Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Tấm lòng từ bi độ lượng
Sáng hôm sau khi mở mắt ra, cô cũng đã không thấy hắn bên cạnh. Có lẽ sau khi làm xong chuyện đó, hắn cũng đã rời đi.
Cốc… cốc..cốc..
“Giang tiểu thư cô có trong đó không?”
“Quản gia Hạ, bà có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia bảo tôi đến phân công công việc cho cô”
“Công việc?”
Cô khó hiểu nhìn gương mặt khó xử của bà quản gia
“Lúc sáng trước khi đi công tác, Thiếu gia bảo tôi phân công công việc cho cô.Từ nay moị chuyện sinh hoạt của Đường tiểu thư sẽ do cô phụ trách đồng thời cô cũng sẽ cùng tiểu Linh phụ trách lau dọn khu biệt thự này. Đây là trang phục của cô. Kể từ hôm nay,cô sẽ chuyển đến sống cùng với chúng tôi, một lát sẽ có người đến chuyển đồ giúp cô. Còn 15 phút nữa là đến giờ làm, mong tiểu thư đừng đến trễ”
Sau khi thông báo xong, quản gia cũng đã nhanh chóng rời đi. Cô lúc này bất giác nở nụ cười bất lực: Hắn thật sự đã xem cô là kẻ giúp việc trong nhà!
6 giờ sáng, toàn bộ người làm đã tập trung ở trước sảnh để chờ quản gia phân công.
Lúc thấy cô xuất hiện ở đây, đám người làm ai nấy đều kinh ngạc, có nụ cười khinh bỉ,có nụ cười chua xót, hướng mắt nhìn về phía cô. Lúc đi nagng qua đám người bọn họ, cô còn nghe rất rõ những lời dị nghị bàn tán
“Đường đường là Hàn thiếu phu nhân bây giờ lại xuống cấp thành kẻ hầu, thật không thể tin được”
“Nghe đồn là chính cha cô ta đâm chết đại tiểu thư nhà họ Đường đấy!”
“Nhìn gương mặt Giang Thanh Hân cô ta là biết cô ta đang diễn kịch cho người ta xót đấy mà”
….
“Các người không biết gì thì đừng có mà phán xét lung tung”
Tiểu Linh cô ghét nhất là chuyện bàn tán sau lưng kẻ khác. Cô từ nhỏ đã sống cùng quản gia Hạ ở khu biệt thự này nên mặc dù cô nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng tính về bậc cấp trong đám người làm, cô chỉ đứng sau quản gia. Hàn Trạch Âu hắn cũng rất coi trọng cô, nên trong khu biệt thự này cô cũng rất có tiếng nói.Thấy chuyện bất bình như thế tính khí cô lại không nhịn được mà quát bọn họ một trận
“Còn không mau đi làm. Thiếu gia dư tiền mướn các người đứng ở đây tám chuyện cho vui nhà vui cửa à”
“Thiếu phu nhân người đừng để tâm đến lời bọn họ nói. Bọn họ chỉ là một đám cẩu chuyên sủa bậy nên người đừng quan tâm tiếng sủa bọn họ. Đi… Em dắt người đi làm quen công việc”
Vừa nhìn thấy tiểu Linh cô đã rất thích cô gái nhỏ này. Tiểu Linh nhìn có vẻ như mới 17 tuổi, thấp hơn cô tận 1 cái đầu, dáng người tròn tròn mủm mỉm trông rất đáng yêu
“Sau này em hãy gọi chị là Thanh Hân hay Tiểu Hân gì cũng được, đừng gọi chị là Thiếu phu nhân, chị không phải vợ của anh ấy, nếu anh ấy mà nghe em gọi chị là thiếu phu nhân nhất định sẽ rất nổi nóng đó”
Tiểu Linh cũng biết đôi chút về chuyện của cô và Hàn Trạch Âu nên cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, giới thiệu sơ qua mọi thứ trong căn biệt thự, quy định bao lâu lau chùi một lần, dụng cụ vệ sinh để ở đâu, căn phòng nào không được phép dọn, cách giặt quần áo ra sao…
“Đường tiểu thư, cô ấy đã tỉnh dậy chưa?”
“Em không thấy, có lẽ là chưa. Mà chị định để con trà xanh đó cướp Thiếu gia thật à”
Tiểu Linh ngay từ đầu thấy cô ta đi cùng Hàn Trạch Âu, cô đã không thích. Thiếu phu nhân nhà cô đúng là hiền từ, gặp cô là Thanh Hân cô đã một cước đá bay cô ta ra khỏi đây.Thấy tiểu Linh tỏ thái độ như thế cô chỉ biết lắc đầu cười ngượng
“Chị với Thiếu gia nhà em đang tiến hành thủ tục ly hôn, cũng đã gần xong rồi. Anh ấy dắt ai về nhà thì đó là tự do của anh ấy, chị không có quyền với tư cách để quản. Sau này em phải gọi Đường tiểu thư là Thiếu phu nhân đấy”
“Còn lâu em mới gọi”
Tiểu Linh bĩu môi, xoay người lau cầu thang. Cô chỉ biết lắc đầu cười nhìn thái độ cứng đầu này của Tiểu Linh, tính của con bé này y hệt như tính cô lúc nhỏ: cứng đầu, khó bảo, nhưng cũng rất thẳng thắng.
