hùa theo ả.
Bây giờ Thanh Hân cô mới nhìn thấu được bộ mặt thật của ả, thì ra hôm đó không phải là ả vô tình làm đổ sữa nóng lên người cô mà là ả cố ý.
Hôm đó sau khi Nhã Tịnh rời đi, ả cũng không cho cô có thời gian xử lí vết thương trên người mà sai cô làm đủ thứ chuyện khiến bây giờ vết thương cô càng thêm nghiêm trọng, da cô bây giờ phồng rộp, đỏ và sưng lên rất nhiều.
Vì vết thương xử lí sơ sài cộng với việc cô liên tục di chuyển nên đã làm nốt phồng rộp bị hở, làm vết bỏng ở trong tình dạng ẩm ướt gần như bị nhiễm trùng, mỗi khi tiếp xúc với nước, cô đau đến mức muốn ngất đi.
Thấy cô làm chậm chạp, đám người hầu không kiên nể gì mà cứ quát thẳng vào mặt cô, thậm chí còn dùng bạo lực với cô.
Có hôm trong lúc rửa bát, vì sơ xuất cô làm vỡ chiếc tách mà hắn thích thế là đám người hầu lại có cớ đánh cô, nói cô lười biếng không chịu làm.
Không phải tất cả người trong căn biệt thự đều ghét bỏ cô, có người thấy cô bị đánh đến nổi bầm tay, vôi khuyên ngăn nhưng cũng bất thành, tên đánh cô còn lớn miệng bảo
“Sợ cái gì chứ. Cô không biết sao, thiếu gia đã ly hôn với cô ta rồi. Giang gia nhà cô ta cũng bị phá sản, cô ta không có nhà nên mới cứ như chó chờ xương sống bám víu vào Thiếu gia, mới an phận làm kẻ hầu trong nhà…Nói thật cô ta bây giờ còn thấp kém hơn chúng ta gấp trăm ngàn lần.”
Thấy tên mập béo đó nói, tên kế bên cũng lên tiếng phụ họa thêm
“Tiểu Mập nói phải. Tốt nhất bây giờ là nên cung tụng vị thiếu phu nhân đang ở trên lầu kia kìa. Lúc Đường tiểu thư vào, Thiếu gia chúng ta còn lên tiếng khẳng định Đường tiểu thư là Thiếu phu nhân tương lai”
Đám người can ngăn nghe hai tên kia nói thế, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu tán thành. Thế là từ hôm đó, không ai lên tiếng bênh vực cho cô, bọn họ chỉ lo đi theo gót giày của ả ta mà nịnh hót không ngừng biểu dương. Thấy đám người trong nhà cung tụng như thế, ả ta cũng dần trở nên đắt ý, cũng bắt đầu tưởng bản thân mình là nữ chủ nhân của căn biệt thự này..
…
“Thanh Hân….Giang Thanh Hân…cô điếc hay sao mà không nghe thấy tôi gọi. Định lười biến trốn việc đấy à?”
Vì đang giặt quần áo phía sau cộng với căn biệt thự này khá lớn, nên thời gian cô chạy đến cũng đã gần 4 phút đồng hồ.
“Xin hỏi Đường tiểu thư cần tôi giúp gì”
“Cô gọi ai là Đường tiểu thư? Tôi đã bảo bao nhiêu lần. Não cô chỉ chứa đậu hũ hay sao mà không nhớ nổi chuyện Đường Nhược Thanh tôi là Hàn thiếu phu nhân tương lai.”
Nghe ả nói như thế. Cô chỉ biết cúi đầu không đáp. Do cô hại chết Đường Nhược Vân, chị ruột của ả nên bây giờ cô bằng mọi cách phải chuộc lại lỗi lầm, ả nói hướng tây cô sẽ lập tức đi hướng tây, ả nói hướng đông cô sẽ lập tức đi hướng đông-cô sẽ không từ chối hay kháng cự.
Với lại cô cũng đã nói với hắn là sẽ an phận làm nô lệ cho Hàn Trạch Âu hắn nên cô nhất định sẽ giữ lời hứa, trừ khi hắn đuổi vứt bỏ cô mới được phép rời đi…
Thấy cô không đáp, ả càng tức giận hơn. Bàn trà trên bàn bị ả gạt mạnh xuống vỡ tan tành, nghe thấy tiếng động, đám người làm lập tức chạy vào
“Thiếu phu nhân…”
“Thiếu phu nhân người làm sao thế”
“Người đừng tức giận…Thiếu gia thấy sẽ đau lòng đấy”
Nghe câu “Thiếu gia thấy sẽ đau lòng đấy”, lòng ngực cô bất giác lại cảm thấy nhoi nhói bởi cô thực sự đã yêu hắn.
Cô không biết bản thân mình yêu hắn từ bao giờ. Cô chỉ biết một điều mỗi khi nghĩ đến cảnh Đường Nhược Thanh ôm hắn, cô lại cảm thấy rất ganh tị, ganh tị vì ả đang ôm cả thế giới của cô.
Cô xem hắn là cả thế giới nhưng bên trong thế giới đấy chỉ toàn là một mảng đen tâm tối, càng đi càng tối, càng đi càng không thể thoát ra được…
…..
Sau 2 tuần công tác, cuối cùng hắn cũng đã quay trở về.
Không biết là hôm qua lúc trở về, Nhược Thanh ả đã nói gì với hắn mà sáng hôm nay cô đã bị thuộc hạ của hắn lôi xuống hầm tra khảo.
Bị đánh một cách không thương tiếc. Từng đòn roi như cứa mạnh vào da thịt của cô đến nổi rỉ máu. Bị quất mạnh như thế nhưng từ đầu đến cuối đám thuộc hạ vẫn không nghe thấy bất cứ một lời khóc thét hay rơi nước mắt của cô. Quần áo và đầu tóc cô lúc này xộc xệch đến đáng thương, nhưng ánh mắt cô vẫn quật cường nhìn thẳng vào tên đang cầm cây roi, miệng yếu ớt thốt ra từng chữ
“Rốt cuộc tôi đã đắt tội gì với Thiếu phu nhân tương lai của các anh”
Chữ “Thiếu phu nhân tương lai” này, cô đã khó khăn lắm mới thốt ra, rõ ràng cô đang là Thiếu phu nhân lại gọi ả tình nhân của hắn là Thiếu phu nhân tương lai nghe có xót, có đau không chứ.
“Cô chăm sóc cho Đường Nhược Thanh kiểu gì mà để cô ấy ngã xuống cầu thang đến nỗi gãy chân như thế hả”
Là hắn, người luôn mở miệng ra nói những lời khó nghe nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp.
Không ngờ sau 2 tuần trở về, câu đầu tiên hắn nói với người vợ sắp ly hôn này là lời quỏ trách cô không chăm sóc cẩn thận cho ả tình nhân của hắn…
“Đường Nhược Thanh tôi đã bước vào đây, thì Giang Thanh Hân nhà cô đừng mong có cuộc sống hạnh phúc. Tôi sẽ khiến cô phải trả giá tất cả, mất đi tất cả tôi mới hài lòng”
Lúc dắt cô ta xuống bàn ăn, không biết vô tình hay cố ý mà ly sữa cô đang cầm trên tay định đặt xuống bàn lại bị tay cô ta gạc xuống, kết quả là ly sữa nóng vừa lấy ra từ lò vi sóng tạc thẳng vào người cô, làm da tay và bụng cô đỏ rần, đau buốt.
“Xin lỗi…xin lỗi…Cô có sao không. Tôi không cố ý, mong cô bỏ qua cho tôi. Tôi thật sự không cố ý đâu mà”
Tình cờ thay, lúc này đám người làm đi ngang qua, thấy Đường Nhược Thanh cô ta đang quỳ gối trước mặt cô khóc lóc, van xin trước mặt cô. Trong đầu bọn họ lúc này chỉ hiện lên một tình huống duy nhất là Giang Thanh Hân cô đang bắt nạt cô ta.