……
Cốc..cốc…cốc…
“Đường tiểu thư, cô đã dậy rồi chứ”
“Tôi dậy rồi, phiền cô vào giúp tôi một chút”
Vừa bước chân vào phòng, đập vào mắt cô là thân ảnh cô ta đang quấn chăn, áo quần rơi tứ tung dưới sàn, trên người cô ta còn có đầy dấu đỏ do ân ái để lại. Kẻ ngốc cũng biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn những hình ảnh này, bất giác tim cô lại nhói một chút. Cảm giác như từng cây kim đâm vào tim, đau đến nghẹn. Đầu cô vẫn không chấp nhận được chuyện hắn và cô ta mây mưa với nhau. Hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt, cô đi đến đỡ cô ta xuống giường.
“Aaa, tôi không thể tự mình đi được, cô có thể đưa tôi đến phòng tắm được không. Cũng tại Trạch Âu anh ấy, tối qua…nên bây giờ tôi mới thành ra như vầy. Để Giang tiểu thư thấy cảnh này, cô lại chê cười rồi”
“Không sao, đây là chuyện tôi nên làm mà”
Phải, đúng thật là chuyện cô nên làm. Chuyện nên làm của một Thiếu phu nhân đường đường chính chính được hắn cưới về là ngủ dưới nhà kho ẩm ướt, lạnh lẽo vào những ngày sắp lập đông, không có nổi một lò sưởi, chuyện nên làm là nhẫn nhịn nhìn hắn hại chết ông cô,uy hiếp gia đình cô, chuyện cô nên làm là bị hắn ngày ngày sỉ nhục, chà đạp, chuyện cô nên làm là ngoan ngoãn trở thành nô lệ cho hắn, chuyện cô nên làm là dùng cả đời này để chuộc lại lỗi lầm cô đã gây ra, chuyện cô nên làm là đưa tình nhân vừa ân ái tối hôm qua với hắn xuống giường, tận tay thay lấy quần áo cho cô ta,…
Giang Thanh Hân cô quả thật là tấm lòng từ bi độ lượng.
Cốc… cốc..cốc..
“Giang tiểu thư cô có trong đó không?”
“Quản gia Hạ, bà có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia bảo tôi đến phân công công việc cho cô”
“Công việc?”
Cô khó hiểu nhìn gương mặt khó xử của bà quản gia
“Lúc sáng trước khi đi công tác, Thiếu gia bảo tôi phân công công việc cho cô.Từ nay moị chuyện sinh hoạt của Đường tiểu thư sẽ do cô phụ trách đồng thời cô cũng sẽ cùng tiểu Linh phụ trách lau dọn khu biệt thự này. Đây là trang phục của cô. Kể từ hôm nay,cô sẽ chuyển đến sống cùng với chúng tôi, một lát sẽ có người đến chuyển đồ giúp cô. Còn 15 phút nữa là đến giờ làm, mong tiểu thư đừng đến trễ”
Sau khi thông báo xong, quản gia cũng đã nhanh chóng rời đi. Cô lúc này bất giác nở nụ cười bất lực: Hắn thật sự đã xem cô là kẻ giúp việc trong nhà!
6 giờ sáng, toàn bộ người làm đã tập trung ở trước sảnh để chờ quản gia phân công.
Lúc thấy cô xuất hiện ở đây, đám người làm ai nấy đều kinh ngạc, có nụ cười khinh bỉ,có nụ cười chua xót, hướng mắt nhìn về phía cô. Lúc đi nagng qua đám người bọn họ, cô còn nghe rất rõ những lời dị nghị bàn tán
“Đường đường là Hàn thiếu phu nhân bây giờ lại xuống cấp thành kẻ hầu, thật không thể tin được”
“Nghe đồn là chính cha cô ta đâm chết đại tiểu thư nhà họ Đường đấy!”
“Nhìn gương mặt Giang Thanh Hân cô ta là biết cô ta đang diễn kịch cho người ta xót đấy mà”
….