“Tôi đã bảo mà, cô ta đường đường là tiểu thư danh giá sao có thể cam chịu làm kẻ hầu như chúng ta được”
“Cô ta chỉ giỏi giả vờ”
Hành động vừa rồi của Đường Nhược Vân làm cô không kịp phản ứng, vì vết bỏng đang hiện đỏ mà lại bị móng tay dài của cô ta cào cấu vào, bất giác cô gạc tay cô ta ra né tránh nhưng không ngờ là lúc cô ta té xuống, cánh tay vô tình đâm trúng mảnh thủy tinh dưới sàn. Nhân cơ hội này, cô ta lại kêu gào thảm thiết
“Giang Thanh Hân, cô hãy cứu tôi…tôi đau quá, xin cô..hic.hic..”
Thấy tay cô ta chảy máu, Thanh Hân lúc này càng trở nên bối rối không biết làm sao, vội lớn tiếng kêu tiểu Linh
“Tiểu Linh…Tiểu Linh…người đâu…Đường tiểu thư bị thương mau…mau gọi bác sĩ”.
Nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của cô, Tiểu Linh đang chuẩn bị tưới cây ngoài vườn vội ba chân bốn cẳng chạy vào, lúc cô vào thì thấy cô ta đang ngồi khóc sướt mướt ở ghế sô pha.
Tưởng cô ta bị thương nặng nên Tiểu Linh đã hoảng hốt gọi bác sĩ, giọng chữ được chữ mất.
Đang làm bánh cùng Dư Sinh, Nhã Tịnh nghe điện thoại thấy tiểu Linh bảo là người ở Hàn gia bị thương, cô liền tưởng là Thanh Hân xảy ra chuyện gì, liền bỏ dở chiếc bánh đang làm giữa chừng, hối Dư Sinh thay quần áo chở cô đến Hàn gia
“Dư Sinh anh mau nhanh lên, Tiểu Hân của chúng ta gặp chuyện rồi”
“Xảy ra chuyện?”
Dư Sinh ngơ ngác nhìn cô vợ nhỏ của anh đang cuốn cuồn.
Đây là lần thứ hai anh thấy vợ anh lo lắng như thế, lần đầu là lúc anh tập kích bị đạn bắn suýt trúng tim, lần này là vì cô Thanh Hân kia. Lòng anh bất giác có chút ghen tị…
Dư Sinh biết cô vợ nhỏ của anh rất thích Giang Thanh Hân, với tính của Nhã Tịnh, cái gì cô đã thích thì đừng hòng ai làm hỏng nó-Thanh Hân cũng là một trong số đó.
Chiều theo ý Nhã Tịnh, Dư Sinh cắn răng bấm bụng vào trong thay quần áo sau đó lái thẳng xe đưa cô đến biệt thự Hàn gia.
Khi đến nơi cô mới phát hiện là người trong Hàn gia bị thương không phải là Thanh Hân, mà là Đường Nhược Vân.
Nhã Tịnh cô bây giờ đang rất tức giận, không kiên nể gì, quát thẳng vào tiểu Linh
“Người Hàn gia bị thương mà em nói là cô ta?! Cô ta từ bao giờ đã thành người nhà của Hàn gia. Vết thương ngoài da chỉ chảy có một miếng máu mà nghe qua em chị tưởng cô ta sắp chết đến nơi. Lần sau gọi điện hãy nhớ nói rõ ai bị thương dùm chị một cái”
Đường Nhược Thanh sau khi nghe lời Nhã Tịnh nói ả ta rất tức giận, nghiến rang ken két,trong lòng ả đang thẩm chửi rủa Nhã Tịnh.
Nếu không phải Nhã Tịnh cô là vợ của Dư Sinh thì ả ta đã cho người thủ tiêu cô từ lâu rồi,mối thù này ả nhất định bắt Nhã Tịnh cô phải trả giá.
Lòng thầm mắng chửi nhưng miệng ả ta vãn buông lời ngọt ngào làm vẻ mặt như mình vô tội
“Xin lỗi Trần phu nhân, tại em không tốt. Tất cả là do em, chị muốn trách thì hãy trách em. Đừng mắng tiểu Linh, em ấy vô tội, Là do em bất cẩn làm vỡ ly xuống sàn, em sợ Thiếu phu nhân không cẩn thận lại đụng trúng nên em mới khum xuống nhặt nhưng…mắt em lại không thấy gì nên mới vô tình bị mãnh thủy tinh đâm trúng, mọi người vì lo lắng cho em nên mới vậy…Chị đừng trách với đừng giận em nhaaa”
Nhã Tịnh im lặng thăm dò ả, nhưng biểu hiện thành thật đến nổi khiến cô và mọi người trong phòng này đều tin lời ả nói là sự thật. Thu lại ánh mắt dò xét, đi đến trước mặt nắm lấy đôi bàn tay cô, Nhã Tịnh nhẹ nhàng cất khẽ giọng
“Em ổn chứ?!”
Hai vai cô bất giác rung lên bần bật, miệng nở nụ cười nhìn Nhã Tịnh
“Em không sao, chị đừng lo.Cảm ơn chị hôm nay đã chịu khó đến đây”
“Nếu có thấy khó khăn gì thì cứ việc gọi cho chị. Chị sẽ giúp em.”
“Vâng”
Sau khi Nhã Tịnh và Dư Sinh vừa ra khỏi biệt thự. Ả lại giở trò với cô, sai cô đi gọt táo nhưng khi cô vừa gọt đem ra, ả lại đổi chứng muốn ăn dưa, cô đem dưa ra ả lại nói khát nước, muốn uống nước ép…
Thanh Hân cô biết là ả đang làm khó cô nhưng làm thế nào được, ả là vợ sắp cưới của Trạch Âu hắn. Cô không thể nào đắt tội được.Chỉ còn cách nhẫn nhịn..
Trong 2 tuần hắn đi công tác, cô không những bị ả giở trò bắt nạt mà ngay cả đám người hầu cũng hùa theo ả.
Bây giờ Thanh Hân cô mới nhìn thấu được bộ mặt thật của ả, thì ra hôm đó không phải là ả vô tình làm đổ sữa nóng lên người cô mà là ả cố ý.
Hôm đó sau khi Nhã Tịnh rời đi, ả cũng không cho cô có thời gian xử lí vết thương trên người mà sai cô làm đủ thứ chuyện khiến bây giờ vết thương cô càng thêm nghiêm trọng, da cô bây giờ phồng rộp, đỏ và sưng lên rất nhiều.
Vì vết thương xử lí sơ sài cộng với việc cô liên tục di chuyển nên đã làm nốt phồng rộp bị hở, làm vết bỏng ở trong tình dạng ẩm ướt gần như bị nhiễm trùng, mỗi khi tiếp xúc với nước, cô đau đến mức muốn ngất đi.
Thấy cô làm chậm chạp, đám người hầu không kiên nể gì mà cứ quát thẳng vào mặt cô, thậm chí còn dùng bạo lực với cô.
Có hôm trong lúc rửa bát, vì sơ xuất cô làm vỡ chiếc tách mà hắn thích thế là đám người hầu lại có cớ đánh cô, nói cô lười biếng không chịu làm.
Không phải tất cả người trong căn biệt thự đều ghét bỏ cô, có người thấy cô bị đánh đến nổi bầm tay, vôi khuyên ngăn nhưng cũng bất thành, tên đánh cô còn lớn miệng bảo
“Sợ cái gì chứ. Cô không biết sao, thiếu gia đã ly hôn với cô ta rồi. Giang gia nhà cô ta cũng bị phá sản, cô ta không có nhà nên mới cứ như chó chờ xương sống bám víu vào Thiếu gia, mới an phận làm kẻ hầu trong nhà…Nói thật cô ta bây giờ còn thấp kém hơn chúng ta gấp trăm ngàn lần.”
Thấy tên mập béo đó nói, tên kế bên cũng lên tiếng phụ họa thêm
“Tiểu Mập nói phải. Tốt nhất bây giờ là nên cung tụng vị thiếu phu nhân đang ở trên lầu kia kìa. Lúc Đường tiểu thư vào, Thiếu gia chúng ta còn lên tiếng khẳng định Đường tiểu thư là Thiếu phu nhân tương lai”
Đám người can ngăn nghe hai tên kia nói thế, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu tán thành. Thế là từ hôm đó, không ai lên tiếng bênh vực cho cô, bọn họ chỉ lo đi theo gót giày của ả ta mà nịnh hót không ngừng biểu dương. Thấy đám người trong nhà cung tụng như thế, ả ta cũng dần trở nên đắt ý, cũng bắt đầu tưởng bản thân mình là nữ chủ nhân của căn biệt thự này..