“Các người không biết gì thì đừng có mà phán xét lung tung”
Tiểu Linh cô ghét nhất là chuyện bàn tán sau lưng kẻ khác. Cô từ nhỏ đã sống cùng quản gia Hạ ở khu biệt thự này nên mặc dù cô nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng tính về bậc cấp trong đám người làm, cô chỉ đứng sau quản gia. Hàn Trạch Âu hắn cũng rất coi trọng cô, nên trong khu biệt thự này cô cũng rất có tiếng nói.Thấy chuyện bất bình như thế tính khí cô lại không nhịn được mà quát bọn họ một trận
“Còn không mau đi làm. Thiếu gia dư tiền mướn các người đứng ở đây tám chuyện cho vui nhà vui cửa à”
“Thiếu phu nhân người đừng để tâm đến lời bọn họ nói. Bọn họ chỉ là một đám cẩu chuyên sủa bậy nên người đừng quan tâm tiếng sủa bọn họ. Đi… Em dắt người đi làm quen công việc”
Vừa nhìn thấy tiểu Linh cô đã rất thích cô gái nhỏ này. Tiểu Linh nhìn có vẻ như mới 17 tuổi, thấp hơn cô tận 1 cái đầu, dáng người tròn tròn mủm mỉm trông rất đáng yêu
“Sau này em hãy gọi chị là Thanh Hân hay Tiểu Hân gì cũng được, đừng gọi chị là Thiếu phu nhân, chị không phải vợ của anh ấy, nếu anh ấy mà nghe em gọi chị là thiếu phu nhân nhất định sẽ rất nổi nóng đó”
Tiểu Linh cũng biết đôi chút về chuyện của cô và Hàn Trạch Âu nên cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, giới thiệu sơ qua mọi thứ trong căn biệt thự, quy định bao lâu lau chùi một lần, dụng cụ vệ sinh để ở đâu, căn phòng nào không được phép dọn, cách giặt quần áo ra sao…
“Đường tiểu thư, cô ấy đã tỉnh dậy chưa?”
“Em không thấy, có lẽ là chưa. Mà chị định để con trà xanh đó cướp Thiếu gia thật à”
Tiểu Linh ngay từ đầu thấy cô ta đi cùng Hàn Trạch Âu, cô đã không thích. Thiếu phu nhân nhà cô đúng là hiền từ, gặp cô là Thanh Hân cô đã một cước đá bay cô ta ra khỏi đây.Thấy tiểu Linh tỏ thái độ như thế cô chỉ biết lắc đầu cười ngượng
“Chị với Thiếu gia nhà em đang tiến hành thủ tục ly hôn, cũng đã gần xong rồi. Anh ấy dắt ai về nhà thì đó là tự do của anh ấy, chị không có quyền với tư cách để quản. Sau này em phải gọi Đường tiểu thư là Thiếu phu nhân đấy”
“Còn lâu em mới gọi”
Tiểu Linh bĩu môi, xoay người lau cầu thang. Cô chỉ biết lắc đầu cười nhìn thái độ cứng đầu này của Tiểu Linh, tính của con bé này y hệt như tính cô lúc nhỏ: cứng đầu, khó bảo, nhưng cũng rất thẳng thắng.
……
Cốc..cốc…cốc…
“Đường tiểu thư, cô đã dậy rồi chứ”
“Tôi dậy rồi, phiền cô vào giúp tôi một chút”
Vừa bước chân vào phòng, đập vào mắt cô là thân ảnh cô ta đang quấn chăn, áo quần rơi tứ tung dưới sàn, trên người cô ta còn có đầy dấu đỏ do ân ái để lại. Kẻ ngốc cũng biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn những hình ảnh này, bất giác tim cô lại nhói một chút. Cảm giác như từng cây kim đâm vào tim, đau đến nghẹn. Đầu cô vẫn không chấp nhận được chuyện hắn và cô ta mây mưa với nhau. Hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt, cô đi đến đỡ cô ta xuống giường.
“Aaa, tôi không thể tự mình đi được, cô có thể đưa tôi đến phòng tắm được không. Cũng tại Trạch Âu anh ấy, tối qua…nên bây giờ tôi mới thành ra như vầy. Để Giang tiểu thư thấy cảnh này, cô lại chê cười rồi”
“Không sao, đây là chuyện tôi nên làm mà”
Phải, đúng thật là chuyện cô nên làm. Chuyện nên làm của một Thiếu phu nhân đường đường chính chính được hắn cưới về là ngủ dưới nhà kho ẩm ướt, lạnh lẽo vào những ngày sắp lập đông, không có nổi một lò sưởi, chuyện nên làm là nhẫn nhịn nhìn hắn hại chết ông cô,uy hiếp gia đình cô, chuyện cô nên làm là bị hắn ngày ngày sỉ nhục, chà đạp, chuyện cô nên làm là ngoan ngoãn trở thành nô lệ cho hắn, chuyện cô nên làm là dùng cả đời này để chuộc lại lỗi lầm cô đã gây ra, chuyện cô nên làm là đưa tình nhân vừa ân ái tối hôm qua với hắn xuống giường, tận tay thay lấy quần áo cho cô ta,…
Giang Thanh Hân cô quả thật là tấm lòng từ bi độ lượng.