…
“Thanh Hân….Giang Thanh Hân…cô điếc hay sao mà không nghe thấy tôi gọi. Định lười biến trốn việc đấy à?”
Vì đang giặt quần áo phía sau cộng với căn biệt thự này khá lớn, nên thời gian cô chạy đến cũng đã gần 4 phút đồng hồ.
“Xin hỏi Đường tiểu thư cần tôi giúp gì”
“Cô gọi ai là Đường tiểu thư? Tôi đã bảo bao nhiêu lần. Não cô chỉ chứa đậu hũ hay sao mà không nhớ nổi chuyện Đường Nhược Thanh tôi là Hàn thiếu phu nhân tương lai.”
Nghe ả nói như thế. Cô chỉ biết cúi đầu không đáp. Do cô hại chết Đường Nhược Vân, chị ruột của ả nên bây giờ cô bằng mọi cách phải chuộc lại lỗi lầm, ả nói hướng tây cô sẽ lập tức đi hướng tây, ả nói hướng đông cô sẽ lập tức đi hướng đông-cô sẽ không từ chối hay kháng cự.
Với lại cô cũng đã nói với hắn là sẽ an phận làm nô lệ cho Hàn Trạch Âu hắn nên cô nhất định sẽ giữ lời hứa, trừ khi hắn đuổi vứt bỏ cô mới được phép rời đi…
Thấy cô không đáp, ả càng tức giận hơn. Bàn trà trên bàn bị ả gạt mạnh xuống vỡ tan tành, nghe thấy tiếng động, đám người làm lập tức chạy vào
“Thiếu phu nhân…”
“Thiếu phu nhân người làm sao thế”
“Người đừng tức giận…Thiếu gia thấy sẽ đau lòng đấy”
Nghe câu “Thiếu gia thấy sẽ đau lòng đấy”, lòng ngực cô bất giác lại cảm thấy nhoi nhói bởi cô thực sự đã yêu hắn.
Cô không biết bản thân mình yêu hắn từ bao giờ. Cô chỉ biết một điều mỗi khi nghĩ đến cảnh Đường Nhược Thanh ôm hắn, cô lại cảm thấy rất ganh tị, ganh tị vì ả đang ôm cả thế giới của cô.
Cô xem hắn là cả thế giới nhưng bên trong thế giới đấy chỉ toàn là một mảng đen tâm tối, càng đi càng tối, càng đi càng không thể thoát ra được…
…..
Sau 2 tuần công tác, cuối cùng hắn cũng đã quay trở về.
Không biết là hôm qua lúc trở về, Nhược Thanh ả đã nói gì với hắn mà sáng hôm nay cô đã bị thuộc hạ của hắn lôi xuống hầm tra khảo.
Bị đánh một cách không thương tiếc. Từng đòn roi như cứa mạnh vào da thịt của cô đến nổi rỉ máu. Bị quất mạnh như thế nhưng từ đầu đến cuối đám thuộc hạ vẫn không nghe thấy bất cứ một lời khóc thét hay rơi nước mắt của cô. Quần áo và đầu tóc cô lúc này xộc xệch đến đáng thương, nhưng ánh mắt cô vẫn quật cường nhìn thẳng vào tên đang cầm cây roi, miệng yếu ớt thốt ra từng chữ
“Rốt cuộc tôi đã đắt tội gì với Thiếu phu nhân tương lai của các anh”
Chữ “Thiếu phu nhân tương lai” này, cô đã khó khăn lắm mới thốt ra, rõ ràng cô đang là Thiếu phu nhân lại gọi ả tình nhân của hắn là Thiếu phu nhân tương lai nghe có xót, có đau không chứ.
“Cô chăm sóc cho Đường Nhược Thanh kiểu gì mà để cô ấy ngã xuống cầu thang đến nỗi gãy chân như thế hả”
Là hắn, người luôn mở miệng ra nói những lời khó nghe nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp.
Không ngờ sau 2 tuần trở về, câu đầu tiên hắn nói với người vợ sắp ly hôn này là lời quỏ trách cô không chăm sóc cẩn thận cho ả tình nhân của hắn…